Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Manh Quỷ Tài Gi...
Nghịch Tử
2024-11-24 04:54:32
Muốn biết Vân Tiêu Mạc như thế nào tử trận, phải lùi ngược thời gian lại bắt đầu kể tiếp chuyện ở Táng Thi đinh...
Sau khi Tô Mộng Chẩm và Nguyên Thủy Đế Tôn đạt thành hiệp định chung, kẻ trước bèn vác bốn người Lý Thanh Vân đánh bài chuồn.
Không còn bốn sư huynh đệ, bí cảnh rất nhanh đã tuyên bố đóng cửa, tống khứ đám người bên trong ra ngoài.
Thành thử, việc Triệu Kim Mạch táng thân trong bí cảnh, chỉ còn thanh Hắc Nham Ám Kim thương văng ra cũng vỡ lở.
Đã có ước định, Hoàng Nhan Vân Mộng bèn “khảng khái” thừa nhận mình là thủ phạm gây nên chiến tích này. Đương nhiên, cũng không thể không có một cái lí do hợp lý, bằng không cô nàng chịu tai tiếng tàn nhẫn hiếu sát là chuyện nhỏ, danh tiếng của Hắc Tam Giác quét rác là chuyện lớn.
Qua lời kể của Hoàn Nhan Vân Mộng...
Trong lúc tìm tòi bí cảnh, cô nàng gặp Triệu Kim Mạch bị một đám sinh vật quái dị vây công. Vốn là nước giếng không phạm nước sông, chẳng ngờ thằng cha này nhớ thù cũ, kéo đám sinh vật kia lại muốn mượn đao giết người.
Hai người vừa đánh vừa chạy, cuối cùng Hoàn Nhan Vân Mộng thấy phía trước có thứ khó chơi, bèn đẩy Triệu Kim Mạch ra trước. Cuối cùng, y bị “quái vật” bắn xuyên đầu mà chết.
Triệu Kim Mạch quả thật bị đánh cho móm gần hết hai hàm, loại thương thế này quả thật Thanh Phong Phá Không Chùy có thể gây ra, nên cũng không bị người ta hoài nghi gì.
Quy tắc ngầm của bí cảnh còn đó, ân oán trong bí cảnh ở lại bí cảnh.
Thiên hạ chẳng qua là muốn hóng xem thiên tài của Quân Doanh vì sao lại chết mà thôi.
Người vào bí cảnh bắt đầu tản đi, ai làm việc nấy. Kẻ thu hoạch thì quay về Thấp Cương tìm nơi bán, người trắng tay thì cũng lục tục tìm chỗ kỳ ngộ nơi khác. Dù sao, Táng Thi đinh không phải chỗ tốt lành. Muốn có nơi ở không bị Hải Thú quấy rầy, vậy thì chỉ có cách kiếm tiền. Đương nhiên, cũng không phải không có kẻ hoặc là nghi ngờ lời giải thích của Hoàn Nhan Vân Mộng, hoặc muốn đen ăn đen, hi vọng một đêm là giàu. Chỉ là sau khi thấy dường như cô nàng cũng chẳng có thu hoạch gì, lại không phải dạng bình hoa dễ chọc, đám người này mới từ bỏ ý đồ.
Cuối cùng, ở lại chỗ cái hố do Thiên Địa Đồng Thọ tạo ra chỉ còn lại vỏn vẹn ba người.
Hoàn Nhan Vân Mộng nhíu mày, nhìn về hướng một nam một nữ từ đầu đến giờ vẫn im lìm đứng một bên, nói:
“Tô tướng quân, Mạc tiên sinh, không biết hai vị có gì chỉ giáo?”
Không chịu rời khỏi lối vào bí cảnh thì chỉ có hai trường hợp, hoặc là không tin lời giải thích của cô nàng, hoặc là có ý cướp của. Thế nhưng, Hoàn Nhan Vân Mộng nghĩ mãi vẫn cảm thấy hai người trước mặt hoàn toàn không cần phải làm vậy, bấy giờ mới mở miệng hỏi thăm.
Hai người ở lại không chịu đi chính là Tô Nghiên Đình và Mạc Vấn.
Manh Quỷ Tài cười, nói:
“Lần này Mạc mỗ muốn đi Hắc Tam Giác một chuyến, không biết cô nương có thể dẫn đường giúp cho được không?”
“Đại bản doanh Hắc Tam Giác ở đâu trong Táng Thi đinh này ai mà không biết? Tiểu nữ xem Mạc tiên sinh là có ý khác. Dám hỏi, ngài tìm gặp các vị tiền bối trong tộc là muốn điều gì?”
Hoàn Nhan Vân Mộng cũng không phải hạng gà mờ chính trị như Trương Mặc Sênh hay EQ một chữ số như Lý Thanh Vân.
Vừa nghe Mạc Vấn lên tiếng, cô nàng đã biết mục đích của hắn.
Mạc Vấn không muốn đến thăm Hắc Tam Giác khơi khơi, mà là muốn gặp cao tầng của bọn họ. Tuy cô nàng không biết y muốn bàn bạc thứ gì, nhưng thiết nghĩ thảm cảnh hiện giờ của gia tộc, lại thêm cái danh Manh Quỷ Tài và lệnh cấm của Đế Mộ quả thật là khiến người ta chùn chân.
Thành thử, dẫu biết cái gọi là trông mầm biết cây, bình thường loại chuyện này người có học ở Huyền Hoàng giới sẽ không nói toạc móng heo.
Nhưng vì kiêng kỵ Mạc Vấn, nên Hoàn Nhan Vân Mộng vẫn quyết định bưng chuyện này lên mặt bàn bàn bạc.
Mạc Vấn cười khẽ, nói:
“Tại hạ cảm thấy ba gia tộc các vị đồng bệnh tương liên với ta, đều bị Đế Mộ hại thê thảm phải sống tạm ở đời. Bây giờ thấy được có cơ hội lật mình, muốn đến tìm ba vị trưởng tộc để chung đồ đại sự. Chuyện này can hệ trọng đại, nếu không phải tiểu thư cũng từng có hiệp định với Lý thiếu hiệp thì cho Vấn mọc thêm bảy tám lá gan, tại hạ cũng không dám nói thẳng.”
“Ngươi theo dõi ta?”
Hoàn Nhan Vân Mộng cả kinh kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía hai người Mạc, Tô lại có thêm mấy phần bất thiện.
Nếu quả thật ngày trước hai người này có mặt ở chỗ quân doanh, vậy thì đồng nghĩa chuyện Lý Thanh Vân động thủ giết Triệu Kim Mạch bại lộ. Ấy thế mà cả Toái Đản Cuồng Ma, thằng xui xẻo họ Triệu và cô nàng hoàn toàn không hay không biết chút nào. Thậm chí về sau bao nhiêu chuyện tày trời Lý Thanh Vân kể bọn họ có nghe được không, nghe được bao nhiêu...
Đấy là điều khiến Hoàn Nhan Vân Mộng vừa giật mình, vừa kiêng dè.
Mà hai người Mạc Vấn đứng nhìn cô nàng bị đám quân phục đuổi chạy lên bờ xuống ruộng, thấy chết không cứu, đấy mới là nguyên do khiến cô nàng nhìn hai người ngứa mắt. Tuy nói ở vào tình thế của hai người bọn họ, Hoàn Nhan Vân Mộng tám chín phần mười cũng lựa chọn không rước việc vào người, song bị người ta nhìn cảnh mình chật vật chạy trốn như xem khỉ xiếc, thiết nghĩ cho dù là người nào cũng không thấy dễ chịu.
Mạc Vấn nói:
“Cô nương nói đùa. Cho dù Nghiên Đình thân thủ bất phàm, mang theo một kẻ vướng víu như tại hạ thì há có thể tiếp cận tiểu thư và Lý thiếu hiệp một cách thần không biết quỷ không hay?”
Bấy giờ, Tô Nghiên Đình cũng phối hợp giải thích:
“Bản lĩnh của Lý thiếu hiệp tự thành một phái, chỉ cần để ý kỹ sẽ phát hiện thương thế của Triệu Kim Mạch không phải do chân khí gây ra. Những người khác thiết nghĩ về nhà suy ngẫm một đêm cũng sẽ phát hiện ra điểm này. Chẳng qua cái tên Lão Thụ cổ viện còn đặt ở đó, hẳn là phần lớn sẽ lựa chọn giả ngốc.”
Hoàn Nhan Vân Mộng nghe xong, giật mình một cái, đoạn thở dài:
“Lý thiếu hiệp, không phải ta không muốn giúp, chỉ là thiếu hiệp động thủ có chiêu bài tiêu chí rõ ràng như thế, tiểu nữ muốn cõng nồi thay cũng không được.”
“Hiểu lầm đã xong, không biết Hoàn Nhan tiểu thư có phiền không?”
oOo
Trước khi bị cắt nhượng cho Hải Thú, Táng Thi đinh cũng có một vùng đồng bằng ven biển màu mỡ. Phù sa của sông Ngân đổ dồn về đây, dần dần bồi dưỡng lên một vùng bình nguyên. Chỉ là về sau nơi đây thành lãnh thổ của Hải Thú, ruộng đồng đương nhiên là bỏ hoang.
Mãi đến hơn hai trăm năm trước, ba gia tộc sau này thành lập nên Hắc Tam Giác tiến vào Táng Thi đinh.
Bọn họ có người có tiền, vừa chạy đến chốn này lập tức chiếm lấy đất cũ của ba huyện Tiêu, Bái, Lễ thuộc Đại Hàn khi trước. Năm xưa khi còn thuộc quyền kiểm soát của hoàng thất nước Hàn, ba huyện nọ từng nổi tiếng là đất đai trù phú, kho của nhà trời. Vào cuộc nổi loạn khi xưa của Hàn gia, nữ đế Hàn Mộng Thiền cũng phải mượn nhờ lương thảo của ba huyện này mới đủ sức khởi binh đánh dẹp thiên hạ nước Hàn.
Ba huyện Tiêu, Bái, Lễ vì thế được Hàn Mộng Thiền vạch làm đất phát tích, xưng là Phú Tam Giác.
Ba gia tộc lấy vùng này làm căn cơ, lại có sẵn một số tài sản lận lưng, chẳng mấy mà đã tiền muôn bạc vạn. Lại thêm bọn họ trước khi vào Táng Thi đinh đều là thân thanh bạch, thành thử vẫn có thể ra ngoài mua bán bình thường với sáu nước.
Có câu hoài bích kỳ tội, bình thường ở miền quê mà giàu có một chút có lẽ đã gặp cảnh trâu buộc ghét trâu ăn, nữa là Táng Thi đinh còn là chỗ phức tạp, thành phần bất hảo đi đầy đường, tội phạm truy nã nhiều như rươi.
Ba nhà thấy một cây chống chẳng vững nhà, bèn liên hợp lại. Một mặt thì cùng chung sức chống cự đạo chích, tạo thành thế kiềng ba chân chiếu ứng lẫn nhau. Mặt khác lại vung tiền tài kết giao thế lực tứ phương. Dần dần, danh tiếng Hắc Tam Giác lan xa.
Đất cũ của ba huyện Tiêu, Bái, Lễ cách Thấp Cương cũng không xa.
Thành thử, chỉ đi mất một ngày đường, ba người Mạc Vấn đã chạy đến huyện Tiêu.
Vừa đến nơi, Mạc Vấn đã tấm tắc:
“Nghe đồn khi ngồi lên ngai báu, nữ đế Hàn Mộng Thiền đã ban cho huyện Tiêu một cánh cổng làm bằng đá biển, trên lưu lại bút tích của mình. Không biết đến giờ có còn hay không? Tiếc là cho dù cổng chưa bị Hải Thú đẩy đổ thì tại hạ cũng không có may mắn được nhìn tận mắt.”
“Mạc tiên sinh học rộng tài cao, tiểu nữ bội phục.”
Hoàn Nhan Vân Mộng khen xã giao một câu, đoạn chắp tay dặn hai người Tô Nghiên Đình chờ ở ngoài, để cô nàng vào báo lại một tiếng với các vị tộc lão trước. Sau đó, bọn họ có chịu gặp hay không thì cô nàng cũng không quản được.
Mạc Vấn cũng biết cái danh tiếng của mình rốt cuộc bết bát thế nào, thành thử cũng chẳng có dị nghị gì, đồng ý ngay.
Tô Nghiên Đình đẩy xe lăn của y nép vào bên vệ đường, kế theo thói quen mở miệng:
“Con đường dẫn vào huyện Tiêu rộng hai trượng, bên trái là ruộng ngô ước chừng vài trăm mẫu. Mé phải có một bãi đất trống, dường như là ruộng cổ. Giờ được môn khách của họ Hoàn Nhan dựng sạp bầy quầy, bán một vài hàng hóa ở ngoại giới cho người trong Táng Thi đinh.”
“Cảm ơn nàng.”
Mắt Mạc Vấn đã mù, những năm nay mặc kệ là đi đến đâu, làm chuyện gì, Tô Nghiên Đình đều sẽ thay thế đôi mắt của hắn. Gã không thể quan sát, nàng ta miêu tả lại cảnh sắc bốn bề. Hắn không thể chứng kiến, nàng thuật lại sự kiện xảy ra cho Mạc Vấn.
Mà nghe Tô Nghiên Đình nói, Manh Quỷ Tài cũng đã mơ hồ hình dung được Hoàn Nhan thị đã xây dựng, quy hoạch lại huyện Tiêu như thế nào.
Sau khi Tô Mộng Chẩm và Nguyên Thủy Đế Tôn đạt thành hiệp định chung, kẻ trước bèn vác bốn người Lý Thanh Vân đánh bài chuồn.
Không còn bốn sư huynh đệ, bí cảnh rất nhanh đã tuyên bố đóng cửa, tống khứ đám người bên trong ra ngoài.
Thành thử, việc Triệu Kim Mạch táng thân trong bí cảnh, chỉ còn thanh Hắc Nham Ám Kim thương văng ra cũng vỡ lở.
Đã có ước định, Hoàng Nhan Vân Mộng bèn “khảng khái” thừa nhận mình là thủ phạm gây nên chiến tích này. Đương nhiên, cũng không thể không có một cái lí do hợp lý, bằng không cô nàng chịu tai tiếng tàn nhẫn hiếu sát là chuyện nhỏ, danh tiếng của Hắc Tam Giác quét rác là chuyện lớn.
Qua lời kể của Hoàn Nhan Vân Mộng...
Trong lúc tìm tòi bí cảnh, cô nàng gặp Triệu Kim Mạch bị một đám sinh vật quái dị vây công. Vốn là nước giếng không phạm nước sông, chẳng ngờ thằng cha này nhớ thù cũ, kéo đám sinh vật kia lại muốn mượn đao giết người.
Hai người vừa đánh vừa chạy, cuối cùng Hoàn Nhan Vân Mộng thấy phía trước có thứ khó chơi, bèn đẩy Triệu Kim Mạch ra trước. Cuối cùng, y bị “quái vật” bắn xuyên đầu mà chết.
Triệu Kim Mạch quả thật bị đánh cho móm gần hết hai hàm, loại thương thế này quả thật Thanh Phong Phá Không Chùy có thể gây ra, nên cũng không bị người ta hoài nghi gì.
Quy tắc ngầm của bí cảnh còn đó, ân oán trong bí cảnh ở lại bí cảnh.
Thiên hạ chẳng qua là muốn hóng xem thiên tài của Quân Doanh vì sao lại chết mà thôi.
Người vào bí cảnh bắt đầu tản đi, ai làm việc nấy. Kẻ thu hoạch thì quay về Thấp Cương tìm nơi bán, người trắng tay thì cũng lục tục tìm chỗ kỳ ngộ nơi khác. Dù sao, Táng Thi đinh không phải chỗ tốt lành. Muốn có nơi ở không bị Hải Thú quấy rầy, vậy thì chỉ có cách kiếm tiền. Đương nhiên, cũng không phải không có kẻ hoặc là nghi ngờ lời giải thích của Hoàn Nhan Vân Mộng, hoặc muốn đen ăn đen, hi vọng một đêm là giàu. Chỉ là sau khi thấy dường như cô nàng cũng chẳng có thu hoạch gì, lại không phải dạng bình hoa dễ chọc, đám người này mới từ bỏ ý đồ.
Cuối cùng, ở lại chỗ cái hố do Thiên Địa Đồng Thọ tạo ra chỉ còn lại vỏn vẹn ba người.
Hoàn Nhan Vân Mộng nhíu mày, nhìn về hướng một nam một nữ từ đầu đến giờ vẫn im lìm đứng một bên, nói:
“Tô tướng quân, Mạc tiên sinh, không biết hai vị có gì chỉ giáo?”
Không chịu rời khỏi lối vào bí cảnh thì chỉ có hai trường hợp, hoặc là không tin lời giải thích của cô nàng, hoặc là có ý cướp của. Thế nhưng, Hoàn Nhan Vân Mộng nghĩ mãi vẫn cảm thấy hai người trước mặt hoàn toàn không cần phải làm vậy, bấy giờ mới mở miệng hỏi thăm.
Hai người ở lại không chịu đi chính là Tô Nghiên Đình và Mạc Vấn.
Manh Quỷ Tài cười, nói:
“Lần này Mạc mỗ muốn đi Hắc Tam Giác một chuyến, không biết cô nương có thể dẫn đường giúp cho được không?”
“Đại bản doanh Hắc Tam Giác ở đâu trong Táng Thi đinh này ai mà không biết? Tiểu nữ xem Mạc tiên sinh là có ý khác. Dám hỏi, ngài tìm gặp các vị tiền bối trong tộc là muốn điều gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàn Nhan Vân Mộng cũng không phải hạng gà mờ chính trị như Trương Mặc Sênh hay EQ một chữ số như Lý Thanh Vân.
Vừa nghe Mạc Vấn lên tiếng, cô nàng đã biết mục đích của hắn.
Mạc Vấn không muốn đến thăm Hắc Tam Giác khơi khơi, mà là muốn gặp cao tầng của bọn họ. Tuy cô nàng không biết y muốn bàn bạc thứ gì, nhưng thiết nghĩ thảm cảnh hiện giờ của gia tộc, lại thêm cái danh Manh Quỷ Tài và lệnh cấm của Đế Mộ quả thật là khiến người ta chùn chân.
Thành thử, dẫu biết cái gọi là trông mầm biết cây, bình thường loại chuyện này người có học ở Huyền Hoàng giới sẽ không nói toạc móng heo.
Nhưng vì kiêng kỵ Mạc Vấn, nên Hoàn Nhan Vân Mộng vẫn quyết định bưng chuyện này lên mặt bàn bàn bạc.
Mạc Vấn cười khẽ, nói:
“Tại hạ cảm thấy ba gia tộc các vị đồng bệnh tương liên với ta, đều bị Đế Mộ hại thê thảm phải sống tạm ở đời. Bây giờ thấy được có cơ hội lật mình, muốn đến tìm ba vị trưởng tộc để chung đồ đại sự. Chuyện này can hệ trọng đại, nếu không phải tiểu thư cũng từng có hiệp định với Lý thiếu hiệp thì cho Vấn mọc thêm bảy tám lá gan, tại hạ cũng không dám nói thẳng.”
“Ngươi theo dõi ta?”
Hoàn Nhan Vân Mộng cả kinh kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía hai người Mạc, Tô lại có thêm mấy phần bất thiện.
Nếu quả thật ngày trước hai người này có mặt ở chỗ quân doanh, vậy thì đồng nghĩa chuyện Lý Thanh Vân động thủ giết Triệu Kim Mạch bại lộ. Ấy thế mà cả Toái Đản Cuồng Ma, thằng xui xẻo họ Triệu và cô nàng hoàn toàn không hay không biết chút nào. Thậm chí về sau bao nhiêu chuyện tày trời Lý Thanh Vân kể bọn họ có nghe được không, nghe được bao nhiêu...
Đấy là điều khiến Hoàn Nhan Vân Mộng vừa giật mình, vừa kiêng dè.
Mà hai người Mạc Vấn đứng nhìn cô nàng bị đám quân phục đuổi chạy lên bờ xuống ruộng, thấy chết không cứu, đấy mới là nguyên do khiến cô nàng nhìn hai người ngứa mắt. Tuy nói ở vào tình thế của hai người bọn họ, Hoàn Nhan Vân Mộng tám chín phần mười cũng lựa chọn không rước việc vào người, song bị người ta nhìn cảnh mình chật vật chạy trốn như xem khỉ xiếc, thiết nghĩ cho dù là người nào cũng không thấy dễ chịu.
Mạc Vấn nói:
“Cô nương nói đùa. Cho dù Nghiên Đình thân thủ bất phàm, mang theo một kẻ vướng víu như tại hạ thì há có thể tiếp cận tiểu thư và Lý thiếu hiệp một cách thần không biết quỷ không hay?”
Bấy giờ, Tô Nghiên Đình cũng phối hợp giải thích:
“Bản lĩnh của Lý thiếu hiệp tự thành một phái, chỉ cần để ý kỹ sẽ phát hiện thương thế của Triệu Kim Mạch không phải do chân khí gây ra. Những người khác thiết nghĩ về nhà suy ngẫm một đêm cũng sẽ phát hiện ra điểm này. Chẳng qua cái tên Lão Thụ cổ viện còn đặt ở đó, hẳn là phần lớn sẽ lựa chọn giả ngốc.”
Hoàn Nhan Vân Mộng nghe xong, giật mình một cái, đoạn thở dài:
“Lý thiếu hiệp, không phải ta không muốn giúp, chỉ là thiếu hiệp động thủ có chiêu bài tiêu chí rõ ràng như thế, tiểu nữ muốn cõng nồi thay cũng không được.”
“Hiểu lầm đã xong, không biết Hoàn Nhan tiểu thư có phiền không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
oOo
Trước khi bị cắt nhượng cho Hải Thú, Táng Thi đinh cũng có một vùng đồng bằng ven biển màu mỡ. Phù sa của sông Ngân đổ dồn về đây, dần dần bồi dưỡng lên một vùng bình nguyên. Chỉ là về sau nơi đây thành lãnh thổ của Hải Thú, ruộng đồng đương nhiên là bỏ hoang.
Mãi đến hơn hai trăm năm trước, ba gia tộc sau này thành lập nên Hắc Tam Giác tiến vào Táng Thi đinh.
Bọn họ có người có tiền, vừa chạy đến chốn này lập tức chiếm lấy đất cũ của ba huyện Tiêu, Bái, Lễ thuộc Đại Hàn khi trước. Năm xưa khi còn thuộc quyền kiểm soát của hoàng thất nước Hàn, ba huyện nọ từng nổi tiếng là đất đai trù phú, kho của nhà trời. Vào cuộc nổi loạn khi xưa của Hàn gia, nữ đế Hàn Mộng Thiền cũng phải mượn nhờ lương thảo của ba huyện này mới đủ sức khởi binh đánh dẹp thiên hạ nước Hàn.
Ba huyện Tiêu, Bái, Lễ vì thế được Hàn Mộng Thiền vạch làm đất phát tích, xưng là Phú Tam Giác.
Ba gia tộc lấy vùng này làm căn cơ, lại có sẵn một số tài sản lận lưng, chẳng mấy mà đã tiền muôn bạc vạn. Lại thêm bọn họ trước khi vào Táng Thi đinh đều là thân thanh bạch, thành thử vẫn có thể ra ngoài mua bán bình thường với sáu nước.
Có câu hoài bích kỳ tội, bình thường ở miền quê mà giàu có một chút có lẽ đã gặp cảnh trâu buộc ghét trâu ăn, nữa là Táng Thi đinh còn là chỗ phức tạp, thành phần bất hảo đi đầy đường, tội phạm truy nã nhiều như rươi.
Ba nhà thấy một cây chống chẳng vững nhà, bèn liên hợp lại. Một mặt thì cùng chung sức chống cự đạo chích, tạo thành thế kiềng ba chân chiếu ứng lẫn nhau. Mặt khác lại vung tiền tài kết giao thế lực tứ phương. Dần dần, danh tiếng Hắc Tam Giác lan xa.
Đất cũ của ba huyện Tiêu, Bái, Lễ cách Thấp Cương cũng không xa.
Thành thử, chỉ đi mất một ngày đường, ba người Mạc Vấn đã chạy đến huyện Tiêu.
Vừa đến nơi, Mạc Vấn đã tấm tắc:
“Nghe đồn khi ngồi lên ngai báu, nữ đế Hàn Mộng Thiền đã ban cho huyện Tiêu một cánh cổng làm bằng đá biển, trên lưu lại bút tích của mình. Không biết đến giờ có còn hay không? Tiếc là cho dù cổng chưa bị Hải Thú đẩy đổ thì tại hạ cũng không có may mắn được nhìn tận mắt.”
“Mạc tiên sinh học rộng tài cao, tiểu nữ bội phục.”
Hoàn Nhan Vân Mộng khen xã giao một câu, đoạn chắp tay dặn hai người Tô Nghiên Đình chờ ở ngoài, để cô nàng vào báo lại một tiếng với các vị tộc lão trước. Sau đó, bọn họ có chịu gặp hay không thì cô nàng cũng không quản được.
Mạc Vấn cũng biết cái danh tiếng của mình rốt cuộc bết bát thế nào, thành thử cũng chẳng có dị nghị gì, đồng ý ngay.
Tô Nghiên Đình đẩy xe lăn của y nép vào bên vệ đường, kế theo thói quen mở miệng:
“Con đường dẫn vào huyện Tiêu rộng hai trượng, bên trái là ruộng ngô ước chừng vài trăm mẫu. Mé phải có một bãi đất trống, dường như là ruộng cổ. Giờ được môn khách của họ Hoàn Nhan dựng sạp bầy quầy, bán một vài hàng hóa ở ngoại giới cho người trong Táng Thi đinh.”
“Cảm ơn nàng.”
Mắt Mạc Vấn đã mù, những năm nay mặc kệ là đi đến đâu, làm chuyện gì, Tô Nghiên Đình đều sẽ thay thế đôi mắt của hắn. Gã không thể quan sát, nàng ta miêu tả lại cảnh sắc bốn bề. Hắn không thể chứng kiến, nàng thuật lại sự kiện xảy ra cho Mạc Vấn.
Mà nghe Tô Nghiên Đình nói, Manh Quỷ Tài cũng đã mơ hồ hình dung được Hoàn Nhan thị đã xây dựng, quy hoạch lại huyện Tiêu như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro