Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Quyết Định Của...
Nghịch Tử
2024-11-13 02:36:59
Ở tại trong Thẩm gia trang rồi, Tạ Thiên Hoa liền hiểu tại sao lão già Thẩm Tam Vạn lại có thể bình chân như vại như vậy ở trên công đường.
Tuy Thẩm viên ngoại rất biết giữ hình tượng, một tháng nay nhà cửa còn chưa kịp xây đến độ khang trang tử tế, song trong Thẩm gia trang lại có bố trí trận pháp che giấu yêu khí rất tinh vi. Với Thám Yêu Luân trong tay Tạ Thiên Hoa mà cũng chỉ phát hiện ra có dấu vết rất mờ nhạt của tin nhắn được truyền về đây. Thậm chí, nếu không phải Thám Yêu Luân trong tay nàng ta không hề tầm thường, cô nàng lại từ Đỗ Thải Hà nghe được không ít về trận pháp thì có khi cũng chả thể phát hiện nổi vấn đề nằm ở đâu. Theo như Tạ Thiên Hoa đoán, chắc chắn Thẩm Tam Vạn đã truyền tin về dặn dò người trong nhà đề phòng chính vào cái lúc lão bộc lộ yêu khí tại công đường bị Thám Yêu Luân phát hiện.
Tạ Thiên Hoa thở dài. Quả là một lão cáo già khó nhằn! Nếu lão ta đã liều mạng để truyền tin về như vậy, khả năng cô nàng có thể tìm được điểm nào khả nghi tại Thẩm gia trang không cao.
Tạ Thiên Hoa cầm Thám Yêu Luân trong tay, vừa đi vừa nghĩ, xuyên qua nhà chính, bất giác đã đi đến hậu viện.
Tại tư gia của Thẩm Tam Vạn, ngoại trừ sân trước, một căn nhà chính, và một căn nhỏ hơn cho người làm ở, cộng cả lại cũng chỉ cỡ 1/3 sào (1), cơ hồ toàn bộ diện tích còn lại là dành cho hậu viện, nơi đặt xưởng dệt vải.
[1: nhân tiện thì chương trước có để Thẩm gia trang diện tích cỡ 1 sào. Cơ mà tra lại thì mới để ý là sào thì Bắc bộ (360 m2), Nam bộ (1000 m2), Trung bộ (500 m2), và các vùng Tây Nguyên với miền núi (497 m2) có cách tính khác nhau. Nên để cho thống nhất thì chắc một sào ở Huyền Hoàng giới tính là 590 m2 nhá. Còn tại sao lại dùng con số này thì bà con đoán xem!]
Bốn mươi cái khung cửi dệt vải được đặt thành tám hàng ngay ngắn, có lối đi ở giữa bày ra trước mắt Tạ Thiên Hoa, lấp kín khoảng sân rộng lớn của hậu viện.
Có lẽ Thẩm Tam Vạn chọn hậu viện làm nơi đặt xưởng dệt vải cũng do bên ngoài có nhiều đại thụ vươn vào, tán cây giúp che bớt nắng mưa. Dù cho trời có đổ cơn nào to, cây không che hết được, thì người ta sẽ vẫn kịp che chắn cho hàng hóa.
Mỗi một khung cửi lại có một thiếu nữ đang ngồi dệt. Tuy họ không có chút biểu hiện gì khác thường, Thám Yêu Luân cũng không có phản ứng gì đặc biệt, song không hiểu tại sao vừa bước chân vào chốn này, Tạ Thiên Hoa đã cảm thấy gai người, lại có chút gì đó quen thuộc, như đã từng gặp cảnh tương tự ở đâu đó. Thế nhưng, cô nàng định thần nghĩ kỹ lại thì vẫn không xác định được cảm giác quen thuộc này đã từng gặp ở đâu, chỉ biết chuyện này khó chịu cứ như thể ngôn từ đã đến đầu lưỡi rồi mà không sao diễn tả ra thành lời được.
Không hoàn toàn cam lòng, Tạ Thiên Hoa lộn lại lục soát nhà chính một lần nữa, song vẫn như cũ không thể tìm được bất kỳ tang chứng gì hữu dụng. Hiện tại, không phải là cô nàng không có cách đối phó với họ Thẩm, thế nhưng nàng ta hiểu rõ cách này chắc chắn Nguyễn Đông Thanh sẽ không đồng tình.
Tạ Thiên Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cắn răng đưa ra quyết định. Nếu lần này sự thật chứng minh quyết định của nàng sai, nàng ta sẽ chịu trách nhiệm, với bản thân, với sư phụ, và bất kỳ ai bị ảnh hưởng. Nhưng thà như vậy còn hơn là mặc kệ không làm gì, để cho Thẩm Tam Vạn thoát tội.
oOo
Hai ngày sau...
Trấn Thiết Khanh mấy hôm nay quả thực là “gà bay chó chạy”, loạn cào cào hết cả lên. Hai hôm trước, không hiểu tòi đâu ra một vị quan đặc sứ của triều đình, trước thì bắt giam Thẩm viên ngoại, sau lại đòi khám nhà. Thẩm gia trang bị lục soát từ trên xuống dưới một lượt, nghe nói là tuy không tìm thấy tang vật gì khả nghi, thế nhưng lại phát hiện trận pháp che giấu yêu khí cùng bại lộ ra chuyện Thẩm Tam Vạn Thẩm viên ngoại là yêu tộc. Đặc sứ đại nhân vì vậy mà quyết định trình báo lên trên xin chỉ thị, lại tuyên cáo cho dân chúng toàn trấn. Còn Thẩm viên ngoại thì đương nhiên đã bị tạm giam trong đại lao của huyện nha, chờ điều tra rõ ràng.
Sau chuyện này, dư luận Thiết Khanh trấn chia ra làm mấy phe. Có người nói đây rõ ràng là vu khống hãm hại người lành, Thẩm viên ngoại sao có thể là yêu quái? Nếu là yêu quái chả lẽ còn ngồi yên để bị bắt giam vào ngục? Kẻ khác thì bán tín bán nghi, bảo không có lửa làm sao có khói, biết đâu Thẩm Tam Vạn thật sự ẩn giấu thật sâu, bao lâu nay vẫn luôn lừa mọi người, hiện tại vào ngục cũng là vì muốn thoát lúc nào cũng được mà thôi. Người thì lại bảo, cho dù Thẩm viên ngoại có là yêu tộc thì đã sao? Lão giúp dân trấn Thiết Khanh còn ít sao? Không thể vong ân bội nghĩa chỉ vì lão không phải con người. Kẻ khác nghe vậy thì lại cãi, vô công bất thụ lộc, không chừng đây đều là bẫy để lừa mọi người vào tròng. Dù sao, nếu lão không có gì khuất tất, tại sao phải che giấu thân phận?
Nhìn chung, chín người thì mười ý, thân phận yêu tộc của Thẩm Tam Vạn vừa lộ ra thì dân cả trấn Thiết Khanh liền cãi nhau òm tỏi, nào còn cái vẻ đồng lòng yêu quý lão của mấy bữa trước nữa? Nhân tâm có lẽ luôn khó nắm bắt như vậy. Mặc kệ là người tốt hay kẻ xấu thì cũng không thể dám chắc liệu có một ngày mũi dùi của dư luận sẽ chĩa về phía mình hay không...
Mà trong khi dân chúng cả Thiết Khanh đang ầm ĩ, thì thủ phạm đầu têu ra vụ lộn xộn này – “Đào” đặc sứ Tạ Thiên Hoa đã đang ở khu mỏ cùng với một gia đinh của phủ tri huyện.
Thiếu niên họ Cố, trạc tuổi Kiều A Bích, gia đình nhiều đời làm công cho nhà họ Kiều, từ nhỏ đã quên biết nàng ta, nên tính ra cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã với Kiều tiểu thư. Cậu chàng tính ra là thứ năm, nhỏ nhất trong nhà, nên mọi người đều gọi là “tiểu Ngũ”, duy chỉ có Kiều A Bích là gọi y một tiếng “Ngũ ca” mà thôi.
Tiểu Ngũ kỳ thực đã thầm thương trộm nhớ tiểu thư nhà mình từ lâu, thế nhưng do biết thân phận khác biệt, nên lâu nay không dám thổ lộ, chỉ có thể âm thầm ủng hộ, giúp đỡ Kiều thị từ xa. Thành ra, sau khi biết rõ ngọn ngành từ Kiều tiểu thư, y cũng là kẻ đầu tiên và duy nhất trong phủ tri huyện tình nguyện giúp đỡ Tạ Thiên Hoa. Những kẻ khác hãy còn bán tín bán nghi, chưa muốn đứng về phe của cô nàng.
Chuyện xảy ra sau khi Tạ Thiên Hoa đưa ra quyết định tống giam Thẩm Tam Vạn và bố cáo thiên hạ về thân phận yêu tộc của lão. Ban đầu khi cô nàng thông cáo như vậy, ngay cả Kiều tri huyện cũng thấy khó tin. Phải đến sau khi Kiều A Bích đứng ra kể lại tao ngộ của mình những ngày vừa qua, lão mới lựa chọn tin theo con gái.
Nhìn đứa nhỏ này từ bé tới lớn, lão hiểu rõ tính cách của con bé. Thành thử, khi nghe tin con gái đương đêm lại bỏ trốn, mấy hôm sau lại xuất hiện cùng đặc sứ đại nhân, Kiều tri huyện mới không hiểu chuyện gì xảy ra. Theo hiểu biết của lão, đứa con gái rượu này rất ngoan ngoãn, hiếu thuận, sẽ không thể đã đồng ý mối hôn sự rồi, sau đó lại lén lút bỏ nhà ra đi. Thế nhưng, chuyện xảy ra thật quả cũng khiến Kiều tri huyện tự vấn lương tâm xem liệu có phải lão không để ý, đã bỏ xót chuyện con bé có ý trung nhân hay không.
Mãi đến khi nghe được từ chính miệng con gái việc Thẩm Tam Vạn không phải là người, lão mới kết nối được mọi chuyện. Kiều tri huyện nghĩ thôi mà cảm thấy toàn thân lạnh toát. Suýt nữa thì lão đã chính tay đẩy con gái vào chỗ chết, cũng còn may Đào đặc sứ đến kịp, nếu không có lẽ lão sẽ phải hối hận cả đời. Chỉ có điều, Kiều đại nhân của chúng ta nghĩ đến nát óc cũng vẫn không hiểu được tại sao Thẩm Tam Vạn lại đường xá xa xôi đến tận trấn Thiết Khanh này để nhắm vào con gái lão.
Mà tiểu Ngũ khi nghe đầu đuôi thì cũng vừa tức giận vừa tự trách. Gã tự hỏi, nếu mình để ý đề phòng Thẩm viên ngoại kỹ hơn, thì liệu có thể đã sớm phát hiện ra lão ta có vấn đề, rồi sớm ngăn cản, tránh cho Kiều A Bích một kiếp nạn hay không? Thành thử, hắn muốn “lấy công chuộc tội”, lại cũng muốn thay mặt tiểu thư nhà mình trả ơn Tạ Thiên Hoa nên mới xung phong làm trợ lý cho cô nàng.
Trên đường lên đây, tiểu Ngũ đã kể cho Tạ Thiên Hoa tình hình đại khái của khu mỏ, cũng như những chuyện truyền miệng về “quái vật” của mỏ Thiết Khanh từng rộn lên mấy chục năm về trước mà cậu chàng nghe được từ người trong nhà. Tuy yêu tộc tồn tại ở Huyền Hoàng giới là điều ai cũng biết, nhưng những tích về quái vật kia nghe giống thợ mỏ ngái ngủ hoặc say xỉn rồi nhìn gà hóa cuốc hay tưởng tượng ra hơn. Thành thử, cô nàng cũng chỉ cười trừ chứ không nghĩ gì nhiều.
Hiện tại, hai người họ đang chuẩn bị tiến sâu vào hầm mỏ điều tra. Tạ Thiên Hoa thì lên trước quan sát chỗ sập xuống, vừa tìm manh mối, vừa xem có thể gỡ gạc được gì hay không. Còn tiểu Ngũ thì đứng cách đó một đoạn, đang xem lại bản đồ hầm mỏ và kiểm kê vật tư hai người họ mang theo.
Tuy Thẩm viên ngoại rất biết giữ hình tượng, một tháng nay nhà cửa còn chưa kịp xây đến độ khang trang tử tế, song trong Thẩm gia trang lại có bố trí trận pháp che giấu yêu khí rất tinh vi. Với Thám Yêu Luân trong tay Tạ Thiên Hoa mà cũng chỉ phát hiện ra có dấu vết rất mờ nhạt của tin nhắn được truyền về đây. Thậm chí, nếu không phải Thám Yêu Luân trong tay nàng ta không hề tầm thường, cô nàng lại từ Đỗ Thải Hà nghe được không ít về trận pháp thì có khi cũng chả thể phát hiện nổi vấn đề nằm ở đâu. Theo như Tạ Thiên Hoa đoán, chắc chắn Thẩm Tam Vạn đã truyền tin về dặn dò người trong nhà đề phòng chính vào cái lúc lão bộc lộ yêu khí tại công đường bị Thám Yêu Luân phát hiện.
Tạ Thiên Hoa thở dài. Quả là một lão cáo già khó nhằn! Nếu lão ta đã liều mạng để truyền tin về như vậy, khả năng cô nàng có thể tìm được điểm nào khả nghi tại Thẩm gia trang không cao.
Tạ Thiên Hoa cầm Thám Yêu Luân trong tay, vừa đi vừa nghĩ, xuyên qua nhà chính, bất giác đã đi đến hậu viện.
Tại tư gia của Thẩm Tam Vạn, ngoại trừ sân trước, một căn nhà chính, và một căn nhỏ hơn cho người làm ở, cộng cả lại cũng chỉ cỡ 1/3 sào (1), cơ hồ toàn bộ diện tích còn lại là dành cho hậu viện, nơi đặt xưởng dệt vải.
[1: nhân tiện thì chương trước có để Thẩm gia trang diện tích cỡ 1 sào. Cơ mà tra lại thì mới để ý là sào thì Bắc bộ (360 m2), Nam bộ (1000 m2), Trung bộ (500 m2), và các vùng Tây Nguyên với miền núi (497 m2) có cách tính khác nhau. Nên để cho thống nhất thì chắc một sào ở Huyền Hoàng giới tính là 590 m2 nhá. Còn tại sao lại dùng con số này thì bà con đoán xem!]
Bốn mươi cái khung cửi dệt vải được đặt thành tám hàng ngay ngắn, có lối đi ở giữa bày ra trước mắt Tạ Thiên Hoa, lấp kín khoảng sân rộng lớn của hậu viện.
Có lẽ Thẩm Tam Vạn chọn hậu viện làm nơi đặt xưởng dệt vải cũng do bên ngoài có nhiều đại thụ vươn vào, tán cây giúp che bớt nắng mưa. Dù cho trời có đổ cơn nào to, cây không che hết được, thì người ta sẽ vẫn kịp che chắn cho hàng hóa.
Mỗi một khung cửi lại có một thiếu nữ đang ngồi dệt. Tuy họ không có chút biểu hiện gì khác thường, Thám Yêu Luân cũng không có phản ứng gì đặc biệt, song không hiểu tại sao vừa bước chân vào chốn này, Tạ Thiên Hoa đã cảm thấy gai người, lại có chút gì đó quen thuộc, như đã từng gặp cảnh tương tự ở đâu đó. Thế nhưng, cô nàng định thần nghĩ kỹ lại thì vẫn không xác định được cảm giác quen thuộc này đã từng gặp ở đâu, chỉ biết chuyện này khó chịu cứ như thể ngôn từ đã đến đầu lưỡi rồi mà không sao diễn tả ra thành lời được.
Không hoàn toàn cam lòng, Tạ Thiên Hoa lộn lại lục soát nhà chính một lần nữa, song vẫn như cũ không thể tìm được bất kỳ tang chứng gì hữu dụng. Hiện tại, không phải là cô nàng không có cách đối phó với họ Thẩm, thế nhưng nàng ta hiểu rõ cách này chắc chắn Nguyễn Đông Thanh sẽ không đồng tình.
Tạ Thiên Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cắn răng đưa ra quyết định. Nếu lần này sự thật chứng minh quyết định của nàng sai, nàng ta sẽ chịu trách nhiệm, với bản thân, với sư phụ, và bất kỳ ai bị ảnh hưởng. Nhưng thà như vậy còn hơn là mặc kệ không làm gì, để cho Thẩm Tam Vạn thoát tội.
oOo
Hai ngày sau...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trấn Thiết Khanh mấy hôm nay quả thực là “gà bay chó chạy”, loạn cào cào hết cả lên. Hai hôm trước, không hiểu tòi đâu ra một vị quan đặc sứ của triều đình, trước thì bắt giam Thẩm viên ngoại, sau lại đòi khám nhà. Thẩm gia trang bị lục soát từ trên xuống dưới một lượt, nghe nói là tuy không tìm thấy tang vật gì khả nghi, thế nhưng lại phát hiện trận pháp che giấu yêu khí cùng bại lộ ra chuyện Thẩm Tam Vạn Thẩm viên ngoại là yêu tộc. Đặc sứ đại nhân vì vậy mà quyết định trình báo lên trên xin chỉ thị, lại tuyên cáo cho dân chúng toàn trấn. Còn Thẩm viên ngoại thì đương nhiên đã bị tạm giam trong đại lao của huyện nha, chờ điều tra rõ ràng.
Sau chuyện này, dư luận Thiết Khanh trấn chia ra làm mấy phe. Có người nói đây rõ ràng là vu khống hãm hại người lành, Thẩm viên ngoại sao có thể là yêu quái? Nếu là yêu quái chả lẽ còn ngồi yên để bị bắt giam vào ngục? Kẻ khác thì bán tín bán nghi, bảo không có lửa làm sao có khói, biết đâu Thẩm Tam Vạn thật sự ẩn giấu thật sâu, bao lâu nay vẫn luôn lừa mọi người, hiện tại vào ngục cũng là vì muốn thoát lúc nào cũng được mà thôi. Người thì lại bảo, cho dù Thẩm viên ngoại có là yêu tộc thì đã sao? Lão giúp dân trấn Thiết Khanh còn ít sao? Không thể vong ân bội nghĩa chỉ vì lão không phải con người. Kẻ khác nghe vậy thì lại cãi, vô công bất thụ lộc, không chừng đây đều là bẫy để lừa mọi người vào tròng. Dù sao, nếu lão không có gì khuất tất, tại sao phải che giấu thân phận?
Nhìn chung, chín người thì mười ý, thân phận yêu tộc của Thẩm Tam Vạn vừa lộ ra thì dân cả trấn Thiết Khanh liền cãi nhau òm tỏi, nào còn cái vẻ đồng lòng yêu quý lão của mấy bữa trước nữa? Nhân tâm có lẽ luôn khó nắm bắt như vậy. Mặc kệ là người tốt hay kẻ xấu thì cũng không thể dám chắc liệu có một ngày mũi dùi của dư luận sẽ chĩa về phía mình hay không...
Mà trong khi dân chúng cả Thiết Khanh đang ầm ĩ, thì thủ phạm đầu têu ra vụ lộn xộn này – “Đào” đặc sứ Tạ Thiên Hoa đã đang ở khu mỏ cùng với một gia đinh của phủ tri huyện.
Thiếu niên họ Cố, trạc tuổi Kiều A Bích, gia đình nhiều đời làm công cho nhà họ Kiều, từ nhỏ đã quên biết nàng ta, nên tính ra cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã với Kiều tiểu thư. Cậu chàng tính ra là thứ năm, nhỏ nhất trong nhà, nên mọi người đều gọi là “tiểu Ngũ”, duy chỉ có Kiều A Bích là gọi y một tiếng “Ngũ ca” mà thôi.
Tiểu Ngũ kỳ thực đã thầm thương trộm nhớ tiểu thư nhà mình từ lâu, thế nhưng do biết thân phận khác biệt, nên lâu nay không dám thổ lộ, chỉ có thể âm thầm ủng hộ, giúp đỡ Kiều thị từ xa. Thành ra, sau khi biết rõ ngọn ngành từ Kiều tiểu thư, y cũng là kẻ đầu tiên và duy nhất trong phủ tri huyện tình nguyện giúp đỡ Tạ Thiên Hoa. Những kẻ khác hãy còn bán tín bán nghi, chưa muốn đứng về phe của cô nàng.
Chuyện xảy ra sau khi Tạ Thiên Hoa đưa ra quyết định tống giam Thẩm Tam Vạn và bố cáo thiên hạ về thân phận yêu tộc của lão. Ban đầu khi cô nàng thông cáo như vậy, ngay cả Kiều tri huyện cũng thấy khó tin. Phải đến sau khi Kiều A Bích đứng ra kể lại tao ngộ của mình những ngày vừa qua, lão mới lựa chọn tin theo con gái.
Nhìn đứa nhỏ này từ bé tới lớn, lão hiểu rõ tính cách của con bé. Thành thử, khi nghe tin con gái đương đêm lại bỏ trốn, mấy hôm sau lại xuất hiện cùng đặc sứ đại nhân, Kiều tri huyện mới không hiểu chuyện gì xảy ra. Theo hiểu biết của lão, đứa con gái rượu này rất ngoan ngoãn, hiếu thuận, sẽ không thể đã đồng ý mối hôn sự rồi, sau đó lại lén lút bỏ nhà ra đi. Thế nhưng, chuyện xảy ra thật quả cũng khiến Kiều tri huyện tự vấn lương tâm xem liệu có phải lão không để ý, đã bỏ xót chuyện con bé có ý trung nhân hay không.
Mãi đến khi nghe được từ chính miệng con gái việc Thẩm Tam Vạn không phải là người, lão mới kết nối được mọi chuyện. Kiều tri huyện nghĩ thôi mà cảm thấy toàn thân lạnh toát. Suýt nữa thì lão đã chính tay đẩy con gái vào chỗ chết, cũng còn may Đào đặc sứ đến kịp, nếu không có lẽ lão sẽ phải hối hận cả đời. Chỉ có điều, Kiều đại nhân của chúng ta nghĩ đến nát óc cũng vẫn không hiểu được tại sao Thẩm Tam Vạn lại đường xá xa xôi đến tận trấn Thiết Khanh này để nhắm vào con gái lão.
Mà tiểu Ngũ khi nghe đầu đuôi thì cũng vừa tức giận vừa tự trách. Gã tự hỏi, nếu mình để ý đề phòng Thẩm viên ngoại kỹ hơn, thì liệu có thể đã sớm phát hiện ra lão ta có vấn đề, rồi sớm ngăn cản, tránh cho Kiều A Bích một kiếp nạn hay không? Thành thử, hắn muốn “lấy công chuộc tội”, lại cũng muốn thay mặt tiểu thư nhà mình trả ơn Tạ Thiên Hoa nên mới xung phong làm trợ lý cho cô nàng.
Trên đường lên đây, tiểu Ngũ đã kể cho Tạ Thiên Hoa tình hình đại khái của khu mỏ, cũng như những chuyện truyền miệng về “quái vật” của mỏ Thiết Khanh từng rộn lên mấy chục năm về trước mà cậu chàng nghe được từ người trong nhà. Tuy yêu tộc tồn tại ở Huyền Hoàng giới là điều ai cũng biết, nhưng những tích về quái vật kia nghe giống thợ mỏ ngái ngủ hoặc say xỉn rồi nhìn gà hóa cuốc hay tưởng tượng ra hơn. Thành thử, cô nàng cũng chỉ cười trừ chứ không nghĩ gì nhiều.
Hiện tại, hai người họ đang chuẩn bị tiến sâu vào hầm mỏ điều tra. Tạ Thiên Hoa thì lên trước quan sát chỗ sập xuống, vừa tìm manh mối, vừa xem có thể gỡ gạc được gì hay không. Còn tiểu Ngũ thì đứng cách đó một đoạn, đang xem lại bản đồ hầm mỏ và kiểm kê vật tư hai người họ mang theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro