Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Long Tranh Hổ Đ...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Xảy ra cùng lúc với trận đấu của Tiểu Thạch, còn trận của Việt Linh vương. Nếu nói lần Võ Bảng hội này, Vương Tiểu Thạch là một con ngựa đen bỗng nhiên nhảy ra, giết thẳng vào bảng, thì hai người Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh chính là tâm điểm của lớp thiên kiêu hiện tại. Thành thử, ánh mắt của người quan chiến đổ dồn về võ đài của hai thiên kiêu thậm chí còn thắng Vương Tiểu Thạch ba bốn phần.
Các thế lực lớn trong thành cũng biết trong đấu giá hội Nhất Phẩm lầu tổ chức vào vài ngày trước, Kiều Minh Long đã hơn Lý Thanh Minh một bậc, cướp được Âm Dương Cải Mệnh đan của Tiêu Thiên Hóa. Bây giờ, Thiên Cơ các lại xếp Kiều Minh Long vượt trên cả Lý Thanh Minh, có thể nói là thù mới đã có, hận cũ cũng đủ, hai người này ắt phải có một trận đánh.
Lý Thanh Minh mặc một bộ võ phục màu trắng bạc, thêu chỉ đen, hai bàn tay chắp sau lưng, mái tóc bay múa trong gió. Ngũ quan anh tuấn như tượng tạc, lại có phong độ trầm ổn thản nhiên của kẻ ngồi cao dõi mắt nhìn thiên hạ, giữa hai chân mày có mị lực mơ hồ khiến người ta bất giác nhìn sang. Quả thực có thể khiến cho không thiếu thánh nữ, công chúa các nhà hoài xuân.
So sánh Kiều Minh Long ở phía đối diện, gương mặt không tuấn tú bằng, khí chất cũng không có mị lực như Lý Thanh Minh. Gã đứng khoanh tay ôm kiếm, mặt đối mặt với đối thủ, giống hệt như một cây tùng đen cô độc đứng trên đỉnh núi, cao ngạo lạnh lùng.
“Kiều thánh tử còn nhớ ước định của chúng ta chứ?”
Lý Thanh Minh cười. Bề ngoài nho nhã, nét cười như gió xuân, song trong đôi mắt gã là chiến ý nồng đậm.
Kiều Minh Long không hề yếu thế, nhún vai đáp:
“Đương nhiên.”
Nói đoạn, gã nhìn về phía Hàn Giáng Tuyết một cái, lại đảo ánh mắt nhìn sang chỗ ba sư huynh đệ Lý Thanh Vân.
“Kiều mỗ muốn nhờ ba vị giữ hộ cho vật đánh cược này của ta và Linh vương điện hạ, không biết có phiền hay không?”
Không đợi ba người đáp, Kiều Minh Long đã vỗ vào nhẫn chứa đồ một cái, lấy ra một cái hộp ngọc. Ở đây, phàm là những người biết nội dung trận đánh cược sau đấu giá hội của hai thiên kiêu thì đều giật mình, ánh mắt nhìn về phía ba người Lý Thanh Vân trở nên tham lam và đố kỵ.
“Mấy người này có tài đức gì mà xứng đáng cho Kiều thánh tử giao phó trọng bảo?”
“Huynh đài có điều không biết, ba người này dường như có uyên nguyên gì đó với Lục Trúc Hải.”
“Khó trách.”
...
Hai người Lý Thanh Vân, Đỗ Thải hà thấy vì một lời của Kiều Minh Long mà khiến người khác bàn ra tán vào mãi không ngớt, không khỏi nhìn sang chỗ nhị sư muội (tỷ) của mình.
Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, nhún vai:
“Có phiền.”
Đoạn phất phất tay, đuổi Kiều Minh Long giống như đang đuổi ruồi.
Kiều Minh Long cười nhạt, thản nhiên đưa hộp ngọc đựng Âm Dương Cải Mệnh đan cho Hàn Giáng Tuyết, giống như không hề để ý thái độ của Tạ Thiên Hoa.
Song, nếu để ý kỹ, sẽ thấy khóe miệng của hắn giật lên một cái.
Rất hiển nhiên, sự trấn tĩnh chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Lý Thanh Minh cười, nói:
“Không ngờ kẻ như Kiều thánh tử đây thế mà lại là kẻ nặng tình, đúng là khiến bản vương bất ngờ.”
Hai chữ “nặng tình” hắn nghiến rất nặng, đương nhiên là có ý khác.
Kiều Minh Long đương nhiên không chịu kém, hỏi ngược:
“Linh vương điện hạ hẹn tại hạ ra đây chẳng nhẽ là để tỉ thí công phu miệng lưỡi hay sao?”
“Thánh tử vội vã muốn đánh như thế, bản vương cũng đành phải chiều lòng vậy.”
Lý Thanh Minh vừa nói dứt câu, thì một nắm tay đã thình lình táng về phía Kiều Minh Long.
Người lên tiếng ban nãy té ra chỉ là một tàn ảnh mà thôi.
Kiều Minh Long chẳng hề nao núng, chuyển mình, đưa đầu vai ra đỡ.
Hai bên va chạm, chân khí nổ tung như một cơn gió xoáy đủ màu sắc, đánh về phía kết giới vây quanh lôi đài.
Một chiêu đã qua, song phương mỗi bên lui lại nửa bước.
Lần thăm dò này cơ hồ ngang tay.
Lý Thanh Minh không nói một lời, lẹ làng sấn tới, bàn tay trái cong thành hổ trảo đánh về phía đối thủ. Một chiêu này đánh ra, sau lưng y chân khí cuồn cuộn ngưng tụ lại thành hư ảnh một con hổ dữ, ngửa cổ gầm lên thị uy, đoạn chồm tới trước. Đầu hổ và thủ trảo của Lý Thanh Minh trùng lên nhau, giáng về phía Kiều Minh Long.
“Một võ thánh chi hồn mới dung hợp được một nửa cũng dám lấy ra? Điện hạ không sợ người ta chê cười thối mũi hay sao?”
Kiều Minh Long cười vang, chuyển mình điểm ra một chỉ. Lập tức, chân khí của hắn cũng ngưng luyện thành hư ảnh một con hỏa long, vảy đỏ vàng, bờm rực lửa. Rồng lửa kêu lên một tiếng thị uy lại với hổ của Lý Thanh Minh, kế uốn lượn cuốn lấy cánh tay của Kiều Minh Long, đầu rồng ngậm ngón tay của y, đánh tới.
Bành!
Lần này đã không còn đơn giản là tiện tay xuất thủ nữa, mà cả hai đã dùng đến chân tài thực học. Chỉ thấy trên lôi đài, chân khí giao đấu, hào quang tỏa rạng cả chục trượng. Đến cả lôi đài do Thiên Cơ Các chuẩn bị cũng phải rung chuyển một cái, kết giới phòng hộ xuất hiện không thiếu những vết nứt chân chim trải rộng khắp. Hàn Giáng Tuyết vung tay, khôi phục lại lồng bảo hộ, cũng cường hóa thêm một lần.
Lúc này, lôi đài mới có thể chịu được dư âm trận đấu của Kiều Minh Long và Lý Thanh Minh.
Tuy xuất hiện chút biến cố, nhưng những người quan chiến lại không ai để ý, càng không có người hoài nghi chất lượng võ đài của Thiên Cơ Các.
Bởi lẽ, trên mỗi lôi đài đều trận pháp cảm ứng, sẽ dựa theo tu vi, niên linh, tiềm lực của hai đối thủ đang giao chiến mà điều chỉnh độ mạnh, yếu của lồng bảo hộ cho phù hợp. Cho dù là người đã tiến vào Vụ Hải thượng đài, tu vi mơ hồ, thì cũng có thể ước lượng được không xê xích lắm.
Kết giới bị đánh nứt thì chỉ có thể nói là hai người Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh đã đánh ra uy lực vượt hơn hẳn ước lượng của lôi đài.
“Không hổ là long đằng vạn lý, hổ khiếu thanh minh.”
Bấy giờ, dùng man lực không thể giải quyết đối thủ, hai người chuyển sang đánh nhau cận chiến, chiết chiêu giải chiêu. Kiều Minh Long tay cầm một thanh kiếm đỏ như lửa, khi đâm khi chém, lúc gạt lúc vẩy. Lưỡi kiếm trong tay hắn linh hoạt thực không khác gì một con rắn độc. Trên thân kiếm bọc lấy một lớp áo chân khí mỏng tang, nhưng lại có kỳ hiệu tan vàng phá đá.
Người quan chiến những ai có mặt ở đấu giá hội hôm trước đều nhận ra thanh kiếm này là Hỏa Ảnh Kiếm. Nguyên kiện thần khí này đã được Tề Hiền Vương bỏ hai mươi vạn đao ra mua. Thế nhưng, dựa vào giao tình của y với Kiều Minh Long, chả ai ở đây thấy lạ khi kiếm lúc này trong tay của thánh tử Phần Thiên Cốc.
Lý Thanh Minh lúc thì dùng cả ngũ hình: quyền chưởng chỉ trảo cước phản công. Toàn thân y được bao bọc bởi một lớp chân khí mỏng như cánh ve, vững chắc đến độ hầu như đao thương bất nhập.
Thế nhưng, Hỏa Ảnh Kiếm không phải binh khí tầm thường, mà là tác phẩm của tông sư Hoắc Trường Ca, tự nhiên có thể đâm thủng chân khí hộ thân của Lý Thanh Minh. Chính vì thế, mỗi lần y ra tay, kình phong thổi ào ạt, đánh lệch lưỡi kiếm của Kiều Minh Long, không cho lại gần.
Luận đánh cận thân, hiển nhiên Lý Thanh Minh hơn một bậc.
Bộ pháp của vị Linh vương này biến ảo đa đoan, nhanh như điện chớp, phiêu miểu như mây khói trên trời. Lý Thanh Minh dựa vào thân pháp, cứ bám dính lấy đối thủ, quyền đấm cước đá, dai hơn cả đỉa đói.
Hai bên đánh nhau tới hơn hai trăm chiêu, Kiều Minh Long mới mượn đà hất được đối thủ ra xa.
Gã thở hào hển, thu lại sự cao ngạo.
Lý Thanh Minh khó chơi hơn hắn tưởng quá nhiều.
Kiều Minh Long cảm thấy nếu không phải công pháp của Phần Thiên Cốc có thể khiến quanh thân y càng lúc nhiệt độ càng nóng lên, khiến Lý Thanh Minh không thể tiếp cận một cách dễ dàng, thì có lẽ lúc này y đã bị đánh đo sàn.
Kiều Minh Long nghiến răng, quát một tiếng, lập tức có thêm hai Kiều Minh Long khác xuất hiện, dùng trận tam tài vây Lý Thanh Minh lại.
Lý Thanh Minh nhìn xuống lôi đài.
Ánh mắt của y va chạm với cái nhìn của Lý Thanh Vân.
Nhếch mép, Lý Thanh Minh lên tiếng, trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn đầy vẻ kiêu ngạo:
“Vương đệ, để vương huynh cho chú em xem thế nào mới là cách dùng chính xác của Võ Thánh Chi Hồn nhé.”
Đoạn, Lý Thanh Minh hít sâu một hơi.
Chỉ thấy ý hét lên một tiếng, mi tâm bỗng nhiên hiện lên một loại đạo phù ấn màu trắng. Nháy mắt, khí chất của Lý Thanh Minh biến đổi hoàn toàn. Nếu khi trước là thiếu niên quý tộc, cao cao tại thượng, thì hiện tại giống như y đã trở thành một vị võ đạo tông sư, cao thâm mạc trắc.
Quanh hắn, hư ảnh đao kiếm cung thương, long hổ xà hạc hiện lên, nhẹ nhàng xoay chuyển.
“Tám... tám loại võ ý?”
“Còn có quyền chưởng chỉ trảo, chẳng nhẽ ngươi quên sao? Phải là mười bốn loại võ ý mới đúng.”
“Ngươi không biết đếm à? Là mười hai, mười hai thôi!”
“Mười mấy mà chả được, các ngươi cãi cái gì?”
Người quan chiến có người bàn tán, có người tròn mắt khâm phục, có người chặc lưỡi sợ hãi, lại không thiếu người dùng vật phẩm truyền tin liên lạc với thế lực sau lưng. Về phần báo lại việc gì, thì không cần phải nghe cũng đoán được.
Nước Việt sắp xuất hiện một Lý Huyền Thiên thứ hai.
Mà những người đang quan chiến, không ai mà không lấy làm sợ hãi.
Truyền thuyết về Lý Huyền Thiên sớm đã vang dội khắp cả Huyền Hoàng giới. Người khác luyện võ đạo, có được một loại ý cảnh mới có thể đột phá đệ tứ cảnh, từ đó mưu cầu tiến vào Vụ Hải. Riêng Võ Hoàng chẳng những tinh thông vô vàn võ ý, hơn nữa cái nào cũng đã nhập đạo, chiến lực phi thường đáng sợ.
Thế nhưng...
Đối với những tu hành giả tầng thấp cả ngày chỉ quanh quẩn trong một quận, một nước mà nói, truyền kỳ về vị Võ Hoàng kia quá xa xôi. Rốt cuộc có bao nhiêu phần là hư ảo, bao nhiêu phần là sự thật, bọn họ không tài nào biết.
Đấy là cho đến trước lúc này.
Khi thấy Lý Thanh Minh quanh thân vần vũ đủ loại võ ý, bọn họ đã tin vào truyền thuyết khi trước.
Song, mọi chuyện còn chưa dừng lại. Chỉ thấy, lúc này trên thân Lý Thanh Minh cháy lên một ngọn lửa vàng kim, khiến khí chất của hắn thay đổi lần nữa. Hiện giờ, Lý Thanh Minh giống như một tướng quân đằng đằng sát khí, vừa lội ra từ đồng thây sông máu, chuẩn bị đại sát tứ phương lần nữa. Nếu phù văn ở mi tâm ban nãy chính là Võ Thánh chi hồn, thì ngọn lửa vàng kim ắt hẳn chính là dấu hiệu Chiển Thần chi thể được kích hoạt.
Lửa vàng lan ra từng đám từng đám, nuốt lấy hư ảnh của từng loại võ ý.
Trong nháy mắt, tám Lý Thanh Minh xuất hiện trên võ đài.
Bốn tên đứng phía tay trái chủ thân lúc này đã lăm lăm khí giới, chỉ chực xông đến đánh Kiều Minh Long. Bấy giờ... Đao tuốt khỏi vỏ, kiếm chỉ lôi đài, thương gác ngang vai, cung như trăng khuyết.
Bốn tên đứng phía tay phải chủ thân lại nhìn chằm chằm hai phân thân hỏa ảnh. Sau lưng bọn này cũng hiển hiện hư ảnh rồng, hổ, hạc, rắn.
Lý Thanh Minh cười, nói:
“Kiều thánh tử muốn lấy đông hiếp ít hay sao?”
“Quả có ý này. Được rồi. Hai đánh một chẳng chột cũng què. Không ngờ điện hạ đã nắm được Võ Hoàng Đấu Pháp. Tại hạ chịu thua.”
Kiều Minh Long thu hồi hỏa ảnh kiếm.
Ban đầu, hắn cho rằng Lý Thanh Minh mới cướp đi Võ Thánh chi hồn chẳng được bao lâu, về lý mà nói sẽ không thể nắm được thần thông Võ Hoàng Đấu Pháp của Lý Huyền Thiên, vậy mới có chút khinh thường.
Song sự thực thắng hùng biện. Kiều Minh Long cũng không còn gì để nói.
Kỳ thực, nếu hắn nguyện ý bại lộ toàn bộ thủ đoạn thì cũng chưa chắc đã không thể đấu một trận sòng phẳng với Võ Hoàng Đấu Pháp của Lý Thanh Minh. Song... nếu làm như vậy, chắc chắn sẽ bại lộ công pháp tu hành của gã. Kiều Minh Long hắn tuy là kiêu ngạo, nhưng vẫn biết cái gì nên bỏ cái gì nên giữ.
Vì một trận chiến võ bảng và Âm Dương Cải Mệnh đan mà lộ mất bí mật lớn nhất của bản thân, Kiều Minh Long thấy không đáng.
Lý Thanh Minh đón lấy hộp ngọc, lại vung tay, ném một cái nhẫn chữ vật về phía Phần Thiên cốc.
“Trong đó có chứa đao tệ, ngang bằng với số tiền Kiều thánh tử đã bỏ ra đấu giá Âm Dương Cải Mệnh đan.”
“Điện hạ khách sáo.”
“Thánh tử quá lời. Lần trước bản vương không suy nghĩ chu toàn. Há lại có chuyện cá cược mà thắng được lợi, thua không mất gì?”
Lý Thanh Minh cười.
Kỳ thực, lần cá cược này cũng không công bằng. Lý Thanh Minh thắng thì được Âm Dương Cải Mệnh đan, mà thua lại chẳng mất gì. Đường nào thì nhân tình cho Tiêu Thiên Hóa cũng do Kiều Minh Long thắng, có thể nói là làm ăn không vốn. Có thể nói, trừ phi là thằng ngu váng đầu, bằng không sẽ chẳng ai lại đi làm cái chuyện thiệt đủ các đường như thế.
Lý Thanh Minh không cho rằng Kiều Minh Long – kẻ tề danh với mình – là kẻ ngu.
Hắn lúc này lên tiếng đưa tiền, chẳng qua là muốn kết thúc chuyện này, không để Kiều Minh Long được như nguyện.
Bấy giờ...
Thánh tử Phần Thiên Cốc đã xuống đài, nhưng Việt Linh vương vẫn còn đứng lù lù trên lôi đài. Lý Thanh Minh ném về phía ba sư huynh muội Thanh Vân một ánh nhìn đầy khinh rẻ, lại hỏi:
“Vương đệ, lâu rồi không gặp. Có dám lên đây để vương huynh xem xem một năm qua chiến lực của chú mày tiến bộ đến đâu không?”
Dứt lời, chỉ thấy y đã tự áp chế tu vi về đệ tứ cảnh.
Các thế lực lớn trong thành cũng biết trong đấu giá hội Nhất Phẩm lầu tổ chức vào vài ngày trước, Kiều Minh Long đã hơn Lý Thanh Minh một bậc, cướp được Âm Dương Cải Mệnh đan của Tiêu Thiên Hóa. Bây giờ, Thiên Cơ các lại xếp Kiều Minh Long vượt trên cả Lý Thanh Minh, có thể nói là thù mới đã có, hận cũ cũng đủ, hai người này ắt phải có một trận đánh.
Lý Thanh Minh mặc một bộ võ phục màu trắng bạc, thêu chỉ đen, hai bàn tay chắp sau lưng, mái tóc bay múa trong gió. Ngũ quan anh tuấn như tượng tạc, lại có phong độ trầm ổn thản nhiên của kẻ ngồi cao dõi mắt nhìn thiên hạ, giữa hai chân mày có mị lực mơ hồ khiến người ta bất giác nhìn sang. Quả thực có thể khiến cho không thiếu thánh nữ, công chúa các nhà hoài xuân.
So sánh Kiều Minh Long ở phía đối diện, gương mặt không tuấn tú bằng, khí chất cũng không có mị lực như Lý Thanh Minh. Gã đứng khoanh tay ôm kiếm, mặt đối mặt với đối thủ, giống hệt như một cây tùng đen cô độc đứng trên đỉnh núi, cao ngạo lạnh lùng.
“Kiều thánh tử còn nhớ ước định của chúng ta chứ?”
Lý Thanh Minh cười. Bề ngoài nho nhã, nét cười như gió xuân, song trong đôi mắt gã là chiến ý nồng đậm.
Kiều Minh Long không hề yếu thế, nhún vai đáp:
“Đương nhiên.”
Nói đoạn, gã nhìn về phía Hàn Giáng Tuyết một cái, lại đảo ánh mắt nhìn sang chỗ ba sư huynh đệ Lý Thanh Vân.
“Kiều mỗ muốn nhờ ba vị giữ hộ cho vật đánh cược này của ta và Linh vương điện hạ, không biết có phiền hay không?”
Không đợi ba người đáp, Kiều Minh Long đã vỗ vào nhẫn chứa đồ một cái, lấy ra một cái hộp ngọc. Ở đây, phàm là những người biết nội dung trận đánh cược sau đấu giá hội của hai thiên kiêu thì đều giật mình, ánh mắt nhìn về phía ba người Lý Thanh Vân trở nên tham lam và đố kỵ.
“Mấy người này có tài đức gì mà xứng đáng cho Kiều thánh tử giao phó trọng bảo?”
“Huynh đài có điều không biết, ba người này dường như có uyên nguyên gì đó với Lục Trúc Hải.”
“Khó trách.”
...
Hai người Lý Thanh Vân, Đỗ Thải hà thấy vì một lời của Kiều Minh Long mà khiến người khác bàn ra tán vào mãi không ngớt, không khỏi nhìn sang chỗ nhị sư muội (tỷ) của mình.
Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, nhún vai:
“Có phiền.”
Đoạn phất phất tay, đuổi Kiều Minh Long giống như đang đuổi ruồi.
Kiều Minh Long cười nhạt, thản nhiên đưa hộp ngọc đựng Âm Dương Cải Mệnh đan cho Hàn Giáng Tuyết, giống như không hề để ý thái độ của Tạ Thiên Hoa.
Song, nếu để ý kỹ, sẽ thấy khóe miệng của hắn giật lên một cái.
Rất hiển nhiên, sự trấn tĩnh chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Lý Thanh Minh cười, nói:
“Không ngờ kẻ như Kiều thánh tử đây thế mà lại là kẻ nặng tình, đúng là khiến bản vương bất ngờ.”
Hai chữ “nặng tình” hắn nghiến rất nặng, đương nhiên là có ý khác.
Kiều Minh Long đương nhiên không chịu kém, hỏi ngược:
“Linh vương điện hạ hẹn tại hạ ra đây chẳng nhẽ là để tỉ thí công phu miệng lưỡi hay sao?”
“Thánh tử vội vã muốn đánh như thế, bản vương cũng đành phải chiều lòng vậy.”
Lý Thanh Minh vừa nói dứt câu, thì một nắm tay đã thình lình táng về phía Kiều Minh Long.
Người lên tiếng ban nãy té ra chỉ là một tàn ảnh mà thôi.
Kiều Minh Long chẳng hề nao núng, chuyển mình, đưa đầu vai ra đỡ.
Hai bên va chạm, chân khí nổ tung như một cơn gió xoáy đủ màu sắc, đánh về phía kết giới vây quanh lôi đài.
Một chiêu đã qua, song phương mỗi bên lui lại nửa bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần thăm dò này cơ hồ ngang tay.
Lý Thanh Minh không nói một lời, lẹ làng sấn tới, bàn tay trái cong thành hổ trảo đánh về phía đối thủ. Một chiêu này đánh ra, sau lưng y chân khí cuồn cuộn ngưng tụ lại thành hư ảnh một con hổ dữ, ngửa cổ gầm lên thị uy, đoạn chồm tới trước. Đầu hổ và thủ trảo của Lý Thanh Minh trùng lên nhau, giáng về phía Kiều Minh Long.
“Một võ thánh chi hồn mới dung hợp được một nửa cũng dám lấy ra? Điện hạ không sợ người ta chê cười thối mũi hay sao?”
Kiều Minh Long cười vang, chuyển mình điểm ra một chỉ. Lập tức, chân khí của hắn cũng ngưng luyện thành hư ảnh một con hỏa long, vảy đỏ vàng, bờm rực lửa. Rồng lửa kêu lên một tiếng thị uy lại với hổ của Lý Thanh Minh, kế uốn lượn cuốn lấy cánh tay của Kiều Minh Long, đầu rồng ngậm ngón tay của y, đánh tới.
Bành!
Lần này đã không còn đơn giản là tiện tay xuất thủ nữa, mà cả hai đã dùng đến chân tài thực học. Chỉ thấy trên lôi đài, chân khí giao đấu, hào quang tỏa rạng cả chục trượng. Đến cả lôi đài do Thiên Cơ Các chuẩn bị cũng phải rung chuyển một cái, kết giới phòng hộ xuất hiện không thiếu những vết nứt chân chim trải rộng khắp. Hàn Giáng Tuyết vung tay, khôi phục lại lồng bảo hộ, cũng cường hóa thêm một lần.
Lúc này, lôi đài mới có thể chịu được dư âm trận đấu của Kiều Minh Long và Lý Thanh Minh.
Tuy xuất hiện chút biến cố, nhưng những người quan chiến lại không ai để ý, càng không có người hoài nghi chất lượng võ đài của Thiên Cơ Các.
Bởi lẽ, trên mỗi lôi đài đều trận pháp cảm ứng, sẽ dựa theo tu vi, niên linh, tiềm lực của hai đối thủ đang giao chiến mà điều chỉnh độ mạnh, yếu của lồng bảo hộ cho phù hợp. Cho dù là người đã tiến vào Vụ Hải thượng đài, tu vi mơ hồ, thì cũng có thể ước lượng được không xê xích lắm.
Kết giới bị đánh nứt thì chỉ có thể nói là hai người Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh đã đánh ra uy lực vượt hơn hẳn ước lượng của lôi đài.
“Không hổ là long đằng vạn lý, hổ khiếu thanh minh.”
Bấy giờ, dùng man lực không thể giải quyết đối thủ, hai người chuyển sang đánh nhau cận chiến, chiết chiêu giải chiêu. Kiều Minh Long tay cầm một thanh kiếm đỏ như lửa, khi đâm khi chém, lúc gạt lúc vẩy. Lưỡi kiếm trong tay hắn linh hoạt thực không khác gì một con rắn độc. Trên thân kiếm bọc lấy một lớp áo chân khí mỏng tang, nhưng lại có kỳ hiệu tan vàng phá đá.
Người quan chiến những ai có mặt ở đấu giá hội hôm trước đều nhận ra thanh kiếm này là Hỏa Ảnh Kiếm. Nguyên kiện thần khí này đã được Tề Hiền Vương bỏ hai mươi vạn đao ra mua. Thế nhưng, dựa vào giao tình của y với Kiều Minh Long, chả ai ở đây thấy lạ khi kiếm lúc này trong tay của thánh tử Phần Thiên Cốc.
Lý Thanh Minh lúc thì dùng cả ngũ hình: quyền chưởng chỉ trảo cước phản công. Toàn thân y được bao bọc bởi một lớp chân khí mỏng như cánh ve, vững chắc đến độ hầu như đao thương bất nhập.
Thế nhưng, Hỏa Ảnh Kiếm không phải binh khí tầm thường, mà là tác phẩm của tông sư Hoắc Trường Ca, tự nhiên có thể đâm thủng chân khí hộ thân của Lý Thanh Minh. Chính vì thế, mỗi lần y ra tay, kình phong thổi ào ạt, đánh lệch lưỡi kiếm của Kiều Minh Long, không cho lại gần.
Luận đánh cận thân, hiển nhiên Lý Thanh Minh hơn một bậc.
Bộ pháp của vị Linh vương này biến ảo đa đoan, nhanh như điện chớp, phiêu miểu như mây khói trên trời. Lý Thanh Minh dựa vào thân pháp, cứ bám dính lấy đối thủ, quyền đấm cước đá, dai hơn cả đỉa đói.
Hai bên đánh nhau tới hơn hai trăm chiêu, Kiều Minh Long mới mượn đà hất được đối thủ ra xa.
Gã thở hào hển, thu lại sự cao ngạo.
Lý Thanh Minh khó chơi hơn hắn tưởng quá nhiều.
Kiều Minh Long cảm thấy nếu không phải công pháp của Phần Thiên Cốc có thể khiến quanh thân y càng lúc nhiệt độ càng nóng lên, khiến Lý Thanh Minh không thể tiếp cận một cách dễ dàng, thì có lẽ lúc này y đã bị đánh đo sàn.
Kiều Minh Long nghiến răng, quát một tiếng, lập tức có thêm hai Kiều Minh Long khác xuất hiện, dùng trận tam tài vây Lý Thanh Minh lại.
Lý Thanh Minh nhìn xuống lôi đài.
Ánh mắt của y va chạm với cái nhìn của Lý Thanh Vân.
Nhếch mép, Lý Thanh Minh lên tiếng, trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn đầy vẻ kiêu ngạo:
“Vương đệ, để vương huynh cho chú em xem thế nào mới là cách dùng chính xác của Võ Thánh Chi Hồn nhé.”
Đoạn, Lý Thanh Minh hít sâu một hơi.
Chỉ thấy ý hét lên một tiếng, mi tâm bỗng nhiên hiện lên một loại đạo phù ấn màu trắng. Nháy mắt, khí chất của Lý Thanh Minh biến đổi hoàn toàn. Nếu khi trước là thiếu niên quý tộc, cao cao tại thượng, thì hiện tại giống như y đã trở thành một vị võ đạo tông sư, cao thâm mạc trắc.
Quanh hắn, hư ảnh đao kiếm cung thương, long hổ xà hạc hiện lên, nhẹ nhàng xoay chuyển.
“Tám... tám loại võ ý?”
“Còn có quyền chưởng chỉ trảo, chẳng nhẽ ngươi quên sao? Phải là mười bốn loại võ ý mới đúng.”
“Ngươi không biết đếm à? Là mười hai, mười hai thôi!”
“Mười mấy mà chả được, các ngươi cãi cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người quan chiến có người bàn tán, có người tròn mắt khâm phục, có người chặc lưỡi sợ hãi, lại không thiếu người dùng vật phẩm truyền tin liên lạc với thế lực sau lưng. Về phần báo lại việc gì, thì không cần phải nghe cũng đoán được.
Nước Việt sắp xuất hiện một Lý Huyền Thiên thứ hai.
Mà những người đang quan chiến, không ai mà không lấy làm sợ hãi.
Truyền thuyết về Lý Huyền Thiên sớm đã vang dội khắp cả Huyền Hoàng giới. Người khác luyện võ đạo, có được một loại ý cảnh mới có thể đột phá đệ tứ cảnh, từ đó mưu cầu tiến vào Vụ Hải. Riêng Võ Hoàng chẳng những tinh thông vô vàn võ ý, hơn nữa cái nào cũng đã nhập đạo, chiến lực phi thường đáng sợ.
Thế nhưng...
Đối với những tu hành giả tầng thấp cả ngày chỉ quanh quẩn trong một quận, một nước mà nói, truyền kỳ về vị Võ Hoàng kia quá xa xôi. Rốt cuộc có bao nhiêu phần là hư ảo, bao nhiêu phần là sự thật, bọn họ không tài nào biết.
Đấy là cho đến trước lúc này.
Khi thấy Lý Thanh Minh quanh thân vần vũ đủ loại võ ý, bọn họ đã tin vào truyền thuyết khi trước.
Song, mọi chuyện còn chưa dừng lại. Chỉ thấy, lúc này trên thân Lý Thanh Minh cháy lên một ngọn lửa vàng kim, khiến khí chất của hắn thay đổi lần nữa. Hiện giờ, Lý Thanh Minh giống như một tướng quân đằng đằng sát khí, vừa lội ra từ đồng thây sông máu, chuẩn bị đại sát tứ phương lần nữa. Nếu phù văn ở mi tâm ban nãy chính là Võ Thánh chi hồn, thì ngọn lửa vàng kim ắt hẳn chính là dấu hiệu Chiển Thần chi thể được kích hoạt.
Lửa vàng lan ra từng đám từng đám, nuốt lấy hư ảnh của từng loại võ ý.
Trong nháy mắt, tám Lý Thanh Minh xuất hiện trên võ đài.
Bốn tên đứng phía tay trái chủ thân lúc này đã lăm lăm khí giới, chỉ chực xông đến đánh Kiều Minh Long. Bấy giờ... Đao tuốt khỏi vỏ, kiếm chỉ lôi đài, thương gác ngang vai, cung như trăng khuyết.
Bốn tên đứng phía tay phải chủ thân lại nhìn chằm chằm hai phân thân hỏa ảnh. Sau lưng bọn này cũng hiển hiện hư ảnh rồng, hổ, hạc, rắn.
Lý Thanh Minh cười, nói:
“Kiều thánh tử muốn lấy đông hiếp ít hay sao?”
“Quả có ý này. Được rồi. Hai đánh một chẳng chột cũng què. Không ngờ điện hạ đã nắm được Võ Hoàng Đấu Pháp. Tại hạ chịu thua.”
Kiều Minh Long thu hồi hỏa ảnh kiếm.
Ban đầu, hắn cho rằng Lý Thanh Minh mới cướp đi Võ Thánh chi hồn chẳng được bao lâu, về lý mà nói sẽ không thể nắm được thần thông Võ Hoàng Đấu Pháp của Lý Huyền Thiên, vậy mới có chút khinh thường.
Song sự thực thắng hùng biện. Kiều Minh Long cũng không còn gì để nói.
Kỳ thực, nếu hắn nguyện ý bại lộ toàn bộ thủ đoạn thì cũng chưa chắc đã không thể đấu một trận sòng phẳng với Võ Hoàng Đấu Pháp của Lý Thanh Minh. Song... nếu làm như vậy, chắc chắn sẽ bại lộ công pháp tu hành của gã. Kiều Minh Long hắn tuy là kiêu ngạo, nhưng vẫn biết cái gì nên bỏ cái gì nên giữ.
Vì một trận chiến võ bảng và Âm Dương Cải Mệnh đan mà lộ mất bí mật lớn nhất của bản thân, Kiều Minh Long thấy không đáng.
Lý Thanh Minh đón lấy hộp ngọc, lại vung tay, ném một cái nhẫn chữ vật về phía Phần Thiên cốc.
“Trong đó có chứa đao tệ, ngang bằng với số tiền Kiều thánh tử đã bỏ ra đấu giá Âm Dương Cải Mệnh đan.”
“Điện hạ khách sáo.”
“Thánh tử quá lời. Lần trước bản vương không suy nghĩ chu toàn. Há lại có chuyện cá cược mà thắng được lợi, thua không mất gì?”
Lý Thanh Minh cười.
Kỳ thực, lần cá cược này cũng không công bằng. Lý Thanh Minh thắng thì được Âm Dương Cải Mệnh đan, mà thua lại chẳng mất gì. Đường nào thì nhân tình cho Tiêu Thiên Hóa cũng do Kiều Minh Long thắng, có thể nói là làm ăn không vốn. Có thể nói, trừ phi là thằng ngu váng đầu, bằng không sẽ chẳng ai lại đi làm cái chuyện thiệt đủ các đường như thế.
Lý Thanh Minh không cho rằng Kiều Minh Long – kẻ tề danh với mình – là kẻ ngu.
Hắn lúc này lên tiếng đưa tiền, chẳng qua là muốn kết thúc chuyện này, không để Kiều Minh Long được như nguyện.
Bấy giờ...
Thánh tử Phần Thiên Cốc đã xuống đài, nhưng Việt Linh vương vẫn còn đứng lù lù trên lôi đài. Lý Thanh Minh ném về phía ba sư huynh muội Thanh Vân một ánh nhìn đầy khinh rẻ, lại hỏi:
“Vương đệ, lâu rồi không gặp. Có dám lên đây để vương huynh xem xem một năm qua chiến lực của chú mày tiến bộ đến đâu không?”
Dứt lời, chỉ thấy y đã tự áp chế tu vi về đệ tứ cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro