Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Những Mảnh Đời...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Vi Bạch Định là một phu xe. Hàng ngày hắn kéo xe chở khách ngược xuôi tại Bát Bảo Lộ.
Vi Bạch Định không vợ con, không cha mẹ, một thân một mình. Hắn vốn là con của gái lầu xanh, bị vứt bỏ từ nhỏ, phải lăn lộn đầu đường xó chợ để kiếm sống. Về sau, từ khi được mấy lão phu xe trong thành thương tình cùng nhau nuôi dưỡng, hắn mới có cái tên hiện tại.
Đã được bốn ngày kể từ khi Khai Phong tuần san ra số đầu tiên. Khắp thành Bạch Đế không ai là không nói về chuyện Bích Mặc tiên sinh chuẩn bị thăng đường xử án sau hai ngày nữa. Hôm nay, như mọi ngày, Vi Bạch Định đang kéo xe chở quý tộc chạy trên đường. Xa xa, hắn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người hô:
“Nắm bắt vận mệnh vào trong tay. Hãy đi bỏ phiếu ngay hôm nay!”
Sau lưng hắn, lão khách lên tiếng chửi:
“Mẹ kiếp! Một đám choai choai ăn no rửng mỡ, không có chính kiến! Rặt một lũ không có phong phạm của kẻ sĩ, luồn cúi vứt bỏ tôn nghiêm, quên mất xuất thân của mình!”
Nếu như Vi Bạch Định không nhầm, hình như lão ta là người của sĩ tộc họ Đinh, nghe bà con trong thôn đồn là bàng chi của họ Đinh ở tận kinh thành. Mà lời nhận xét của lão về mấy cậu ấm cô chiêu mấy hôm nay chạy khắp làng trên xóm dưới vận động mọi người đi bỏ phiếu cũng không phải lần đầu tiên hắn được nghe. Các ông lớn bà lớn từ đủ các hào môn, sĩ tộc mà hắn kéo xe chở trong mấy hôm nay đều nghĩ như vậy. Mà cũng chả riêng gì mấy ông bà lớn mới cho là thế, đến các chú, các bác kéo xe cùng hắn cũng bảo mấy vị tiểu thư công tử này hẳn là ăn no rửng mỡ, hoặc là muốn tìm cách lấy lòng Bích Mặc tiên sinh mà thôi. Ban ngày thì bọn họ ngược xuôi các con đường lớn, hô khẩu hiệu, đến chiều thì lại đi gõ cửa từng nhà thuyết phục mọi người đi bỏ phiếu.
Nhưng có một điều rất kỳ lạ mà Vi Bạch Định nghe được, ấy là mặc dù đều là con nhà quyền quý, song mấy người này lại rất hạn chế dùng các biện pháp trực tiếp như đe dọa, ép buộc hay dùng tiền tài để lợi dụ, bắt dân chúng làm theo. Hành động của họ luôn chỉ dừng lại ở thuyết phục một cách khách khí. Song kể cả khi thất bại, thì hôm sau họ vẫn sẽ lại đến. Theo như một số người nói, thì hẳn là đây là do đa số bọn họ cũng không thật sự muốn dân đi bỏ phiếu, chỉ là làm chống chế với Bích Mặc tiên sinh mà thôi.
Vi Bạch Định không cho là vậy, song hắn cũng chả giải thích được hành vi của mấy cậu ấm cô chiêu này. Hắn cũng từng định đi bỏ phiếu, song mấy chú bác làm cùng khuyên can, bảo hắn không nên làm vậy. Theo như họ nói, thì không nên tin theo lời đồn. Bích Mặc tiên sinh làm quan to như vậy, làm sao có thể thực sự quan tâm đám dân đen dân đỏ bọn họ? Mà cho dù có quan tâm thật, thì cũng sao hiểu được cho hoàn cảnh của bọn họ?
Trong quá khứ, cứ mấy chục, mấy trăm năm cũng thi thoảng sẽ xuất hiện một vài vị quan tốt, song họ cũng chỉ làm một thời gian là sẽ thăng chức, chuyển đi nơi khác. Khi các vị ấy đi rồi, thì đâu còn quản chuyện gì sẽ xảy ra với dân đen bọn họ nữa? Ngược lại, các quan địa phương, cùng các ông bà lớn của hào môn, sĩ tộc mới là người bọn họ không thể đắc tội. Dân không thể đấu với quan là điều mà ai ai cũng biết. Thế nên, theo kinh nghiệm của các bác kéo xe cùng hắn, Vi Bạch Định không nên vì nhiệt huyết của tuổi trẻ mà vứt bỏ tương lai phía trước.
Do mải suy nghĩ mà họ Vi không để ý đã sắp chạy đến một khúc đường hơi xóc nảy. Phải đến lúc xe rung một cái hắn mới giật mình nhận ra.
Đinh lão gia hiển nhiên là vô cùng tức giận. Lão chỉ thuộc một bàng chi của họ Đinh, địa vị trong tộc hoàn toàn chẳng có, nếu không phải trước giờ mỗi năm đều kiếm được không ít tiền của, thì có khi Đinh gia ở thành Cổ Long còn chả thèm nhận mặt lão. Thế nhưng, từ khi Bích Mặc tiên sinh chuyển về đây, cuộc sống của lão bị đảo lộn, khiến lão bực tức vô cùng. Song danh tiếng và sức mạnh của Bích Mặc tiên sinh quá kinh khủng, gã vừa mới về Bạch Đế lại còn “lập uy”, chém đầu Lê Minh Đức ngay. Thành thử, đám quý tộc như Đinh lão gia tuy khó chịu trong lòng, nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu mà sống.
Vậy mà, Bích Mặc tiên sinh lại còn được nước làm già! Theo như Khai Phong tuần san kia, bây giờ y còn đang định cho đám dân đen chân đất mắt toét, một chữ bẻ đôi cũng không biết kia trèo lên đầu lên cổ hào môn, sĩ tộc bọn họ?!
Lão ta hiện tại cũng là đang vội vã đến một cuộc họp khẩn của sĩ tộc trong thành, bàn tính chính là đối sách đối phó chuyện này. Thế nhưng, trên đường đi lại thấy một đám choai choai không có cốt khí, chỉ vì lấy lòng Bích Mặc tiên sinh mà định mời đám dân đen kia làm theo lời kêu gọi của Nguyễn Đông Thanh?!
Đến giờ, tên phu xe này lại còn dám cho xe chạy xóc đến như vậy? Càng nghĩ, Đinh lão gia càng tức giận. Theo như lão thấy, hẳn là tên dân đen này cố tình! Hẳn là hắn ta nghĩ có Bích Mặc tiên sinh làm chỗ dựa thì không cần phải nể mặt mũi hào môn, sĩ tộc nữa! Bích Mặc tiên sinh Đinh lão gia đành nhịn. Thế nhưng, một tên dân đen mà cũng đình trèo lên đầu lão?!
Thế là, lão quát lên:
“Dừng xe!”
Vi Bạch Định cũng biết mình mắc lỗi, thế nên vội dừng xe lại. Song hắn còn chưa kịp quay lại nói câu xin lỗi thì đã bị Đinh lão gia đạp một cái vào lưng, ngã dúi dụi xuống đất. Lão già họ Đinh cũng nhảy xuống xe, vừa chửi bới, vừa đá liên tục vào người Vi Bạch Định:
“Đi đứng thế à? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Định trèo lên đầu lên cổ ông đây? Nhà ngươi nên nhớ vị trí của mình! Đồ dân đen vô học! Đồ mất dạy!”
Vi Bạch Định nghiến răng, cố gắng né tránh trong vô vọng. Đây thậm chí cũng không phải lần đầu tiên hay duy nhất hắn bị đánh trong mấy hôm nay, song có lẽ đúng là lần bị đánh mạnh tay, tàn bạo nhất. Chả qua, ngoại trừ nhẫn nhịn, hắn còn có thể làm được gì? Người qua đường một số không thèm để ý, một số xúm lại xem, nhưng cũng không một ai dám lên tiếng can thiệp. Cho tới khi...
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
Giọng nói là giọng nữ, có vẻ rất trẻ, chỉ trạc tuổi hắn. Đinh lão gia ngừng đá, nhưng lão lại đặt chân đè lên người Vi Bạch Định. Lão gằn giọng với người vừa chạy tới:
“Cút! Việc của ông đây còn chưa đến lượt một lũ trẻ ranh vắt mũi chưa sạch can thiệp vào!”
Vi Bạch Định hé mắt, thì ra là mấy tiểu thư công tử kêu gọi đi bỏ phiếu chạy đến giúp hắn. Lúc này, một trong mấy người họ – một vị công tử béo múp đứng ra, run run chỉ vào Đinh lão gia, nói:
“Đại... Đại... Đại thúc, tôi... tôi khuyên ông mau... mau dừng lại! Bọn... bọn tôi đã báo... báo cho người của phủ Khai... Khai Phong rồi!”
Câu nói này không những không dọa sợ được Đinh lão gia, mà ngược lại, còn thành công chọc giận lão. Vi Bạch Định không kịp đề phòng bị đạp thêm một phát vào bụng, đau điếng người. Lại nghe lão ta vừa tiếp tục đá hắn, vừa gằn giọng:
“Gọi hả? Gọi đi! Cứ cho người của phủ Khai Phong đến đây! Ông đây sợ chắc? Đánh người thì đền tiền. Chút tiền phạt đó ông đây trả được!”
Nói đoạn, lão lại ngừng chân trong chốc lát, móc một xấp chi phiếu ra, ném về phía mấy cậu ấm cô chiêu, sau đó lại tiếp tục hành hung Vi Bạch Định.
Công tử mập giật mình lùi về một bước, nhìn từ nắm chi phiếu nằm dưới đất sang công tử áo trắng xem chừng là thủ lĩnh của bọn họ, ấp úng không biết nói gì cho phải. Công tử áo trắng lúc này chợt nói:
“Đánh người đền tiền. Nhưng ông đánh nữa thì sẽ có án mạng đấy! Nếu thật sự xảy ra án mạng, khi người của phủ Khai Phong đến đây, không phải cứ có tiền là giải quyết được đâu, hẳn là ông hiểu điều đó chứ?”
Lời đe dọa này có vẻ hữu dụng hơn. Tuy Đinh lão gia vẫn không ngừng lại ngay tức thì, xong lực đá chân đã giảm xuống nhiều. Lão đá thêm vài cái cho bõ tức, sau đó chỉ mặt Vi Bạch Định:
“Coi như hôm nay ngươi may mắn!”
Rồi liền phủi áo bỏ đi. Mấy cậu ấm cô chiêu cũng quay người, kêu người đứng xem tản đi. Công tử mập lại chạy tới đỡ Vi Bạch Định dậy, nói:
“Xin... xin lỗi, huynh đệ! Cũng... cũng vì tôi... tôi... lỡ lời mà cậu... cậu...”
Vi Bạch Định bật cười. Hắn cũng không hiểu vì sao mình cười. Trước giờ hắn chưa bao giờ để ý mấy vị tiểu thư công tử này. Càng không nghĩ sẽ có kẻ trong số họ gọi hắn “huynh đệ”. Lại càng chưa bao giờ nghĩ họ sẽ xin lỗi hắn vì một chuyện cũng chẳng phải là lỗi của họ như thế. Công tử mập lại hỏi:
“Huynh... huynh đệ, cậu... cậu không sao chứ?”
Vi Bạch Định ngạc nhiên, nhìn kỹ biểu cảm của thiếu niên trước mắt. Lăn lộn ngoài đường từ nhỏ, hắn cũng luyện được con mắt gọi là khá độc, có thể nhận ra lúc nào người ta chỉ giả bộ, lúc nào là thật lòng. Vị công tử béo mập trước mặt này, vậy mà thật sự lo cho hắn?! Hắn tằng hắng một tiếng, đáp:
“Không sao.”
Nghĩ nghĩ một lúc, lại thêm:
“Cảm ơn... huynh đệ... đã quan tâm.”
Công tử mập kia không để ý gì nhiều, chỉ lẩm bẩm:
“Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!”
Vi Bạch Định suy nghĩ miên man. Hắn nghĩ về cuộc đời mình. Tuy từ nhỏ hắn đã bị vứt bỏ, nhưng hắn nghe nói, mẹ hắn cũng là “ốc không mang nổi mình ốc” nên mới vứt bỏ hắn. Bản thân bà ta cũng là kẻ bị vứt bỏ, giờ có lẽ đã chết ở một chốn lao động khổ sai nào đó. Hắn không hiểu được, mạng hắn, mạng mẹ hắn chả lẽ không phải là mạng người sao? Sao lại rẻ mạt đến thế? Người ta chỉ cần dùng một xấp tiền là có thể quyết định sống chết của mẹ hắn, có thể đánh hắn tùy thích...
“Thứ dân thì làm sao? Chả lẽ không phải con người bằng xương bằng thịt sao? Tại sao giá trị của người với người lại có khác biệt lớn đến như vậy?!”
Vi Bạch Định cũng không hề để ý, một số những suy nghĩ của hắn đã được nói ra thành lời...
Công tử mập nhìn thiếu niên lam lũ trước mặt, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, dường như thu hết can đảm, cậu ta hít sâu một hơi, đặt tay lên vai Vi Bạch Định, nói:
“Huynh... huynh đệ, tôi... tôi không dám nhận là hiểu... hiểu được những gì cậu trải qua. Những... những lời tôi sắp nói, cậu... cậu cũng có thể sẽ không... không t-tin. Nhưng lúc... lúc trước tôi cũng từng không hiểu mình sống tr-trên đời này c-có ích gì. Cha... cha chú trong nhà thất vọng về tôi. Bạn bè đồng lứa khinh thường, trêu chọc tôi. Tôi... tôi chạy đến Quan Lâm, một phần vì muốn lấy lòng Bích Mặc tiên sinh, để... để người nhà không còn khinh thường tôi nữa, nhưng một phần vì tôi muốn trốn tránh chính bọn họ.
“Nhưng... nhưng rồi một ngày, tôi nghe được tiên sinh nói... Nói rằng sự khác biệt không làm giảm giá trị một con người. Rằng dù... dù giàu sang phú quý, h-hay nghèo hèn cơ cực, ai c-cũng có những giá trị đáng nhận được sự tôn trọng từ người khác. Rằng... rằng giá trị của m-một người không... không đến từ đánh giá của kẻ khác, mà đến từ chính những quyết định làm điều đúng đắn của họ...
“Vậy... vậy nên tôi không dám nói thay cho tất cả bạn bè của... của tôi, nhưng... nhưng cá nhân tôi hiện... hiện tại đi theo Bích Mặc tiên sinh không... không phải vì muốn lấy lòng ngài ấy. Mà... mà là vì tôi th-thấy ngài ấy là tấm... tấm gương sáng đáng... đáng để tôi noi theo, và... và những việc tiên sinh m-muốn làm là... là đúng đắn!”
Vi Bạch Định yên lặng, chậm rãi tiêu hóa những điều thiếu niên béo tròn trước mặt vừa nói. Công tử mập trải lòng xong, cũng không biết nói gì tiếp. Thế là không khí yên lặng có chút lúng túng. Cho tới khi một giọng nữ vang lên:
“Đinh Tiểu Đường, còn làm gì ở đó vậy? Chúng ta chỉ có một khắc để ăn trưa thôi đó! Cậu mà không mau mau lên là không kịp đâu, chiều còn nhiều việc lắm đấy!”
Người lên tiếng là một tiểu thư áo xanh. Công tử mập – Đinh Tiểu Đường – hô:
“Đ-đây! Tôi... tôi đến ngay đây!”
Đoạn quay qua, vỗ vỗ vai Vi Bạch Định, nói:
“Vậy... vậy tôi đi trước nhé!”
Sau đó liền chạy theo vị tiểu thư áo xanh kia.
Vi Bạch Định nhìn theo bóng lưng hai người, lẩm bẩm:
“Cũng là họ Đinh sao? Tại sao khác biệt lớn đến như vậy? Là do bản chất từ khi sinh ra đã khác biệt, hay là...”
Vi Bạch Định hồi tưởng lại câu chuyện Đinh Tiểu Đường kể ban nãy, dường như đã tự có kết quả trong lòng.
“Bạch Định” – tên hắn, xuất phát từ một cách ù trong tổ tôm. Hắn biết điều này từ rất sớm. Nhưng xưa nay Vi Bạch Định hắn không hề thích cá cược, hắn thậm chí không phải là người liều lĩnh. Thế nhưng...
Hiện tại, hắn muốn liều một lần, đặt cược vào vị Bích Mặc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh kia!
Ngày hôm sau, Vi Bạch Định đi bỏ phiếu.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Vi Bạch Định không vợ con, không cha mẹ, một thân một mình. Hắn vốn là con của gái lầu xanh, bị vứt bỏ từ nhỏ, phải lăn lộn đầu đường xó chợ để kiếm sống. Về sau, từ khi được mấy lão phu xe trong thành thương tình cùng nhau nuôi dưỡng, hắn mới có cái tên hiện tại.
Đã được bốn ngày kể từ khi Khai Phong tuần san ra số đầu tiên. Khắp thành Bạch Đế không ai là không nói về chuyện Bích Mặc tiên sinh chuẩn bị thăng đường xử án sau hai ngày nữa. Hôm nay, như mọi ngày, Vi Bạch Định đang kéo xe chở quý tộc chạy trên đường. Xa xa, hắn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người hô:
“Nắm bắt vận mệnh vào trong tay. Hãy đi bỏ phiếu ngay hôm nay!”
Sau lưng hắn, lão khách lên tiếng chửi:
“Mẹ kiếp! Một đám choai choai ăn no rửng mỡ, không có chính kiến! Rặt một lũ không có phong phạm của kẻ sĩ, luồn cúi vứt bỏ tôn nghiêm, quên mất xuất thân của mình!”
Nếu như Vi Bạch Định không nhầm, hình như lão ta là người của sĩ tộc họ Đinh, nghe bà con trong thôn đồn là bàng chi của họ Đinh ở tận kinh thành. Mà lời nhận xét của lão về mấy cậu ấm cô chiêu mấy hôm nay chạy khắp làng trên xóm dưới vận động mọi người đi bỏ phiếu cũng không phải lần đầu tiên hắn được nghe. Các ông lớn bà lớn từ đủ các hào môn, sĩ tộc mà hắn kéo xe chở trong mấy hôm nay đều nghĩ như vậy. Mà cũng chả riêng gì mấy ông bà lớn mới cho là thế, đến các chú, các bác kéo xe cùng hắn cũng bảo mấy vị tiểu thư công tử này hẳn là ăn no rửng mỡ, hoặc là muốn tìm cách lấy lòng Bích Mặc tiên sinh mà thôi. Ban ngày thì bọn họ ngược xuôi các con đường lớn, hô khẩu hiệu, đến chiều thì lại đi gõ cửa từng nhà thuyết phục mọi người đi bỏ phiếu.
Nhưng có một điều rất kỳ lạ mà Vi Bạch Định nghe được, ấy là mặc dù đều là con nhà quyền quý, song mấy người này lại rất hạn chế dùng các biện pháp trực tiếp như đe dọa, ép buộc hay dùng tiền tài để lợi dụ, bắt dân chúng làm theo. Hành động của họ luôn chỉ dừng lại ở thuyết phục một cách khách khí. Song kể cả khi thất bại, thì hôm sau họ vẫn sẽ lại đến. Theo như một số người nói, thì hẳn là đây là do đa số bọn họ cũng không thật sự muốn dân đi bỏ phiếu, chỉ là làm chống chế với Bích Mặc tiên sinh mà thôi.
Vi Bạch Định không cho là vậy, song hắn cũng chả giải thích được hành vi của mấy cậu ấm cô chiêu này. Hắn cũng từng định đi bỏ phiếu, song mấy chú bác làm cùng khuyên can, bảo hắn không nên làm vậy. Theo như họ nói, thì không nên tin theo lời đồn. Bích Mặc tiên sinh làm quan to như vậy, làm sao có thể thực sự quan tâm đám dân đen dân đỏ bọn họ? Mà cho dù có quan tâm thật, thì cũng sao hiểu được cho hoàn cảnh của bọn họ?
Trong quá khứ, cứ mấy chục, mấy trăm năm cũng thi thoảng sẽ xuất hiện một vài vị quan tốt, song họ cũng chỉ làm một thời gian là sẽ thăng chức, chuyển đi nơi khác. Khi các vị ấy đi rồi, thì đâu còn quản chuyện gì sẽ xảy ra với dân đen bọn họ nữa? Ngược lại, các quan địa phương, cùng các ông bà lớn của hào môn, sĩ tộc mới là người bọn họ không thể đắc tội. Dân không thể đấu với quan là điều mà ai ai cũng biết. Thế nên, theo kinh nghiệm của các bác kéo xe cùng hắn, Vi Bạch Định không nên vì nhiệt huyết của tuổi trẻ mà vứt bỏ tương lai phía trước.
Do mải suy nghĩ mà họ Vi không để ý đã sắp chạy đến một khúc đường hơi xóc nảy. Phải đến lúc xe rung một cái hắn mới giật mình nhận ra.
Đinh lão gia hiển nhiên là vô cùng tức giận. Lão chỉ thuộc một bàng chi của họ Đinh, địa vị trong tộc hoàn toàn chẳng có, nếu không phải trước giờ mỗi năm đều kiếm được không ít tiền của, thì có khi Đinh gia ở thành Cổ Long còn chả thèm nhận mặt lão. Thế nhưng, từ khi Bích Mặc tiên sinh chuyển về đây, cuộc sống của lão bị đảo lộn, khiến lão bực tức vô cùng. Song danh tiếng và sức mạnh của Bích Mặc tiên sinh quá kinh khủng, gã vừa mới về Bạch Đế lại còn “lập uy”, chém đầu Lê Minh Đức ngay. Thành thử, đám quý tộc như Đinh lão gia tuy khó chịu trong lòng, nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu mà sống.
Vậy mà, Bích Mặc tiên sinh lại còn được nước làm già! Theo như Khai Phong tuần san kia, bây giờ y còn đang định cho đám dân đen chân đất mắt toét, một chữ bẻ đôi cũng không biết kia trèo lên đầu lên cổ hào môn, sĩ tộc bọn họ?!
Lão ta hiện tại cũng là đang vội vã đến một cuộc họp khẩn của sĩ tộc trong thành, bàn tính chính là đối sách đối phó chuyện này. Thế nhưng, trên đường đi lại thấy một đám choai choai không có cốt khí, chỉ vì lấy lòng Bích Mặc tiên sinh mà định mời đám dân đen kia làm theo lời kêu gọi của Nguyễn Đông Thanh?!
Đến giờ, tên phu xe này lại còn dám cho xe chạy xóc đến như vậy? Càng nghĩ, Đinh lão gia càng tức giận. Theo như lão thấy, hẳn là tên dân đen này cố tình! Hẳn là hắn ta nghĩ có Bích Mặc tiên sinh làm chỗ dựa thì không cần phải nể mặt mũi hào môn, sĩ tộc nữa! Bích Mặc tiên sinh Đinh lão gia đành nhịn. Thế nhưng, một tên dân đen mà cũng đình trèo lên đầu lão?!
Thế là, lão quát lên:
“Dừng xe!”
Vi Bạch Định cũng biết mình mắc lỗi, thế nên vội dừng xe lại. Song hắn còn chưa kịp quay lại nói câu xin lỗi thì đã bị Đinh lão gia đạp một cái vào lưng, ngã dúi dụi xuống đất. Lão già họ Đinh cũng nhảy xuống xe, vừa chửi bới, vừa đá liên tục vào người Vi Bạch Định:
“Đi đứng thế à? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Định trèo lên đầu lên cổ ông đây? Nhà ngươi nên nhớ vị trí của mình! Đồ dân đen vô học! Đồ mất dạy!”
Vi Bạch Định nghiến răng, cố gắng né tránh trong vô vọng. Đây thậm chí cũng không phải lần đầu tiên hay duy nhất hắn bị đánh trong mấy hôm nay, song có lẽ đúng là lần bị đánh mạnh tay, tàn bạo nhất. Chả qua, ngoại trừ nhẫn nhịn, hắn còn có thể làm được gì? Người qua đường một số không thèm để ý, một số xúm lại xem, nhưng cũng không một ai dám lên tiếng can thiệp. Cho tới khi...
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
Giọng nói là giọng nữ, có vẻ rất trẻ, chỉ trạc tuổi hắn. Đinh lão gia ngừng đá, nhưng lão lại đặt chân đè lên người Vi Bạch Định. Lão gằn giọng với người vừa chạy tới:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cút! Việc của ông đây còn chưa đến lượt một lũ trẻ ranh vắt mũi chưa sạch can thiệp vào!”
Vi Bạch Định hé mắt, thì ra là mấy tiểu thư công tử kêu gọi đi bỏ phiếu chạy đến giúp hắn. Lúc này, một trong mấy người họ – một vị công tử béo múp đứng ra, run run chỉ vào Đinh lão gia, nói:
“Đại... Đại... Đại thúc, tôi... tôi khuyên ông mau... mau dừng lại! Bọn... bọn tôi đã báo... báo cho người của phủ Khai... Khai Phong rồi!”
Câu nói này không những không dọa sợ được Đinh lão gia, mà ngược lại, còn thành công chọc giận lão. Vi Bạch Định không kịp đề phòng bị đạp thêm một phát vào bụng, đau điếng người. Lại nghe lão ta vừa tiếp tục đá hắn, vừa gằn giọng:
“Gọi hả? Gọi đi! Cứ cho người của phủ Khai Phong đến đây! Ông đây sợ chắc? Đánh người thì đền tiền. Chút tiền phạt đó ông đây trả được!”
Nói đoạn, lão lại ngừng chân trong chốc lát, móc một xấp chi phiếu ra, ném về phía mấy cậu ấm cô chiêu, sau đó lại tiếp tục hành hung Vi Bạch Định.
Công tử mập giật mình lùi về một bước, nhìn từ nắm chi phiếu nằm dưới đất sang công tử áo trắng xem chừng là thủ lĩnh của bọn họ, ấp úng không biết nói gì cho phải. Công tử áo trắng lúc này chợt nói:
“Đánh người đền tiền. Nhưng ông đánh nữa thì sẽ có án mạng đấy! Nếu thật sự xảy ra án mạng, khi người của phủ Khai Phong đến đây, không phải cứ có tiền là giải quyết được đâu, hẳn là ông hiểu điều đó chứ?”
Lời đe dọa này có vẻ hữu dụng hơn. Tuy Đinh lão gia vẫn không ngừng lại ngay tức thì, xong lực đá chân đã giảm xuống nhiều. Lão đá thêm vài cái cho bõ tức, sau đó chỉ mặt Vi Bạch Định:
“Coi như hôm nay ngươi may mắn!”
Rồi liền phủi áo bỏ đi. Mấy cậu ấm cô chiêu cũng quay người, kêu người đứng xem tản đi. Công tử mập lại chạy tới đỡ Vi Bạch Định dậy, nói:
“Xin... xin lỗi, huynh đệ! Cũng... cũng vì tôi... tôi... lỡ lời mà cậu... cậu...”
Vi Bạch Định bật cười. Hắn cũng không hiểu vì sao mình cười. Trước giờ hắn chưa bao giờ để ý mấy vị tiểu thư công tử này. Càng không nghĩ sẽ có kẻ trong số họ gọi hắn “huynh đệ”. Lại càng chưa bao giờ nghĩ họ sẽ xin lỗi hắn vì một chuyện cũng chẳng phải là lỗi của họ như thế. Công tử mập lại hỏi:
“Huynh... huynh đệ, cậu... cậu không sao chứ?”
Vi Bạch Định ngạc nhiên, nhìn kỹ biểu cảm của thiếu niên trước mắt. Lăn lộn ngoài đường từ nhỏ, hắn cũng luyện được con mắt gọi là khá độc, có thể nhận ra lúc nào người ta chỉ giả bộ, lúc nào là thật lòng. Vị công tử béo mập trước mặt này, vậy mà thật sự lo cho hắn?! Hắn tằng hắng một tiếng, đáp:
“Không sao.”
Nghĩ nghĩ một lúc, lại thêm:
“Cảm ơn... huynh đệ... đã quan tâm.”
Công tử mập kia không để ý gì nhiều, chỉ lẩm bẩm:
“Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!”
Vi Bạch Định suy nghĩ miên man. Hắn nghĩ về cuộc đời mình. Tuy từ nhỏ hắn đã bị vứt bỏ, nhưng hắn nghe nói, mẹ hắn cũng là “ốc không mang nổi mình ốc” nên mới vứt bỏ hắn. Bản thân bà ta cũng là kẻ bị vứt bỏ, giờ có lẽ đã chết ở một chốn lao động khổ sai nào đó. Hắn không hiểu được, mạng hắn, mạng mẹ hắn chả lẽ không phải là mạng người sao? Sao lại rẻ mạt đến thế? Người ta chỉ cần dùng một xấp tiền là có thể quyết định sống chết của mẹ hắn, có thể đánh hắn tùy thích...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thứ dân thì làm sao? Chả lẽ không phải con người bằng xương bằng thịt sao? Tại sao giá trị của người với người lại có khác biệt lớn đến như vậy?!”
Vi Bạch Định cũng không hề để ý, một số những suy nghĩ của hắn đã được nói ra thành lời...
Công tử mập nhìn thiếu niên lam lũ trước mặt, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, dường như thu hết can đảm, cậu ta hít sâu một hơi, đặt tay lên vai Vi Bạch Định, nói:
“Huynh... huynh đệ, tôi... tôi không dám nhận là hiểu... hiểu được những gì cậu trải qua. Những... những lời tôi sắp nói, cậu... cậu cũng có thể sẽ không... không t-tin. Nhưng lúc... lúc trước tôi cũng từng không hiểu mình sống tr-trên đời này c-có ích gì. Cha... cha chú trong nhà thất vọng về tôi. Bạn bè đồng lứa khinh thường, trêu chọc tôi. Tôi... tôi chạy đến Quan Lâm, một phần vì muốn lấy lòng Bích Mặc tiên sinh, để... để người nhà không còn khinh thường tôi nữa, nhưng một phần vì tôi muốn trốn tránh chính bọn họ.
“Nhưng... nhưng rồi một ngày, tôi nghe được tiên sinh nói... Nói rằng sự khác biệt không làm giảm giá trị một con người. Rằng dù... dù giàu sang phú quý, h-hay nghèo hèn cơ cực, ai c-cũng có những giá trị đáng nhận được sự tôn trọng từ người khác. Rằng... rằng giá trị của m-một người không... không đến từ đánh giá của kẻ khác, mà đến từ chính những quyết định làm điều đúng đắn của họ...
“Vậy... vậy nên tôi không dám nói thay cho tất cả bạn bè của... của tôi, nhưng... nhưng cá nhân tôi hiện... hiện tại đi theo Bích Mặc tiên sinh không... không phải vì muốn lấy lòng ngài ấy. Mà... mà là vì tôi th-thấy ngài ấy là tấm... tấm gương sáng đáng... đáng để tôi noi theo, và... và những việc tiên sinh m-muốn làm là... là đúng đắn!”
Vi Bạch Định yên lặng, chậm rãi tiêu hóa những điều thiếu niên béo tròn trước mặt vừa nói. Công tử mập trải lòng xong, cũng không biết nói gì tiếp. Thế là không khí yên lặng có chút lúng túng. Cho tới khi một giọng nữ vang lên:
“Đinh Tiểu Đường, còn làm gì ở đó vậy? Chúng ta chỉ có một khắc để ăn trưa thôi đó! Cậu mà không mau mau lên là không kịp đâu, chiều còn nhiều việc lắm đấy!”
Người lên tiếng là một tiểu thư áo xanh. Công tử mập – Đinh Tiểu Đường – hô:
“Đ-đây! Tôi... tôi đến ngay đây!”
Đoạn quay qua, vỗ vỗ vai Vi Bạch Định, nói:
“Vậy... vậy tôi đi trước nhé!”
Sau đó liền chạy theo vị tiểu thư áo xanh kia.
Vi Bạch Định nhìn theo bóng lưng hai người, lẩm bẩm:
“Cũng là họ Đinh sao? Tại sao khác biệt lớn đến như vậy? Là do bản chất từ khi sinh ra đã khác biệt, hay là...”
Vi Bạch Định hồi tưởng lại câu chuyện Đinh Tiểu Đường kể ban nãy, dường như đã tự có kết quả trong lòng.
“Bạch Định” – tên hắn, xuất phát từ một cách ù trong tổ tôm. Hắn biết điều này từ rất sớm. Nhưng xưa nay Vi Bạch Định hắn không hề thích cá cược, hắn thậm chí không phải là người liều lĩnh. Thế nhưng...
Hiện tại, hắn muốn liều một lần, đặt cược vào vị Bích Mặc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh kia!
Ngày hôm sau, Vi Bạch Định đi bỏ phiếu.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro