Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Lã Gia Cố Sự
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Lã gia là thế gia, nhưng khác với các thế gia khác tại Huyền Hoàng giới. Đa số các đại tộc đều tránh không nổi có tồn tại ít nhiều nội đấu trong tối. Dù bề ngoài có hòa thuận nhưng vì vị trí tộc trưởng, chắc chắn các đời đều sẽ xảy ra tranh chấp ngầm. Thế nhưng, tại nhà họ Lã, lại chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là tranh chấp ấy.
Ròng rã mấy ngàn, mấy vạn năm truyền thừa, Lã gia tới nay chỉ tồn tại duy nhất một vấn đề đã tranh cãi suốt không biết bao nhiêu thế hệ: Rốt cuộc, tổ chức của nhà họ Lã bọn họ... tên gọi là Vọng Thiên lâu hay Vọng Thiên cung?
Mà nguyên lai chuyện này phải kể đến từ gần vạn năm về trước. Khi ấy, đích xác Lã gia chủ là Cung chủ Vọng Thiên cung, tu vi đỉnh cấp, mà tài bói toán cũng có thể nói là độc bộ thiên hạ. Lã cung chủ năm ấy chỉ vì đánh cược thua người của một thế lực lớn khác, tức giận đến hộc máu mà qua đời. Tương truyền, trước khi lâm chung, lão cung chủ còn trăng trối:
“Lão phu có thể thấy rõ thiên cơ... vậy mà không nhìn thấu nổi lòng người hiểm ác!”
Hiển nhiên, việc lão cung chủ thua cược là do có người gian lận. Cũng vì việc này, mà tổ huấn của Lã gia nghiêm cấm con cháu dùng khả năng bói toán trong các hoạt động đánh bạc.
Lão cung chủ mất đi xong, tuân theo định ước lúc đánh cược, Vọng Thiên cung phải giải thể, nhiều vị cao tầng của môn phái bỏ đi tứ xứ. Phải đến mấy trăm năm sau, Lã gia mới lại lần nữa lập môn phái, gọi Vọng Thiên lâu.
Vọng Thiên lâu thành lập một thời gian, mấy vị cao tầng của Vọng Thiên cung khi trước bỏ đi tứ xứ hay tin, liền trở về. Từ đó, bắt đầu nổ ra tranh cãi về tên gọi của tông môn...
Vốn chuyện này đối với người bình thường mà nói, chính là một chuyện nhỏ nhặt, không đáng quan tâm, chọn đại một cái tên là xong. Nhưng khổ một nỗi, người nhà họ Lã... đều có chút không bình thường. Nói một cách dễ nghe, Lã gia có lối suy nghĩ của thần tiên, phàm phu tục tử sao có thể hiểu nổi? Nói khó nghe, chính là nhà họ Lã ai ai cũng là những kẻ dùng IQ và khả năng bói toán quỷ khốc thần sầu để bù đắp cho EQ âm vô cực và tính cách có chút điên khùng của bản thân.
Mà có vẻ, đây lại còn là cái gien trội, nếu không, thì tức là giáo trình dạy con của Lã gia không kẽ hở. Vì ngoại trừ khả năng bói toán, tựa như bộ óc và EQ của người nhà họ Lã từ thời ổng tổ Lã Ông đến nay luôn như từ một khuôn mà ra. Tất nhiên, cũng tồn tại một cái thuyết pháp khác, chính là những kẻ muốn cưới vào Lã gia để phá từ bên trong hay cưu chiếm thước sào, đều vô phương vượt qua khảo thí của nhà họ Lã. Nói một cách hiện đại, chính là “bị loại từ vòng gửi xe”.
Thành thử, suốt từ khi ông tổ Lã Ông khai tông lập phái tới nay, chỉ có Lã Vọng Thiên đối nhân xử thế có chút bình thường, mà hắn cũng là kẻ có EQ cao nhất cả họ. Tất nhiên, nguyên do của việc này đều là nhờ mẫu thân của hắn.
Nguyên lai, mẹ của Lã Vọng Thiên thiếu nợ người ta, ban đầu cũng chỉ vì nhắm đến gia tài của Lã gia mà trăm phương ngàn kế tiếp cận phụ thân hắn. Những kẻ mang tâm địa xấu như vậy, thường đều không bước chân được vào cửa nhà họ Lã. Thế nhưng, cũng không rõ có phải là do bị chân tình của cha Lã Vọng Thiên cảm động hay không mà về sau thị thật sự phải lòng người ta, thế nên mới trót lọt vượt qua khảo nghiệm. Cũng nhờ vậy, sau này mới có Lã Vọng Thiên.
Lã Vọng Thiên sinh ra, được cha chú yêu chiều, chăm bẵm như bảo bối, ngoại trừ việc không được ra ngoài ra thì được chân truyền toàn bộ kỹ thuật bói toán, lại từ nhỏ sống giữa toàn các vị trưởng bối lấy giúp người làm đam mê. Thành thử, hắn chính là một người tốt tính tốt bụng. Mà mẫu thân của hắn không nỡ nhìn con trai biến thành một bản sao của cha chú hắn – ngố ngố ngơ ngơ, điên điên khùng khùng – nên cũng tốn không ít công phu dạy dỗ hắn mười mấy năm nay. Nhờ vậy, mới khiến hắn trở thành một người tạm coi là bình thường.
Thế nhưng, cũng vì Lã Vọng Thiên tương đối bình thường, cho nên mới bị mấy câu nói của Chân Lợi Kiếm chọc giận. Nếu là cha chú của hắn mà nói, thì có lẽ sẽ không nghe ra vẻ châm biếm hay thái độ gây sự của y, hoặc nếu có dùng trí thông minh mà nhận ra, thì cũng lười không buồn quản. Lã thiếu lâu chủ thì lại khác, hắn nào có thể nhịn được, bèn nói:
“Vị công tử này nếu là chê cười tại hạ những cái khác thì không nói. Thế nhưng khinh thị tài bói toán của ta thì không được!”
Đoạn, Lã công tử bắt đầu nhìn chằm chằm họ Chân, chuẩn bị bói một quẻ, xem thử xem tên trước mặt sẽ gặp những tai ương gì còn cà khịa một lượt.
Ai dè, đã không nhìn tới thì thôi, nhìn rồi lại khiến sắc mặt Lã Vọng Thiên đại biến!
oOo
Khoan kể Lã thiếu lâu chủ là thấy chuyện gì mà kinh ngạc đến như vậy, trước hết kể một chút việc của Hàn Ngọc Sương.
Tuy huyết mạch truyền thừa của Hàn gia không có đặc sắc và nổi tiếng như Lý gia, thế nhưng cũng không hề tầm thường. Có thể nói trong các dòng họ của nhân tộc, tầm quan trọng của huyết mạch tinh thuần đối với Hàn gia là đệ nhất. Chả thế mà hoàng thất Đại Hàn thậm chí không cấm anh em họ cưới nhau. Phạt Hải Kiếm Thánh và Hàn Thanh Ca tính ra chính là một ví dụ. Tất nhiên, nếu so với yêu tộc thì bấy nhiêu cũng không tính là gì.
Mà một trong các điểm đặc biệt của người nhà họ Hàn là họ có thể nhận ra nhau qua cảm ứng huyết mạch. Quan hệ càng gần gũi, huyết mạch càng tinh thuần thì cảm ứng lại càng mạnh. Quan hệ nếu chỉ là họ hàng xa, thì chí ít khoảng cách đủ gần cũng vẫn có cảm ứng.
Nếu quan hệ gần gũi dạng như anh em sinh đôi, thậm chí có thể sinh ra tâm ý tương thông, thần giao cách cảm, dù ở xa vạn dặm cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của đối phương. Gia chủ Hàn gia năm xưa và Phạt Hải Kiếm Thánh chính là ví dụ rõ ràng nhất. Tương truyền, năm xưa khi Hàn Xuân Phong qua đời tại Đại Yến, Kiếm Thánh lúc bấy giờ đã già yếu ở tận Đại Hàn cảm nhận được, vì đau thương mà chả bao lâu sau cũng cưỡi hạc về trời.
Tuy quan hệ giữa Hàn Ngọc Sương và Hàn Thu Thủy không tính là gần, thế nhưng Hàn Thu Thủy lại có huyết mạch cực tinh thuần, nếu không cũng không trở thành ứng viên sáng giá nhất cho chức tộc trưởng khi trước. Thành thử, Hàn Ngọc Sương từ lúc đặt chân đến thành Bạch Đế đã sớm có cảm ứng. Chả qua, khi ấy xét thấy thời cơ chưa thích hợp nên đợi tới vừa rồi Hàn Thu Thủy ở gần, bà ta mới đi tìm gặp.
Hàn Thu Thủy lúc bấy giờ đang trông tiệm hộ ông chủ Hoàng. Hạ Hầu Duyệt bị Hồ Ma Huyền Nguyệt bất ngờ cho xung quân, gần như là hôm trước nhận lệnh, hôm sau bị lôi đi. Thế là, bao nhiêu mối làm ăn, bao nhiêu đơn đặt hàng, bao nhiêu chuyện tình còn đang thương lượng dở dang, tất cả đổ bằng sạch lên đầu ông chủ Hoàng, khiến y bận đến tối tăm mặt mũi, chẳng còn cả hơi sức đi chọc ngoáy Hàn thị.
Từ khi chuyển giao công việc cho đại ca, ông chủ Hoàng đã lùi về hậu phương, Hạ Hầu Tổng của chúng ta lại có hiệu suất làm việc khá cao, nên nhận thêm không ít đơn hàng so với hồi nhị đệ của y còn nắm quyền. Nay vì Hạ Hầu Duyệt bị xung quân, ông chủ Hoàng lại lần nữa phải “tái xuất giang hồ”. Cũng may mấy việc này y cũng đã làm suốt mấy mươi năm nay, nên tuy hiệu quả không bằng họ Hạ Hầu, nhưng cũng không đến nỗi không làm nổi.
Thế nhưng vì bận mấy việc kia nên tiệm trang sức đành giao lại cho Hàn Thu Thủy trông nom. Tuy ngày thường hai người Hoàng – Hàn khắc khẩu nhau, hễ nói chuyện là cãi vã, thế nhưng xưng hô nhị ca – tam muội cũng không phải chỉ là gọi cho vui mồm mà là thật lòng quan tâm lẫn nhau. Thành thử, thấy ông chủ Hoàng bận rộn, cô nàng cũng nghiêm túc để tâm vào làm việc hơn. Mấy hôm nay, Hàn Thu Thủy đã cố hết sức dằn lòng không “sáng tạo” thêm vào đơn đặt hàng hay sửa chữa nào.
Hàn Ngọc Sương bước chân vào tiệm trang sức, Hàn Thu Thủy vội chào hỏi một tiếng. Huyết mạch của Song phu nhân không tính là quá tinh thuần, thành thử Hàn Thu Thủy chỉ thấy có hảo cảm, muốn thân cận với thiếu phụ trước mắt chứ cũng không nhận ra bà ta có chung dòng máu Hàn tộc với mình.
Về phần Hàn Ngọc Sương, bà ta cũng không muốn lộ thân phận ngay lúc này, nên liền đóng vai khách mua hàng, hỏi thăm tình hình cô bé trước mặt một lúc. Hàn Thu Thủy tính tình sởi lởi, ruột để ngoài da, lại thêm hảo cảm đến từ huyết mạch. Thế là, sau khi trò chuyện độ một tuần hương, Song phu nhân đã đoán được tình hình chung chung của cô “cháu họ” này.
Đại khái là Hàn Ngọc Sương khá thưởng thức tính tình của Hàn Thu Thủy, nên lấy cớ sửa lại một miếng ngọc bội mà làm khách hàng. Hàn Thu Thủy không chút nghi ngờ mà nhận đơn hàng này. Bà ta trước nói có chút việc cần đi xa mấy hôm, hẹn độ dăm bữa nửa tháng sau mới quay lại lấy đồ, sau lại lấy cớ mình là Văn Thân Sư, không mang đủ tiền trên người, muốn trả ơn cô bé bằng cách xăm cho cô một hình xăm bảo mệnh: trong trường hợp nguy hiểm tính mạng, văn hình có thể cứu Hàn Thu Thủy một mạng. Cô nhóc ban đầu cũng tính từ chối, nhưng lời không hiểu sao không nói ra nổi, cuối cùng cứ thế mà đáp ứng hết các đề nghị của bà ta. Có lẽ là vì vị phu nhân trước mặt quá nhiệt tình, nàng ta lại sẵn có hảo cảm với người ta chăng?
Xử lý xong việc, Song phu nhân vừa bước chân ra khỏi cửa tiệm thì đã thấy con trai mình cùng Chân Lợi Kiếm hớt hơ hớt hải chạy tới…
Ròng rã mấy ngàn, mấy vạn năm truyền thừa, Lã gia tới nay chỉ tồn tại duy nhất một vấn đề đã tranh cãi suốt không biết bao nhiêu thế hệ: Rốt cuộc, tổ chức của nhà họ Lã bọn họ... tên gọi là Vọng Thiên lâu hay Vọng Thiên cung?
Mà nguyên lai chuyện này phải kể đến từ gần vạn năm về trước. Khi ấy, đích xác Lã gia chủ là Cung chủ Vọng Thiên cung, tu vi đỉnh cấp, mà tài bói toán cũng có thể nói là độc bộ thiên hạ. Lã cung chủ năm ấy chỉ vì đánh cược thua người của một thế lực lớn khác, tức giận đến hộc máu mà qua đời. Tương truyền, trước khi lâm chung, lão cung chủ còn trăng trối:
“Lão phu có thể thấy rõ thiên cơ... vậy mà không nhìn thấu nổi lòng người hiểm ác!”
Hiển nhiên, việc lão cung chủ thua cược là do có người gian lận. Cũng vì việc này, mà tổ huấn của Lã gia nghiêm cấm con cháu dùng khả năng bói toán trong các hoạt động đánh bạc.
Lão cung chủ mất đi xong, tuân theo định ước lúc đánh cược, Vọng Thiên cung phải giải thể, nhiều vị cao tầng của môn phái bỏ đi tứ xứ. Phải đến mấy trăm năm sau, Lã gia mới lại lần nữa lập môn phái, gọi Vọng Thiên lâu.
Vọng Thiên lâu thành lập một thời gian, mấy vị cao tầng của Vọng Thiên cung khi trước bỏ đi tứ xứ hay tin, liền trở về. Từ đó, bắt đầu nổ ra tranh cãi về tên gọi của tông môn...
Vốn chuyện này đối với người bình thường mà nói, chính là một chuyện nhỏ nhặt, không đáng quan tâm, chọn đại một cái tên là xong. Nhưng khổ một nỗi, người nhà họ Lã... đều có chút không bình thường. Nói một cách dễ nghe, Lã gia có lối suy nghĩ của thần tiên, phàm phu tục tử sao có thể hiểu nổi? Nói khó nghe, chính là nhà họ Lã ai ai cũng là những kẻ dùng IQ và khả năng bói toán quỷ khốc thần sầu để bù đắp cho EQ âm vô cực và tính cách có chút điên khùng của bản thân.
Mà có vẻ, đây lại còn là cái gien trội, nếu không, thì tức là giáo trình dạy con của Lã gia không kẽ hở. Vì ngoại trừ khả năng bói toán, tựa như bộ óc và EQ của người nhà họ Lã từ thời ổng tổ Lã Ông đến nay luôn như từ một khuôn mà ra. Tất nhiên, cũng tồn tại một cái thuyết pháp khác, chính là những kẻ muốn cưới vào Lã gia để phá từ bên trong hay cưu chiếm thước sào, đều vô phương vượt qua khảo thí của nhà họ Lã. Nói một cách hiện đại, chính là “bị loại từ vòng gửi xe”.
Thành thử, suốt từ khi ông tổ Lã Ông khai tông lập phái tới nay, chỉ có Lã Vọng Thiên đối nhân xử thế có chút bình thường, mà hắn cũng là kẻ có EQ cao nhất cả họ. Tất nhiên, nguyên do của việc này đều là nhờ mẫu thân của hắn.
Nguyên lai, mẹ của Lã Vọng Thiên thiếu nợ người ta, ban đầu cũng chỉ vì nhắm đến gia tài của Lã gia mà trăm phương ngàn kế tiếp cận phụ thân hắn. Những kẻ mang tâm địa xấu như vậy, thường đều không bước chân được vào cửa nhà họ Lã. Thế nhưng, cũng không rõ có phải là do bị chân tình của cha Lã Vọng Thiên cảm động hay không mà về sau thị thật sự phải lòng người ta, thế nên mới trót lọt vượt qua khảo nghiệm. Cũng nhờ vậy, sau này mới có Lã Vọng Thiên.
Lã Vọng Thiên sinh ra, được cha chú yêu chiều, chăm bẵm như bảo bối, ngoại trừ việc không được ra ngoài ra thì được chân truyền toàn bộ kỹ thuật bói toán, lại từ nhỏ sống giữa toàn các vị trưởng bối lấy giúp người làm đam mê. Thành thử, hắn chính là một người tốt tính tốt bụng. Mà mẫu thân của hắn không nỡ nhìn con trai biến thành một bản sao của cha chú hắn – ngố ngố ngơ ngơ, điên điên khùng khùng – nên cũng tốn không ít công phu dạy dỗ hắn mười mấy năm nay. Nhờ vậy, mới khiến hắn trở thành một người tạm coi là bình thường.
Thế nhưng, cũng vì Lã Vọng Thiên tương đối bình thường, cho nên mới bị mấy câu nói của Chân Lợi Kiếm chọc giận. Nếu là cha chú của hắn mà nói, thì có lẽ sẽ không nghe ra vẻ châm biếm hay thái độ gây sự của y, hoặc nếu có dùng trí thông minh mà nhận ra, thì cũng lười không buồn quản. Lã thiếu lâu chủ thì lại khác, hắn nào có thể nhịn được, bèn nói:
“Vị công tử này nếu là chê cười tại hạ những cái khác thì không nói. Thế nhưng khinh thị tài bói toán của ta thì không được!”
Đoạn, Lã công tử bắt đầu nhìn chằm chằm họ Chân, chuẩn bị bói một quẻ, xem thử xem tên trước mặt sẽ gặp những tai ương gì còn cà khịa một lượt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai dè, đã không nhìn tới thì thôi, nhìn rồi lại khiến sắc mặt Lã Vọng Thiên đại biến!
oOo
Khoan kể Lã thiếu lâu chủ là thấy chuyện gì mà kinh ngạc đến như vậy, trước hết kể một chút việc của Hàn Ngọc Sương.
Tuy huyết mạch truyền thừa của Hàn gia không có đặc sắc và nổi tiếng như Lý gia, thế nhưng cũng không hề tầm thường. Có thể nói trong các dòng họ của nhân tộc, tầm quan trọng của huyết mạch tinh thuần đối với Hàn gia là đệ nhất. Chả thế mà hoàng thất Đại Hàn thậm chí không cấm anh em họ cưới nhau. Phạt Hải Kiếm Thánh và Hàn Thanh Ca tính ra chính là một ví dụ. Tất nhiên, nếu so với yêu tộc thì bấy nhiêu cũng không tính là gì.
Mà một trong các điểm đặc biệt của người nhà họ Hàn là họ có thể nhận ra nhau qua cảm ứng huyết mạch. Quan hệ càng gần gũi, huyết mạch càng tinh thuần thì cảm ứng lại càng mạnh. Quan hệ nếu chỉ là họ hàng xa, thì chí ít khoảng cách đủ gần cũng vẫn có cảm ứng.
Nếu quan hệ gần gũi dạng như anh em sinh đôi, thậm chí có thể sinh ra tâm ý tương thông, thần giao cách cảm, dù ở xa vạn dặm cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của đối phương. Gia chủ Hàn gia năm xưa và Phạt Hải Kiếm Thánh chính là ví dụ rõ ràng nhất. Tương truyền, năm xưa khi Hàn Xuân Phong qua đời tại Đại Yến, Kiếm Thánh lúc bấy giờ đã già yếu ở tận Đại Hàn cảm nhận được, vì đau thương mà chả bao lâu sau cũng cưỡi hạc về trời.
Tuy quan hệ giữa Hàn Ngọc Sương và Hàn Thu Thủy không tính là gần, thế nhưng Hàn Thu Thủy lại có huyết mạch cực tinh thuần, nếu không cũng không trở thành ứng viên sáng giá nhất cho chức tộc trưởng khi trước. Thành thử, Hàn Ngọc Sương từ lúc đặt chân đến thành Bạch Đế đã sớm có cảm ứng. Chả qua, khi ấy xét thấy thời cơ chưa thích hợp nên đợi tới vừa rồi Hàn Thu Thủy ở gần, bà ta mới đi tìm gặp.
Hàn Thu Thủy lúc bấy giờ đang trông tiệm hộ ông chủ Hoàng. Hạ Hầu Duyệt bị Hồ Ma Huyền Nguyệt bất ngờ cho xung quân, gần như là hôm trước nhận lệnh, hôm sau bị lôi đi. Thế là, bao nhiêu mối làm ăn, bao nhiêu đơn đặt hàng, bao nhiêu chuyện tình còn đang thương lượng dở dang, tất cả đổ bằng sạch lên đầu ông chủ Hoàng, khiến y bận đến tối tăm mặt mũi, chẳng còn cả hơi sức đi chọc ngoáy Hàn thị.
Từ khi chuyển giao công việc cho đại ca, ông chủ Hoàng đã lùi về hậu phương, Hạ Hầu Tổng của chúng ta lại có hiệu suất làm việc khá cao, nên nhận thêm không ít đơn hàng so với hồi nhị đệ của y còn nắm quyền. Nay vì Hạ Hầu Duyệt bị xung quân, ông chủ Hoàng lại lần nữa phải “tái xuất giang hồ”. Cũng may mấy việc này y cũng đã làm suốt mấy mươi năm nay, nên tuy hiệu quả không bằng họ Hạ Hầu, nhưng cũng không đến nỗi không làm nổi.
Thế nhưng vì bận mấy việc kia nên tiệm trang sức đành giao lại cho Hàn Thu Thủy trông nom. Tuy ngày thường hai người Hoàng – Hàn khắc khẩu nhau, hễ nói chuyện là cãi vã, thế nhưng xưng hô nhị ca – tam muội cũng không phải chỉ là gọi cho vui mồm mà là thật lòng quan tâm lẫn nhau. Thành thử, thấy ông chủ Hoàng bận rộn, cô nàng cũng nghiêm túc để tâm vào làm việc hơn. Mấy hôm nay, Hàn Thu Thủy đã cố hết sức dằn lòng không “sáng tạo” thêm vào đơn đặt hàng hay sửa chữa nào.
Hàn Ngọc Sương bước chân vào tiệm trang sức, Hàn Thu Thủy vội chào hỏi một tiếng. Huyết mạch của Song phu nhân không tính là quá tinh thuần, thành thử Hàn Thu Thủy chỉ thấy có hảo cảm, muốn thân cận với thiếu phụ trước mắt chứ cũng không nhận ra bà ta có chung dòng máu Hàn tộc với mình.
Về phần Hàn Ngọc Sương, bà ta cũng không muốn lộ thân phận ngay lúc này, nên liền đóng vai khách mua hàng, hỏi thăm tình hình cô bé trước mặt một lúc. Hàn Thu Thủy tính tình sởi lởi, ruột để ngoài da, lại thêm hảo cảm đến từ huyết mạch. Thế là, sau khi trò chuyện độ một tuần hương, Song phu nhân đã đoán được tình hình chung chung của cô “cháu họ” này.
Đại khái là Hàn Ngọc Sương khá thưởng thức tính tình của Hàn Thu Thủy, nên lấy cớ sửa lại một miếng ngọc bội mà làm khách hàng. Hàn Thu Thủy không chút nghi ngờ mà nhận đơn hàng này. Bà ta trước nói có chút việc cần đi xa mấy hôm, hẹn độ dăm bữa nửa tháng sau mới quay lại lấy đồ, sau lại lấy cớ mình là Văn Thân Sư, không mang đủ tiền trên người, muốn trả ơn cô bé bằng cách xăm cho cô một hình xăm bảo mệnh: trong trường hợp nguy hiểm tính mạng, văn hình có thể cứu Hàn Thu Thủy một mạng. Cô nhóc ban đầu cũng tính từ chối, nhưng lời không hiểu sao không nói ra nổi, cuối cùng cứ thế mà đáp ứng hết các đề nghị của bà ta. Có lẽ là vì vị phu nhân trước mặt quá nhiệt tình, nàng ta lại sẵn có hảo cảm với người ta chăng?
Xử lý xong việc, Song phu nhân vừa bước chân ra khỏi cửa tiệm thì đã thấy con trai mình cùng Chân Lợi Kiếm hớt hơ hớt hải chạy tới…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro