Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Khi Người Eq Th...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Lý Thanh Vân vừa nói dứt lời, bàn tay đã xòe ra, tống trả một chưởng về phía tên mặt mày hung ác. Gã bặm trợn thấy cậu chàng không hề huy động chân khí, nghênh nghênh khinh thường, cũng chẳng thèm chống đỡ.
Chẳng ngờ bàn tay của Lý Thanh Vân vừa đánh trúng, một cỗ chưởng phong âm tà cực độ đã xuyên thấu vào cơ thể, sau đó chia làm bảy tầng mà bạo phát, nháy mắt đã đưa chất độc ngấm vào khắp lục phủ ngũ tạng.
Tên đến gây sự đưa tay ôm cổ, trong mắt lộ vẻ khó tin và hối hận nhìn về phía Lý Thanh Vân. Khóe miệng hắn sùi ra từng đợt bọt trắng, da dẻ nháy mắt đen tím lại, cuối cùng ngã vật ra đất.
Đám tay chân theo cùng thấy thằng đại ca bỗng dưng đổ gục như cái cây bị người ta đẵn ngang gốc thì hoảng hồn. Có thằng nhìn xuống, vừa vặn thấy biểu cảm vặn vẹo vì đau đớn, tay chân thỉnh thoảng lại co giật hai cái của tên bặm trợn thì hồn vía văng thẳng lên chín tầng mây. Gã hú lên một tiếng, định bụng sẽ ba chân bốn cẳng muốn chạy ra khỏi nhà ăn này càng nhanh càng tốt.
Thế nhưng...
Còn không đợi hắn đi bước đầu tiên, tiếng của Lý Thanh Vân đã cất lên bên tai:
“Thử chạy một bước xem.”
Một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng, khiến y không thể không dừng cước bộ. Sau đó, tên này cũng chẳng thèm để tâm đến trái phải đầu đuôi thế nào, dập đầu bang bang xuống đất, kêu to:
“Nô tài Trần Kim Thành có mắt không thấy thái sơn, chọc giận thiếu hiệp, tội đáng muôn chết. Nếu thiếu hiệp có lòng hải hà tha cho nô tài một mạng, nô tài nguyện làm trâu làm ngựa cho thiếu hiệp.”
“Ngươi? Đồ gió chiều nào che chiều nấy, không có cốt khí!”
Trong đám, một tên có vẻ như ngày thường được gã bặm trợn trọng dụng chiếu cố nhất, so với người khác nhận được không thiếu chỗ tốt. Thành thử, hắn cũng là kẻ duy nhất không có ý “thân ai nấy lo, nhà ai nấy sáng” như đám đồng bạn, mà chính đang dùng ánh mắt đầy căm hờn nhìn Lý Thanh Vân.
Hiển nhiên, chỉ từ ánh mắt cũng có thể đoán được.
Chỉ cần cho hắn một cơ hội, đương nhiên là hắn sẽ không ngần ngại hãm hại Lý Thanh Vân trả thù cho tên bặm trợn.
Trần Kim Thành thì bĩu môi, nói:
“Ha. Ta mới có bệnh đậu mùa, kiêng ra gió.”
Vô sỉ như vậy?
Lý Thanh Vân trợn mắt nhìn tên Trần Kim Thành đang đập đầu dưới đất, không khỏi cảm thấy tên này quả thực là một tên quái đản. Loại chuyện xấu hổ như vậy mà hắn vẫn có thể dùng giọng nghiêm túc hiển nhiên để nói, mặt không đỏ, cũng không thở dốc.
Tên kia tức sùi cả bọt mép, nhìn qua không biết còn tưởng hắn cũng bị Lý Thanh Vân tống cho một chưởng, bấy giờ chất độc Ngũ Độc Thần Chưởng đang được Thất Thương quyền kình dẫn bạo liên tục trong lục phủ ngũ tạng.
Có vẻ cũng bất lực trước độ mặt dày của Trần Kim Thành, gã quay sang lườm Lý Thanh Vân, đe dọa:
“Đừng tưởng chuyện này đến đây là kết thúc. Ngươi biết ngươi vừa giết ai không?”
“Không...”
Lý Thanh Vân nhún vai, dáng vẻ chẳng thèm quan tâm của cậu chàng giống như đổ dầu vào lửa, khiến đối phương phẫn nộ đến mức tuôn liên thanh một tràng chẳng khác nào đang đi thi Rap Việt:
“Dỏng tai lên mà nghe cho rõ, người ngươi vừa giết chính là cháu trai của châu chủ đại nhân châu Kim Quy – Đồng Tiến Minh. Ngươi... ngươi chuẩn bị chờ lửa giận của châu chủ đại nhân giáng xuống đầu đi.”
Lý Thanh Vân nhún vai.
Cậu chàng đi từ Quan Lâm đến Hải Nha, bị người ta ám sát còn ít sao? Thậm chí Lý Thanh Minh và phe cánh của y cũng đã điều động người chặn giết rồi, thêm hay bớt một châu chủ có khác biệt gì?
Châu chủ châu Kim Quy có thể có lực ảnh hưởng lớn bằng kẻ được coi là người kế thừa của Võ Hoàng, vương gia trẻ tuổi nhất Đại Việt hiện nay hay sao?
Tô răng vẩu bấy giờ chợt chỉ tay về phía cửa, nói:
“Lý lão đệ, mau nhìn, Quan tướng quân đến rồi. Ách... chú mày không ngạc nhiên sao?”
“Án mạng là chuyện lớn, đã thế người chết lại còn là cháu của châu chủ. Nếu tướng quân không xuất hiện thì mới là chuyện lạ.”
Lý Thanh Vân nhún vai.
Kể từ sau khi mỗi người một ngả với hai cô sư muội, cái đầu óc không mấy khi được dùng đến của cậu chàng bắt đầu hoạt động trở lại. Cậu chàng có thể ngố, EQ cũng quả thực là thấp, song không phải không có đầu óc. Dù sao, Lý Thanh Vân cũng từng trải qua chuyện bị “người nhà” ép lên võ đài, bị tước đi Võ Thánh chi hồn, một đường bắc thượng đến Quan Lâm mấy lần liền bị ám sát. Tuy trong tối có người của Võ Hoàng âm thầm bảo vệ, song nếu thực sự là kẻ ngu ngốc, thì sớm đã toi mạng.
Chẳng qua ngày thường Lý thiếu hiệp tự biết đầu óc không nhanh nhạy, suy nghĩ không cẩn thận tỉ mỉ như nhị sư muội nên tắt luôn não đi cho tiết kiệm năng lượng mà thôi.
Ban nãy giết Đồng Tiến Minh, Lý Thanh Vân hoàn toàn có thể sử dụng Sư Tử Hống đe dọa toàn bộ những người đang ngồi trong nhà ăn, đảm bảo không ai dám chạy ra ngoài nửa bước. Thế nhưng, cậu chàng không làm thế, mà chỉ nói vừa đủ cho đám tay chân của họ Đồng nghe.
Những người khác chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ biết việc xảy ra án mạng quá lớn, giấy không gói được lửa. Bọn họ tám chín phần mười sẽ chạy đi tố cáo Lý Thanh Vân với thượng cấp.
Một tên ma mới, một người cháu của châu chủ...
Chỉ cần trong lòng có một chút ý nghĩ tư lợi, thì chắc chắn sẽ biết nên đứng về phía ai,
Thành thử...
Có thể nói, chuyện Quan Hạ Băng tìm đến đây cũng là có bàn tay của Lý Thanh Vân thúc đẩy.
“Quan... Quan tướng quân... ta muốn tố cáo!!!”
Tên khi nãy vừa mới đe dọa Lý Thanh Vân bây giờ nhác thấy bóng Quan Hạ Băng chẳng khác nào gặp được cứu tinh. Y ba chân bốn cẳng chạy về phía Ngân Lang, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, mếu máo nói.
Một tên thanh niên sức dài vai rộng, tuổi ngoài đôi mươi, ấy vậy mà lúc này khóc lóc sướt mướt, câu trước díu vào câu sau, chữ sau vấp lên chữ trước, quả thực là vô cùng mất mặt. Binh sĩ đứng trong nhà ăn bấy giờ cũng có nhiều người quên đi cú sốc ban đầu vì chuyện Lý Thanh Vân hạ thủ giết người ban nãy, che mặt lắc đầu, trên trán cơ hồ đều viết: “ta không quen thằng cha này”.
Quan Hạ Băng bấy giờ không xách theo Long Nha Ngân Lân kích, bên hông đeo một thanh liễu diệp đao. Nàng ta nhíu mày, dùng đôi mắt lam nhìn Lý Thanh Vân, kế quay về phía những người khác:
“Các người, viết trên giấy những gì xảy ra trong này, một khắc sau phải nộp lại cho bản tướng quân. Nhớ, nghiêm cấm cái chuyện chép của nhau. Kẻ vi phạm xử theo quân pháp. Ai không biết chữ thì nội trong một khắc đi tới sân thí luyện, xếp thành hai hàng.”
“Dạ!”
Binh sĩ trong nhà ăn, bao gồm của Tô răng vẩu, đồng loạt đứng nghiêm, tiếng “dạ” rền vang như sấm nổ.
Quan Hạ Băng gật đầu, nhìn Lý Thanh Vân và kẻ vừa tố cáo, nói:
“Hai người đi theo bản tướng quân một chuyến.”
“Tướng quân quả thực là công chính nghiêm minh, chí công vô tư, gương sáng cho tướng lĩnh tam quân.”
Kẻ nọ cười toe toét, bắt đầu giở hết công phu bợ đỡ, xun xoe nịnh nọt ra. Một đường này y tán dương từ cách làm người cho đến mỹ mạo, từ chiến lực cho đến thiên phú, từ tài cầm binh cho đến chuyện gia chánh nữ công, cơ hồ bất cứ thứ gì liên quan đến Quan Hạ Băng y đều lôi ra khen sáu bảy lần. Xem ra, chuyện hắn được Đồng Tiến Minh trọng dụng cũng không phải là không có lí do.
Lý Thanh Vân thì chẳng nói lời nào, chỉ vừa đi vừa âm thầm quan sát thiếu nữ được mệnh danh là Ngân Lang của Đại Việt. Rốt cuộc cô ta muốn gì, đứng về phe ai, cậu chàng chẳng thể nào đoán được. Thế nhưng, nếu có điều gì Lý Thanh Vân học được trên đường từ Quan Lâm đến Tế Kỳ thành thì đó là những lúc thế này, nếu như không muốn chết, thì phải tìm cách đảo khách thành chủ, nắm thế chủ động vào trong tay.
Ba người cứ thế từ doanh trại dọc theo con đường mòn lên núi, chẳng mấy chốc đã đến chỗ một cánh rừng thưa.
Tên nịnh hót giống như đã đánh hơi thấy điều gì đó không ổn, cười gượng gạo mà rằng:
“Thưa... thưa tướng quân. Có lời khai của các binh sĩ là được rồi, tên này chắc hẳn cũng chẳng dám chối tội quanh co trước mặt tướng quân ngài đâu. Nếu... nếu không có chuyện gì... tại... tại hạ xin lui trước.”
Quan Hạ Băng cười, nói:
“Vị huynh đài đây xin dừng bước đã. Chẳng phải nãy giờ huynh đài khen tiểu nữ hết lời hay sao, cớ gì lại bỏ chạy sớm như thế? Ta đáng sợ như vậy sao? Hay là nói... những gì huynh đài nói từ nãy đến giờ đều là dối trá?”
“Tại... tại hạ... không phải như thế... chuyện này”
“Huynh đài khen tiểu nữ nhiều như thế, không có gì đáp lại thì thật là áy náy. Vậy được! Bản tướng quân tặng cho nhà ngươi một câu. Kiếp sau nếu được đầu thai làm người thì phải biết dù có làm chó cho kẻ khác thì cũng có chuyện làm được, có chuyện không nên làm. Chủ của ngươi bảo ngươi cắn con gấu, ngươi làm theo thật, thế thì phải trả giá đắt đấy.”
Miệng nói, ngữ khí vẫn như tuyết đầu mùa, thế nhưng liễu diệp đao bên eo chẳng rõ từ khi nào đã rời vỏ. Lưỡi đao sắc lẻm lóe lên một cái, nháy mắt đã đâm xuyên qua lồng ngực của tên nọ. Hắn chẳng kịp kêu tiếng nào, mắt đã trợn lên trắng dã, ngã vật ra đất.
Quan Hạ Băng rút đao, vẩy một cái cho máu bắn đi nơi khác, kế nhìn về phía Lý Thanh Vân, thở dài:
“Xem ra bản tướng quân tính sai.”
“Đúng là tính sai. Nếu không cũng không đến nỗi nội thương như vậy.”
Lý Thanh Vân nhún vai một cái, đáp. Ban nãy cậu chàng có để ý lúc cô nàng bước đi, cước bộ hơi lệch, hơi thở cũng lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không giống dáng vẻ bình thường của một cao thủ. Thế nhưng, khi đó Lý Thanh Vân còn chưa thể kết luận liệu Quan Hạ Băng có bị thương hay không được.
Kiều Minh Long cũng có cái kiểu thở khò khè như ống bễ, song nào có ai dám bảo hắn trọng thương?
Thế nhưng mới nãy Quan Hạ Băng động thủ, Lý Thanh Vân đã có thể khẳng định.
Trong trận đánh ở cửa thành, cậu chàng cũng không bại triệt để đến thế.
Chẳng ngờ bàn tay của Lý Thanh Vân vừa đánh trúng, một cỗ chưởng phong âm tà cực độ đã xuyên thấu vào cơ thể, sau đó chia làm bảy tầng mà bạo phát, nháy mắt đã đưa chất độc ngấm vào khắp lục phủ ngũ tạng.
Tên đến gây sự đưa tay ôm cổ, trong mắt lộ vẻ khó tin và hối hận nhìn về phía Lý Thanh Vân. Khóe miệng hắn sùi ra từng đợt bọt trắng, da dẻ nháy mắt đen tím lại, cuối cùng ngã vật ra đất.
Đám tay chân theo cùng thấy thằng đại ca bỗng dưng đổ gục như cái cây bị người ta đẵn ngang gốc thì hoảng hồn. Có thằng nhìn xuống, vừa vặn thấy biểu cảm vặn vẹo vì đau đớn, tay chân thỉnh thoảng lại co giật hai cái của tên bặm trợn thì hồn vía văng thẳng lên chín tầng mây. Gã hú lên một tiếng, định bụng sẽ ba chân bốn cẳng muốn chạy ra khỏi nhà ăn này càng nhanh càng tốt.
Thế nhưng...
Còn không đợi hắn đi bước đầu tiên, tiếng của Lý Thanh Vân đã cất lên bên tai:
“Thử chạy một bước xem.”
Một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng, khiến y không thể không dừng cước bộ. Sau đó, tên này cũng chẳng thèm để tâm đến trái phải đầu đuôi thế nào, dập đầu bang bang xuống đất, kêu to:
“Nô tài Trần Kim Thành có mắt không thấy thái sơn, chọc giận thiếu hiệp, tội đáng muôn chết. Nếu thiếu hiệp có lòng hải hà tha cho nô tài một mạng, nô tài nguyện làm trâu làm ngựa cho thiếu hiệp.”
“Ngươi? Đồ gió chiều nào che chiều nấy, không có cốt khí!”
Trong đám, một tên có vẻ như ngày thường được gã bặm trợn trọng dụng chiếu cố nhất, so với người khác nhận được không thiếu chỗ tốt. Thành thử, hắn cũng là kẻ duy nhất không có ý “thân ai nấy lo, nhà ai nấy sáng” như đám đồng bạn, mà chính đang dùng ánh mắt đầy căm hờn nhìn Lý Thanh Vân.
Hiển nhiên, chỉ từ ánh mắt cũng có thể đoán được.
Chỉ cần cho hắn một cơ hội, đương nhiên là hắn sẽ không ngần ngại hãm hại Lý Thanh Vân trả thù cho tên bặm trợn.
Trần Kim Thành thì bĩu môi, nói:
“Ha. Ta mới có bệnh đậu mùa, kiêng ra gió.”
Vô sỉ như vậy?
Lý Thanh Vân trợn mắt nhìn tên Trần Kim Thành đang đập đầu dưới đất, không khỏi cảm thấy tên này quả thực là một tên quái đản. Loại chuyện xấu hổ như vậy mà hắn vẫn có thể dùng giọng nghiêm túc hiển nhiên để nói, mặt không đỏ, cũng không thở dốc.
Tên kia tức sùi cả bọt mép, nhìn qua không biết còn tưởng hắn cũng bị Lý Thanh Vân tống cho một chưởng, bấy giờ chất độc Ngũ Độc Thần Chưởng đang được Thất Thương quyền kình dẫn bạo liên tục trong lục phủ ngũ tạng.
Có vẻ cũng bất lực trước độ mặt dày của Trần Kim Thành, gã quay sang lườm Lý Thanh Vân, đe dọa:
“Đừng tưởng chuyện này đến đây là kết thúc. Ngươi biết ngươi vừa giết ai không?”
“Không...”
Lý Thanh Vân nhún vai, dáng vẻ chẳng thèm quan tâm của cậu chàng giống như đổ dầu vào lửa, khiến đối phương phẫn nộ đến mức tuôn liên thanh một tràng chẳng khác nào đang đi thi Rap Việt:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dỏng tai lên mà nghe cho rõ, người ngươi vừa giết chính là cháu trai của châu chủ đại nhân châu Kim Quy – Đồng Tiến Minh. Ngươi... ngươi chuẩn bị chờ lửa giận của châu chủ đại nhân giáng xuống đầu đi.”
Lý Thanh Vân nhún vai.
Cậu chàng đi từ Quan Lâm đến Hải Nha, bị người ta ám sát còn ít sao? Thậm chí Lý Thanh Minh và phe cánh của y cũng đã điều động người chặn giết rồi, thêm hay bớt một châu chủ có khác biệt gì?
Châu chủ châu Kim Quy có thể có lực ảnh hưởng lớn bằng kẻ được coi là người kế thừa của Võ Hoàng, vương gia trẻ tuổi nhất Đại Việt hiện nay hay sao?
Tô răng vẩu bấy giờ chợt chỉ tay về phía cửa, nói:
“Lý lão đệ, mau nhìn, Quan tướng quân đến rồi. Ách... chú mày không ngạc nhiên sao?”
“Án mạng là chuyện lớn, đã thế người chết lại còn là cháu của châu chủ. Nếu tướng quân không xuất hiện thì mới là chuyện lạ.”
Lý Thanh Vân nhún vai.
Kể từ sau khi mỗi người một ngả với hai cô sư muội, cái đầu óc không mấy khi được dùng đến của cậu chàng bắt đầu hoạt động trở lại. Cậu chàng có thể ngố, EQ cũng quả thực là thấp, song không phải không có đầu óc. Dù sao, Lý Thanh Vân cũng từng trải qua chuyện bị “người nhà” ép lên võ đài, bị tước đi Võ Thánh chi hồn, một đường bắc thượng đến Quan Lâm mấy lần liền bị ám sát. Tuy trong tối có người của Võ Hoàng âm thầm bảo vệ, song nếu thực sự là kẻ ngu ngốc, thì sớm đã toi mạng.
Chẳng qua ngày thường Lý thiếu hiệp tự biết đầu óc không nhanh nhạy, suy nghĩ không cẩn thận tỉ mỉ như nhị sư muội nên tắt luôn não đi cho tiết kiệm năng lượng mà thôi.
Ban nãy giết Đồng Tiến Minh, Lý Thanh Vân hoàn toàn có thể sử dụng Sư Tử Hống đe dọa toàn bộ những người đang ngồi trong nhà ăn, đảm bảo không ai dám chạy ra ngoài nửa bước. Thế nhưng, cậu chàng không làm thế, mà chỉ nói vừa đủ cho đám tay chân của họ Đồng nghe.
Những người khác chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ biết việc xảy ra án mạng quá lớn, giấy không gói được lửa. Bọn họ tám chín phần mười sẽ chạy đi tố cáo Lý Thanh Vân với thượng cấp.
Một tên ma mới, một người cháu của châu chủ...
Chỉ cần trong lòng có một chút ý nghĩ tư lợi, thì chắc chắn sẽ biết nên đứng về phía ai,
Thành thử...
Có thể nói, chuyện Quan Hạ Băng tìm đến đây cũng là có bàn tay của Lý Thanh Vân thúc đẩy.
“Quan... Quan tướng quân... ta muốn tố cáo!!!”
Tên khi nãy vừa mới đe dọa Lý Thanh Vân bây giờ nhác thấy bóng Quan Hạ Băng chẳng khác nào gặp được cứu tinh. Y ba chân bốn cẳng chạy về phía Ngân Lang, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, mếu máo nói.
Một tên thanh niên sức dài vai rộng, tuổi ngoài đôi mươi, ấy vậy mà lúc này khóc lóc sướt mướt, câu trước díu vào câu sau, chữ sau vấp lên chữ trước, quả thực là vô cùng mất mặt. Binh sĩ đứng trong nhà ăn bấy giờ cũng có nhiều người quên đi cú sốc ban đầu vì chuyện Lý Thanh Vân hạ thủ giết người ban nãy, che mặt lắc đầu, trên trán cơ hồ đều viết: “ta không quen thằng cha này”.
Quan Hạ Băng bấy giờ không xách theo Long Nha Ngân Lân kích, bên hông đeo một thanh liễu diệp đao. Nàng ta nhíu mày, dùng đôi mắt lam nhìn Lý Thanh Vân, kế quay về phía những người khác:
“Các người, viết trên giấy những gì xảy ra trong này, một khắc sau phải nộp lại cho bản tướng quân. Nhớ, nghiêm cấm cái chuyện chép của nhau. Kẻ vi phạm xử theo quân pháp. Ai không biết chữ thì nội trong một khắc đi tới sân thí luyện, xếp thành hai hàng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ!”
Binh sĩ trong nhà ăn, bao gồm của Tô răng vẩu, đồng loạt đứng nghiêm, tiếng “dạ” rền vang như sấm nổ.
Quan Hạ Băng gật đầu, nhìn Lý Thanh Vân và kẻ vừa tố cáo, nói:
“Hai người đi theo bản tướng quân một chuyến.”
“Tướng quân quả thực là công chính nghiêm minh, chí công vô tư, gương sáng cho tướng lĩnh tam quân.”
Kẻ nọ cười toe toét, bắt đầu giở hết công phu bợ đỡ, xun xoe nịnh nọt ra. Một đường này y tán dương từ cách làm người cho đến mỹ mạo, từ chiến lực cho đến thiên phú, từ tài cầm binh cho đến chuyện gia chánh nữ công, cơ hồ bất cứ thứ gì liên quan đến Quan Hạ Băng y đều lôi ra khen sáu bảy lần. Xem ra, chuyện hắn được Đồng Tiến Minh trọng dụng cũng không phải là không có lí do.
Lý Thanh Vân thì chẳng nói lời nào, chỉ vừa đi vừa âm thầm quan sát thiếu nữ được mệnh danh là Ngân Lang của Đại Việt. Rốt cuộc cô ta muốn gì, đứng về phe ai, cậu chàng chẳng thể nào đoán được. Thế nhưng, nếu có điều gì Lý Thanh Vân học được trên đường từ Quan Lâm đến Tế Kỳ thành thì đó là những lúc thế này, nếu như không muốn chết, thì phải tìm cách đảo khách thành chủ, nắm thế chủ động vào trong tay.
Ba người cứ thế từ doanh trại dọc theo con đường mòn lên núi, chẳng mấy chốc đã đến chỗ một cánh rừng thưa.
Tên nịnh hót giống như đã đánh hơi thấy điều gì đó không ổn, cười gượng gạo mà rằng:
“Thưa... thưa tướng quân. Có lời khai của các binh sĩ là được rồi, tên này chắc hẳn cũng chẳng dám chối tội quanh co trước mặt tướng quân ngài đâu. Nếu... nếu không có chuyện gì... tại... tại hạ xin lui trước.”
Quan Hạ Băng cười, nói:
“Vị huynh đài đây xin dừng bước đã. Chẳng phải nãy giờ huynh đài khen tiểu nữ hết lời hay sao, cớ gì lại bỏ chạy sớm như thế? Ta đáng sợ như vậy sao? Hay là nói... những gì huynh đài nói từ nãy đến giờ đều là dối trá?”
“Tại... tại hạ... không phải như thế... chuyện này”
“Huynh đài khen tiểu nữ nhiều như thế, không có gì đáp lại thì thật là áy náy. Vậy được! Bản tướng quân tặng cho nhà ngươi một câu. Kiếp sau nếu được đầu thai làm người thì phải biết dù có làm chó cho kẻ khác thì cũng có chuyện làm được, có chuyện không nên làm. Chủ của ngươi bảo ngươi cắn con gấu, ngươi làm theo thật, thế thì phải trả giá đắt đấy.”
Miệng nói, ngữ khí vẫn như tuyết đầu mùa, thế nhưng liễu diệp đao bên eo chẳng rõ từ khi nào đã rời vỏ. Lưỡi đao sắc lẻm lóe lên một cái, nháy mắt đã đâm xuyên qua lồng ngực của tên nọ. Hắn chẳng kịp kêu tiếng nào, mắt đã trợn lên trắng dã, ngã vật ra đất.
Quan Hạ Băng rút đao, vẩy một cái cho máu bắn đi nơi khác, kế nhìn về phía Lý Thanh Vân, thở dài:
“Xem ra bản tướng quân tính sai.”
“Đúng là tính sai. Nếu không cũng không đến nỗi nội thương như vậy.”
Lý Thanh Vân nhún vai một cái, đáp. Ban nãy cậu chàng có để ý lúc cô nàng bước đi, cước bộ hơi lệch, hơi thở cũng lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không giống dáng vẻ bình thường của một cao thủ. Thế nhưng, khi đó Lý Thanh Vân còn chưa thể kết luận liệu Quan Hạ Băng có bị thương hay không được.
Kiều Minh Long cũng có cái kiểu thở khò khè như ống bễ, song nào có ai dám bảo hắn trọng thương?
Thế nhưng mới nãy Quan Hạ Băng động thủ, Lý Thanh Vân đã có thể khẳng định.
Trong trận đánh ở cửa thành, cậu chàng cũng không bại triệt để đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro