Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Lâm Thanh Tùng...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Cách Quan Lâm không xa, Lệ Chi sơn...
Tại sơn trại, Phó Kinh Hồng đã nhường ra ghế chủ vị cho một lão già đầu trọc. Lão ngồi co một chân lên, chân còn lại vắt qua tai ghế, một tay ngoáy mũi, tay kia gãi mông, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hung dữ bặm trợn, khiến kẻ khác không khỏi cảm thấy vừa nực cười lại vừa đề phòng lão.
Họ Phó cười lấy lòng, hỏi:
“Lôi lão đại này, không biết kế tiếp ngài có sắp xếp gì không?”
Phó Kinh Hồng từ khi còn trẻ đã được giao chức cao quyền trọng, một người trấn thủ một thành cũng là yếu địa quân sự, có thể nói là xuân phong đắc ý, thiếu niên khinh cuồng. Đáng tiếc kể từ sau chuyện Đại Sở diệt khẩu, cuộc đời gã rơi xuống đáy cốc, chạy đến Đại Việt lại bị Hồ Ma Huyền Nguyệt chỉnh cho thảm không chịu nổi, bao nhiêu cao ngạo năm xưa sớm đã bị mài nhẵn.
Hắn biết, lúc này nếu mình không hạ cái tôi xuống, dựa vào Lôi Tổn, thì tuyệt đối sẽ không có ngày ngóc đầu trở lại.
Lôi Tổn nói:
“Không gấp. Mấy ngày này nhóc lăn lộn ở Táng Thi Đinh vừa đoạt người vừa cướp vật, chẳng nhẽ không phát hiện được chuyện gì là lạ sao?”
“Chuyện làm ăn gần đây đúng là không thuận lợi cho lắm, còn thường xuyên bị kẻ khác mai phục. Thế nhưng tiểu đệ đã cho người điều tra rồi. Những tên này xuất thân từ các thế lực khác nhau, nhiều kẻ tông môn sau lưng còn là tử địch, chắc hẳn không phải cùng một bọn, thiết nghĩ cũng chỉ là trùng hợp... Dù sao Táng Thi Đinh cũng là đất hỗn loạn, rồng rắn hỗn tạp. Chúng ta cướp người cướp hàng há lại không có kẻ nào đỏ mắt ghen tị?”
Phó Kinh Hồng nói.
Lôi Tổn cười phá lên, hỏi:
“Chẳng nhẽ gần một năm nay chú mày bị cố quốc truy nã uổng phí cả rồi à? Vẫn chưa vỡ thêm cái gì sao? Chính trị không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
Phó Kinh Hồng gãi đầu, nói:
“Thực ra chuyện có một thế lực đứng sau giật dây tất cả tiểu đệ cũng đã nghĩ tới, nhưng tự thấy dưới tay chỉ có một nhóm sơn tặc, làm chút chuyện trộm gà bắt chó ở Táng Thi Đinh. Hẳn... hẳn là không chọc phải con quái vật nào khổng lồ đến độ có thể ra lệnh cho hàng chục thế lực bá chủ một phương hợp tác thế chứ?”
Lôi Tổn không đáp, vươn vai một cái:
“Xem ra vẫn cần phải tìm cho chú mày một tay quân sư bày mưu tính kế, chứ để chú mày tự thân vận động thì đến đời tám hoánh cũng chẳng xong được chuyện của chủ nhân. Thôi được rồi, vì một tiếng ‘lão đại’ của nhóc, Lôi mỗ giúp thêm một lần.”
“Tiểu đệ kỳ thực cũng có lòng cầu hiền, ngặt nỗi tiền thiếu lương ít, ai lại bỏ cuộc sống bình yên theo tiểu đệ lên núi làm giặc kia chứ?”
Phó Kinh Hồng cười khổ, lắc đầu.
Trước đây gã trấn thủ thành Ngự Long, quen thuộc dựa vào thành cao đất hiểm phòng thủ, dần dần dưỡng thành tính kiêu ngạo. Khi mới đến núi Lệ Chi lại cậy bộ tốt năm xưa kiêu dũng thiện chiến, trang bị tinh lương, tu vi cao hơn xa đám sơn tặc chiếm núi cướp trại, quả thật là cảm thấy “trời sinh ta tài tất hữu dụng, ngọc quý ném chỗ nào cũng sáng”.
Thế nhưng những ngày này đánh nhau với quân của Hồ Ma Huyền Nguyệt, Phó Kinh Hồng mới hiểu mình ngây thơ đến mức nào. Gã cũng nhìn ra được quân của thành Bạch Đế không dùng sức, đánh nhau có chỗ nương tay, mèo vờn chuột với gã. Nếu như Hồ Ma Huyền Nguyệt để ba quân tấn công tổng lực thì sớm đã san phẳng núi Lệ Chi từ lâu rồi.
Có câu leo càng cao, ngã càng đau...
Người trước đây càng phong quang, càng tự tin, càng thuận buồm xuôi gió thì lúc té ngã lại càng dễ suy sụp tự ti. Hiện giờ Phó Kinh Hồng đối với sơn trại núi Lệ Chi, đối với bản thân quả thực không cảm thấy có hi vọng hoài bão gì cho tương lai cả, ngay cả khi có Lôi Tổn tương trợ thì gã cũng chỉ mong sao có thể bình đạm sống tiếp nửa đời, nếu được thì mai danh tìm lại cô em gái là được.
Chỉ là Kiếm Trì cách Đại Việt đâu chỉ mấy chục vạn dặm, ở giữa còn có Lục Trúc Hải, Táng Thi Đinh cắt ngang. Muốn tìm đến Tẩy Kiếm Trì còn chẳng biết là năm nào tháng nào.
Lôi Tổn cười nhạt, nói:
“Chuyện ấy nhóc không cần lo, Lôi mỗ xưa nay lời nói ngàn vàng, chắc như đinh đóng cột. Thế nhưng thằng nhóc nhà ngươi cũng phải chịu khổ một chút, tỏ ý thành tâm, với lại chuẩn bị sẵn túi thơm, ngọc thơm càng nhiều càng tốt. Binh sĩ mà nôn mửa trường kỳ thì còn sức đâu mà đánh đấm?”
Lão trọc nói câu này chính khí lẫm nhiên, hai Đế Tôn bị lão vừa chửi vừa lừa vừa đánh lén hoàn toàn bị quăng tít tận đẩu tận đâu. Chuyện Phó Quân Sước chạy đến cổ viện, theo học Lý Thanh Vân lão cũng nhất nhất làm theo ý Hồng Vân, trước tiên giấu không nói cho họ Phó biết.
Phó Kinh Hồng nghe lão nói mà chẳng hiểu gì cả, mắt trợn lên, miệng há hốc.
oOo
Cách núi Lệ Chi ba dặm có một rừng đào mười dặm, gọi là Thập Lý Đào Viên.
Nghe đồn ở đây có tiên hồ ẩn cư, từng vì thương cảm mà cứu sống Thẩm Tư Quân một mạng trong cái đêm đen tối ba mươi năm trước. Đương nhiên, chuyện này chính chủ thủ khẩu như bình, không phủ định cũng chẳng xác nhận tin đồn trên giang hồ, thành thử Thập Lý Đào Viên càng thêm thần bí.
Trong văn đàn cũng không thiếu Đại Nho lên tiếng bác bỏ chuyện tiên hồ, mà nói rằng Thập Lý Đào Viên chính là chỗ năm xưa Tam Tuyệt Đại Nho Đỗ Ngọc Trai ẩn cư chờ minh chủ. Thẩm Tư Quân may mắn nhận được truyền thừa của tiên hiền nên mới có thể thoát được một kiếp.
Người sáng suốt trong thiên hạ đều biết Nho môn bịa câu chuyện này chẳng qua là do mất mặt, muốn “hợp lý hóa” chuyện thua trí đàn bà mà thôi. Song kẻ đọc sách trong thiên hạ thế lớn, dân chúng bình thường chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Phó Kinh Hồng đến Thập Lý Đào Viên, y theo chỉ dẫn của Lôi Tổn mà tìm kiếm. Đại Nho hay tiên hồ thì gã chẳng thấy, song quả thật đúng như lời lão già đầu trọc, ở dưới một cây đào cách cửa rừng không xa có một cái lán nhỏ bằng rơm, trước kê mấy hòn đá làm bàn, mé tả trồng một hàng giá đỗ, bên hữu có một cái ao con con. Lán nhỏ cửa đóng then cài, trước thềm không thấy dấu giày vết chân, hiển nhiên là chỗ ẩn cư ít người lui tới.
Phó Kinh Hồng hít sâu một hơi, nói:
“Bên trong có phải Lâm tiên sinh không?”
“Lâm mỗ chỉ là một kẻ thân bại danh liệt mà thôi. Hai tiếng tiên sinh thực không dám nhận.”
Vải che cửa lều được vén lên, một người đàn ông mình mặc áo vải chậm rãi bước ra. Làn da y nhăn nheo, đầy những đốm đồi mồi, chòm râu mái tóc trắng phau không còn một sợi đen. Nếu không phải danh tiếng của người này quá lớn, ngay cả Phó Kinh Hồng ở trên Lệ Chi Sơn cũng đã nghe danh thì chắc hắn đã nhầm tưởng người nọ là một vị tiền bối ẩn thế nào đó tuổi đời đã tính bằng trăm, chứ nào có phải một kẻ chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi.
Người nọ vừa rời khỏi lều, mùi khai thối đã bốc lên nồng nặc, cho dù có hương hoa đào che bớt song cũng khiến Phó Kinh Hồng rùng mình một cái. Trong lòng gã thầm cảm ơn Lôi Tổn đã dặn chuẩn bị sẵn túi thơm, ngọc bội, bằng không chỉ bằng cái mùi của vị quân sư này đã đủ khiến bữa cơm trưa của gã vào cửa nào thì ra cửa đó.
“Ngài đây là... Phó tướng quân?”
Lão già tóc trắng – cựu Tế Tửu của Quốc Tử giám Lâm Thanh Tùng – cũng đã nhận ra thân phận của kẻ đến thăm. Lúc Phó Kinh Hồng bị đại Sở tróc nã, Lâm Thanh Tùng hãy còn là kẻ quan cao lộc hậu ở Cổ Long, cáo thị hoàng thất Đại Sở chuyển đến Đại Việt nhờ phối hợp bắt tội phạm lão cũng có xem qua. Khi ấy, Lâm Thanh Tùng còn nhớ đã tự nhủ rằng Phó Kinh Hồng sau khi gặp đám đồ đệ của Nguyễn Đông Thanh mới thân bại danh liệt, trong chuyện này chắc chắn có dây mơ rễ má gì đó, nên mới ghi nhớ nằm lòng dung mạo của y.
Chẳng ngờ thế sự vô thường, lão lại gặp Phó Kinh Hồng trong hoàn cảnh này.
Càng là như thế, Lâm Thanh Tùng lại càng cảm thấy khó hiểu, chẳng rõ họ Phó muốn gì ở kẻ phế nhân hai bàn tay trắng như lão.
Sau cái lần “luận đạo” theo kiểu giết gà dọa khỉ của Bích Mặc tiên sinh, mấy tên trưởng ban trong thư viện do hai anh em họ Đỗ dẫn đầu liên hợp gây áp lực, ép Lâm Thanh Hồ phải đại nghĩa diệt thân. Có lẽ vì không chịu nổi áp lực, cũng có thể vì bị Nguyễn Đông Thanh dọa sợ, nên hiện giờ Lâm Thanh Tùng đã bị Thanh Tùng thư viện vứt bỏ.
Lại thêm thân phận thần giữ cửa “Thính Vũ Lâu” khiến cho lão không ai chứa chấp. Bất luận là đại thành hay tiểu trấn, châu quận phồn hoa hay làng xóm tiêu điều thì người ta cũng chỉ có hai phản ứng khi Lâm Thanh Tùng xuất hiện. Hoặc là bu lại chỉ chỏ cười cợt, coi lão như con khỉ xiếc. Hoặc là trứng ung rau thối bay loạn xạ, đuổi lão như đuổi hủi.
Cực chẳng đã, Lâm Thanh Tùng đành tìm chốn núi rừng không người qua lại mà sống ẩn dật. Sở dĩ chọn Thập Lý Đào Viên là do nơi này hương hoa thơm ngát quanh năm, có thể át bớt cái mùi hương hỏa của thần giữ cửa trên người lão.
Lâm Thanh Tùng muốn phỏng đoán mục đích của Phó Kinh Hồng, bất giác nhớ lại hoàn cảnh hiện thời của mình, thế là không nén được một tiếng thở dài thương thân.
“Không biết Phó tướng quân đến tìm kẻ thân bại danh liệt như Lâm mỗ để làm gì? Chê cười sao? Hay là muốn chà đạp lên chút thể diện cuối cùng của lão già này hòng tìm kiếm tôn nghiêm của bản thân?”
Lâm Thanh Tùng lăn lộn quan trường nhiều năm, cái loại chà đạp kẻ khác xuống để tìm cảm giác hơn người lão thấy tuyệt đối không ít. Trong mắt lão hiện giờ, giá trị duy nhất của mình đối với Phó Kinh Hồng chính là quả hồng mềm cho đối phương đến nhục mạ một phen mà thôi.
Tại sơn trại, Phó Kinh Hồng đã nhường ra ghế chủ vị cho một lão già đầu trọc. Lão ngồi co một chân lên, chân còn lại vắt qua tai ghế, một tay ngoáy mũi, tay kia gãi mông, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hung dữ bặm trợn, khiến kẻ khác không khỏi cảm thấy vừa nực cười lại vừa đề phòng lão.
Họ Phó cười lấy lòng, hỏi:
“Lôi lão đại này, không biết kế tiếp ngài có sắp xếp gì không?”
Phó Kinh Hồng từ khi còn trẻ đã được giao chức cao quyền trọng, một người trấn thủ một thành cũng là yếu địa quân sự, có thể nói là xuân phong đắc ý, thiếu niên khinh cuồng. Đáng tiếc kể từ sau chuyện Đại Sở diệt khẩu, cuộc đời gã rơi xuống đáy cốc, chạy đến Đại Việt lại bị Hồ Ma Huyền Nguyệt chỉnh cho thảm không chịu nổi, bao nhiêu cao ngạo năm xưa sớm đã bị mài nhẵn.
Hắn biết, lúc này nếu mình không hạ cái tôi xuống, dựa vào Lôi Tổn, thì tuyệt đối sẽ không có ngày ngóc đầu trở lại.
Lôi Tổn nói:
“Không gấp. Mấy ngày này nhóc lăn lộn ở Táng Thi Đinh vừa đoạt người vừa cướp vật, chẳng nhẽ không phát hiện được chuyện gì là lạ sao?”
“Chuyện làm ăn gần đây đúng là không thuận lợi cho lắm, còn thường xuyên bị kẻ khác mai phục. Thế nhưng tiểu đệ đã cho người điều tra rồi. Những tên này xuất thân từ các thế lực khác nhau, nhiều kẻ tông môn sau lưng còn là tử địch, chắc hẳn không phải cùng một bọn, thiết nghĩ cũng chỉ là trùng hợp... Dù sao Táng Thi Đinh cũng là đất hỗn loạn, rồng rắn hỗn tạp. Chúng ta cướp người cướp hàng há lại không có kẻ nào đỏ mắt ghen tị?”
Phó Kinh Hồng nói.
Lôi Tổn cười phá lên, hỏi:
“Chẳng nhẽ gần một năm nay chú mày bị cố quốc truy nã uổng phí cả rồi à? Vẫn chưa vỡ thêm cái gì sao? Chính trị không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
Phó Kinh Hồng gãi đầu, nói:
“Thực ra chuyện có một thế lực đứng sau giật dây tất cả tiểu đệ cũng đã nghĩ tới, nhưng tự thấy dưới tay chỉ có một nhóm sơn tặc, làm chút chuyện trộm gà bắt chó ở Táng Thi Đinh. Hẳn... hẳn là không chọc phải con quái vật nào khổng lồ đến độ có thể ra lệnh cho hàng chục thế lực bá chủ một phương hợp tác thế chứ?”
Lôi Tổn không đáp, vươn vai một cái:
“Xem ra vẫn cần phải tìm cho chú mày một tay quân sư bày mưu tính kế, chứ để chú mày tự thân vận động thì đến đời tám hoánh cũng chẳng xong được chuyện của chủ nhân. Thôi được rồi, vì một tiếng ‘lão đại’ của nhóc, Lôi mỗ giúp thêm một lần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu đệ kỳ thực cũng có lòng cầu hiền, ngặt nỗi tiền thiếu lương ít, ai lại bỏ cuộc sống bình yên theo tiểu đệ lên núi làm giặc kia chứ?”
Phó Kinh Hồng cười khổ, lắc đầu.
Trước đây gã trấn thủ thành Ngự Long, quen thuộc dựa vào thành cao đất hiểm phòng thủ, dần dần dưỡng thành tính kiêu ngạo. Khi mới đến núi Lệ Chi lại cậy bộ tốt năm xưa kiêu dũng thiện chiến, trang bị tinh lương, tu vi cao hơn xa đám sơn tặc chiếm núi cướp trại, quả thật là cảm thấy “trời sinh ta tài tất hữu dụng, ngọc quý ném chỗ nào cũng sáng”.
Thế nhưng những ngày này đánh nhau với quân của Hồ Ma Huyền Nguyệt, Phó Kinh Hồng mới hiểu mình ngây thơ đến mức nào. Gã cũng nhìn ra được quân của thành Bạch Đế không dùng sức, đánh nhau có chỗ nương tay, mèo vờn chuột với gã. Nếu như Hồ Ma Huyền Nguyệt để ba quân tấn công tổng lực thì sớm đã san phẳng núi Lệ Chi từ lâu rồi.
Có câu leo càng cao, ngã càng đau...
Người trước đây càng phong quang, càng tự tin, càng thuận buồm xuôi gió thì lúc té ngã lại càng dễ suy sụp tự ti. Hiện giờ Phó Kinh Hồng đối với sơn trại núi Lệ Chi, đối với bản thân quả thực không cảm thấy có hi vọng hoài bão gì cho tương lai cả, ngay cả khi có Lôi Tổn tương trợ thì gã cũng chỉ mong sao có thể bình đạm sống tiếp nửa đời, nếu được thì mai danh tìm lại cô em gái là được.
Chỉ là Kiếm Trì cách Đại Việt đâu chỉ mấy chục vạn dặm, ở giữa còn có Lục Trúc Hải, Táng Thi Đinh cắt ngang. Muốn tìm đến Tẩy Kiếm Trì còn chẳng biết là năm nào tháng nào.
Lôi Tổn cười nhạt, nói:
“Chuyện ấy nhóc không cần lo, Lôi mỗ xưa nay lời nói ngàn vàng, chắc như đinh đóng cột. Thế nhưng thằng nhóc nhà ngươi cũng phải chịu khổ một chút, tỏ ý thành tâm, với lại chuẩn bị sẵn túi thơm, ngọc thơm càng nhiều càng tốt. Binh sĩ mà nôn mửa trường kỳ thì còn sức đâu mà đánh đấm?”
Lão trọc nói câu này chính khí lẫm nhiên, hai Đế Tôn bị lão vừa chửi vừa lừa vừa đánh lén hoàn toàn bị quăng tít tận đẩu tận đâu. Chuyện Phó Quân Sước chạy đến cổ viện, theo học Lý Thanh Vân lão cũng nhất nhất làm theo ý Hồng Vân, trước tiên giấu không nói cho họ Phó biết.
Phó Kinh Hồng nghe lão nói mà chẳng hiểu gì cả, mắt trợn lên, miệng há hốc.
oOo
Cách núi Lệ Chi ba dặm có một rừng đào mười dặm, gọi là Thập Lý Đào Viên.
Nghe đồn ở đây có tiên hồ ẩn cư, từng vì thương cảm mà cứu sống Thẩm Tư Quân một mạng trong cái đêm đen tối ba mươi năm trước. Đương nhiên, chuyện này chính chủ thủ khẩu như bình, không phủ định cũng chẳng xác nhận tin đồn trên giang hồ, thành thử Thập Lý Đào Viên càng thêm thần bí.
Trong văn đàn cũng không thiếu Đại Nho lên tiếng bác bỏ chuyện tiên hồ, mà nói rằng Thập Lý Đào Viên chính là chỗ năm xưa Tam Tuyệt Đại Nho Đỗ Ngọc Trai ẩn cư chờ minh chủ. Thẩm Tư Quân may mắn nhận được truyền thừa của tiên hiền nên mới có thể thoát được một kiếp.
Người sáng suốt trong thiên hạ đều biết Nho môn bịa câu chuyện này chẳng qua là do mất mặt, muốn “hợp lý hóa” chuyện thua trí đàn bà mà thôi. Song kẻ đọc sách trong thiên hạ thế lớn, dân chúng bình thường chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Kinh Hồng đến Thập Lý Đào Viên, y theo chỉ dẫn của Lôi Tổn mà tìm kiếm. Đại Nho hay tiên hồ thì gã chẳng thấy, song quả thật đúng như lời lão già đầu trọc, ở dưới một cây đào cách cửa rừng không xa có một cái lán nhỏ bằng rơm, trước kê mấy hòn đá làm bàn, mé tả trồng một hàng giá đỗ, bên hữu có một cái ao con con. Lán nhỏ cửa đóng then cài, trước thềm không thấy dấu giày vết chân, hiển nhiên là chỗ ẩn cư ít người lui tới.
Phó Kinh Hồng hít sâu một hơi, nói:
“Bên trong có phải Lâm tiên sinh không?”
“Lâm mỗ chỉ là một kẻ thân bại danh liệt mà thôi. Hai tiếng tiên sinh thực không dám nhận.”
Vải che cửa lều được vén lên, một người đàn ông mình mặc áo vải chậm rãi bước ra. Làn da y nhăn nheo, đầy những đốm đồi mồi, chòm râu mái tóc trắng phau không còn một sợi đen. Nếu không phải danh tiếng của người này quá lớn, ngay cả Phó Kinh Hồng ở trên Lệ Chi Sơn cũng đã nghe danh thì chắc hắn đã nhầm tưởng người nọ là một vị tiền bối ẩn thế nào đó tuổi đời đã tính bằng trăm, chứ nào có phải một kẻ chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi.
Người nọ vừa rời khỏi lều, mùi khai thối đã bốc lên nồng nặc, cho dù có hương hoa đào che bớt song cũng khiến Phó Kinh Hồng rùng mình một cái. Trong lòng gã thầm cảm ơn Lôi Tổn đã dặn chuẩn bị sẵn túi thơm, ngọc bội, bằng không chỉ bằng cái mùi của vị quân sư này đã đủ khiến bữa cơm trưa của gã vào cửa nào thì ra cửa đó.
“Ngài đây là... Phó tướng quân?”
Lão già tóc trắng – cựu Tế Tửu của Quốc Tử giám Lâm Thanh Tùng – cũng đã nhận ra thân phận của kẻ đến thăm. Lúc Phó Kinh Hồng bị đại Sở tróc nã, Lâm Thanh Tùng hãy còn là kẻ quan cao lộc hậu ở Cổ Long, cáo thị hoàng thất Đại Sở chuyển đến Đại Việt nhờ phối hợp bắt tội phạm lão cũng có xem qua. Khi ấy, Lâm Thanh Tùng còn nhớ đã tự nhủ rằng Phó Kinh Hồng sau khi gặp đám đồ đệ của Nguyễn Đông Thanh mới thân bại danh liệt, trong chuyện này chắc chắn có dây mơ rễ má gì đó, nên mới ghi nhớ nằm lòng dung mạo của y.
Chẳng ngờ thế sự vô thường, lão lại gặp Phó Kinh Hồng trong hoàn cảnh này.
Càng là như thế, Lâm Thanh Tùng lại càng cảm thấy khó hiểu, chẳng rõ họ Phó muốn gì ở kẻ phế nhân hai bàn tay trắng như lão.
Sau cái lần “luận đạo” theo kiểu giết gà dọa khỉ của Bích Mặc tiên sinh, mấy tên trưởng ban trong thư viện do hai anh em họ Đỗ dẫn đầu liên hợp gây áp lực, ép Lâm Thanh Hồ phải đại nghĩa diệt thân. Có lẽ vì không chịu nổi áp lực, cũng có thể vì bị Nguyễn Đông Thanh dọa sợ, nên hiện giờ Lâm Thanh Tùng đã bị Thanh Tùng thư viện vứt bỏ.
Lại thêm thân phận thần giữ cửa “Thính Vũ Lâu” khiến cho lão không ai chứa chấp. Bất luận là đại thành hay tiểu trấn, châu quận phồn hoa hay làng xóm tiêu điều thì người ta cũng chỉ có hai phản ứng khi Lâm Thanh Tùng xuất hiện. Hoặc là bu lại chỉ chỏ cười cợt, coi lão như con khỉ xiếc. Hoặc là trứng ung rau thối bay loạn xạ, đuổi lão như đuổi hủi.
Cực chẳng đã, Lâm Thanh Tùng đành tìm chốn núi rừng không người qua lại mà sống ẩn dật. Sở dĩ chọn Thập Lý Đào Viên là do nơi này hương hoa thơm ngát quanh năm, có thể át bớt cái mùi hương hỏa của thần giữ cửa trên người lão.
Lâm Thanh Tùng muốn phỏng đoán mục đích của Phó Kinh Hồng, bất giác nhớ lại hoàn cảnh hiện thời của mình, thế là không nén được một tiếng thở dài thương thân.
“Không biết Phó tướng quân đến tìm kẻ thân bại danh liệt như Lâm mỗ để làm gì? Chê cười sao? Hay là muốn chà đạp lên chút thể diện cuối cùng của lão già này hòng tìm kiếm tôn nghiêm của bản thân?”
Lâm Thanh Tùng lăn lộn quan trường nhiều năm, cái loại chà đạp kẻ khác xuống để tìm cảm giác hơn người lão thấy tuyệt đối không ít. Trong mắt lão hiện giờ, giá trị duy nhất của mình đối với Phó Kinh Hồng chính là quả hồng mềm cho đối phương đến nhục mạ một phen mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro