Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Oan Gia Ngõ Hẹp
Nghịch Tử
2024-11-13 02:36:59
Đỗ Thải Hà thấy “hai người” Song Vô Song bần thần cả người vì câu hỏi vô ý của mình, trong lòng lấy làm xấu hổ. Cô nàng hắng giọng một tiếng, nói:
“Thôi bỏ đi. Dù sự thật có thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến lượt đám thiếu niên chưa ráo máu đầu chúng ta để ý. Không phải sao?”
Vốn là cô nàng cũng chỉ muốn khuyên bảo Song Vô Song, để tránh cái chuyện cậu chàng vì một câu nói vô tình của mình mà đến nỗi phải hoài nghi nhân sinh.
Dù sao, nói gì thì nói, đối với đệ tử của Kiếm Trì, Phạt Hải Kiếm Thánh chẳng khác nào tín ngưỡng, là thần tượng từ tấm bé đến lúc trưởng thành. Càng chớ nói chi Song Vô Song còn là con của Hàn Ngọc Sương, con cháu của Kiếm Thánh Hàn Kinh Vũ.
Chẳng ngờ, Song Vô Song lại nghiêm hẳn sắc mặt, nói:
“Đỗ tiểu thư, lời này của tiểu thư Vô Song thấy không đúng lắm. Thiên hạ này cũng là thiên hạ của thiếu niên, người trẻ tuổi có trời đất của riêng mình.”
“Lời này hay thật, rất nhiệt huyết. Không biết là danh ngôn của người nào?”
“Thật không dám giấu tiểu thư. Tương truyền là của tằng tổ.”
...
“Ba người” vừa đi vừa nói chuyện, một bên kể về giai thoại của Hàn Kinh Vũ, một bên thuật lại những gì mắt thấy tai nghe từ Nguyễn Đông Thanh. Cứ thế chẳng mấy chốc, cả hai đã đi hết Thiên Thê, xuống khỏi thành lầu, đặt chân đến thành bắc.
So với phía nam nhốn nháo nhộn nhịp, thành bắc lại bình đạm an tĩnh hơn nhiều.
Đường phố ít người lại qua, thành thử cũng chẳng nhộn nhịp đô hội được bằng. Trên đường ít thấy người đi bộ, chủ yếu là ngựa xe võng kiệu là chính, cảnh tượng quả thực chẳng khác mấy so với Quận Nhị ở thành Cổ Long Đại Việt. Bóng hàng rong buôn gánh bán bưng, ngược xuôi tất tả ở chợ thành nam thì ở đây cũng không thấy đâu cả. Cả phố trên ngõ dưới chủ yếu là các cửa tiệm đàng hoàng.
Tạ Thiên Hoa nhìn ngang ngó dọc một hồi, thấy nơi đây nhiều nhất là các tiệm ăn vặt, chủ yếu là những món nhanh, có thể vừa đi vừa ăn như cơm nắm, chả viên xiên, ô mai, hạt dẻ.v.v...
Kế đến là các tiệm sách, chủ yếu là bán tranh chữ, thi tập, văn phòng tứ bảo. Chốc chốc lại thấy mấy thư sinh ăn mặc sạch sẽ, tay ôm mấy quyển trục vào quán, dường như là muốn gửi bán tự thiếp.
Song Vô Song chỉ tay về phía xa, nói:
“Đỗ tiểu thư, sắp đến rồi. Cái nơi nằm giữa ca phường và thanh lâu kia chính là Lam Ba trà lầu.”
Đỗ Thải Hà nhìn theo hướng cậu chàng chỏ, thì phát hiện ngay vị trí đắc địa nhất cả con đường cái gần Thiên Thê bấy giờ tọa lạc một ngôi lầu ba tầng, mặt tiền rộng đến ba mươi trượng có dư.
Trước cửa lầu ngựa xe đứng đầy như nêm cối, bốn góc đường đều có một thiếu niên tóc còn để chỏm, mặc áo thư đồng vừa cười vừa dẫn đoàn xe tiến dần về phía sau tửu lầu. Lại nghe loáng thoáng tiếng đàn ca sáo nhạc vang lên từ ca phường kỹ viện hai bên tả hữu, huyên náo mười phần. Bình thường mà nói, thì quả thực là một cảnh sắc phồn hoa náo nhiệt, giàu có sung túc.
Thế nhưng đặt trong thời điểm đại chiến sắp diễn ra, Hải Thú tràn vào bờ, thực là khiến người ta không khỏi xúc động muốn mắng to một câu là “trầm mê hưởng lạc, chẳng mấy mà lạc cực sinh bi”.
Người trong lòng không có chí lớn, chỉ mong xong việc rồi nhanh chóng về cổ viện như Đỗ Thải Hà trông thấy cảnh này còn phải nhíu mày một cái. Nếu đổi lại là ông đại sư huynh ngố rừng của cô nàng, chắc hẳn là sẽ không nén nổi xông vào đại náo, chửi mắng người ta một phen cho tỉnh ngộ.
“Đỗ tiểu thư, hay là thôi đi chỗ khác?”
Song Vô Song thấy sắc mặt của Đỗ Thải Hà khác lạ, mới hắng giọng, lên tiếng khuyên bảo.
Cậu chàng vẫn chưa quên nhiệm vụ của bản thân chính là tiếp đón vị đồ đệ thứ ba của Bích Mặc tiên sinh cho tốt. Lại thêm trong Kiếm Trì vẫn có lời đồn, tính nết của vị Đỗ cô nương này không được tốt cho lắm, rất thích chọc ngoáy gây chuyện, dường như chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Song Vô Song cảm thấy với tính cách của khách quý như thế, nếu như Đỗ Thải Hà tiến vào Lam Ba trà lầu, chắc chắn sẽ gây nên chuyện thị phi không nhỏ, không cẩn thận còn có thể khiến cả thành Tuyết Hoa rối loạn tưng bừng.
Xuất phát từ phương châm phòng hỏa hơn cứu hỏa, Song Vô Song lập tức khuyên Đỗ tiểu thư đi nơi khác.
Thế nhưng...
Đỗ Thải Hà chỉ biến sắc một chốc, rồi gương mặt lại trở nên bình tĩnh như cũ. Cô nàng cười lên, vỗ vai một trong hai người Song Vô Song một cái, nói:
“Không sao, chẳng qua là thấy hơi bất ngờ thôi. Không ngờ vào lúc này rồi mà các vị tao nhân mặc khách còn có nhã hứng làm thơ nghe hát. Bội phục.”
“Đỗ tiểu thư, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Cậu chàng trông thấy điệu cười của Đỗ Thải Hà mà sống lưng lạnh buốt, vội vội vàng vàng hỏi lại, biểu cảm trên mặt đầy vẻ đề phòng. Song Vô Song từng nghe các sư huynh sư muội trong Kiếm Trì kể, mỗi lần vị tam đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh nở nụ cười là thể nào cũng đang toan tính chơi xỏ ai đó.
Đỗ Thải Hà đáp:
“Song huynh đệ cả nghĩ rồi. Tiểu nữ chỉ muốn kiếm thêm một khoản, sau này có thể tự chủ tự lập, chứ cứ dựa dẫm mãi vào Kiếm Trì coi sao được? Những vị tao nhân mặc khách ở đây dại chiến sắp nổ ra mà còn đến đây tiêu tiền, tiểu nữ mừng còn chẳng kịp, sao lại gây chuyện thị phi cho được?”
Song Vô Song vẫn còn thấy ngờ ngợ, song cô nàng đã nói đến vậy, cậu chàng cũng không tiện từ chối tiếp, không thì lại thành thất lễ với khách. Thế là, hai người Song Vô Song dẫn đường, đưa Đỗ Thải Hà đi thẳng qua cổng chính Lam Ba trà lâu.
Hai thằng nhóc ăn mặc giống thư đồng lúc này cũng có phản ứng, đồng thời sử dụng thần thức quét qua ba người Song, Đỗ một cái. Đỗ Thải Hà không ngờ đối phương còn trẻ, mà tu vi cũng đạp vào tam cảnh, “ồ” lên một cái, tỏ vẻ kinh ngạc. Song Vô Song lấy lệnh bài thân phận ra, hai thằng nhóc bèn đổi hẳn thái độ, cười đon đả, mình cúi thấp, làm thủ thế mời.
Vừa bước vào quán, mùi hoa mai quyện trong hương sen nồng nàn đã phảng tới, Chỉ thấy các dãy nhà của trà lâu được xây theo hình bát giác khép kín, trong sân có tám cái cầu nhỏ vây quanh một cái hồ nhân tạo ở trung tâm. Trong hồ trồng đầy hoa sen, chính đang nở rộ, từng đóa từng đóa sen hồng lấp loáng trong làn nước. Lại thấy, ở mỗi đầu cầu đều trồng hai cây tử mai, nở bung từng chùm hoa tím biếc, thỉnh thoảng gió thổi qua, hoa mai tám cánh lại rời cành, rơi xuống mặt hồ bên dưới. Đỗ Thải Hà trông thấy mấy chậu mai chỉ mọc trên dãy Hoàng Liên thuộc nước Sở, thoáng chốc trở nên thất thần, ký ức quay lại thuở niên thiếu còn là một cô thôn nữ không hiểu sự đời.
Đang lúc cô nàng ngẩn người, bên cạnh chợt vang lên giọng nói chua loét:
“Sư huynh, kia chẳng phải Đỗ sư tỷ sao?”
“Hừ! Người ta giờ đã bái Bích Mặc tiên sinh làm sư phụ, là nhân vật lớn rồi, đâu còn quan hệ gì đến tông môn nữa. Sư muội, đừng tự chuốc lấy nhục.”
Đỗ Thải Hà ngoáy đầu, phát hiện phía xa có một toán thiếu niên nam nữ, người nào người nấy đều mặc đạo bào có thêu đồ án thái cực, bên hông đeo kiếm gỗ, tay cầm gương bát quái. Tên nào tên nấy lúc này đều dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn cô nàng, có người thậm chí khinh khỉnh nhổ toẹt một bãi nước bọt ra đất, hừ lạnh một cái.
Thế nhưng, ánh mắt cô nàng trước sau vẫn không rời khỏi thiếu niên cầm đầu.
Một cậu thiếu niên dáng người dong dỏng cao, gầy gò anh tuấn, tuy còn trẻ nhưng mái tóc đã ngả màu muối tiêu hệt như tóc của người ngũ tuần, lục tuần gì đó. Đặc biệt hơn, là hai con mắt của cậu ta có hai màu khác hẳn nhau, trái đen như mực Tàu, phải vàng như hổ phách.
Song Vô Song nhíu mày, nói:
“Chư vị bằng hữu Long Hổ sơn, Đỗ tiểu thư là khách của Kiếm Trì, xin nói chuyện cho sạch sẽ một chút.”
Nghe cậu chàng nói vậy, trong đám người của Long Hổ sơn, thiếu niên có đôi mắt hai màu khác nhau bỗng hừ lạnh một tiếng. Con mắt phải vàng óng của y dường như lập lòe sáng lên, ném một ánh nhìn lạnh lẽo về phía Đỗ Thải Hà, đoạn hỏi ngược:
“Sao? Kiếm Trì hiện giờ vì bợ đít cái vị Bích Mặc tiên sinh kia mà không cho người khác nói sự thật nữa à?”
Bên cạnh y, một thiếu nữ tóc thắt thành một cái bím dài, khóe mắt có nốt ruồi lệ bấy giờ cũng lên tiếng tiếp lời:
“Đúng vậy. Bọn ta thừa nhận, núi Long Hổ không phải đối thủ của Bích Mặc tiên sinh. Cái chuyện Đỗ Thải Hà phản bội sư môn, bái vào môn hạ nhà khác, bọn ta cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không tiếp tục truy cứu. Thế nhưng, ngay cả nói câu thật lòng Kiếm Trì cũng phải khó chịu thay mặt Nguyễn Đông Thanh sao? Đường đường là thánh địa, do đích thân Kiếm Thánh đại nhân sáng tạo nên mà giờ luân lạc đến mức đi làm chó săn cho kẻ khác rồi sao?”
“Được rồi, sư muội. Chúng ta dù sao cũng là khách.”
Thiếu niên tóc trắng đưa tay, lườm Đỗ Thải Hà một cái, đoạn quay phắt mình, rảo bước đi về phía cầu thang lên lầu.
Song Vô Song lắc đầu, cười khổ, đoạn lại hỏi:
“Đỗ tiểu thư, vẫn vào quán chứ?”
“Sao lại không vào? Không phải chỉ là mấy vị cố nhân thôi sao?”
Đỗ Thải Hà đáp gọn, giọng bình thản, giống như đang nói một chuyện hết sức hiển nhiên. Thế nhưng, Song Vô Song lại loáng thoáng cảm thấy dường như tâm cảnh của cô nàng chẳng được bình tĩnh như những gì đang thể hiện ra ngoài. Hiển nhiên, Đỗ Thải Hà và Kim Đồng, Ngọc Nữ của Kiếm Trì có uyên nguyên gì đó không muốn nói ra.
Cậu chàng lắc đầu, quyết định không tọc mạch vào chuyện của người khác.
“Thôi bỏ đi. Dù sự thật có thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến lượt đám thiếu niên chưa ráo máu đầu chúng ta để ý. Không phải sao?”
Vốn là cô nàng cũng chỉ muốn khuyên bảo Song Vô Song, để tránh cái chuyện cậu chàng vì một câu nói vô tình của mình mà đến nỗi phải hoài nghi nhân sinh.
Dù sao, nói gì thì nói, đối với đệ tử của Kiếm Trì, Phạt Hải Kiếm Thánh chẳng khác nào tín ngưỡng, là thần tượng từ tấm bé đến lúc trưởng thành. Càng chớ nói chi Song Vô Song còn là con của Hàn Ngọc Sương, con cháu của Kiếm Thánh Hàn Kinh Vũ.
Chẳng ngờ, Song Vô Song lại nghiêm hẳn sắc mặt, nói:
“Đỗ tiểu thư, lời này của tiểu thư Vô Song thấy không đúng lắm. Thiên hạ này cũng là thiên hạ của thiếu niên, người trẻ tuổi có trời đất của riêng mình.”
“Lời này hay thật, rất nhiệt huyết. Không biết là danh ngôn của người nào?”
“Thật không dám giấu tiểu thư. Tương truyền là của tằng tổ.”
...
“Ba người” vừa đi vừa nói chuyện, một bên kể về giai thoại của Hàn Kinh Vũ, một bên thuật lại những gì mắt thấy tai nghe từ Nguyễn Đông Thanh. Cứ thế chẳng mấy chốc, cả hai đã đi hết Thiên Thê, xuống khỏi thành lầu, đặt chân đến thành bắc.
So với phía nam nhốn nháo nhộn nhịp, thành bắc lại bình đạm an tĩnh hơn nhiều.
Đường phố ít người lại qua, thành thử cũng chẳng nhộn nhịp đô hội được bằng. Trên đường ít thấy người đi bộ, chủ yếu là ngựa xe võng kiệu là chính, cảnh tượng quả thực chẳng khác mấy so với Quận Nhị ở thành Cổ Long Đại Việt. Bóng hàng rong buôn gánh bán bưng, ngược xuôi tất tả ở chợ thành nam thì ở đây cũng không thấy đâu cả. Cả phố trên ngõ dưới chủ yếu là các cửa tiệm đàng hoàng.
Tạ Thiên Hoa nhìn ngang ngó dọc một hồi, thấy nơi đây nhiều nhất là các tiệm ăn vặt, chủ yếu là những món nhanh, có thể vừa đi vừa ăn như cơm nắm, chả viên xiên, ô mai, hạt dẻ.v.v...
Kế đến là các tiệm sách, chủ yếu là bán tranh chữ, thi tập, văn phòng tứ bảo. Chốc chốc lại thấy mấy thư sinh ăn mặc sạch sẽ, tay ôm mấy quyển trục vào quán, dường như là muốn gửi bán tự thiếp.
Song Vô Song chỉ tay về phía xa, nói:
“Đỗ tiểu thư, sắp đến rồi. Cái nơi nằm giữa ca phường và thanh lâu kia chính là Lam Ba trà lầu.”
Đỗ Thải Hà nhìn theo hướng cậu chàng chỏ, thì phát hiện ngay vị trí đắc địa nhất cả con đường cái gần Thiên Thê bấy giờ tọa lạc một ngôi lầu ba tầng, mặt tiền rộng đến ba mươi trượng có dư.
Trước cửa lầu ngựa xe đứng đầy như nêm cối, bốn góc đường đều có một thiếu niên tóc còn để chỏm, mặc áo thư đồng vừa cười vừa dẫn đoàn xe tiến dần về phía sau tửu lầu. Lại nghe loáng thoáng tiếng đàn ca sáo nhạc vang lên từ ca phường kỹ viện hai bên tả hữu, huyên náo mười phần. Bình thường mà nói, thì quả thực là một cảnh sắc phồn hoa náo nhiệt, giàu có sung túc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng đặt trong thời điểm đại chiến sắp diễn ra, Hải Thú tràn vào bờ, thực là khiến người ta không khỏi xúc động muốn mắng to một câu là “trầm mê hưởng lạc, chẳng mấy mà lạc cực sinh bi”.
Người trong lòng không có chí lớn, chỉ mong xong việc rồi nhanh chóng về cổ viện như Đỗ Thải Hà trông thấy cảnh này còn phải nhíu mày một cái. Nếu đổi lại là ông đại sư huynh ngố rừng của cô nàng, chắc hẳn là sẽ không nén nổi xông vào đại náo, chửi mắng người ta một phen cho tỉnh ngộ.
“Đỗ tiểu thư, hay là thôi đi chỗ khác?”
Song Vô Song thấy sắc mặt của Đỗ Thải Hà khác lạ, mới hắng giọng, lên tiếng khuyên bảo.
Cậu chàng vẫn chưa quên nhiệm vụ của bản thân chính là tiếp đón vị đồ đệ thứ ba của Bích Mặc tiên sinh cho tốt. Lại thêm trong Kiếm Trì vẫn có lời đồn, tính nết của vị Đỗ cô nương này không được tốt cho lắm, rất thích chọc ngoáy gây chuyện, dường như chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Song Vô Song cảm thấy với tính cách của khách quý như thế, nếu như Đỗ Thải Hà tiến vào Lam Ba trà lầu, chắc chắn sẽ gây nên chuyện thị phi không nhỏ, không cẩn thận còn có thể khiến cả thành Tuyết Hoa rối loạn tưng bừng.
Xuất phát từ phương châm phòng hỏa hơn cứu hỏa, Song Vô Song lập tức khuyên Đỗ tiểu thư đi nơi khác.
Thế nhưng...
Đỗ Thải Hà chỉ biến sắc một chốc, rồi gương mặt lại trở nên bình tĩnh như cũ. Cô nàng cười lên, vỗ vai một trong hai người Song Vô Song một cái, nói:
“Không sao, chẳng qua là thấy hơi bất ngờ thôi. Không ngờ vào lúc này rồi mà các vị tao nhân mặc khách còn có nhã hứng làm thơ nghe hát. Bội phục.”
“Đỗ tiểu thư, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
Cậu chàng trông thấy điệu cười của Đỗ Thải Hà mà sống lưng lạnh buốt, vội vội vàng vàng hỏi lại, biểu cảm trên mặt đầy vẻ đề phòng. Song Vô Song từng nghe các sư huynh sư muội trong Kiếm Trì kể, mỗi lần vị tam đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh nở nụ cười là thể nào cũng đang toan tính chơi xỏ ai đó.
Đỗ Thải Hà đáp:
“Song huynh đệ cả nghĩ rồi. Tiểu nữ chỉ muốn kiếm thêm một khoản, sau này có thể tự chủ tự lập, chứ cứ dựa dẫm mãi vào Kiếm Trì coi sao được? Những vị tao nhân mặc khách ở đây dại chiến sắp nổ ra mà còn đến đây tiêu tiền, tiểu nữ mừng còn chẳng kịp, sao lại gây chuyện thị phi cho được?”
Song Vô Song vẫn còn thấy ngờ ngợ, song cô nàng đã nói đến vậy, cậu chàng cũng không tiện từ chối tiếp, không thì lại thành thất lễ với khách. Thế là, hai người Song Vô Song dẫn đường, đưa Đỗ Thải Hà đi thẳng qua cổng chính Lam Ba trà lâu.
Hai thằng nhóc ăn mặc giống thư đồng lúc này cũng có phản ứng, đồng thời sử dụng thần thức quét qua ba người Song, Đỗ một cái. Đỗ Thải Hà không ngờ đối phương còn trẻ, mà tu vi cũng đạp vào tam cảnh, “ồ” lên một cái, tỏ vẻ kinh ngạc. Song Vô Song lấy lệnh bài thân phận ra, hai thằng nhóc bèn đổi hẳn thái độ, cười đon đả, mình cúi thấp, làm thủ thế mời.
Vừa bước vào quán, mùi hoa mai quyện trong hương sen nồng nàn đã phảng tới, Chỉ thấy các dãy nhà của trà lâu được xây theo hình bát giác khép kín, trong sân có tám cái cầu nhỏ vây quanh một cái hồ nhân tạo ở trung tâm. Trong hồ trồng đầy hoa sen, chính đang nở rộ, từng đóa từng đóa sen hồng lấp loáng trong làn nước. Lại thấy, ở mỗi đầu cầu đều trồng hai cây tử mai, nở bung từng chùm hoa tím biếc, thỉnh thoảng gió thổi qua, hoa mai tám cánh lại rời cành, rơi xuống mặt hồ bên dưới. Đỗ Thải Hà trông thấy mấy chậu mai chỉ mọc trên dãy Hoàng Liên thuộc nước Sở, thoáng chốc trở nên thất thần, ký ức quay lại thuở niên thiếu còn là một cô thôn nữ không hiểu sự đời.
Đang lúc cô nàng ngẩn người, bên cạnh chợt vang lên giọng nói chua loét:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sư huynh, kia chẳng phải Đỗ sư tỷ sao?”
“Hừ! Người ta giờ đã bái Bích Mặc tiên sinh làm sư phụ, là nhân vật lớn rồi, đâu còn quan hệ gì đến tông môn nữa. Sư muội, đừng tự chuốc lấy nhục.”
Đỗ Thải Hà ngoáy đầu, phát hiện phía xa có một toán thiếu niên nam nữ, người nào người nấy đều mặc đạo bào có thêu đồ án thái cực, bên hông đeo kiếm gỗ, tay cầm gương bát quái. Tên nào tên nấy lúc này đều dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn cô nàng, có người thậm chí khinh khỉnh nhổ toẹt một bãi nước bọt ra đất, hừ lạnh một cái.
Thế nhưng, ánh mắt cô nàng trước sau vẫn không rời khỏi thiếu niên cầm đầu.
Một cậu thiếu niên dáng người dong dỏng cao, gầy gò anh tuấn, tuy còn trẻ nhưng mái tóc đã ngả màu muối tiêu hệt như tóc của người ngũ tuần, lục tuần gì đó. Đặc biệt hơn, là hai con mắt của cậu ta có hai màu khác hẳn nhau, trái đen như mực Tàu, phải vàng như hổ phách.
Song Vô Song nhíu mày, nói:
“Chư vị bằng hữu Long Hổ sơn, Đỗ tiểu thư là khách của Kiếm Trì, xin nói chuyện cho sạch sẽ một chút.”
Nghe cậu chàng nói vậy, trong đám người của Long Hổ sơn, thiếu niên có đôi mắt hai màu khác nhau bỗng hừ lạnh một tiếng. Con mắt phải vàng óng của y dường như lập lòe sáng lên, ném một ánh nhìn lạnh lẽo về phía Đỗ Thải Hà, đoạn hỏi ngược:
“Sao? Kiếm Trì hiện giờ vì bợ đít cái vị Bích Mặc tiên sinh kia mà không cho người khác nói sự thật nữa à?”
Bên cạnh y, một thiếu nữ tóc thắt thành một cái bím dài, khóe mắt có nốt ruồi lệ bấy giờ cũng lên tiếng tiếp lời:
“Đúng vậy. Bọn ta thừa nhận, núi Long Hổ không phải đối thủ của Bích Mặc tiên sinh. Cái chuyện Đỗ Thải Hà phản bội sư môn, bái vào môn hạ nhà khác, bọn ta cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không tiếp tục truy cứu. Thế nhưng, ngay cả nói câu thật lòng Kiếm Trì cũng phải khó chịu thay mặt Nguyễn Đông Thanh sao? Đường đường là thánh địa, do đích thân Kiếm Thánh đại nhân sáng tạo nên mà giờ luân lạc đến mức đi làm chó săn cho kẻ khác rồi sao?”
“Được rồi, sư muội. Chúng ta dù sao cũng là khách.”
Thiếu niên tóc trắng đưa tay, lườm Đỗ Thải Hà một cái, đoạn quay phắt mình, rảo bước đi về phía cầu thang lên lầu.
Song Vô Song lắc đầu, cười khổ, đoạn lại hỏi:
“Đỗ tiểu thư, vẫn vào quán chứ?”
“Sao lại không vào? Không phải chỉ là mấy vị cố nhân thôi sao?”
Đỗ Thải Hà đáp gọn, giọng bình thản, giống như đang nói một chuyện hết sức hiển nhiên. Thế nhưng, Song Vô Song lại loáng thoáng cảm thấy dường như tâm cảnh của cô nàng chẳng được bình tĩnh như những gì đang thể hiện ra ngoài. Hiển nhiên, Đỗ Thải Hà và Kim Đồng, Ngọc Nữ của Kiếm Trì có uyên nguyên gì đó không muốn nói ra.
Cậu chàng lắc đầu, quyết định không tọc mạch vào chuyện của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro