Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Khổ Đấu
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Chỉ trong thoáng chốc...
Bốn người Lý Thanh Vân đã thi triển không dưới sáu mươi chiêu. Thế nhưng mặc kệ sư huynh đệ bọn họ biến chiêu hoa mỹ phức tạp ra sao, trước sau vẫn không cách nào chạm tới được chéo áo của đối thủ.
Trái lại, bốn thanh kiếm gỗ trong tay kẻ thần bí tựa như cá kiếm trong biển lớn, xuyên thẳng đâm ngang, chém chéo bổ dọc, oai lực cơ hồ không tài nào chống đỡ. Lý Thanh Vân chỉ đành chân đạp khinh công, một tay sử dụng Thiên La Địa Võng Thức của phái Cổ Mộ, tay kia đánh Thái Cực quyền của Võ Đang mới có thể giúp đám sư đệ, sư muội rảnh tay trả đòn. Thế nhưng kiểu đánh này của cậu chàng cơ hồ chẳng khác nào chịu đấm ăn xôi, mỗi lần bị kiếm gỗ đánh trúng Lý Thanh Vân đều thụ thương không nhẹ. Nếu không phải còn có quái lực của Lăng Xương kiếm, cậu chàng chắc chắn không thể nào liều mạng được đến bây giờ.
Trương Mặc Sênh bấy giờ cũng đã lấy chảo, nồi đã rất lâu không dùng tới ra, khống chế cả bốn binh khí tiến công.
Đỗ Thải Hà cũng dốc túi, bao nhiêu hàng tồn kho còn chưa dùng trong chiến trận ở thành Tuyết Hoa đều lấy ra hết. Thế nhưng gần đây cô nàng và Tiểu Thực Thần thường xuyên bị người ta gọi lên tường thành chống cự thú triều, không có thời gian bổ sung hàng tồn kho, thành thử hiện giờ có chút giật gấu vá vai.
Tạ Thiên Hoa lượn một vòng chiến trường, vừa sử dụng Thanh Sắc kiếm quang tấn công, vừa âm thầm tìm cơ hội thả ra chiêu thức vi-rút thần quang mới phát minh ra từ cái lần xuống hầm mỏ ở Đại Yến.
Đáng tiếc...
Kẻ thần bí ngự bốn thanh kiếm gỗ, thủ vững chắc đến độ giọt nước cũng không lọt qua nổi. Mặc cho thế công như vũ bão của ba sư tỷ đệ, hắn vẫn chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn dạo bước tưởng chừng như đang thưởng hoa trong vườn nhà mình.
Nhìn từng cái động tay nhấc chân của hắn tưởng là tầm thường, nhưng quanh thân chân khí cuộn trào, ẩn ẩn xuất hiện đồ án thái cực, chân đạp tám quẻ bát quái, thật đúng là phản phác quy chân, ngọc giấu trong đá. Hộ thể thần công phi phàm, bộ pháp cũng huyền diệu vô cùng, hiển nhiên là xuất thân không kém.
Hơn nữa...
Vô luận là ngố rừng như Lý Thanh Vân hay nhanh trí như Tạ Thiên Hoa thì đều biết rõ, kẻ thần bí đang thả cho bọn họ giãy dụa như cách con mèo vờn chuột. Bằng không, khi nãy hắn có thể tiện tay khống chế thiên lôi, địa hỏa vì sao hiện giờ lại không dùng?
Hiển nhiên là muốn mài hết chiến ý của bọn họ, khiến bốn người tuyệt vọng từ bỏ.
“Mẹ kiếp! Khinh người quá đáng!”
Lý Thanh Vân càng nghĩ càng giận, chợt cảm thấy sâu trong óc phát ra tiếng ầm ầm như đá lăn đất vỡ. Một loại cảm giác kì quái, trầm trọng, nặng nề từ đỉnh đầu lao xuống, theo kinh mạch quán vào Lăng Xương kiếm trong tay.
Xích Hiệp không nghĩ nhiều, vung kiếm, sử dụng đấu pháp Trọng Kiếm Vô Phong của Dương Quá bổ một đòn về phía đối thủ.
Kẻ thần bí thấy cậu chàng từ bỏ phòng ngự, bèn cười lạnh, khống chế hai thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào hai bên eo Lý Thanh Vân, kéo ra một vòi máu dài. Hai thanh mộc kiếm còn lại thì đan chéo nhau, chắn trước mặt hắn, muốn cản lại kiếm thế của Lăng Xương kiếm.
Làm xong đâu đấy, kẻ thần bí còn cười khẩy một cái, nói với vẻ khinh khỉnh:
“Biết là vô dụng vẫn cắm đầu làm, há chẳng phải hành vi của kẻ nhược trí hay sao? Vô vị...”
Nào ngờ...
Kiếm vừa chém xuống, lập tức chân khí trên thân kiếm gỗ ảm đạm phai mờ, thần thức của kẻ thần bí bám vào để chế ngự phi kiếm cũng bị ma diệt mà chẳng có một chút dấu hiệu báo trước nào cả. Lăng Xương kiếm chém sắt như bùn, nhẹ nhàng phạt đứt song kiếm, đâm tới trước. Khí tức kỳ dị trên thân kiếm tỏa ra, chân khí hộ thể của kẻ thần bí lúc này chẳng khác nào lớp tuyết dưới lò lửa, tan chảy bằng tốc độ khủng khiếp.
Rắc!
Mặt nạ bị chém đứt, mà trên ngực kẻ thần bí giống như cũng bị đánh một đòn nặng, bật ngược ra sau tựa như diều đứt dây.
Tạ Thiên Hoa quát:
“Sư phụ từng nói: mười tám người đồng thiếu lâm tự! Mọi người, lên!!! Hà, chuẩn bị xong chưa?”
“Ok.”
Đỗ Thải Hà vừa dứt lời, thì hai thanh đao, một cái chảo, một cái nồi, kèm theo một chùm mười mấy đạo Thanh Sắc kiếm quang đã thi nhau đánh về phía kẻ thần bí bấy giờ hãy còn chưa kịp chạm đất.
Lý Thanh Vân thì càng ác.
Cậu chàng bị đối phương đánh lén, sớm đã nín một bụng lửa giận. Bấy giờ tuy không rõ mình đánh ngã kẻ thù bằng cách nào, nhưng há lại không thừa thế tiến công cho được?
Thế là, cậu chàng lấy một phiến đá, dùng thủ pháp Đạn Chỉ Thần Thông nhắm ngay hai lạng thịt giữa hai chân của kẻ thần bí mà bắn, cũng mặc xác đối phương là nam hay nữ, bê đê hay chuyển giới. Yếu chỉ Bạch Hổ quyền của sư môn cậu chàng chưa bao giờ quên, bây giờ có cơ hội, lập tức sử dụng.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, sau đó là tiếng rú thê lương vọng lên tận chín tầng trời.
Sau một sát na, chân khí lấy kẻ thần bí làm trung tâm bắn tung ra tứ phía, thổi quét ra chung quanh. Trong phạm vi hơn một dặm cây cối đổ rạp, cỏ lau cúi đầu, không một sinh linh nào dám thở mạnh, không thiếu động vật nhỏ vì không chịu nổi áp lực mà táng mạng.
“Bọn tiểu súc sinh khinh ta quá đáng! Bản tọa không phát uy, các ngươi tưởng ta là mèo bệnh à?”
Sau tiếng quát của lão, từng tia sét to như cái chum nước từ trên bầu trời thi nhau đánh xuống, cày nát, san phẳng mọi thứ trong mười trượng quanh đấy thành bột mịn. Kế đó địa hỏa bốc lên, âm phong thổi quét, cơ hồ là bán kính nửa dặm tính từ chỗ y đang đứng không còn một chút sinh cơ.
Tăm tích của bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân cũng bay biến cả, trong không khí chỉ còn tiếng Đỗ Thải Hà cười đầy giễu cợt:
“Tiểu nữ còn đang thắc mắc trên đời có ai mặt dày được đến vậy, té ra là Tiết Lập Địa – Tiết tiện sư. Nghe danh đã lâu, giờ mới được thấy tận mắt. Quả nhiên là danh bất hư truyền, Tiết thiên sư quả nhiên là làm người không có ranh giới sau cùng, da mặt có thể chặn kiếm Long Ảnh. Ha ha ha! Tiết tiện sư, có duyên xin mời đến cổ viện gặp mặt, tiểu nữ sẽ thay gia sư tận tình chiêu đãi ngài, trả lại món nợ hôm nay.”
oOo
Cách đó mười dặm...
Đỗ Thải Hà bấy giờ mặt đã trắng như giấy, đầu váng mắt hoa, trên trán nổi đầy gân xanh. Tạ Thiên Hoa đến gần, đưa cho cô nàng một viên thuốc, Đỗ Thải Hà mới buông thõng hai tay, nói:
“Sư tỷ đừng lo, em nghỉ một lát là được. Chỉ là... trong nửa tháng sẽ không thể sử đụng áo nghĩa số học, chúng ta vẫn nên mau chóng chuồn đi thì hơn.”
Tạ Thiên Hoa nghe mà giật mình, nói:
“Cái chiêu ‘đạo hàm’ này cần trả giá đắt đến thế, sao không nói sớm?”
“Trước đó sư muội cũng chỉ mới nghĩ đến, chưa sử dụng bao giờ. Nào có biết chiêu này tiêu hao lại lớn đến thế?”
Đỗ Thải Hà cười khổ.
Tuy kể từ khi rời khỏi Lão Thụ cổ viện, cô nàng vẫn chưa ngày nào chậm trễ chuyện nghiên cứu số học, song vẫn đụng phải một bức tường. Tuy hiện giờ lấy tài trí của mình, Đỗ Thải Hà sớm đã nghiên cứu thẳng đến toán học cấp ba, nhưng rất nhiều chỗ cô nàng cũng chỉ học để đấy mà không biết phải vận dụng như thế nào. Hằng đẳng thức là một, đạo hàm nguyên hàm cũng là như thế...
Mãi cho đến khi cô nàng bị người ta tính kế gài bẫy ở thành Bạch Đế, cộng thêm những va chạm với cửu số của Nho môn gần đây khiến cô nàng có chỗ ngộ ra.
Nếu như khi đó cô nàng có thủ đoạn thoát thân thì sẽ thế nào?
Ý nghĩ này khiến Đỗ Thải Hà có đột phá trong ứng dụng của đạo hàm và hàm số nói chung.
Đạo hàm tuy cao thâm, nhưng tựu chung bản chất vẫn là mô tả sự biến thiên, thay đổi của hàm số. Cô nàng trộm nghĩ, nếu coi không gian chung quanh là một đống hàm số nhiều ẩn, thì liệu có thể “đạo hàm” không gian để nắm bắt quy luật của nó hay không?
Ý nghĩ này vẫn luôn lởn vởn trong đầu Đỗ Thải Hà, ngặt nỗi dạo trước bận bịu chuyện đánh nhau với Hải Thú, không có thời cơ thí nghiệm. Lần này kẻ thần bí quá lợi hại, cô nàng mới bất đắc dĩ đánh liều sử dụng một chiêu thức mới chỉ tồn tại trên lý luận này để giúp đám đồng môn nhặt về một cái mạng. Bằng không, Đỗ Thải Hà ắt sẽ thí nghiệm cẩn thận trước rồi mới dám táy máy.
Dù sao... không gian đâu phải thứ có thể đùa? Không cẩn thận một cái, bị kẹt trong vết nứt không gian thì chỉ có đường tan xác.
Hơn nữa, thứ thần thông này về bản chất là xuyên toa không gian, nhưng lại hoàn toàn khác với nguyên tắc truyền tống cổ điển của Huyền Hoàng giới. Cái sau là sử dụng chân khí, lấy hai đầu trận pháp làm dẫn, kết nối hai điểm không gian lại bằng một dải chân khí vô hình, giúp cổng không gian ở hai đầu ổn định. Mà cái trước thì giống như phù du trôi theo dòng nước, thuận theo tự nhiên...
Nói ngắn gọn:
Một cái cần chân khí làm trung gian;
Một cái thì tác động trực tiếp lên không gian, qua đó tính toán nơi mình sẽ “xuất hiện”.
Có thể nói, thần thông mà Đỗ Thải Hà vừa tạo ra cơ hồ mang tính cách mạng trong giới tu hành Huyền Hoàng giới.
Bốn người Lý Thanh Vân đã thi triển không dưới sáu mươi chiêu. Thế nhưng mặc kệ sư huynh đệ bọn họ biến chiêu hoa mỹ phức tạp ra sao, trước sau vẫn không cách nào chạm tới được chéo áo của đối thủ.
Trái lại, bốn thanh kiếm gỗ trong tay kẻ thần bí tựa như cá kiếm trong biển lớn, xuyên thẳng đâm ngang, chém chéo bổ dọc, oai lực cơ hồ không tài nào chống đỡ. Lý Thanh Vân chỉ đành chân đạp khinh công, một tay sử dụng Thiên La Địa Võng Thức của phái Cổ Mộ, tay kia đánh Thái Cực quyền của Võ Đang mới có thể giúp đám sư đệ, sư muội rảnh tay trả đòn. Thế nhưng kiểu đánh này của cậu chàng cơ hồ chẳng khác nào chịu đấm ăn xôi, mỗi lần bị kiếm gỗ đánh trúng Lý Thanh Vân đều thụ thương không nhẹ. Nếu không phải còn có quái lực của Lăng Xương kiếm, cậu chàng chắc chắn không thể nào liều mạng được đến bây giờ.
Trương Mặc Sênh bấy giờ cũng đã lấy chảo, nồi đã rất lâu không dùng tới ra, khống chế cả bốn binh khí tiến công.
Đỗ Thải Hà cũng dốc túi, bao nhiêu hàng tồn kho còn chưa dùng trong chiến trận ở thành Tuyết Hoa đều lấy ra hết. Thế nhưng gần đây cô nàng và Tiểu Thực Thần thường xuyên bị người ta gọi lên tường thành chống cự thú triều, không có thời gian bổ sung hàng tồn kho, thành thử hiện giờ có chút giật gấu vá vai.
Tạ Thiên Hoa lượn một vòng chiến trường, vừa sử dụng Thanh Sắc kiếm quang tấn công, vừa âm thầm tìm cơ hội thả ra chiêu thức vi-rút thần quang mới phát minh ra từ cái lần xuống hầm mỏ ở Đại Yến.
Đáng tiếc...
Kẻ thần bí ngự bốn thanh kiếm gỗ, thủ vững chắc đến độ giọt nước cũng không lọt qua nổi. Mặc cho thế công như vũ bão của ba sư tỷ đệ, hắn vẫn chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn dạo bước tưởng chừng như đang thưởng hoa trong vườn nhà mình.
Nhìn từng cái động tay nhấc chân của hắn tưởng là tầm thường, nhưng quanh thân chân khí cuộn trào, ẩn ẩn xuất hiện đồ án thái cực, chân đạp tám quẻ bát quái, thật đúng là phản phác quy chân, ngọc giấu trong đá. Hộ thể thần công phi phàm, bộ pháp cũng huyền diệu vô cùng, hiển nhiên là xuất thân không kém.
Hơn nữa...
Vô luận là ngố rừng như Lý Thanh Vân hay nhanh trí như Tạ Thiên Hoa thì đều biết rõ, kẻ thần bí đang thả cho bọn họ giãy dụa như cách con mèo vờn chuột. Bằng không, khi nãy hắn có thể tiện tay khống chế thiên lôi, địa hỏa vì sao hiện giờ lại không dùng?
Hiển nhiên là muốn mài hết chiến ý của bọn họ, khiến bốn người tuyệt vọng từ bỏ.
“Mẹ kiếp! Khinh người quá đáng!”
Lý Thanh Vân càng nghĩ càng giận, chợt cảm thấy sâu trong óc phát ra tiếng ầm ầm như đá lăn đất vỡ. Một loại cảm giác kì quái, trầm trọng, nặng nề từ đỉnh đầu lao xuống, theo kinh mạch quán vào Lăng Xương kiếm trong tay.
Xích Hiệp không nghĩ nhiều, vung kiếm, sử dụng đấu pháp Trọng Kiếm Vô Phong của Dương Quá bổ một đòn về phía đối thủ.
Kẻ thần bí thấy cậu chàng từ bỏ phòng ngự, bèn cười lạnh, khống chế hai thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào hai bên eo Lý Thanh Vân, kéo ra một vòi máu dài. Hai thanh mộc kiếm còn lại thì đan chéo nhau, chắn trước mặt hắn, muốn cản lại kiếm thế của Lăng Xương kiếm.
Làm xong đâu đấy, kẻ thần bí còn cười khẩy một cái, nói với vẻ khinh khỉnh:
“Biết là vô dụng vẫn cắm đầu làm, há chẳng phải hành vi của kẻ nhược trí hay sao? Vô vị...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nào ngờ...
Kiếm vừa chém xuống, lập tức chân khí trên thân kiếm gỗ ảm đạm phai mờ, thần thức của kẻ thần bí bám vào để chế ngự phi kiếm cũng bị ma diệt mà chẳng có một chút dấu hiệu báo trước nào cả. Lăng Xương kiếm chém sắt như bùn, nhẹ nhàng phạt đứt song kiếm, đâm tới trước. Khí tức kỳ dị trên thân kiếm tỏa ra, chân khí hộ thể của kẻ thần bí lúc này chẳng khác nào lớp tuyết dưới lò lửa, tan chảy bằng tốc độ khủng khiếp.
Rắc!
Mặt nạ bị chém đứt, mà trên ngực kẻ thần bí giống như cũng bị đánh một đòn nặng, bật ngược ra sau tựa như diều đứt dây.
Tạ Thiên Hoa quát:
“Sư phụ từng nói: mười tám người đồng thiếu lâm tự! Mọi người, lên!!! Hà, chuẩn bị xong chưa?”
“Ok.”
Đỗ Thải Hà vừa dứt lời, thì hai thanh đao, một cái chảo, một cái nồi, kèm theo một chùm mười mấy đạo Thanh Sắc kiếm quang đã thi nhau đánh về phía kẻ thần bí bấy giờ hãy còn chưa kịp chạm đất.
Lý Thanh Vân thì càng ác.
Cậu chàng bị đối phương đánh lén, sớm đã nín một bụng lửa giận. Bấy giờ tuy không rõ mình đánh ngã kẻ thù bằng cách nào, nhưng há lại không thừa thế tiến công cho được?
Thế là, cậu chàng lấy một phiến đá, dùng thủ pháp Đạn Chỉ Thần Thông nhắm ngay hai lạng thịt giữa hai chân của kẻ thần bí mà bắn, cũng mặc xác đối phương là nam hay nữ, bê đê hay chuyển giới. Yếu chỉ Bạch Hổ quyền của sư môn cậu chàng chưa bao giờ quên, bây giờ có cơ hội, lập tức sử dụng.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, sau đó là tiếng rú thê lương vọng lên tận chín tầng trời.
Sau một sát na, chân khí lấy kẻ thần bí làm trung tâm bắn tung ra tứ phía, thổi quét ra chung quanh. Trong phạm vi hơn một dặm cây cối đổ rạp, cỏ lau cúi đầu, không một sinh linh nào dám thở mạnh, không thiếu động vật nhỏ vì không chịu nổi áp lực mà táng mạng.
“Bọn tiểu súc sinh khinh ta quá đáng! Bản tọa không phát uy, các ngươi tưởng ta là mèo bệnh à?”
Sau tiếng quát của lão, từng tia sét to như cái chum nước từ trên bầu trời thi nhau đánh xuống, cày nát, san phẳng mọi thứ trong mười trượng quanh đấy thành bột mịn. Kế đó địa hỏa bốc lên, âm phong thổi quét, cơ hồ là bán kính nửa dặm tính từ chỗ y đang đứng không còn một chút sinh cơ.
Tăm tích của bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân cũng bay biến cả, trong không khí chỉ còn tiếng Đỗ Thải Hà cười đầy giễu cợt:
“Tiểu nữ còn đang thắc mắc trên đời có ai mặt dày được đến vậy, té ra là Tiết Lập Địa – Tiết tiện sư. Nghe danh đã lâu, giờ mới được thấy tận mắt. Quả nhiên là danh bất hư truyền, Tiết thiên sư quả nhiên là làm người không có ranh giới sau cùng, da mặt có thể chặn kiếm Long Ảnh. Ha ha ha! Tiết tiện sư, có duyên xin mời đến cổ viện gặp mặt, tiểu nữ sẽ thay gia sư tận tình chiêu đãi ngài, trả lại món nợ hôm nay.”
oOo
Cách đó mười dặm...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Thải Hà bấy giờ mặt đã trắng như giấy, đầu váng mắt hoa, trên trán nổi đầy gân xanh. Tạ Thiên Hoa đến gần, đưa cho cô nàng một viên thuốc, Đỗ Thải Hà mới buông thõng hai tay, nói:
“Sư tỷ đừng lo, em nghỉ một lát là được. Chỉ là... trong nửa tháng sẽ không thể sử đụng áo nghĩa số học, chúng ta vẫn nên mau chóng chuồn đi thì hơn.”
Tạ Thiên Hoa nghe mà giật mình, nói:
“Cái chiêu ‘đạo hàm’ này cần trả giá đắt đến thế, sao không nói sớm?”
“Trước đó sư muội cũng chỉ mới nghĩ đến, chưa sử dụng bao giờ. Nào có biết chiêu này tiêu hao lại lớn đến thế?”
Đỗ Thải Hà cười khổ.
Tuy kể từ khi rời khỏi Lão Thụ cổ viện, cô nàng vẫn chưa ngày nào chậm trễ chuyện nghiên cứu số học, song vẫn đụng phải một bức tường. Tuy hiện giờ lấy tài trí của mình, Đỗ Thải Hà sớm đã nghiên cứu thẳng đến toán học cấp ba, nhưng rất nhiều chỗ cô nàng cũng chỉ học để đấy mà không biết phải vận dụng như thế nào. Hằng đẳng thức là một, đạo hàm nguyên hàm cũng là như thế...
Mãi cho đến khi cô nàng bị người ta tính kế gài bẫy ở thành Bạch Đế, cộng thêm những va chạm với cửu số của Nho môn gần đây khiến cô nàng có chỗ ngộ ra.
Nếu như khi đó cô nàng có thủ đoạn thoát thân thì sẽ thế nào?
Ý nghĩ này khiến Đỗ Thải Hà có đột phá trong ứng dụng của đạo hàm và hàm số nói chung.
Đạo hàm tuy cao thâm, nhưng tựu chung bản chất vẫn là mô tả sự biến thiên, thay đổi của hàm số. Cô nàng trộm nghĩ, nếu coi không gian chung quanh là một đống hàm số nhiều ẩn, thì liệu có thể “đạo hàm” không gian để nắm bắt quy luật của nó hay không?
Ý nghĩ này vẫn luôn lởn vởn trong đầu Đỗ Thải Hà, ngặt nỗi dạo trước bận bịu chuyện đánh nhau với Hải Thú, không có thời cơ thí nghiệm. Lần này kẻ thần bí quá lợi hại, cô nàng mới bất đắc dĩ đánh liều sử dụng một chiêu thức mới chỉ tồn tại trên lý luận này để giúp đám đồng môn nhặt về một cái mạng. Bằng không, Đỗ Thải Hà ắt sẽ thí nghiệm cẩn thận trước rồi mới dám táy máy.
Dù sao... không gian đâu phải thứ có thể đùa? Không cẩn thận một cái, bị kẹt trong vết nứt không gian thì chỉ có đường tan xác.
Hơn nữa, thứ thần thông này về bản chất là xuyên toa không gian, nhưng lại hoàn toàn khác với nguyên tắc truyền tống cổ điển của Huyền Hoàng giới. Cái sau là sử dụng chân khí, lấy hai đầu trận pháp làm dẫn, kết nối hai điểm không gian lại bằng một dải chân khí vô hình, giúp cổng không gian ở hai đầu ổn định. Mà cái trước thì giống như phù du trôi theo dòng nước, thuận theo tự nhiên...
Nói ngắn gọn:
Một cái cần chân khí làm trung gian;
Một cái thì tác động trực tiếp lên không gian, qua đó tính toán nơi mình sẽ “xuất hiện”.
Có thể nói, thần thông mà Đỗ Thải Hà vừa tạo ra cơ hồ mang tính cách mạng trong giới tu hành Huyền Hoàng giới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro