Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Long Tộc Tiểu C...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
“Chết đi!!!”
Mà cũng đúng như dự liệu của Long Tuyền, khi hai người vừa đi qua, để lộ sơ hở sau lưng về phía con hẻm thì nháy mắt đã có mười mấy người đồng thời thu hồi thủ đoạn ẩn thân, sau đó nhao nhao dùng đủ loại thần thông võ kỹ đánh về phía hắn.
Thế công mãnh liệt chẳng khác nào điện quang hỏa thạch, rõ ràng kẻ ra tay muốn một đòn ăn ngay sau đó chạy trốn. Long Tuyền hít sâu một hơi, đoạn lắc mình một cái. Một bức tường nước thình lình xuất hiện, cản lại toàn bộ đòn đánh của đám sát thủ. Dựa vào khí lưu đánh vào thủy tường, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được đủ cả các loại thủ đoạn của Ngũ Lộ Triều Thiên.
Long Tuyền cười lạnh:
“Cũng ra dáng sát thủ lắm, đáng tiếc chỉ là đám ô hợp.”
Đối phương không phải cùng một tổ chức, lại chỉ vừa mới vào Vụ Hải không lâu khiến gã thậm chí còn chẳng buồn quay đầu, vung tay vạch một cái. Bức tường nước sau lưng chợt nổ tung, vô vàn tia nước mảnh như sợi tơ ngậm lấy chân khí kinh khủng của kẻ đã bước vào Vụ Hải lao vun vút ra sao.
Mười mấy tên sát thủ bị những tia nước bắn xuyên qua, nháy mắt tan tành thành sương máu, chẳng còn lưu lại chút dấu vết nào cả.
Nguyễn Đông Thanh chỉ kịp nghe “chết đi”, ngoái đầu lại thì đã thấy mười mấy mạng người bị Long Tuyền giết theo cái cách không thể tàn khốc hơn. Gã bụm miệng, nén cảm giác buồn nôn, đoạn chắp tay:
“Cảm ơn tướng quân đã ra tay cứu mạng.”
“Tiên sinh quá lời, tiện tay thôi.”
Long Tuyền cười nhạt.
Theo hắn thấy, đối phương rõ ràng là muốn ám sát hắn, nhưng cái vị Bích Mặc tiên sinh này hóa thân phàm nhân quá sâu, nên mới nói câu cảm tạ này.
Quan Lâm cũng không phải thành trấn lớn, chẳng mấy chốc hai người đã đến được Lệ Chi Tiểu Uyển.
Long Tuyền bỗng nhiên dừng bước chân, cười chỏ vào đảo nhỏ nằm giữa hồ sen, chỗ có Tao Đàn đình, nói:
“Tiên sinh nhìn xem, trong đình có phải thái tử điện hạ hay không?”
Nguyễn Đông Thanh nheo mắt, phát hiện trong cái đình nhỏ chỗ gã từng đấu văn với Nho môn có hai người đang ngồi thật.
Song gã vốn là người phàm, tai mắt đâu nhanh nhạy được như người tu hành?
Hai người bọn họ bấy giờ còn cách hồ sen khá xa, thành thử chớ nói chi là danh tính thân phận, ngay cả người trong đình là gái hay trái, già hay trẻ hắn cũng chẳng biết. Nguyễn Đông Thanh chỉ có thể khẳng định trong Tao Đàn đình có hai người, một mặc áo xanh lục, một mặc áo bào trắng, ngoài ra những chuyện khác thì hắn chào thua.
Long Tuyền cũng không nói nhiều, đưa tay làm thủ thế mời, đoạn bước về phía hồ. Chân gã đi đến đâu, nước hồ tự động cứng lại thành băng đến đấy, chẳng mấy chốc đã tạo thành một cây cầu băng nối từ bờ vào đến giữa hồ.
Nguyễn Đông Thanh giống như sực nhớ ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo sau...
Người mặc áo trắng trong Tao Đàn đình quả thực đúng là thái tử của Đại Việt – Lê Tam Thành. Bấy giờ y khẽ phẩy quạt, nhấc chung trà lên, thoáng cười một cái, phong độ cũng gọi là ngọc thụ lâm phong, ra dáng tao nhân mặc khách lắm.
Đối diện với y là một thiếu nữ thoạt trông chỉ độ mười ba mười bốn gì đấy, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, tóc tết lại thành đuôi sam, xỏ xuyên qua vỏ một con ốc gai to bằng bàn tay. Trên tấm áo màu xanh lục cũng trang trí đầy vỏ sò, vỏ ngao đủ các màu sắc.
Hai người chính đang ngồi chơi cờ đấu pháp với nhau. Tuy Nguyễn Đông Thanh không hiểu luật chơi, song chỉ nhìn cái cách cô bé con chu môi lên, hai tay chống cằm là biết ai đang thắng thế.
“Tiểu tướng Long Tuyền khấu kiến thái tử điện hạ, công chúa điện hạ.”
Long Tuyền tiến lên, chắp tay, khom lưng một cái.
Lê Tam Thành cười, chắp tay hoàn lễ, nói:
“Ra là Long tướng quân. Cô cũng vừa có ý định đánh xong ván cờ này sẽ đi bái phỏng Nghiêm thân vương, không ngờ lại để tướng quân đến trước, thực là lỗi đạo làm chủ quá.”
“Cong đuôi chạy còn dám lấy họ Long, không biết xấu hổ.”
Cô bé kia thì trợn mắt, lè lưỡi làm mặt quỷ với Long Tuyền.
Nguyễn Đông Thanh thầm hô không ổn, song lúc này nhớ ra thì đã chậm. Mấy ngày nay gã ngồi đọc tư liệu Cố Văn đưa cho, cũng được biết vị Tả Dực tướng quân Long Tuyền này là con cháu của tộc Si Vẫn. Mà Long Thanh Y từng kể ngày trước Xi Vẫn và Long tộc có chiến tranh một phen, tuy không đề cập đến kết quả, nhưng cứ xem cách long tộc vẫn đang là một cự đầu ở biển Phong Bạo là có thể đoán được trận chiến năm xưa kết quả ra sao.
Gần đây gã lo chuyện chuẩn bị tiếp sứ, thành ra quên khoắng đi mất việc từng hứa với Long Thanh Y.
Tiểu công chúa của long tộc sắp tới Quan Lâm gặp gã.
Long Tuyền tộc Xi Vẫn, nay gặp phải tiểu công chúa của Long tộc, đương nhiên là sẽ có va chạm miệng lưỡi khó mà tránh khỏi. Cứ xem cái cách Long Tuyền dẫn quân đến Quan Lâm hồi sáng là biết y làm người ra sao, không chạy đến gây sự với tiểu công chúa mới là lạ.
Quả nhiên, Long Tuyền nào lại chịu thua kém đối thủ, mới nhếch mép cười khẩy:
“Chuyện năm xưa ra sao không đến lượt một đứa nhóc khi đó còn chưa nở ra đánh giá.”
Tiểu công chúa phồng má lên, chống nạnh, nói một câu rõ to:
“Chó nhà có tang.”
Nguyễn Đông Thanh thấy nếu gã không can thiệp thì chỉ e hai bên sẽ còn võ mồm đến tối, bèn hắng giọng một tiếng, nói:
“Hai vị đều là khách đến Quan Lâm, vẫn mong nể mặt kẻ làm chủ nhà, tạm gác ân oán cá nhân lại được không?”
“Nghe tiên sinh.”
Long Tuyền và tiểu công chúa đồng thanh lên tiếng, đoạn lại “hừ” một tiếng, mỗi bên quay phắt sang một hướng khác nhau. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chỉ biết cười khổ, đoạn giải thích đầu đuôi cơ sự vì sao mình dẫn Long Tuyền đến bái kiến cho Lê Tam Thành nghe.
“Chuyện này xác thực là cô sơ sót, không tiếp đón thân vương chu đáo.”
Lê Tam Thành nghe xong, cũng không trách cứ ai khác, trái lại tự nhận trách nhiệm về mình. Y múa bút viết một bức thư, giao cho Long Tuyền, lại dặn Nguyễn Đông Thanh về sau nếu có vương tôn quý tộc nước khác đến Quan Lâm thì cứ dắt tới Lệ Chi Tiểu Uyển, không cần bẩm báo trước. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thấy vị thái tử điện hạ này phản ứng như thế, cũng thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ chí ít ngoài mặt nổi thì vị thái tử này làm lãnh đạo tốt hơn Trư Đế Lê Dực kia không chỉ một hai phần.
Bấy giờ, tiểu công chúa của long tộc mới kiễng chân, nói:
“Này! Ván cờ còn chưa đánh xong, có phải thấy sắp thua nên định chạy hay không?”
Nguyễn Đông Thanh nghe cô bé nói thì không nén nổi, bật cười thành tiếng. Nhìn cách tiểu công chúa ứng xử ban nãy thì cũng biết cô bé này còn trẻ con háo thắng, nhưng có đánh chết gã cũng không ngờ rằng lại háo thắng đến mức độ này.
Mới nãy còn day đầu bóp trán, mặt ủ mày chau, thế mà quanh đi quẩn lại đã có thể thản nhiên nói đối phương sợ mình mới không dám đánh tiếp...
Quả thực là... có cá tính.
Lê Tam Thành cười, nói:
“Được. Được. Cô xin thua, mong tiểu công chúa giơ cao đánh khẽ.”
“Vậy còn nghe được. Thế thì chúng ta xem như hòa nhau, lần này không ai nợ ai. Sau này bản công chúa sẽ đến đánh tiếp.”
Nói đoạn cũng không để Lê Tam Thành kịp phản ứng, cô bé đã chồm tới vơ đống bảo thạch kết tinh, ngọc trai phỉ thúy đầy màu sắc ở phía bàn nơi y vừa ngồi, nhanh chóng nhét vào túi chứa đồ, chắc là tiền đánh cược của cả hai.
Lần này chẳng những Lê Tam Thành, đến Long Tuyền và Nguyễn Đông Thanh cũng phải giật mép mấy cái vì khó đỡ.
Cứ nhìn phía Lê Tam Thành vừa ngồi ngọc ngà châu báu chất lên thành đống, mà chỗ tiểu công chúa mới an tọa vắng vẻ đìu hiu là biết kết quả của cuộc đọ cờ này công chúa long tộc thua còn đúng bộ quần áo trên người, thế nên mới đòi “hòa” nhanh như thế.
Sau khi giấu hết của nả vào túi, tiểu công chúa mới yên tâm quay sang phía Nguyễn Đông Thanh, nói:
“Tiểu nữ Long U, xin ra mắt tiên sinh. Lần trước tiên sinh đã hứa sẽ dạy bản công chúa ca hát, nên mới lặn lội đến Quan Lâm này. Sau đó nghe nói tiên sinh còn công vụ tại thân, nên đành phải đến tìm thái tử giải sầu cùng ta.”
“Để công chúa phải chờ lâu là tại hạ thất trách.”
Nguyễn Đông Thanh theo thói quen nói một câu khách sáo, chẳng ngờ Long U vốn không phải người ra chiêu theo lẽ thường. Cô nàng cười khanh khách, đưa ngón tay út ra, nói:
“Nếu tiên sinh đã thất trách như vậy thì phải bồi thường cho bản công chúa mới phải đạo chứ? Lần này ngài nhất định phải nhận Long U làm đồ đệ, bằng không thì bổn công chúa sẽ coi như ngài cố tình muốn lừa gạt ta, không có thành ý.”
Bích Mặc tiên sinh nhăn hí mặt, chẳng khác nào vừa ăn phải con ruồi.
Hết chương hôm nay, mai quay lại lịch đăng cũ 3 chương/tuần do bản thảo lại sắp cạn rồi.
Tái bút: Long U cũng không phải đồ đệ học y đâu. Còn có phải là học môn khác không thì tạm thời không thừa nhận hay chối bỏ.
Mà cũng đúng như dự liệu của Long Tuyền, khi hai người vừa đi qua, để lộ sơ hở sau lưng về phía con hẻm thì nháy mắt đã có mười mấy người đồng thời thu hồi thủ đoạn ẩn thân, sau đó nhao nhao dùng đủ loại thần thông võ kỹ đánh về phía hắn.
Thế công mãnh liệt chẳng khác nào điện quang hỏa thạch, rõ ràng kẻ ra tay muốn một đòn ăn ngay sau đó chạy trốn. Long Tuyền hít sâu một hơi, đoạn lắc mình một cái. Một bức tường nước thình lình xuất hiện, cản lại toàn bộ đòn đánh của đám sát thủ. Dựa vào khí lưu đánh vào thủy tường, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được đủ cả các loại thủ đoạn của Ngũ Lộ Triều Thiên.
Long Tuyền cười lạnh:
“Cũng ra dáng sát thủ lắm, đáng tiếc chỉ là đám ô hợp.”
Đối phương không phải cùng một tổ chức, lại chỉ vừa mới vào Vụ Hải không lâu khiến gã thậm chí còn chẳng buồn quay đầu, vung tay vạch một cái. Bức tường nước sau lưng chợt nổ tung, vô vàn tia nước mảnh như sợi tơ ngậm lấy chân khí kinh khủng của kẻ đã bước vào Vụ Hải lao vun vút ra sao.
Mười mấy tên sát thủ bị những tia nước bắn xuyên qua, nháy mắt tan tành thành sương máu, chẳng còn lưu lại chút dấu vết nào cả.
Nguyễn Đông Thanh chỉ kịp nghe “chết đi”, ngoái đầu lại thì đã thấy mười mấy mạng người bị Long Tuyền giết theo cái cách không thể tàn khốc hơn. Gã bụm miệng, nén cảm giác buồn nôn, đoạn chắp tay:
“Cảm ơn tướng quân đã ra tay cứu mạng.”
“Tiên sinh quá lời, tiện tay thôi.”
Long Tuyền cười nhạt.
Theo hắn thấy, đối phương rõ ràng là muốn ám sát hắn, nhưng cái vị Bích Mặc tiên sinh này hóa thân phàm nhân quá sâu, nên mới nói câu cảm tạ này.
Quan Lâm cũng không phải thành trấn lớn, chẳng mấy chốc hai người đã đến được Lệ Chi Tiểu Uyển.
Long Tuyền bỗng nhiên dừng bước chân, cười chỏ vào đảo nhỏ nằm giữa hồ sen, chỗ có Tao Đàn đình, nói:
“Tiên sinh nhìn xem, trong đình có phải thái tử điện hạ hay không?”
Nguyễn Đông Thanh nheo mắt, phát hiện trong cái đình nhỏ chỗ gã từng đấu văn với Nho môn có hai người đang ngồi thật.
Song gã vốn là người phàm, tai mắt đâu nhanh nhạy được như người tu hành?
Hai người bọn họ bấy giờ còn cách hồ sen khá xa, thành thử chớ nói chi là danh tính thân phận, ngay cả người trong đình là gái hay trái, già hay trẻ hắn cũng chẳng biết. Nguyễn Đông Thanh chỉ có thể khẳng định trong Tao Đàn đình có hai người, một mặc áo xanh lục, một mặc áo bào trắng, ngoài ra những chuyện khác thì hắn chào thua.
Long Tuyền cũng không nói nhiều, đưa tay làm thủ thế mời, đoạn bước về phía hồ. Chân gã đi đến đâu, nước hồ tự động cứng lại thành băng đến đấy, chẳng mấy chốc đã tạo thành một cây cầu băng nối từ bờ vào đến giữa hồ.
Nguyễn Đông Thanh giống như sực nhớ ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo sau...
Người mặc áo trắng trong Tao Đàn đình quả thực đúng là thái tử của Đại Việt – Lê Tam Thành. Bấy giờ y khẽ phẩy quạt, nhấc chung trà lên, thoáng cười một cái, phong độ cũng gọi là ngọc thụ lâm phong, ra dáng tao nhân mặc khách lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối diện với y là một thiếu nữ thoạt trông chỉ độ mười ba mười bốn gì đấy, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, tóc tết lại thành đuôi sam, xỏ xuyên qua vỏ một con ốc gai to bằng bàn tay. Trên tấm áo màu xanh lục cũng trang trí đầy vỏ sò, vỏ ngao đủ các màu sắc.
Hai người chính đang ngồi chơi cờ đấu pháp với nhau. Tuy Nguyễn Đông Thanh không hiểu luật chơi, song chỉ nhìn cái cách cô bé con chu môi lên, hai tay chống cằm là biết ai đang thắng thế.
“Tiểu tướng Long Tuyền khấu kiến thái tử điện hạ, công chúa điện hạ.”
Long Tuyền tiến lên, chắp tay, khom lưng một cái.
Lê Tam Thành cười, chắp tay hoàn lễ, nói:
“Ra là Long tướng quân. Cô cũng vừa có ý định đánh xong ván cờ này sẽ đi bái phỏng Nghiêm thân vương, không ngờ lại để tướng quân đến trước, thực là lỗi đạo làm chủ quá.”
“Cong đuôi chạy còn dám lấy họ Long, không biết xấu hổ.”
Cô bé kia thì trợn mắt, lè lưỡi làm mặt quỷ với Long Tuyền.
Nguyễn Đông Thanh thầm hô không ổn, song lúc này nhớ ra thì đã chậm. Mấy ngày nay gã ngồi đọc tư liệu Cố Văn đưa cho, cũng được biết vị Tả Dực tướng quân Long Tuyền này là con cháu của tộc Si Vẫn. Mà Long Thanh Y từng kể ngày trước Xi Vẫn và Long tộc có chiến tranh một phen, tuy không đề cập đến kết quả, nhưng cứ xem cách long tộc vẫn đang là một cự đầu ở biển Phong Bạo là có thể đoán được trận chiến năm xưa kết quả ra sao.
Gần đây gã lo chuyện chuẩn bị tiếp sứ, thành ra quên khoắng đi mất việc từng hứa với Long Thanh Y.
Tiểu công chúa của long tộc sắp tới Quan Lâm gặp gã.
Long Tuyền tộc Xi Vẫn, nay gặp phải tiểu công chúa của Long tộc, đương nhiên là sẽ có va chạm miệng lưỡi khó mà tránh khỏi. Cứ xem cái cách Long Tuyền dẫn quân đến Quan Lâm hồi sáng là biết y làm người ra sao, không chạy đến gây sự với tiểu công chúa mới là lạ.
Quả nhiên, Long Tuyền nào lại chịu thua kém đối thủ, mới nhếch mép cười khẩy:
“Chuyện năm xưa ra sao không đến lượt một đứa nhóc khi đó còn chưa nở ra đánh giá.”
Tiểu công chúa phồng má lên, chống nạnh, nói một câu rõ to:
“Chó nhà có tang.”
Nguyễn Đông Thanh thấy nếu gã không can thiệp thì chỉ e hai bên sẽ còn võ mồm đến tối, bèn hắng giọng một tiếng, nói:
“Hai vị đều là khách đến Quan Lâm, vẫn mong nể mặt kẻ làm chủ nhà, tạm gác ân oán cá nhân lại được không?”
“Nghe tiên sinh.”
Long Tuyền và tiểu công chúa đồng thanh lên tiếng, đoạn lại “hừ” một tiếng, mỗi bên quay phắt sang một hướng khác nhau. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chỉ biết cười khổ, đoạn giải thích đầu đuôi cơ sự vì sao mình dẫn Long Tuyền đến bái kiến cho Lê Tam Thành nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này xác thực là cô sơ sót, không tiếp đón thân vương chu đáo.”
Lê Tam Thành nghe xong, cũng không trách cứ ai khác, trái lại tự nhận trách nhiệm về mình. Y múa bút viết một bức thư, giao cho Long Tuyền, lại dặn Nguyễn Đông Thanh về sau nếu có vương tôn quý tộc nước khác đến Quan Lâm thì cứ dắt tới Lệ Chi Tiểu Uyển, không cần bẩm báo trước. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thấy vị thái tử điện hạ này phản ứng như thế, cũng thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ chí ít ngoài mặt nổi thì vị thái tử này làm lãnh đạo tốt hơn Trư Đế Lê Dực kia không chỉ một hai phần.
Bấy giờ, tiểu công chúa của long tộc mới kiễng chân, nói:
“Này! Ván cờ còn chưa đánh xong, có phải thấy sắp thua nên định chạy hay không?”
Nguyễn Đông Thanh nghe cô bé nói thì không nén nổi, bật cười thành tiếng. Nhìn cách tiểu công chúa ứng xử ban nãy thì cũng biết cô bé này còn trẻ con háo thắng, nhưng có đánh chết gã cũng không ngờ rằng lại háo thắng đến mức độ này.
Mới nãy còn day đầu bóp trán, mặt ủ mày chau, thế mà quanh đi quẩn lại đã có thể thản nhiên nói đối phương sợ mình mới không dám đánh tiếp...
Quả thực là... có cá tính.
Lê Tam Thành cười, nói:
“Được. Được. Cô xin thua, mong tiểu công chúa giơ cao đánh khẽ.”
“Vậy còn nghe được. Thế thì chúng ta xem như hòa nhau, lần này không ai nợ ai. Sau này bản công chúa sẽ đến đánh tiếp.”
Nói đoạn cũng không để Lê Tam Thành kịp phản ứng, cô bé đã chồm tới vơ đống bảo thạch kết tinh, ngọc trai phỉ thúy đầy màu sắc ở phía bàn nơi y vừa ngồi, nhanh chóng nhét vào túi chứa đồ, chắc là tiền đánh cược của cả hai.
Lần này chẳng những Lê Tam Thành, đến Long Tuyền và Nguyễn Đông Thanh cũng phải giật mép mấy cái vì khó đỡ.
Cứ nhìn phía Lê Tam Thành vừa ngồi ngọc ngà châu báu chất lên thành đống, mà chỗ tiểu công chúa mới an tọa vắng vẻ đìu hiu là biết kết quả của cuộc đọ cờ này công chúa long tộc thua còn đúng bộ quần áo trên người, thế nên mới đòi “hòa” nhanh như thế.
Sau khi giấu hết của nả vào túi, tiểu công chúa mới yên tâm quay sang phía Nguyễn Đông Thanh, nói:
“Tiểu nữ Long U, xin ra mắt tiên sinh. Lần trước tiên sinh đã hứa sẽ dạy bản công chúa ca hát, nên mới lặn lội đến Quan Lâm này. Sau đó nghe nói tiên sinh còn công vụ tại thân, nên đành phải đến tìm thái tử giải sầu cùng ta.”
“Để công chúa phải chờ lâu là tại hạ thất trách.”
Nguyễn Đông Thanh theo thói quen nói một câu khách sáo, chẳng ngờ Long U vốn không phải người ra chiêu theo lẽ thường. Cô nàng cười khanh khách, đưa ngón tay út ra, nói:
“Nếu tiên sinh đã thất trách như vậy thì phải bồi thường cho bản công chúa mới phải đạo chứ? Lần này ngài nhất định phải nhận Long U làm đồ đệ, bằng không thì bổn công chúa sẽ coi như ngài cố tình muốn lừa gạt ta, không có thành ý.”
Bích Mặc tiên sinh nhăn hí mặt, chẳng khác nào vừa ăn phải con ruồi.
Hết chương hôm nay, mai quay lại lịch đăng cũ 3 chương/tuần do bản thảo lại sắp cạn rồi.
Tái bút: Long U cũng không phải đồ đệ học y đâu. Còn có phải là học môn khác không thì tạm thời không thừa nhận hay chối bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro