Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Hữu Duyên?
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Lý Thanh Vân ngồi trên thuyền, cho gã “dân chài” chở đi.
Đoạn sông chảy qua thành Tế Kỳ tương đối thẳng, nhưng do nhu cầu dân sinh mà mấy trăm năm nay dân chúng cũng đào ra một vài con mương, con lạch lớn có nhỏ có, ngắn thì độ năm sáu chục trượng, dài thì độ một dặm đổ lại.
Nghe nói người trong thành gọi sông này bằng cái tên dân dã là dòng Xương Cá, hay Ngư Cốt Hà. Hồi nãy Lý Thanh Vân đứng trên chợ nổi nhìn xuống, thấy dòng chính đúng là cái xương sống cá, các con mương tỏa ra hai bên quả thực không khác gì những xương dài ngắn hai bên.
Gã lái đò chở cậu chàng đến một cái đầm rộng cỡ năm bảy trượng thì dừng lại. Đầm này là nước đọng, cái thứ nước lưu cữu chẳng chảy đi đâu được, sặc mùi chết chóc. Ngày trước dân trong thành đào ra để gom cá vào tát, nhưng hiện giờ chắc do cái ao hôi thối, lắm sình nhiều rêu nên người ta cũng bỏ không đấy.
Lý Thanh Vân thấy bốn bề vắng không một bóng người, thì bật cười lên một tiếng dài:
“Các người thật đúng là có mắt như mù. Cái chỗ xấu thế này mà cũng chọn làm nơi chôn xương à?”
“Chuyện ấy không nhọc tên tạp chủng nhà ngươi quan tâm.”
Bấy giờ, bỗng thấy bụi cỏ hai bên thoắt cái đã xuất hiện mười mấy bóng người, tên nào tên nấy đều cường tráng vạm vỡ, thần sắc nghiêm nghị. Tuy lúc này ăn mặc thường phục, nhưng toàn thân toát lên một loại khí chất chỉ có binh sĩ lăn lộn nhiều trận ngoài sa trường mới có, người thường không thể làm giả.
Loại khí chất này không phải sát khí. Luận sát khí mà nói, một binh sĩ bình thường chắc chắn không thể nào bằng sát thủ, thích khách. Thậm chí chỉ sợ so với một vài đồ tể có trong tay một trang trại lớn cũng không bằng. Thế nên phàm là quân đội mà sát khí tỏa ra đập vào mặt, thì có thể nói là loại quân tồi.
Nói cho đúng, thì là một loại khí chất áp đảo.
Có câu “ba quân như hổ, khí thế nuốt sao Ngưu Đẩu”. Đối diện với một cánh quân tinh nhuệ là phải khiến kẻ thù như đứng trước núi cao ngàn trượng, sóng cả muôn trùng, khiến đối thủ chưa đánh đã run tay.
Lần gần nhất Lý Thanh Vân bị “ngợp” bởi loại khí thế áp đảo này là lúc binh mã của Hồ Ma Huyền Nguyệt vây núi vô danh.
Hiện tại, đứng trước mười mấy tên sát thủ, cậu chàng lại lần nữa cảm nhận lại được loại khí chất này.
Lý Thanh Vân dám khẳng định những tên này xuất thân từ quân đội. Nếu không phải là lão binh đã giải ngũ, thì cũng là tinh nhuệ còn trong quân.
Hơn nữa...
Gọi cậu chàng là “tạp chủng”, trên đời chỉ có một người.
Lý gia!
Lý Thanh Vân bình thường tuy đầu óc cũng đơn giản, nhưng cái chuyện bị người nhà cho thuộc hạ chặn giết này cậu chàng có thể nói là gặp nhiều thành quen. Thế nên nay mười mấy tên này xuất hiện chặn giết, Lý Thanh Vân cũng chẳng kinh ngạc nữa.
Cậu chàng đứng dậy khỏi thuyền, lớn tiếng:
“Ra là mấy con chó được chủ xua ra cắn người. Thế thì còn chờ gì nữa? Tới đây!!!”
“Ngông cuồng ngu xuẩn!”
“Bàng môn tiểu đạo mà thôi, còn nghĩ lật được trời không bằng.”
Đám sát thủ không ngờ thiếu niên chán nản, con trai Võ Hoàng bị phế năm nào hiện giờ lại ngang nhiên đứng trước bọn hắn, vung quyền chỉ tay nghênh chiến.
Là bãi bể nương dâu, hay là coi trời bằng vung?
Lý Thanh Vân cũng lắc đầu.
Một đường từ Quan Lâm đến Tế Kỳ thành, cậu chàng liên tiếp lọt vào mười mấy lần phục kích, cũng có không ít kẻ suy luận rằng võ công mà cậu chàng đang dùng chẳng qua là thứ tiểu đạo, một loại lối mòn, đường tắt, không thể sánh với đại đạo thiên hạ như Ngũ Lộ Triều Thiên Nho Đạo Phật Vu Võ được.
“Nói nhiều như thế làm gì? Có giỏi thì cứ tới đây!”
“Hãy khoan!”
Trong lúc hai bên đang vào cái thế giương cung, căng nỏ, thì bỗng nhiên từ xa có tiếng nói tường hòa cất lên. Chỉ thấy bỗng nhiên không khí nghe mùi nhang trầm thơm phức, văng vẳng bên tai là trống chiều chuông sớm. Một ao nước đọng bỗng chốc liên tiếp nở ra từng đóa sen trắng, sương mai còn ngậm nơi lá sen chẳng khác nào châu ngọc.
Một lão hòa thượng mặc cà sa đỏ, tay lần tràng hạt, từ từ đạp lên những đóa sen mà đến.
Người này xuất hiện, lập tức chắp tay trước ngực, nói:
“Lão nạp Vô Trần, xin có lễ với chư vị tướng quân, với thành chủ đại nhân. Thành chủ đại nhân mấy ngày trước đến nhậm chức quá đột ngột, lão nạp không kịp đến dâng lễ chúc mừng, thật là có lỗi quá.”
Mấy tên đang bao vây Lý Thanh Vân nghe lão nói thì chặc lưỡi một cái, tỏ vẻ không vui. Song có lẽ là kiêng kỵ thế lực sau lưng của lão, trung niên dẫn đầu mới nói:
“Ra là Vô Trần thánh tăng. Lần này Kim Quang Tự các ngài chẳng nhẽ cũng muốn nhúng tay vào chuyện của chúng ta? Có phải là đang quản hơn rộng rồi không?”
Lý Thanh Vân không ngờ vì tập kích cậu chàng mà kẻ địch không tiếc thay máu cả chức thành chủ của Tế Kỳ thành. Cậu chàng khẽ nhìn về phía sư Vô Trần, gật đầu một cái, xem như là tạ ơn. Một câu nói của lão bại lộ thân phận của đám sát thủ, cũng xem như là đã gián tiếp giúp cậu chàng.
Vô Trần cười, nói:
“Không dám. Chỉ là... Lý thí chủ đây luyện một môn chỉ pháp có chứa thiền lý sâu xa, chính là thần thông Niết Bàn Liên Hoa Chỉ của Phật môn. Thí chủ có duyên với Phật môn, trụ trì có lời nhờ bần tăng đến dẫn độ. Chỉ cần Lý thiếu hiệp quy y cửa thiền, đã là người của Phật môn, vậy thì Vô Trần sẽ không đứng yên nhìn đồng môn bị khi phụ.”
“Có duyên?”
Lý Thanh Vân cười lạnh.
Bấy giờ cậu chàng mới hiểu, té ra thằng cha này nói nhiều như vậy chẳng qua cũng vì tham môn Nhất Dương Chỉ của cậu chàng.
Lý Thanh Vân từng dùng Nhất Dương Chỉ trên võ đài Võ Bảng hội, khiến Lý Thanh Minh cũng phải chật vật. Trận đấu này đã được Thiên Cơ các ghi lại vào Lưu Ảnh thạch phân phát ra ngoài, thành thử cái tên Vô Trần của Kim Quang tự này biết chuyện cũng không có gì lạ.
Vốn Nhất Dương Chỉ là võ công của họ Đoàn nước Đại Lý, đương nhiên không có liên quan gì đến nhà chùa cả. Thế nhưng trong hai bộ truyện mà cậu chàng đã đọc, môn công phu này đều được sử dụng bởi Nam Tăng Nhất Đăng Đại Sư. Vì hối hận, ông xuống tóc quy y nhiều năm, phật tính đã sâu, thấm nhuần vào võ công. Lần đầu tiên sử dụng Nhất Dương Chỉ cũng là để trị thương cứu người. Lý Thanh Vân sử dụng võ công trong truyện theo kiểu “sao y bản chính”, thế nên Nhất Dương Chỉ cậu chàng sử dụng cũng có mấy phần vận vị của nhà Phật.
Thế nhưng tên Vô Trần này bịa ra một cái môn Niết Bàn Liên Hoa Chỉ gì gì đó, rõ ràng là muốn nuốt luôn Nhất Dương Chỉ về cho Kim Quang Tự.
Cái gọi là có duyên, chẳng qua cũng chỉ là mượn cớ mà thôi.
Chuyện đã rõ ràng đến thế này, ngay cả Lý Thanh Vân cũng có thể nhìn thấu ngọn nguồn, càng chẳng nói chi đến tay thành chủ và đám thân vệ vừa mới được cất nhắc.
Những kẻ này trợn mắt, hằm hằm hè hè nhìn Vô Trần, nói:
“Kim Quang tự thực là to gan lớn mật, ngay cả học trò của Bích Mặc tiên sinh cũng dám tranh. Bọn ta cam bái hạ phong. Chỉ là... lừa trọc này, các ngươi có phải đang đề cao bản thân quá không? Trên đời sẽ có người rời bỏ môn hạ của Bích Mặc tiên sinh mà gia nhập Kim Quang tự ư?”
Ngừng một chốc, y lại cười khanh khách:
“Hay là các hạ tự phụ Phật môn đại đạo kiên cố, muốn chứng minh Phật đạo hơn Nho đạo một bậc, mới đi khiêu khích y một phen?”
“Chuyện Phật môn làm, trong cõi u minh tự đã có định số. Nhân quả tuần hoàn, cho dù là Bích Mặc tiên sinh cũng chưa hẳn đã nhảy thoát được. Hà huống chi bần tăng đâu có nói Lý thí chủ sau khi xuất gia không thể tiếp tục làm đệ tử của Bích Mặc tiên sinh?”
Vô Trần cười.
Tên thành chủ nghe lão nói vậy, cũng cười.
Một kẻ cười mỉm như gió xuân, người kia cười vang như tiếng sấm. Một kẻ khiến người khác không đoán được đằng sau nụ cười kia là toan tính gì, một tên khiến người ta nghe được rõ mồn một sự châm biếm và coi thường trong tiếng cười của mình.
“Vừa muốn chiếm thần công làm của riêng, vừa muốn chèo kéo quan hệ với Bích Mặc tiên sinh. Kim Quang tự thật là biết làm ăn không vốn, quả nhiên vẫn nói trên đời này giàu nhanh nhất chỉ có thổ phỉ và sư cọ.”
“Thí chủ miệng đầy ô ngôn uế ngữ, nhục mạ Phật môn ta như vậy, quả thực là chuyện đáng buồn. Bần tăng nguyện quỳ gối cúi đầu, quét ngõ tung hoa chờ thí chủ giá lâm bản tự, nghe chư vị cao tăng giảng kinh hoành pháp dăm ba mươi năm, sớm ngày nhận ra chính quả. Thiện tai. Thiện tai.”
Vô Trần cũng không chịu kém, lên tiếng đáp trả.
Tuy lão nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng hàm ý muốn giam lỏng người khác ba bốn chục năm thì ngay cả Lý Thanh Vân cũng nghe rõ mồn một.
Lại nhắc đến Lý Thanh Vân...
Cậu chàng không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành thế này. Hiện tại phía thành chủ và Kim Quang Tự chẳng hiểu ra sao lại cự cãi lẫn nhau, mà thân là nhân vật chính của lần ám sát này – Lý Thanh Vân – lại bị cho ra rìa.
Đoạn sông chảy qua thành Tế Kỳ tương đối thẳng, nhưng do nhu cầu dân sinh mà mấy trăm năm nay dân chúng cũng đào ra một vài con mương, con lạch lớn có nhỏ có, ngắn thì độ năm sáu chục trượng, dài thì độ một dặm đổ lại.
Nghe nói người trong thành gọi sông này bằng cái tên dân dã là dòng Xương Cá, hay Ngư Cốt Hà. Hồi nãy Lý Thanh Vân đứng trên chợ nổi nhìn xuống, thấy dòng chính đúng là cái xương sống cá, các con mương tỏa ra hai bên quả thực không khác gì những xương dài ngắn hai bên.
Gã lái đò chở cậu chàng đến một cái đầm rộng cỡ năm bảy trượng thì dừng lại. Đầm này là nước đọng, cái thứ nước lưu cữu chẳng chảy đi đâu được, sặc mùi chết chóc. Ngày trước dân trong thành đào ra để gom cá vào tát, nhưng hiện giờ chắc do cái ao hôi thối, lắm sình nhiều rêu nên người ta cũng bỏ không đấy.
Lý Thanh Vân thấy bốn bề vắng không một bóng người, thì bật cười lên một tiếng dài:
“Các người thật đúng là có mắt như mù. Cái chỗ xấu thế này mà cũng chọn làm nơi chôn xương à?”
“Chuyện ấy không nhọc tên tạp chủng nhà ngươi quan tâm.”
Bấy giờ, bỗng thấy bụi cỏ hai bên thoắt cái đã xuất hiện mười mấy bóng người, tên nào tên nấy đều cường tráng vạm vỡ, thần sắc nghiêm nghị. Tuy lúc này ăn mặc thường phục, nhưng toàn thân toát lên một loại khí chất chỉ có binh sĩ lăn lộn nhiều trận ngoài sa trường mới có, người thường không thể làm giả.
Loại khí chất này không phải sát khí. Luận sát khí mà nói, một binh sĩ bình thường chắc chắn không thể nào bằng sát thủ, thích khách. Thậm chí chỉ sợ so với một vài đồ tể có trong tay một trang trại lớn cũng không bằng. Thế nên phàm là quân đội mà sát khí tỏa ra đập vào mặt, thì có thể nói là loại quân tồi.
Nói cho đúng, thì là một loại khí chất áp đảo.
Có câu “ba quân như hổ, khí thế nuốt sao Ngưu Đẩu”. Đối diện với một cánh quân tinh nhuệ là phải khiến kẻ thù như đứng trước núi cao ngàn trượng, sóng cả muôn trùng, khiến đối thủ chưa đánh đã run tay.
Lần gần nhất Lý Thanh Vân bị “ngợp” bởi loại khí thế áp đảo này là lúc binh mã của Hồ Ma Huyền Nguyệt vây núi vô danh.
Hiện tại, đứng trước mười mấy tên sát thủ, cậu chàng lại lần nữa cảm nhận lại được loại khí chất này.
Lý Thanh Vân dám khẳng định những tên này xuất thân từ quân đội. Nếu không phải là lão binh đã giải ngũ, thì cũng là tinh nhuệ còn trong quân.
Hơn nữa...
Gọi cậu chàng là “tạp chủng”, trên đời chỉ có một người.
Lý gia!
Lý Thanh Vân bình thường tuy đầu óc cũng đơn giản, nhưng cái chuyện bị người nhà cho thuộc hạ chặn giết này cậu chàng có thể nói là gặp nhiều thành quen. Thế nên nay mười mấy tên này xuất hiện chặn giết, Lý Thanh Vân cũng chẳng kinh ngạc nữa.
Cậu chàng đứng dậy khỏi thuyền, lớn tiếng:
“Ra là mấy con chó được chủ xua ra cắn người. Thế thì còn chờ gì nữa? Tới đây!!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngông cuồng ngu xuẩn!”
“Bàng môn tiểu đạo mà thôi, còn nghĩ lật được trời không bằng.”
Đám sát thủ không ngờ thiếu niên chán nản, con trai Võ Hoàng bị phế năm nào hiện giờ lại ngang nhiên đứng trước bọn hắn, vung quyền chỉ tay nghênh chiến.
Là bãi bể nương dâu, hay là coi trời bằng vung?
Lý Thanh Vân cũng lắc đầu.
Một đường từ Quan Lâm đến Tế Kỳ thành, cậu chàng liên tiếp lọt vào mười mấy lần phục kích, cũng có không ít kẻ suy luận rằng võ công mà cậu chàng đang dùng chẳng qua là thứ tiểu đạo, một loại lối mòn, đường tắt, không thể sánh với đại đạo thiên hạ như Ngũ Lộ Triều Thiên Nho Đạo Phật Vu Võ được.
“Nói nhiều như thế làm gì? Có giỏi thì cứ tới đây!”
“Hãy khoan!”
Trong lúc hai bên đang vào cái thế giương cung, căng nỏ, thì bỗng nhiên từ xa có tiếng nói tường hòa cất lên. Chỉ thấy bỗng nhiên không khí nghe mùi nhang trầm thơm phức, văng vẳng bên tai là trống chiều chuông sớm. Một ao nước đọng bỗng chốc liên tiếp nở ra từng đóa sen trắng, sương mai còn ngậm nơi lá sen chẳng khác nào châu ngọc.
Một lão hòa thượng mặc cà sa đỏ, tay lần tràng hạt, từ từ đạp lên những đóa sen mà đến.
Người này xuất hiện, lập tức chắp tay trước ngực, nói:
“Lão nạp Vô Trần, xin có lễ với chư vị tướng quân, với thành chủ đại nhân. Thành chủ đại nhân mấy ngày trước đến nhậm chức quá đột ngột, lão nạp không kịp đến dâng lễ chúc mừng, thật là có lỗi quá.”
Mấy tên đang bao vây Lý Thanh Vân nghe lão nói thì chặc lưỡi một cái, tỏ vẻ không vui. Song có lẽ là kiêng kỵ thế lực sau lưng của lão, trung niên dẫn đầu mới nói:
“Ra là Vô Trần thánh tăng. Lần này Kim Quang Tự các ngài chẳng nhẽ cũng muốn nhúng tay vào chuyện của chúng ta? Có phải là đang quản hơn rộng rồi không?”
Lý Thanh Vân không ngờ vì tập kích cậu chàng mà kẻ địch không tiếc thay máu cả chức thành chủ của Tế Kỳ thành. Cậu chàng khẽ nhìn về phía sư Vô Trần, gật đầu một cái, xem như là tạ ơn. Một câu nói của lão bại lộ thân phận của đám sát thủ, cũng xem như là đã gián tiếp giúp cậu chàng.
Vô Trần cười, nói:
“Không dám. Chỉ là... Lý thí chủ đây luyện một môn chỉ pháp có chứa thiền lý sâu xa, chính là thần thông Niết Bàn Liên Hoa Chỉ của Phật môn. Thí chủ có duyên với Phật môn, trụ trì có lời nhờ bần tăng đến dẫn độ. Chỉ cần Lý thiếu hiệp quy y cửa thiền, đã là người của Phật môn, vậy thì Vô Trần sẽ không đứng yên nhìn đồng môn bị khi phụ.”
“Có duyên?”
Lý Thanh Vân cười lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bấy giờ cậu chàng mới hiểu, té ra thằng cha này nói nhiều như vậy chẳng qua cũng vì tham môn Nhất Dương Chỉ của cậu chàng.
Lý Thanh Vân từng dùng Nhất Dương Chỉ trên võ đài Võ Bảng hội, khiến Lý Thanh Minh cũng phải chật vật. Trận đấu này đã được Thiên Cơ các ghi lại vào Lưu Ảnh thạch phân phát ra ngoài, thành thử cái tên Vô Trần của Kim Quang tự này biết chuyện cũng không có gì lạ.
Vốn Nhất Dương Chỉ là võ công của họ Đoàn nước Đại Lý, đương nhiên không có liên quan gì đến nhà chùa cả. Thế nhưng trong hai bộ truyện mà cậu chàng đã đọc, môn công phu này đều được sử dụng bởi Nam Tăng Nhất Đăng Đại Sư. Vì hối hận, ông xuống tóc quy y nhiều năm, phật tính đã sâu, thấm nhuần vào võ công. Lần đầu tiên sử dụng Nhất Dương Chỉ cũng là để trị thương cứu người. Lý Thanh Vân sử dụng võ công trong truyện theo kiểu “sao y bản chính”, thế nên Nhất Dương Chỉ cậu chàng sử dụng cũng có mấy phần vận vị của nhà Phật.
Thế nhưng tên Vô Trần này bịa ra một cái môn Niết Bàn Liên Hoa Chỉ gì gì đó, rõ ràng là muốn nuốt luôn Nhất Dương Chỉ về cho Kim Quang Tự.
Cái gọi là có duyên, chẳng qua cũng chỉ là mượn cớ mà thôi.
Chuyện đã rõ ràng đến thế này, ngay cả Lý Thanh Vân cũng có thể nhìn thấu ngọn nguồn, càng chẳng nói chi đến tay thành chủ và đám thân vệ vừa mới được cất nhắc.
Những kẻ này trợn mắt, hằm hằm hè hè nhìn Vô Trần, nói:
“Kim Quang tự thực là to gan lớn mật, ngay cả học trò của Bích Mặc tiên sinh cũng dám tranh. Bọn ta cam bái hạ phong. Chỉ là... lừa trọc này, các ngươi có phải đang đề cao bản thân quá không? Trên đời sẽ có người rời bỏ môn hạ của Bích Mặc tiên sinh mà gia nhập Kim Quang tự ư?”
Ngừng một chốc, y lại cười khanh khách:
“Hay là các hạ tự phụ Phật môn đại đạo kiên cố, muốn chứng minh Phật đạo hơn Nho đạo một bậc, mới đi khiêu khích y một phen?”
“Chuyện Phật môn làm, trong cõi u minh tự đã có định số. Nhân quả tuần hoàn, cho dù là Bích Mặc tiên sinh cũng chưa hẳn đã nhảy thoát được. Hà huống chi bần tăng đâu có nói Lý thí chủ sau khi xuất gia không thể tiếp tục làm đệ tử của Bích Mặc tiên sinh?”
Vô Trần cười.
Tên thành chủ nghe lão nói vậy, cũng cười.
Một kẻ cười mỉm như gió xuân, người kia cười vang như tiếng sấm. Một kẻ khiến người khác không đoán được đằng sau nụ cười kia là toan tính gì, một tên khiến người ta nghe được rõ mồn một sự châm biếm và coi thường trong tiếng cười của mình.
“Vừa muốn chiếm thần công làm của riêng, vừa muốn chèo kéo quan hệ với Bích Mặc tiên sinh. Kim Quang tự thật là biết làm ăn không vốn, quả nhiên vẫn nói trên đời này giàu nhanh nhất chỉ có thổ phỉ và sư cọ.”
“Thí chủ miệng đầy ô ngôn uế ngữ, nhục mạ Phật môn ta như vậy, quả thực là chuyện đáng buồn. Bần tăng nguyện quỳ gối cúi đầu, quét ngõ tung hoa chờ thí chủ giá lâm bản tự, nghe chư vị cao tăng giảng kinh hoành pháp dăm ba mươi năm, sớm ngày nhận ra chính quả. Thiện tai. Thiện tai.”
Vô Trần cũng không chịu kém, lên tiếng đáp trả.
Tuy lão nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng hàm ý muốn giam lỏng người khác ba bốn chục năm thì ngay cả Lý Thanh Vân cũng nghe rõ mồn một.
Lại nhắc đến Lý Thanh Vân...
Cậu chàng không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành thế này. Hiện tại phía thành chủ và Kim Quang Tự chẳng hiểu ra sao lại cự cãi lẫn nhau, mà thân là nhân vật chính của lần ám sát này – Lý Thanh Vân – lại bị cho ra rìa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro