Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Phiên Ngoại: Lu...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
“Lý công tử, thôi thì ngài cứ nói thẳng đi. Chuyện triều đình xưa nay giới nhân sĩ giang hồ chúng ta đâu có để tâm, cần gì phải úp úp mở mở như thế?”
Mạc Kỳ Hoa nói, ngữ khí chứa đầy sự bất mãn.
Lý công tử ho khan một cái, cười:
“Xin thứ lỗi, bình thường thuyết thư ở chợ thành ra quen miệng. Nhưng câu vừa rồi của Mạc cô nương thực ra cũng không đúng. Vị Lan phi này có liên hệ mật thiết với giới võ lâm.”
“Hừ. Cái vị chí tôn kia coi đám khách giang hồ chúng ta chẳng khác nào nhìn cái gai trong mắt. Bao nhiêu tiểu thư nhà quyền quý không tìm, tự dưng để mắt đến bọn đàn bà tứ chiêng ăn gió nằm sương chúng ta làm gì?”
Đạp Tuyết thần ni cũng lên tiếng, ra chiều vô cùng bất mãn với thái độ của vị hoàng đế ở Long thành kia.
Gã học trò họ Lý nói:
“Lan phi họ Đào, tên Lạc Anh, xuất thân từ Tiểu Sơn Trang. Đào Tử Tu nửa đời trước vào triều làm tướng, đánh đông dẹp bắc. Nửa đời sau cáo quan về nhà, chấn áp quần hùng. Nói y một nửa là người của triều đình, một nửa là người của giới võ lâm chắc cũng không sai. Gái giang hồ không đủ lọt vào ánh mắt của vị chí tôn kia, nhưng tướng môn hổ nữ thì khác, các vị nói đúng không?”
“Kể ra cũng đúng.”
“Còn vị Lan phi này có quan hệ gì với Mạc Tuyên, vậy thì phải kể từ mười hai năm trước.
“Khi đó, ở trong một quán rượu cũ nát ngoại ô Long thành, một tên thư sinh áo vải gặp được một vị công tử. Hai người bọn hắn ấy mà... một thì vừa mới đắc tội Hổ Lang bang hoành hành khắp bốn khu chợ, bảy mươi hai con phố Long thành; một thì vừa gây thù với Kinh Long bang hùng bá tám mươi dặm đường sông vùng kinh đô. Bọn hắn bị người ta truy sát, trốn vào trong quán rượu cũ đó...
“Bọn hắn đều tưởng người kia là truy binh, thế là đánh nhau một trận. Sau đó lại cùng uống hết rượu trong quán, say không biết trời đất là gì. Đến sáng thậm chí còn chẳng có tiền trả, phải vội vàng bỏ trốn. Đáng tiếc là trốn không thoát, bị lão chủ tiệm đánh cho một trận mềm xương.”
Trừng Quang nói:
“Tên thư sinh áo vải hẳn là Lý công tử, Lý Bố Y. Vậy vị công tử kia hẳn là Mạc Tuyên. Thư sinh, bần tăng không có hứng thú nghe ngươi ôn chuyện về ma đầu kia, mau vào chuyện chính đi.”
“Sư cọ, nhà ngươi không nghe thì để người khác nghe.”
Mạc Kỳ Hoa trừng mắt với gã, đoạn hất hất đầu ra hiệu cho Lý Bố Y tiếp tục câu chuyện dang dở.
Thư sinh gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi lại tiếp tục:
“Hai người kia bị chủ quán giữ lại, làm công ba tháng mới thả đi. Trong quãng thời gian này, cả thư sinh nghèo và công tử đều không được trả một đồng, nhưng cơm chan với rượu thì ăn không thiếu. Công lực của họ cũng tăng thêm mỗi ngày, chẳng mấy chốc đã có chỗ đứng trên giang hồ. Về sau, chủ quán rượu hay tin hai người muốn vào kinh dự thi giành lấy công danh bèn thả cho bọn họ đi. Về sau, khi hai người bọn họ đã trở thành Bạch Tuyên Bố Y nổi tiếng kinh thành, quay về chốn xưa thì đã không thấy quán rượu đâu cả.”
Gã vừa kể đến đây, thì Nguyễn Thu Thanh đã đột nhiên bước tới.
Lúc trước lão cẩn thận từng li từng tí, không dám hó hé nửa chữ, cơ hồ là biến bản thân thành người trong suốt. Thế mà bây giờ chẳng rõ can đảm từ đâu mà Nguyễn Thu Thanh lại xen ngang vào cuộc nói chuyện của bốn người Lý Bố Y.
Chỉ thấy lão đột nhiên quỳ xuống, dập đầu binh binh trên sàn, hô to:
“Vị... vị công tử này. Ta xin cắn rơm cắn cỏ cầu xin cậu, hãy nói cho ta biết quán rượu đổ nát kia ở đâu. Làm ơn... Cầu xin cậu...”
“Chủ quán mau đứng lên. Vì sao lại...”
Lý Bố Y phất tay, nhu kình phóng ra như dải lụa muốn nâng Nguyễn Thu Thanh dậy, nhưng lão chủ quán nhất quyết không chịu. Vừa mới thẳng lưng lên là lão đã lập tức cúi gằm đầu xuống đất.
Đạp Tuyết thần ni nói:
“Người mà hai... hai người kia gặp phải chắc là Tửu Tiên – Tam Bôi Tửu. Vị này ngày xưa có chút nhân quả với Kim Liên các, bí phương ủ Tam Trản Thu Liên trấn quán cũng là do lão giúp đỡ mới tạo ra được. Có phải không chủ quán?”
“Đúng... đúng vậy. Tiên cô nói không sai.”
Nguyễn Thu Thanh nghe xong, lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trong mắt sáng rỡ vẻ chờ đợi.
Lý Bố Y nhìn lão như thế cũng không tiện từ chối, bèn nói:
“Vậy đi, chờ lát nữa nói xong, Lý mỗ sẽ viết một địa chỉ cho lão đến tìm.”
“Ơn đức dày như núi sâu như biển, lão xin kết cỏ ngậm vành, kiếp sau tiếp tục trả ơn của công tử.”
Nguyễn Thu Thanh nói xong, bèn thức thời đứng sang một bên, để Lý Bố Y tiếp tục câu chuyện về hắn và Mạc Tuyên.
Lý Bố Y nói:
“Trong ba tháng hai người kia làm công ở quán rượu, Tửu Tiên tiền bối có tiết lộ một vài thứ. Trong đó phải kể đến là bí thuật khởi tử hồi sinh, nghe nói là giấu trong bốn báu vật trấn quốc. Thư sinh áo vải thì cho là chuyện tiếu lâm, không nghĩ tới nữa. Nhưng vị công tử kia xem ra lại khắc cốt ghi tâm, để chuyện này trong lòng.”
Ngừng một lát, gã lại tiếp:
“Sau khi vào thành, hai người bọn hắn cùng đại náo các loại thi hội, tụ tập của giới công tử, chẳng mấy mà hung danh lan xa, cũng chứng kiến đủ các loại lừa gạt, tranh quyền đoạt lợi. Thư sinh áo vải quy quy củ củ, rất được lòng giới nhà Nho. Còn công tử hoa quý kia thì lại phóng khoáng tự do, thơ văn thường sai luật, bị người chế nhạo là Cóc Làm Thơ. Tiếng tăm của thư sinh lan vào trong triều, có quan lại ngỏ ý muốn nâng đỡ hắn, nhưng hắn lại không có tiền đút lót, thế là chuyện không thành.
“Tối hôm ấy, ở rùng tùng ngoài cửa Quốc Tử giám, công tử bất bình thay thư sinh, bèn rút kiếm chém cây lớn, miệng ngâm bốn câu thơ:
“Bạt kiếm trảm tùng bách.
Cử bôi vấn thiên thanh:
Vị thùy sử thiên hạ phân tranh?
Mạc yếu công danh...
“Có lẽ là duyên phận, Tế Tửu tiên sinh của Quốc Tử giám vô tình phát hiện, bèn thu nhận hai người bọn hắn. Vừa dạy đọc sách, lại truyền võ nghệ. Chẳng mấy chốc, năm đó kinh thành hoa đào nở, thư sinh đỗ đạt văn trạng nguyên, công tử giật được ngôi đầu hội võ. Văn võ lưỡng trạng nguyên, Bạch Tuyên Bố Y, cũng coi như là một giai thoại chốn kinh đô người lừa ta gạt.”
Lý Bố Y ngâm thơ, hai mắt lim dim, mặt lộ vẻ hoài niệm. Từng câu từng chữ hắn dùng ngôi thứ ba để thuật lại, như là thuyết thư tiên sinh ở chợ, kể một câu chuyện của người xa lạ. Ấy vậy mà vẫn khiến người khác cảm thấy bồi hồi, như thể tự mình trải nghiệm cảm giác hồi ức cuồn cuộn dồn về như sóng biển.
Kể đến đây, Lý Bố Y lại ngó Trừng Quang một cái, cười:
“Đại sư, chuyện ngài muốn nghe đến rồi.”
Gã thầy chùa hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt sang hướng khác. Đạp Tuyết thần ni thấy thế, bèn nói:
“Đại sư, sân niệm của ngài quá nặng.”
“Phật cũng có nộ tướng, bằng không lấy đâu ra Bất Động Minh Vương?”
Lý Bố Y ngó lơ cuộc cãi vã giữa hai người, lại kể tiếp:
“Hội võ năm đó, vừa đúng dịp Đào Tử Tu vào kinh diện thánh, làm quan chủ khảo. Đào Lạc Anh cũng theo thân phụ đến kinh thành, hơn nữa quỷ thần xui khiến giả làm nam nhi đến xem tỉ thí. Cuối cùng, công tử phải lòng cô ấy.”
Lý Bố Y thở dài:
“Sau đó, vị chí tôn kia thiết yến trước thềm rồng, chúc mừng nhân tài thiên hạ may được công danh. Kết quả lại khiến y được gặp Đào Lạc Anh. Ngày hôm sau, cha con Đào thị tiếp chỉ nạp phi, Long thành vui mừng như rộn rã. Hoàng đế hạ chỉ đại xá thiên hạ, rước phi tử mới vào cung. Duy chỉ có một vị tân khoa võ trạng nguyên là tựa lưng vào vách tường, uống rượu giải sầu.
“Từ đó, Bạch Tuyên công tử biến mất, chỉ còn một phế vật ăn không ngồi rồi. Chẳng ai dám tin kẻ lôi thôi lếch thếch, mình mẩy hôi rình nằm vạ vật ở chốn lầu xanh ngày này qua tháng khác lại là tân khoa võ trạng nguyên.”
Nói đến đây, Lý Bố Y thở ra một hơi dài, cảm khái:
“Thư sinh muốn giúp y, nhưng công tử không chịu nhận. Cứ thế ngày lại ngày, thư sinh vào Quốc Tử giám làm một thầy đồ, thành gia lập thất. Nhưng bất luận là ngày cưới, hay lễ thôi nôi của đứa con đầu lòng, người bạn công tử của gã cũng không xuất hiện. Thư sinh đã làm cha, không muốn con mình học thói ăn ở kỹ viện, thành thử hai bên cũng không qua lại nữa.
“Lần kế tiếp, cũng là lần cuối cùng thư sinh nghe được tin tức của công tử, là năm năm sau lần hội ngộ ở quán rượu cũ nát. Bạch Tuyên công tử không rõ vì sao lại nổi giận cầm kiếm xông vào cung, từ ấy cũng biệt vô tăm tích. Người trong cung nói y hóa điên, đã bị ngự lâm quân giết chết. Thế nhưng thư sinh không tin...
“Chư vị... chuyện kể xong rồi.”
Lý Bố Y nâng chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, lẩm bẩm:
“Rượu cũng lạnh rồi.”
oOo
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương. Số chương còn lại của truyện ngắn: 3 chương.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Mạc Kỳ Hoa nói, ngữ khí chứa đầy sự bất mãn.
Lý công tử ho khan một cái, cười:
“Xin thứ lỗi, bình thường thuyết thư ở chợ thành ra quen miệng. Nhưng câu vừa rồi của Mạc cô nương thực ra cũng không đúng. Vị Lan phi này có liên hệ mật thiết với giới võ lâm.”
“Hừ. Cái vị chí tôn kia coi đám khách giang hồ chúng ta chẳng khác nào nhìn cái gai trong mắt. Bao nhiêu tiểu thư nhà quyền quý không tìm, tự dưng để mắt đến bọn đàn bà tứ chiêng ăn gió nằm sương chúng ta làm gì?”
Đạp Tuyết thần ni cũng lên tiếng, ra chiều vô cùng bất mãn với thái độ của vị hoàng đế ở Long thành kia.
Gã học trò họ Lý nói:
“Lan phi họ Đào, tên Lạc Anh, xuất thân từ Tiểu Sơn Trang. Đào Tử Tu nửa đời trước vào triều làm tướng, đánh đông dẹp bắc. Nửa đời sau cáo quan về nhà, chấn áp quần hùng. Nói y một nửa là người của triều đình, một nửa là người của giới võ lâm chắc cũng không sai. Gái giang hồ không đủ lọt vào ánh mắt của vị chí tôn kia, nhưng tướng môn hổ nữ thì khác, các vị nói đúng không?”
“Kể ra cũng đúng.”
“Còn vị Lan phi này có quan hệ gì với Mạc Tuyên, vậy thì phải kể từ mười hai năm trước.
“Khi đó, ở trong một quán rượu cũ nát ngoại ô Long thành, một tên thư sinh áo vải gặp được một vị công tử. Hai người bọn hắn ấy mà... một thì vừa mới đắc tội Hổ Lang bang hoành hành khắp bốn khu chợ, bảy mươi hai con phố Long thành; một thì vừa gây thù với Kinh Long bang hùng bá tám mươi dặm đường sông vùng kinh đô. Bọn hắn bị người ta truy sát, trốn vào trong quán rượu cũ đó...
“Bọn hắn đều tưởng người kia là truy binh, thế là đánh nhau một trận. Sau đó lại cùng uống hết rượu trong quán, say không biết trời đất là gì. Đến sáng thậm chí còn chẳng có tiền trả, phải vội vàng bỏ trốn. Đáng tiếc là trốn không thoát, bị lão chủ tiệm đánh cho một trận mềm xương.”
Trừng Quang nói:
“Tên thư sinh áo vải hẳn là Lý công tử, Lý Bố Y. Vậy vị công tử kia hẳn là Mạc Tuyên. Thư sinh, bần tăng không có hứng thú nghe ngươi ôn chuyện về ma đầu kia, mau vào chuyện chính đi.”
“Sư cọ, nhà ngươi không nghe thì để người khác nghe.”
Mạc Kỳ Hoa trừng mắt với gã, đoạn hất hất đầu ra hiệu cho Lý Bố Y tiếp tục câu chuyện dang dở.
Thư sinh gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi lại tiếp tục:
“Hai người kia bị chủ quán giữ lại, làm công ba tháng mới thả đi. Trong quãng thời gian này, cả thư sinh nghèo và công tử đều không được trả một đồng, nhưng cơm chan với rượu thì ăn không thiếu. Công lực của họ cũng tăng thêm mỗi ngày, chẳng mấy chốc đã có chỗ đứng trên giang hồ. Về sau, chủ quán rượu hay tin hai người muốn vào kinh dự thi giành lấy công danh bèn thả cho bọn họ đi. Về sau, khi hai người bọn họ đã trở thành Bạch Tuyên Bố Y nổi tiếng kinh thành, quay về chốn xưa thì đã không thấy quán rượu đâu cả.”
Gã vừa kể đến đây, thì Nguyễn Thu Thanh đã đột nhiên bước tới.
Lúc trước lão cẩn thận từng li từng tí, không dám hó hé nửa chữ, cơ hồ là biến bản thân thành người trong suốt. Thế mà bây giờ chẳng rõ can đảm từ đâu mà Nguyễn Thu Thanh lại xen ngang vào cuộc nói chuyện của bốn người Lý Bố Y.
Chỉ thấy lão đột nhiên quỳ xuống, dập đầu binh binh trên sàn, hô to:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vị... vị công tử này. Ta xin cắn rơm cắn cỏ cầu xin cậu, hãy nói cho ta biết quán rượu đổ nát kia ở đâu. Làm ơn... Cầu xin cậu...”
“Chủ quán mau đứng lên. Vì sao lại...”
Lý Bố Y phất tay, nhu kình phóng ra như dải lụa muốn nâng Nguyễn Thu Thanh dậy, nhưng lão chủ quán nhất quyết không chịu. Vừa mới thẳng lưng lên là lão đã lập tức cúi gằm đầu xuống đất.
Đạp Tuyết thần ni nói:
“Người mà hai... hai người kia gặp phải chắc là Tửu Tiên – Tam Bôi Tửu. Vị này ngày xưa có chút nhân quả với Kim Liên các, bí phương ủ Tam Trản Thu Liên trấn quán cũng là do lão giúp đỡ mới tạo ra được. Có phải không chủ quán?”
“Đúng... đúng vậy. Tiên cô nói không sai.”
Nguyễn Thu Thanh nghe xong, lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trong mắt sáng rỡ vẻ chờ đợi.
Lý Bố Y nhìn lão như thế cũng không tiện từ chối, bèn nói:
“Vậy đi, chờ lát nữa nói xong, Lý mỗ sẽ viết một địa chỉ cho lão đến tìm.”
“Ơn đức dày như núi sâu như biển, lão xin kết cỏ ngậm vành, kiếp sau tiếp tục trả ơn của công tử.”
Nguyễn Thu Thanh nói xong, bèn thức thời đứng sang một bên, để Lý Bố Y tiếp tục câu chuyện về hắn và Mạc Tuyên.
Lý Bố Y nói:
“Trong ba tháng hai người kia làm công ở quán rượu, Tửu Tiên tiền bối có tiết lộ một vài thứ. Trong đó phải kể đến là bí thuật khởi tử hồi sinh, nghe nói là giấu trong bốn báu vật trấn quốc. Thư sinh áo vải thì cho là chuyện tiếu lâm, không nghĩ tới nữa. Nhưng vị công tử kia xem ra lại khắc cốt ghi tâm, để chuyện này trong lòng.”
Ngừng một lát, gã lại tiếp:
“Sau khi vào thành, hai người bọn hắn cùng đại náo các loại thi hội, tụ tập của giới công tử, chẳng mấy mà hung danh lan xa, cũng chứng kiến đủ các loại lừa gạt, tranh quyền đoạt lợi. Thư sinh áo vải quy quy củ củ, rất được lòng giới nhà Nho. Còn công tử hoa quý kia thì lại phóng khoáng tự do, thơ văn thường sai luật, bị người chế nhạo là Cóc Làm Thơ. Tiếng tăm của thư sinh lan vào trong triều, có quan lại ngỏ ý muốn nâng đỡ hắn, nhưng hắn lại không có tiền đút lót, thế là chuyện không thành.
“Tối hôm ấy, ở rùng tùng ngoài cửa Quốc Tử giám, công tử bất bình thay thư sinh, bèn rút kiếm chém cây lớn, miệng ngâm bốn câu thơ:
“Bạt kiếm trảm tùng bách.
Cử bôi vấn thiên thanh:
Vị thùy sử thiên hạ phân tranh?
Mạc yếu công danh...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có lẽ là duyên phận, Tế Tửu tiên sinh của Quốc Tử giám vô tình phát hiện, bèn thu nhận hai người bọn hắn. Vừa dạy đọc sách, lại truyền võ nghệ. Chẳng mấy chốc, năm đó kinh thành hoa đào nở, thư sinh đỗ đạt văn trạng nguyên, công tử giật được ngôi đầu hội võ. Văn võ lưỡng trạng nguyên, Bạch Tuyên Bố Y, cũng coi như là một giai thoại chốn kinh đô người lừa ta gạt.”
Lý Bố Y ngâm thơ, hai mắt lim dim, mặt lộ vẻ hoài niệm. Từng câu từng chữ hắn dùng ngôi thứ ba để thuật lại, như là thuyết thư tiên sinh ở chợ, kể một câu chuyện của người xa lạ. Ấy vậy mà vẫn khiến người khác cảm thấy bồi hồi, như thể tự mình trải nghiệm cảm giác hồi ức cuồn cuộn dồn về như sóng biển.
Kể đến đây, Lý Bố Y lại ngó Trừng Quang một cái, cười:
“Đại sư, chuyện ngài muốn nghe đến rồi.”
Gã thầy chùa hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt sang hướng khác. Đạp Tuyết thần ni thấy thế, bèn nói:
“Đại sư, sân niệm của ngài quá nặng.”
“Phật cũng có nộ tướng, bằng không lấy đâu ra Bất Động Minh Vương?”
Lý Bố Y ngó lơ cuộc cãi vã giữa hai người, lại kể tiếp:
“Hội võ năm đó, vừa đúng dịp Đào Tử Tu vào kinh diện thánh, làm quan chủ khảo. Đào Lạc Anh cũng theo thân phụ đến kinh thành, hơn nữa quỷ thần xui khiến giả làm nam nhi đến xem tỉ thí. Cuối cùng, công tử phải lòng cô ấy.”
Lý Bố Y thở dài:
“Sau đó, vị chí tôn kia thiết yến trước thềm rồng, chúc mừng nhân tài thiên hạ may được công danh. Kết quả lại khiến y được gặp Đào Lạc Anh. Ngày hôm sau, cha con Đào thị tiếp chỉ nạp phi, Long thành vui mừng như rộn rã. Hoàng đế hạ chỉ đại xá thiên hạ, rước phi tử mới vào cung. Duy chỉ có một vị tân khoa võ trạng nguyên là tựa lưng vào vách tường, uống rượu giải sầu.
“Từ đó, Bạch Tuyên công tử biến mất, chỉ còn một phế vật ăn không ngồi rồi. Chẳng ai dám tin kẻ lôi thôi lếch thếch, mình mẩy hôi rình nằm vạ vật ở chốn lầu xanh ngày này qua tháng khác lại là tân khoa võ trạng nguyên.”
Nói đến đây, Lý Bố Y thở ra một hơi dài, cảm khái:
“Thư sinh muốn giúp y, nhưng công tử không chịu nhận. Cứ thế ngày lại ngày, thư sinh vào Quốc Tử giám làm một thầy đồ, thành gia lập thất. Nhưng bất luận là ngày cưới, hay lễ thôi nôi của đứa con đầu lòng, người bạn công tử của gã cũng không xuất hiện. Thư sinh đã làm cha, không muốn con mình học thói ăn ở kỹ viện, thành thử hai bên cũng không qua lại nữa.
“Lần kế tiếp, cũng là lần cuối cùng thư sinh nghe được tin tức của công tử, là năm năm sau lần hội ngộ ở quán rượu cũ nát. Bạch Tuyên công tử không rõ vì sao lại nổi giận cầm kiếm xông vào cung, từ ấy cũng biệt vô tăm tích. Người trong cung nói y hóa điên, đã bị ngự lâm quân giết chết. Thế nhưng thư sinh không tin...
“Chư vị... chuyện kể xong rồi.”
Lý Bố Y nâng chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, lẩm bẩm:
“Rượu cũng lạnh rồi.”
oOo
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương. Số chương còn lại của truyện ngắn: 3 chương.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro