Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Phụ Chương: Bùi...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Trưa hôm đó, bốn người Hạ Hầu, Hoàng, Chu, Hàn quây quần quanh một mâm cơm. Đồ ăn không tính là sơn hào hải vị, nhưng cũng không đến nỗi đạm bạc, vẫn được ba món thịt, hai món rau, cùng một món canh.
Ông chủ Hoàng sau sự ra mặt điều đình của cả anh trai và vợ thì cũng đành đầy bất lực chấp nhận bỏ qua cho Hàn Thu Thủy. Cũng may, Chu thị hiểu ý lại yêu chiều chồng, nấu cho y mấy món khoái khẩu, nên sự tức giận cùng khó chịu của gã cũng vơi đi không ít.
Đang ăn, thì bà chủ Chu quay sang Hạ Hầu Duyệt, nói:
“Đúng rồi, đại ca, em đã dặn người của ta chú ý Lã công tử rồi. Lúc nói chuyện với bọn họ, em còn nghe được một chuyện khá thú vị.”
“Chuyện gì vậy, nhị tẩu? Kể đi, kể đi, kể đi!”
Họ Hạ Hầu còn chưa kịp hỏi thì Hàn thị đã không kiềm chế được sự tò mò rồi.
Chu thị cười khẽ, đáp:
“Sợ nói ra em sẽ mất hứng đó. Chỉ là, dạo một tháng nay, có một nhóm người thần bí thu mua một số lượng lớn vài loại dược liệu. Khắp các nhà thuốc lớn nhỏ trong thành đều có dấu hiệu hết hàng, mà gần như cứ nhập hàng lại là đám người kia lại cho thu mua.”
Y như dự đoán, Hàn Thu Thủy nghe thấy chỉ là chuyện này thì xị mặt xuống, nói:
“Chán như vậy thì có gì thú vị chứ? Nhị tẩu, chị lừa em!”
Hạ Hầu Duyệt lắc đầu cười khổ, không buồn lí tới cô bé, mà hỏi em dâu:
“Giá cả như thế nào?”
“Bọn họ mua gấp năm lần giá thị trường, người của chúng ta cũng đã kiếm được không ít.”
Họ Hạ Hầu nghe vậy thì gãi cằm suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nói:
“Đúng là kỳ lạ. Nếu chuyện này đã xảy ra lâu như vậy, không có lý nào phủ thành chủ còn chưa biết. Nhưng đến bây giờ, anh vẫn chưa nghe thấy thành chủ có động thái gì.”
Ngưng một chốc, y lại tiếp:
“Em dâu, dặn người của chúng ta, mỗi lần thu mua thì chín phần giao cho khách, nhưng sang tay cho chúng ta một phần, cất vào kho của ta. Cần thì chúng ta bớt tiền ra bồi thường lại khoản thiếu kia.”
Ông chủ Hoàng nghe vậy thì chợt hỏi:
“Đại ca, anh cảm thấy mối làm ăn này có vấn đề sao?”
“Anh cũng chưa dám chắc, thế nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn.”
Hai vợ chồng Chu, Hoàng nghe vậy thì đều gật gù, duy chỉ có Hàn thị vẫn chưa hiểu, hỏi:
“Đại ca, sao phải phức tạp như thế? Nếu đối phương có vấn đề, chả phải chỉ cần cự tuyệt là xong sao?”
Nghe cô nàng hỏi vậy, mặt Hạ Hầu Tổng của chúng ta giật giật. Ông chủ Hoàng cũng nhìn cô bé với ánh mắt như nhìn kẻ ngu. Bà chủ quán nước nhịn cười, giải thích:
“Tiểu thư của tôi ơi, nào có đơn giản như vậy? Chúng ta mới chỉ là nghi ngờ, chả có chứng cớ gì, lại đi từ chối một mối làm ăn tốt như vậy, đến người mình còn chả phục nổi nói chi người ngoài?
“Mà với cái giá họ trả, chúng ta không tham gia vào, người ta cũng sẽ vẫn đạt mục đích thôi, khác biệt duy nhất là chúng ta không xơ múi được gì. Ngược lại, nếu người ta thật sự không có vấn đề gì, chỉ là chúng ta ‘lo bò trắng răng’, thì chả phải bỏ qua một món lợi kếch xù cho kẻ khác hưởng sao?”
Hạ Hầu Duyệt lúc này cũng tiếp lời:
“Chưa kể, hành động thu mua này có dấu hiệu đầu cơ tích trữ như vậy mà phủ thành chủ không có động tĩnh gì. Thế nên anh mới nghi ngờ đối phương là kẻ chúng ta không thể chọc vào được. Việc chúng ta tích trữ một lượng nhỏ chỉ là phòng thân, dù có lộ ra thì cũng có thể thu xếp nói chuyện. Nhưng nếu thẳng thừng từ chối, thì sẽ trực tiếp đắc tội họ.”
Hàn Thu Thủy nghe đến đây mới hiểu ra, giơ ngón cái lên, nói:
“Đại ca thật lợi hại!”
Ông chủ Hoàng thấy vẻ xun xoe của cô bé thì “hứ” lên một tiếng, đoạn khinh bỉ:
“Chỉ giỏi nịnh nọt!”
“Nhị tẩu, nhị ca bắt nạt em! Chị mau quản chồng chị đi!”
Hàn thị không chịu yếu thế, chạy ra núp sau lưng Chu thị, mách lẻo.
“Anh ấy nói oan cho em chắc? Chuyên tâm để ý một chút đi. Ngần này tuổi đầu rồi mà cứ như người trời ấy!”
Hàn Thu Thủy khi không lại bị chị dâu đâm cho một nhát bất ngờ, ủy khuất quay qua phía Hạ Hầu Duyệt:
“Đại ca, vợ chồng nhị ca hợp sức lại bắt nạt em!”
“Bớt làm trò đi! Tập trung ăn cho xong chiều còn đi làm việc. Muội lo mà làm công trả nợ cho nhị ca muội đi.”
“Ăn thì ăn. Làm thì làm. Làm gì căng? Với tài năng của muội mà còn sợ không kiếm được tiền chắc? Đợi sau này muội có tiền có quyền rồi, xem mọi người còn khinh thường muội được nữa hay không?”
Thấy cả nhà không ai đứng ở phía mình, Hàn thị “đau khổ” lầu bầu.
“Được rồi, được rồi, em là giỏi nhất!”
Bà chủ Chu cười nói.
“Cứ làm tốt việc trước mắt đi rồi nói.”
Câu này là của Hạ Hầu Duyệt.
“Cẩn thận nói trước bước không qua.”
Ông chủ Hoàng cũng cười, góp một câu.
Bữa trưa của một gia đình bốn người không chung huyết thống cứ thế mà vui vẻ trôi qua.
oOo
Buổi chiều, Hạ Hầu Duyệt ghé qua quảng trường chính gần phủ thành chủ xem qua một lượt bảng dán cáo thị xem có mối làm ăn nào đáng chú ý không, lại tạt qua khu của binh lính, nghĩa sĩ nói chuyện với người quen vài câu. Sau đó mới về phòng làm việc ở gần quán nước dưới gốc cây Bạch Đàn.
Khi hắn về tới nơi thì đã có không ít võ giả ngồi chờ ở hàng nước.
Chả là, từ sau khi võ đài ngầm ở trong thành bị Lý Thanh Vân phá bỏ, thì đám võ sĩ này đã cùng đường lại càng mạt lộ hơn. Không ít kẻ vì đồng tiền bát gạo mà chuyển sang cướp bóc đánh người, khiến tỉ lệ phạm tội tại Bạch Đế thành đột nhiên tăng vọt. Về sau phủ thành chủ cho binh lính bắt đám này nhốt vào đại lao thì tình hình mới lắng bớt xuống.
Những võ giả chưa bị nhốt vào lao tù thì thường xuyên chạy đến chỗ họ Hạ Hầu hỏi xem có việc gì bọn họ có thể làm kiếm miếng cơm hay không, khiến hắn cũng khá đau đầu. Từ chối đám người này thì không ổn, nhưng muốn kiếm việc bọn họ có thể làm cũng không phải là dễ dàng.
Cũng may, dạo gần đây, phía bên người tổ chức võ đài ngầm cũng đã có liên lạc với Hạ Hầu Tổng của chúng ta, đánh tiếng về việc cần tìm kiếm thêm nguồn tiền để xây dựng lại. Chỉ có điều, tiền vốn bọn họ có hiện tại thực ra chính là tiền ban đầu định thưởng cho đám võ sĩ. Thế nên, từ một góc độ nào đó, vấn đề khiến hắn mệt mỏi bấy lâu nay cũng từ họ mà ra cả.
Biết thì biết vậy nhưng Hạ Hầu Duyệt cũng chả thừa hơi đi oán trách ai. Tất cả bọn họ đều thân bất do kỷ, đang tìm cách sống trong hoàn cảnh mà cuộc đời ép họ vào mà thôi.
Sau khi tiêu tốn một hồi nước bọt, Hạ Hầu Tổng cũng tiễn được đám võ giả trước cửa đi, hứa hẹn nếu thấy mối làm ăn nào phù hợp sẽ cho người đến gọi bọn họ. Gã mới ngồi xuống còn chưa ấm chỗ thì đã có người đến tìm.
Kẻ tới là một thanh niên ngoài hai mươi ăn mặc theo lối đạo gia. Đây không phải ai khác mà chính là một trong hai người em kết nghĩa của Phó Kinh Hồng – Bùi Xuân Luận.
Họ Bùi hôm nay tới đây, đương nhiên là vì nhiệm vụ của hệ thống.
Dạo thời gian gần đây, hệ thống giao cho đám người Trang Bức thần giáo một lượng lớn “nhiệm vụ danh tiếng” ở châu Ngọc Lân. Nhiệm vụ cụ thể của Bùi Xuân Luận lần này là quyên tiền đầu tư giúp cho võ đài ngầm xây dựng lại.
Thế nhưng, võ đài ngầm muốn hoạt động thì cần bảo trì bí mật, không phải ai muốn đầu tư cũng được, mà cần có người giới thiệu. Lại thêm Trang Bức thần giáo tại Huyền Hoàng giới cũng không phải một tổ chức có tiếng tăm tốt đẹp gì. Tuy có không ít thế lực âm thầm qua lại với bọn chúng nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tỏ vẻ tẩy chay.
Thành thử, Bùi Xuân Luận hôm nay đến tìm Hạ Hầu Duyệt cũng là vì chỉ có Hạ Hầu Tổng của chúng ta mới có thể giúp được hắn. Họ Bùi lúc này nói:
“Hạ Hầu Tổng, hạnh ngộ! Bần đạo là người của Ngọc Hư cung, đồ đệ của Trần Phan Nam đạo trưởng. Sư phụ có gửi lời chào hỏi tới các hạ!”
Nói đoạn thì lấy trong nhẫn chứa vật ra một phong thư, đặt lên bàn làm việc của Hạ Hầu Duyệt. Họ Hạ Hầu nghe thấy đối phương là người của Ngọc Hư cung thì cũng không dám chậm trễ, bèn mời hắn ngồi, rót hai chén trà, sau đó mới rời sự chú ý lên bức thư trên bàn.
Nội dung thư không có gì đặc biệt, chỉ là xác nhận lại đơn hàng Hộ Vân Thần Giáp, cùng đặt hàng thêm một số loại vật tư cần gấp. Dù thư này có lộ ra ngoài thì cũng chả ai phát hiện được gì khác biệt, chỉ có kẻ trong giới như Hạ Hầu Duyệt, biết mật mã được sử dụng, thì mới hiểu được nội dung thật ở bên trong. Trần đạo trưởng lấy cớ vật tư cần gấp, nên trả giá cao, lại khen Hộ Vân Thần Giáp là thần khí, đội giá thu mua lên. Thực chất, số tiền dôi ra này muốn nhờ họ Hạ Hầu ra mặt thay Ngọc Hư cung đầu tư xây dựng lại võ đài ngầm, lấy cho lão ta một thẻ bài thân phận nhà đầu tư.
Còn về phần tại sao Trần đạo trưởng cần phải thông qua hắn thì Hạ Hầu Tổng của chúng ta cũng chẳng hề có chút thắc mắc nào. Gã hiểu rõ Ngọc Hư cung tại Huyền Hoàng giới có tiếng là “danh môn chính phái”, đương nhiên không thể công khai ủng hộ việc xây dựng một cái “ổ tệ nạn” được. Thế nhưng, con dê béo này, ai mà chả muốn có phần?
Đương nhiên, Hạ Hầu Duyệt không mảy may biết đến chuyện đạo sĩ trẻ tuổi tên Bùi Xuân Luận trước mắt, hay kể cả vị trưởng lão Trần Phan Nam của Ngọc Hư cung kia, lại là người của Trang Bức thần giáo... mặc dù, cái biệt danh “Hạ Hầu Tổng” cũng như cái “tủ lạnh” trong phòng của hắn đều là ý tưởng của vị Trần đạo trưởng kia.
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương ngoại truyện.
Ông chủ Hoàng sau sự ra mặt điều đình của cả anh trai và vợ thì cũng đành đầy bất lực chấp nhận bỏ qua cho Hàn Thu Thủy. Cũng may, Chu thị hiểu ý lại yêu chiều chồng, nấu cho y mấy món khoái khẩu, nên sự tức giận cùng khó chịu của gã cũng vơi đi không ít.
Đang ăn, thì bà chủ Chu quay sang Hạ Hầu Duyệt, nói:
“Đúng rồi, đại ca, em đã dặn người của ta chú ý Lã công tử rồi. Lúc nói chuyện với bọn họ, em còn nghe được một chuyện khá thú vị.”
“Chuyện gì vậy, nhị tẩu? Kể đi, kể đi, kể đi!”
Họ Hạ Hầu còn chưa kịp hỏi thì Hàn thị đã không kiềm chế được sự tò mò rồi.
Chu thị cười khẽ, đáp:
“Sợ nói ra em sẽ mất hứng đó. Chỉ là, dạo một tháng nay, có một nhóm người thần bí thu mua một số lượng lớn vài loại dược liệu. Khắp các nhà thuốc lớn nhỏ trong thành đều có dấu hiệu hết hàng, mà gần như cứ nhập hàng lại là đám người kia lại cho thu mua.”
Y như dự đoán, Hàn Thu Thủy nghe thấy chỉ là chuyện này thì xị mặt xuống, nói:
“Chán như vậy thì có gì thú vị chứ? Nhị tẩu, chị lừa em!”
Hạ Hầu Duyệt lắc đầu cười khổ, không buồn lí tới cô bé, mà hỏi em dâu:
“Giá cả như thế nào?”
“Bọn họ mua gấp năm lần giá thị trường, người của chúng ta cũng đã kiếm được không ít.”
Họ Hạ Hầu nghe vậy thì gãi cằm suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nói:
“Đúng là kỳ lạ. Nếu chuyện này đã xảy ra lâu như vậy, không có lý nào phủ thành chủ còn chưa biết. Nhưng đến bây giờ, anh vẫn chưa nghe thấy thành chủ có động thái gì.”
Ngưng một chốc, y lại tiếp:
“Em dâu, dặn người của chúng ta, mỗi lần thu mua thì chín phần giao cho khách, nhưng sang tay cho chúng ta một phần, cất vào kho của ta. Cần thì chúng ta bớt tiền ra bồi thường lại khoản thiếu kia.”
Ông chủ Hoàng nghe vậy thì chợt hỏi:
“Đại ca, anh cảm thấy mối làm ăn này có vấn đề sao?”
“Anh cũng chưa dám chắc, thế nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn.”
Hai vợ chồng Chu, Hoàng nghe vậy thì đều gật gù, duy chỉ có Hàn thị vẫn chưa hiểu, hỏi:
“Đại ca, sao phải phức tạp như thế? Nếu đối phương có vấn đề, chả phải chỉ cần cự tuyệt là xong sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe cô nàng hỏi vậy, mặt Hạ Hầu Tổng của chúng ta giật giật. Ông chủ Hoàng cũng nhìn cô bé với ánh mắt như nhìn kẻ ngu. Bà chủ quán nước nhịn cười, giải thích:
“Tiểu thư của tôi ơi, nào có đơn giản như vậy? Chúng ta mới chỉ là nghi ngờ, chả có chứng cớ gì, lại đi từ chối một mối làm ăn tốt như vậy, đến người mình còn chả phục nổi nói chi người ngoài?
“Mà với cái giá họ trả, chúng ta không tham gia vào, người ta cũng sẽ vẫn đạt mục đích thôi, khác biệt duy nhất là chúng ta không xơ múi được gì. Ngược lại, nếu người ta thật sự không có vấn đề gì, chỉ là chúng ta ‘lo bò trắng răng’, thì chả phải bỏ qua một món lợi kếch xù cho kẻ khác hưởng sao?”
Hạ Hầu Duyệt lúc này cũng tiếp lời:
“Chưa kể, hành động thu mua này có dấu hiệu đầu cơ tích trữ như vậy mà phủ thành chủ không có động tĩnh gì. Thế nên anh mới nghi ngờ đối phương là kẻ chúng ta không thể chọc vào được. Việc chúng ta tích trữ một lượng nhỏ chỉ là phòng thân, dù có lộ ra thì cũng có thể thu xếp nói chuyện. Nhưng nếu thẳng thừng từ chối, thì sẽ trực tiếp đắc tội họ.”
Hàn Thu Thủy nghe đến đây mới hiểu ra, giơ ngón cái lên, nói:
“Đại ca thật lợi hại!”
Ông chủ Hoàng thấy vẻ xun xoe của cô bé thì “hứ” lên một tiếng, đoạn khinh bỉ:
“Chỉ giỏi nịnh nọt!”
“Nhị tẩu, nhị ca bắt nạt em! Chị mau quản chồng chị đi!”
Hàn thị không chịu yếu thế, chạy ra núp sau lưng Chu thị, mách lẻo.
“Anh ấy nói oan cho em chắc? Chuyên tâm để ý một chút đi. Ngần này tuổi đầu rồi mà cứ như người trời ấy!”
Hàn Thu Thủy khi không lại bị chị dâu đâm cho một nhát bất ngờ, ủy khuất quay qua phía Hạ Hầu Duyệt:
“Đại ca, vợ chồng nhị ca hợp sức lại bắt nạt em!”
“Bớt làm trò đi! Tập trung ăn cho xong chiều còn đi làm việc. Muội lo mà làm công trả nợ cho nhị ca muội đi.”
“Ăn thì ăn. Làm thì làm. Làm gì căng? Với tài năng của muội mà còn sợ không kiếm được tiền chắc? Đợi sau này muội có tiền có quyền rồi, xem mọi người còn khinh thường muội được nữa hay không?”
Thấy cả nhà không ai đứng ở phía mình, Hàn thị “đau khổ” lầu bầu.
“Được rồi, được rồi, em là giỏi nhất!”
Bà chủ Chu cười nói.
“Cứ làm tốt việc trước mắt đi rồi nói.”
Câu này là của Hạ Hầu Duyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cẩn thận nói trước bước không qua.”
Ông chủ Hoàng cũng cười, góp một câu.
Bữa trưa của một gia đình bốn người không chung huyết thống cứ thế mà vui vẻ trôi qua.
oOo
Buổi chiều, Hạ Hầu Duyệt ghé qua quảng trường chính gần phủ thành chủ xem qua một lượt bảng dán cáo thị xem có mối làm ăn nào đáng chú ý không, lại tạt qua khu của binh lính, nghĩa sĩ nói chuyện với người quen vài câu. Sau đó mới về phòng làm việc ở gần quán nước dưới gốc cây Bạch Đàn.
Khi hắn về tới nơi thì đã có không ít võ giả ngồi chờ ở hàng nước.
Chả là, từ sau khi võ đài ngầm ở trong thành bị Lý Thanh Vân phá bỏ, thì đám võ sĩ này đã cùng đường lại càng mạt lộ hơn. Không ít kẻ vì đồng tiền bát gạo mà chuyển sang cướp bóc đánh người, khiến tỉ lệ phạm tội tại Bạch Đế thành đột nhiên tăng vọt. Về sau phủ thành chủ cho binh lính bắt đám này nhốt vào đại lao thì tình hình mới lắng bớt xuống.
Những võ giả chưa bị nhốt vào lao tù thì thường xuyên chạy đến chỗ họ Hạ Hầu hỏi xem có việc gì bọn họ có thể làm kiếm miếng cơm hay không, khiến hắn cũng khá đau đầu. Từ chối đám người này thì không ổn, nhưng muốn kiếm việc bọn họ có thể làm cũng không phải là dễ dàng.
Cũng may, dạo gần đây, phía bên người tổ chức võ đài ngầm cũng đã có liên lạc với Hạ Hầu Tổng của chúng ta, đánh tiếng về việc cần tìm kiếm thêm nguồn tiền để xây dựng lại. Chỉ có điều, tiền vốn bọn họ có hiện tại thực ra chính là tiền ban đầu định thưởng cho đám võ sĩ. Thế nên, từ một góc độ nào đó, vấn đề khiến hắn mệt mỏi bấy lâu nay cũng từ họ mà ra cả.
Biết thì biết vậy nhưng Hạ Hầu Duyệt cũng chả thừa hơi đi oán trách ai. Tất cả bọn họ đều thân bất do kỷ, đang tìm cách sống trong hoàn cảnh mà cuộc đời ép họ vào mà thôi.
Sau khi tiêu tốn một hồi nước bọt, Hạ Hầu Tổng cũng tiễn được đám võ giả trước cửa đi, hứa hẹn nếu thấy mối làm ăn nào phù hợp sẽ cho người đến gọi bọn họ. Gã mới ngồi xuống còn chưa ấm chỗ thì đã có người đến tìm.
Kẻ tới là một thanh niên ngoài hai mươi ăn mặc theo lối đạo gia. Đây không phải ai khác mà chính là một trong hai người em kết nghĩa của Phó Kinh Hồng – Bùi Xuân Luận.
Họ Bùi hôm nay tới đây, đương nhiên là vì nhiệm vụ của hệ thống.
Dạo thời gian gần đây, hệ thống giao cho đám người Trang Bức thần giáo một lượng lớn “nhiệm vụ danh tiếng” ở châu Ngọc Lân. Nhiệm vụ cụ thể của Bùi Xuân Luận lần này là quyên tiền đầu tư giúp cho võ đài ngầm xây dựng lại.
Thế nhưng, võ đài ngầm muốn hoạt động thì cần bảo trì bí mật, không phải ai muốn đầu tư cũng được, mà cần có người giới thiệu. Lại thêm Trang Bức thần giáo tại Huyền Hoàng giới cũng không phải một tổ chức có tiếng tăm tốt đẹp gì. Tuy có không ít thế lực âm thầm qua lại với bọn chúng nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tỏ vẻ tẩy chay.
Thành thử, Bùi Xuân Luận hôm nay đến tìm Hạ Hầu Duyệt cũng là vì chỉ có Hạ Hầu Tổng của chúng ta mới có thể giúp được hắn. Họ Bùi lúc này nói:
“Hạ Hầu Tổng, hạnh ngộ! Bần đạo là người của Ngọc Hư cung, đồ đệ của Trần Phan Nam đạo trưởng. Sư phụ có gửi lời chào hỏi tới các hạ!”
Nói đoạn thì lấy trong nhẫn chứa vật ra một phong thư, đặt lên bàn làm việc của Hạ Hầu Duyệt. Họ Hạ Hầu nghe thấy đối phương là người của Ngọc Hư cung thì cũng không dám chậm trễ, bèn mời hắn ngồi, rót hai chén trà, sau đó mới rời sự chú ý lên bức thư trên bàn.
Nội dung thư không có gì đặc biệt, chỉ là xác nhận lại đơn hàng Hộ Vân Thần Giáp, cùng đặt hàng thêm một số loại vật tư cần gấp. Dù thư này có lộ ra ngoài thì cũng chả ai phát hiện được gì khác biệt, chỉ có kẻ trong giới như Hạ Hầu Duyệt, biết mật mã được sử dụng, thì mới hiểu được nội dung thật ở bên trong. Trần đạo trưởng lấy cớ vật tư cần gấp, nên trả giá cao, lại khen Hộ Vân Thần Giáp là thần khí, đội giá thu mua lên. Thực chất, số tiền dôi ra này muốn nhờ họ Hạ Hầu ra mặt thay Ngọc Hư cung đầu tư xây dựng lại võ đài ngầm, lấy cho lão ta một thẻ bài thân phận nhà đầu tư.
Còn về phần tại sao Trần đạo trưởng cần phải thông qua hắn thì Hạ Hầu Tổng của chúng ta cũng chẳng hề có chút thắc mắc nào. Gã hiểu rõ Ngọc Hư cung tại Huyền Hoàng giới có tiếng là “danh môn chính phái”, đương nhiên không thể công khai ủng hộ việc xây dựng một cái “ổ tệ nạn” được. Thế nhưng, con dê béo này, ai mà chả muốn có phần?
Đương nhiên, Hạ Hầu Duyệt không mảy may biết đến chuyện đạo sĩ trẻ tuổi tên Bùi Xuân Luận trước mắt, hay kể cả vị trưởng lão Trần Phan Nam của Ngọc Hư cung kia, lại là người của Trang Bức thần giáo... mặc dù, cái biệt danh “Hạ Hầu Tổng” cũng như cái “tủ lạnh” trong phòng của hắn đều là ý tưởng của vị Trần đạo trưởng kia.
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương ngoại truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro