Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Lý Vô Danh
Nghịch Tử
2024-11-13 02:36:59
“Tạ tỷ tỷ, có chuyện gì đáng sợ lắm phải không?”
Kiều A Bích nãy giờ đứng nép vào tường, không nói tiếng nào. Hiện tại thấy hai con quái vật đều đã bị xử đẹp, nàng ta mới lò dò tiến tới, thấp giọng hỏi.
Tạ Thiên Hoa lắc đầu, đáp:
“Không. Không có chuyện gì.”
Cô nàng đưa tay, tự vuốt ngực mình một lúc, rốt cuộc cũng khiến cảm giác buồn nôn bứ ở cổ họng từ nãy đến giờ dịu lại. Tạ Thiên Hoa lắc đầu một cái, chạy đến kiểm tra hai cái đầu to quá khổ vừa bị Thanh Sắc thần quang – Bá Kiếm thức – chặt xuống.
Dưới ánh sáng xanh, hai cái thủ cấp to như cái bàn ăn cỗ hiện lên mười phần quái đản.
Trông chúng na ná như đầu người, nhưng trán ngắn, cằm dài, hai con mắt bên nổ bên xịt, toàn bộ con ngươi chỉ có một màu trắng phớ cùng những tia máu chằng chịt, có vẻ là mù lòa bẩm sinh. Nước da hai con quái sần sùi, dày cộm, xanh xám và đầy những mụn cóc, nhọt độc. Mái tóc bù xù dài ngoằng, cáu bẩn đầy bụi đất che lại đôi tai to bằng bàn tay người trưởng thành. Đôi môi trề, dẩu ra như hải quả chuối đều bị hở hàm ếch, để lộ ra bốn hàm răng lởm chởm, vàng khè và sâu lỗ chỗ bên trong. Tạ Thiên Hoa nhíu mày, cảm thấy dường như giả thuyết quái vật là hậu duệ của kiếm tiên năm xưa của mình đã chệch hướng.
Tuy vẫn nói “cái áo không làm nên thầy tu”, nhưng nếu như kiếm tiên bổ núi quả thực có hình dáng quái đản tay dài chân gãy như hai con quái này, người ta nhìn thấy là đã sợ vỡ mật, chớ nói chi là sùng kính như anh hùng, truyền lại cho đời sau.
Tạ Thiên Hoa vốn cũng định tìm cách “câu” một con nhện đầu người chỗ cái hố thịt lên, nhưng vừa nghĩ đến, cơn buồn nôn đã quay lại, nên đành từ bỏ ý nghĩ đó.
Kiều A Bích im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên nói chen vào:
“Tạ tỷ tỷ, hay là đừng điều tra nữa. Chị phát hiện được hai con quái này đã đủ để về giao phó cho triều đình rồi mà.”
“Cảm ơn. Thế nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Chị đã nhận lời thì cần phải làm đến nơi đến chốn mới được. Mấy cảnh tượng buồn nôn thôi, chỉ vì thế chùn bước thì còn xứng mặt nữ lưu hay không?”
Tạ Thiên Hoa ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thực ra trong lòng cô nàng cũng thực lòng lấy làm tò mò muốn điều tra kỹ hơn về mối liên quan giữa hai quái nhân và cánh cổng tuyết tùng. Hơn nữa, từ một nơi xa xăm giống như có một âm thanh đang nói cho Tạ Thiên Hoa, cô nàng nhất định phải chớp lấy cơ hội này điều tra tỏ tường Cô Sơn.
Bằng không sẽ hối hận cả đời.
Kiều A Bích “a” một cái, cuối cùng lắc đầu:
“Em thấy thân là nữ nhi, sợ hãi cũng đâu có vấn đề gì? Hơn nữa Cô sơn lớn như vậy, tìm đến bao giờ mới hết?”
Tạ Thiên Hoa thấy cô nàng nói cũng có lý, còn đang đắn đo phân vân thì con gà con toàn thân đen sì từ trong áo nhảy ra. Nó lắc mình, rũ đám lông tơ xù bung lên, kế lon ton chạy về phía lối rẽ. Cứ chạy một đoạn, gà đen lại cúi đầu mổ mổ nền hang, trông cứ như là chó săn đánh hơi con mồi. Tạ Thiên Hoa thấy thế cũng phải thầm giật mình, nghĩ bụng:
“Rốt cuộc mình lai giống ra là gà, Hắc Tước hay là chó không biết nữa?”
Trong lòng tuy còn nghi ngờ về khả năng dánh hơi của của một con gà trông mới chỉ mấy ngày tuổi, song cô nàng vẫn dắt tay Kiều A Bích, đuổi theo sát con gà lông đen. Có thể nói lúc này, Tạ Thiên Hoa cơ hồ đã ôm tâm thái thử đại một lần, không trâu bắt chó đi cày rồi.
Hai người đuổi theo con gà, xông qua lối rẽ, thì thấy trước mắt là cả một hang động mới rộng bạt ngàn, trần hang cao vô cùng. Tạ Thiên Hoa dùng Thanh Sắc thần quang kiểm tra, thì phát hiện từ trần động đến nền hang cũng phải đến sáu trăm trượng, có nói là khoét rỗng một nửa núi Cô sơn cũng không ngoa. Trong hang động tối đen, vô số côn trùng toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt bay lượn dập dờn khắp bốn phía, tựa như là một biển sao trời.
Nếu phải so sánh, thì núi Cô Sơn này có kết cấu giống như một nhà hát.
Đoạn hầm mỏ phía trên giống như một hành lang hẹp, thấp để khách khứa đi lại, còn hang động chính trước mặt này là chính sảnh, là sân khấu chính với trần cao lồng lộng và không gian rộng bao la. Mà chỗ hai người bọn họ đang đứng là trên một vách đá dựng đứng, cách nền động gần hai trăm trượng. Mé tả có một đường núi dốc xuống thoai thoải, dẫn xuống một vùng hoàn toàn bị bóng tối bao trùm bên dưới.
Gà con vỗ mạnh đôi cánh, lắc lư bay xuống khỏi gờ đá. Tạ Thiên Hoa lắc mình, sau lưng vươn ra một đôi cánh chim, kế một giữ lấy eo Kiều A Bích, tay kia khống chế Thanh Sắc thần quang thay cho đèn đuốc, vỗ cánh đuổi theo.
Càng xuống sâu, Tạ Thiên Hoa lại càng phát hiện những dấu vết kỳ quái. Nền hang, vách động đều có những vết hằn sâu, rộng phải ba bốn gang, dài đến hàng trượng, thoạt nhìn có phần giống với vết chém của đao kiếm. Lại có những hố lớn hố nhỏ, miệng hố tròn vành vạnh, vết cắt cũng nhẵn thính như gương, không rõ là do binh khí gì tạo ra, Ngoài ra, nền hang khắp nơi là xương trắng, kiếm mẻ, đao gãy, chiến giáp vỡ vụn, thành quách hoang tàn.
Dọc đường, giữa những tàn tích, đám quái nhân khổng lồ lê thân xác quá khổ trên hai đầu gối, lang thang lật từng khúc xương lên giống như đang kiếm tìm thứ gì đó. Chốc chốc, lại thấy bọn chúng lấy từ trong lớp da đang choàng trên người ra một nắm thịt nhễu nhão, bỏ vào miệng mà nhai sần sật.
Vô luận là hài cốt, khí giới, giáp trụ hay tường thành nhà cửa đều to lớn lạ thường, không phải thứ một người bình thường có thể sử dụng. Tỉ như gác trên vách động phía tây, cách chỗ hai người một gà không xa, có một cái đầu lâu to bằng cả cái cối đá.
“Nơi này... dường như rất lâu về trước... từng có một vương quốc của những người khổng lồ. Là do những người giống như hai quái nhân kia tạo nên sao?
“Thế nhưng nhìn thành quách kiến trúc, vũ khí chiến giáp này, thì có vẻ vương quốc cổ này cũng có văn hiến lắm. Hai quái vật kia hành xử hệt như loài man di, không có vẻ gì là có trí khôn cả. Rốt cuộc... là có chuyện gì xảy ra?”
Tạ Thiên Hoa vừa nhìn cảnh sắc trong động, vừa nghĩ thầm.
Gà con dẫn đường, chẳng mấy chốc hai người Kiều, Tạ đã đến trước tàn tích của một bậc thang bằng đá, dẫn lên được chừng năm bảy bậc thì đứt đoạn, có lẽ đã đổ sập từ lâu. Nằm giữa đống đá vụn, đổ nát là một bộ hài cốt khổng lồ còn nguyên vẹn toàn thây duy nhất trong cả hang động rộng lớn. Thấp thoáng giữa những cái xương sườn cong vút, to lớn quá khổ của di hài, Tạ Thiên Hoa loáng thoáng trông thấy một bóng lưng với mái tóc trắng bạc xõa tung, thế nhưng lúc vừa định thần nhìn kỹ lại thì chẳng còn thấy gì nữa.
Chẳng hiểu sau, ngay sau khi cùng Kiều A Bích đáp xuống bậc thang đá, trong lòng Tạ Thiên Hoa lại dần dần dâng trào một nổi buồn khó mà diễn tả bằng lời. Chỉ biết ngay lúc này, trái tim cô nàng như bị cứa từng nhát dao, như bị một bàn tay bóp nghẹt đến không thể thở nổi. Tạ Thiên Hoa ngẩn người, nhìn không chớp mắt về phía bộ xương khổng lồ.
Nếu như... nếu như di hài này cũng tồn tại cùng thời với cánh cổng tuyết tùng trên kia, vậy thì chắc hẳn nó cũng đã cả vạn năm tuổi. Tạ Thiên Hoa chỉ vừa mới ra đời cách đây chưa đến bốn mươi năm, cho dù cô nàng có sống thêm trăm kiếp cũng chưa chắc đã có thể quen biết được thi dài lúc còn sống. Thế nhưng, nhìn bộ xương trắng nằm bất động, chẳng rõ vì sao cô nàng lại cảm thấy như từng quen, cũng mơ hồ cảm thấy dường như mình mắc nợ người đang nằm vật trong đống đổ nát.
Chợt, bên tai cô nàng vang lên tiếng kinh hô của Kiều A Bích:
“Tạ tỷ tỷ, túi chứa đồ của chị đang sáng lên kìa!”
Tạ Thiên Hoa giật mình, vừa mới cúi đầu nhìn, thì từ trong túi chứa đồ, quyển sách “Truyền Kỳ Mạn Lục” mà Hồng Vân đưa cho cô nàng trước lúc lên đường đã nhảy ra ngoài. Trước con mắt ngạc nhiên và ngờ vực của hai cô gái, quyển sách bỗng nhiên vặn mình, cuộn xoắn, hóa thành một quả cầu ánh sáng.
Quang cầu đón gió hóa lớn, mới đầu còn chỉ như nắm tay, sau đó đã có đường kính đến cả trượng. Cuối cùng, ánh sáng dần dịu bớt, để lộ ra bóng người của một thiếu niên tuổi chừng hai mươi, áo trắng như tuyết, tóc đen xõa ngang vai. Trên tay y cầm một thanh kiếm đen, trông như được tạc ra từ một loại thủy tinh nào đó.
Thiếu niên nhìn Tạ Thiên Hoa một cái, lại ngó sang Kiều A Bích, đoạn cười, hỏi:
“Ai là chủ của quyển sách vậy?”
“Là tôi. Anh là ai?”
Tạ Thiên Hoa nheo mắt, nhìn thiếu niên nọ một cái, trên mặt thoáng hiện ra vẻ đề phòng. Cũng giống như Nguyễn Đông Thanh, cô nàng hoàn toàn không thể cảm nhận được một chút chân khí nào trong người gã cả.
Thiếu niên gật đầu, đáp:
“Tại hạ tên Lý Vô Danh. Người đưa quyển sách này cho cô nương nhờ tại hạ giúp một chuyện. Cô nương không phiền chứ?”
Vừa nói, Lý Vô Danh vừa bình thản chìa chuôi thanh kiếm đen ra trước mặt của Tạ Thiên Hoa, hất đầu ra hiệu cho cô nàng mau nắm lấy chuôi kiếm.
Kiều A Bích nãy giờ đứng nép vào tường, không nói tiếng nào. Hiện tại thấy hai con quái vật đều đã bị xử đẹp, nàng ta mới lò dò tiến tới, thấp giọng hỏi.
Tạ Thiên Hoa lắc đầu, đáp:
“Không. Không có chuyện gì.”
Cô nàng đưa tay, tự vuốt ngực mình một lúc, rốt cuộc cũng khiến cảm giác buồn nôn bứ ở cổ họng từ nãy đến giờ dịu lại. Tạ Thiên Hoa lắc đầu một cái, chạy đến kiểm tra hai cái đầu to quá khổ vừa bị Thanh Sắc thần quang – Bá Kiếm thức – chặt xuống.
Dưới ánh sáng xanh, hai cái thủ cấp to như cái bàn ăn cỗ hiện lên mười phần quái đản.
Trông chúng na ná như đầu người, nhưng trán ngắn, cằm dài, hai con mắt bên nổ bên xịt, toàn bộ con ngươi chỉ có một màu trắng phớ cùng những tia máu chằng chịt, có vẻ là mù lòa bẩm sinh. Nước da hai con quái sần sùi, dày cộm, xanh xám và đầy những mụn cóc, nhọt độc. Mái tóc bù xù dài ngoằng, cáu bẩn đầy bụi đất che lại đôi tai to bằng bàn tay người trưởng thành. Đôi môi trề, dẩu ra như hải quả chuối đều bị hở hàm ếch, để lộ ra bốn hàm răng lởm chởm, vàng khè và sâu lỗ chỗ bên trong. Tạ Thiên Hoa nhíu mày, cảm thấy dường như giả thuyết quái vật là hậu duệ của kiếm tiên năm xưa của mình đã chệch hướng.
Tuy vẫn nói “cái áo không làm nên thầy tu”, nhưng nếu như kiếm tiên bổ núi quả thực có hình dáng quái đản tay dài chân gãy như hai con quái này, người ta nhìn thấy là đã sợ vỡ mật, chớ nói chi là sùng kính như anh hùng, truyền lại cho đời sau.
Tạ Thiên Hoa vốn cũng định tìm cách “câu” một con nhện đầu người chỗ cái hố thịt lên, nhưng vừa nghĩ đến, cơn buồn nôn đã quay lại, nên đành từ bỏ ý nghĩ đó.
Kiều A Bích im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên nói chen vào:
“Tạ tỷ tỷ, hay là đừng điều tra nữa. Chị phát hiện được hai con quái này đã đủ để về giao phó cho triều đình rồi mà.”
“Cảm ơn. Thế nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Chị đã nhận lời thì cần phải làm đến nơi đến chốn mới được. Mấy cảnh tượng buồn nôn thôi, chỉ vì thế chùn bước thì còn xứng mặt nữ lưu hay không?”
Tạ Thiên Hoa ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thực ra trong lòng cô nàng cũng thực lòng lấy làm tò mò muốn điều tra kỹ hơn về mối liên quan giữa hai quái nhân và cánh cổng tuyết tùng. Hơn nữa, từ một nơi xa xăm giống như có một âm thanh đang nói cho Tạ Thiên Hoa, cô nàng nhất định phải chớp lấy cơ hội này điều tra tỏ tường Cô Sơn.
Bằng không sẽ hối hận cả đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều A Bích “a” một cái, cuối cùng lắc đầu:
“Em thấy thân là nữ nhi, sợ hãi cũng đâu có vấn đề gì? Hơn nữa Cô sơn lớn như vậy, tìm đến bao giờ mới hết?”
Tạ Thiên Hoa thấy cô nàng nói cũng có lý, còn đang đắn đo phân vân thì con gà con toàn thân đen sì từ trong áo nhảy ra. Nó lắc mình, rũ đám lông tơ xù bung lên, kế lon ton chạy về phía lối rẽ. Cứ chạy một đoạn, gà đen lại cúi đầu mổ mổ nền hang, trông cứ như là chó săn đánh hơi con mồi. Tạ Thiên Hoa thấy thế cũng phải thầm giật mình, nghĩ bụng:
“Rốt cuộc mình lai giống ra là gà, Hắc Tước hay là chó không biết nữa?”
Trong lòng tuy còn nghi ngờ về khả năng dánh hơi của của một con gà trông mới chỉ mấy ngày tuổi, song cô nàng vẫn dắt tay Kiều A Bích, đuổi theo sát con gà lông đen. Có thể nói lúc này, Tạ Thiên Hoa cơ hồ đã ôm tâm thái thử đại một lần, không trâu bắt chó đi cày rồi.
Hai người đuổi theo con gà, xông qua lối rẽ, thì thấy trước mắt là cả một hang động mới rộng bạt ngàn, trần hang cao vô cùng. Tạ Thiên Hoa dùng Thanh Sắc thần quang kiểm tra, thì phát hiện từ trần động đến nền hang cũng phải đến sáu trăm trượng, có nói là khoét rỗng một nửa núi Cô sơn cũng không ngoa. Trong hang động tối đen, vô số côn trùng toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt bay lượn dập dờn khắp bốn phía, tựa như là một biển sao trời.
Nếu phải so sánh, thì núi Cô Sơn này có kết cấu giống như một nhà hát.
Đoạn hầm mỏ phía trên giống như một hành lang hẹp, thấp để khách khứa đi lại, còn hang động chính trước mặt này là chính sảnh, là sân khấu chính với trần cao lồng lộng và không gian rộng bao la. Mà chỗ hai người bọn họ đang đứng là trên một vách đá dựng đứng, cách nền động gần hai trăm trượng. Mé tả có một đường núi dốc xuống thoai thoải, dẫn xuống một vùng hoàn toàn bị bóng tối bao trùm bên dưới.
Gà con vỗ mạnh đôi cánh, lắc lư bay xuống khỏi gờ đá. Tạ Thiên Hoa lắc mình, sau lưng vươn ra một đôi cánh chim, kế một giữ lấy eo Kiều A Bích, tay kia khống chế Thanh Sắc thần quang thay cho đèn đuốc, vỗ cánh đuổi theo.
Càng xuống sâu, Tạ Thiên Hoa lại càng phát hiện những dấu vết kỳ quái. Nền hang, vách động đều có những vết hằn sâu, rộng phải ba bốn gang, dài đến hàng trượng, thoạt nhìn có phần giống với vết chém của đao kiếm. Lại có những hố lớn hố nhỏ, miệng hố tròn vành vạnh, vết cắt cũng nhẵn thính như gương, không rõ là do binh khí gì tạo ra, Ngoài ra, nền hang khắp nơi là xương trắng, kiếm mẻ, đao gãy, chiến giáp vỡ vụn, thành quách hoang tàn.
Dọc đường, giữa những tàn tích, đám quái nhân khổng lồ lê thân xác quá khổ trên hai đầu gối, lang thang lật từng khúc xương lên giống như đang kiếm tìm thứ gì đó. Chốc chốc, lại thấy bọn chúng lấy từ trong lớp da đang choàng trên người ra một nắm thịt nhễu nhão, bỏ vào miệng mà nhai sần sật.
Vô luận là hài cốt, khí giới, giáp trụ hay tường thành nhà cửa đều to lớn lạ thường, không phải thứ một người bình thường có thể sử dụng. Tỉ như gác trên vách động phía tây, cách chỗ hai người một gà không xa, có một cái đầu lâu to bằng cả cái cối đá.
“Nơi này... dường như rất lâu về trước... từng có một vương quốc của những người khổng lồ. Là do những người giống như hai quái nhân kia tạo nên sao?
“Thế nhưng nhìn thành quách kiến trúc, vũ khí chiến giáp này, thì có vẻ vương quốc cổ này cũng có văn hiến lắm. Hai quái vật kia hành xử hệt như loài man di, không có vẻ gì là có trí khôn cả. Rốt cuộc... là có chuyện gì xảy ra?”
Tạ Thiên Hoa vừa nhìn cảnh sắc trong động, vừa nghĩ thầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gà con dẫn đường, chẳng mấy chốc hai người Kiều, Tạ đã đến trước tàn tích của một bậc thang bằng đá, dẫn lên được chừng năm bảy bậc thì đứt đoạn, có lẽ đã đổ sập từ lâu. Nằm giữa đống đá vụn, đổ nát là một bộ hài cốt khổng lồ còn nguyên vẹn toàn thây duy nhất trong cả hang động rộng lớn. Thấp thoáng giữa những cái xương sườn cong vút, to lớn quá khổ của di hài, Tạ Thiên Hoa loáng thoáng trông thấy một bóng lưng với mái tóc trắng bạc xõa tung, thế nhưng lúc vừa định thần nhìn kỹ lại thì chẳng còn thấy gì nữa.
Chẳng hiểu sau, ngay sau khi cùng Kiều A Bích đáp xuống bậc thang đá, trong lòng Tạ Thiên Hoa lại dần dần dâng trào một nổi buồn khó mà diễn tả bằng lời. Chỉ biết ngay lúc này, trái tim cô nàng như bị cứa từng nhát dao, như bị một bàn tay bóp nghẹt đến không thể thở nổi. Tạ Thiên Hoa ngẩn người, nhìn không chớp mắt về phía bộ xương khổng lồ.
Nếu như... nếu như di hài này cũng tồn tại cùng thời với cánh cổng tuyết tùng trên kia, vậy thì chắc hẳn nó cũng đã cả vạn năm tuổi. Tạ Thiên Hoa chỉ vừa mới ra đời cách đây chưa đến bốn mươi năm, cho dù cô nàng có sống thêm trăm kiếp cũng chưa chắc đã có thể quen biết được thi dài lúc còn sống. Thế nhưng, nhìn bộ xương trắng nằm bất động, chẳng rõ vì sao cô nàng lại cảm thấy như từng quen, cũng mơ hồ cảm thấy dường như mình mắc nợ người đang nằm vật trong đống đổ nát.
Chợt, bên tai cô nàng vang lên tiếng kinh hô của Kiều A Bích:
“Tạ tỷ tỷ, túi chứa đồ của chị đang sáng lên kìa!”
Tạ Thiên Hoa giật mình, vừa mới cúi đầu nhìn, thì từ trong túi chứa đồ, quyển sách “Truyền Kỳ Mạn Lục” mà Hồng Vân đưa cho cô nàng trước lúc lên đường đã nhảy ra ngoài. Trước con mắt ngạc nhiên và ngờ vực của hai cô gái, quyển sách bỗng nhiên vặn mình, cuộn xoắn, hóa thành một quả cầu ánh sáng.
Quang cầu đón gió hóa lớn, mới đầu còn chỉ như nắm tay, sau đó đã có đường kính đến cả trượng. Cuối cùng, ánh sáng dần dịu bớt, để lộ ra bóng người của một thiếu niên tuổi chừng hai mươi, áo trắng như tuyết, tóc đen xõa ngang vai. Trên tay y cầm một thanh kiếm đen, trông như được tạc ra từ một loại thủy tinh nào đó.
Thiếu niên nhìn Tạ Thiên Hoa một cái, lại ngó sang Kiều A Bích, đoạn cười, hỏi:
“Ai là chủ của quyển sách vậy?”
“Là tôi. Anh là ai?”
Tạ Thiên Hoa nheo mắt, nhìn thiếu niên nọ một cái, trên mặt thoáng hiện ra vẻ đề phòng. Cũng giống như Nguyễn Đông Thanh, cô nàng hoàn toàn không thể cảm nhận được một chút chân khí nào trong người gã cả.
Thiếu niên gật đầu, đáp:
“Tại hạ tên Lý Vô Danh. Người đưa quyển sách này cho cô nương nhờ tại hạ giúp một chuyện. Cô nương không phiền chứ?”
Vừa nói, Lý Vô Danh vừa bình thản chìa chuôi thanh kiếm đen ra trước mặt của Tạ Thiên Hoa, hất đầu ra hiệu cho cô nàng mau nắm lấy chuôi kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro