Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thăm Cổ Viện
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Nguyễn Đông Thanh đọc xong vụ án, lắc đầu đứng dậy:
“Cố tiên sinh, Dư ngỗ tác, Lã công tử. Cảm phiền ba người đi cùng tại hạ và Hồng Đô đến nhà họ Cổ một chuyến.”
Có câu thực tiễn là thước đo của chân lý.
Bích Mặc tiên sinh thấy mặc kệ án là dùng cơ học hay chân khí, thủ thuật hay thần thông thì cũng cứ phải đến tận hiện trường vụ án truy tìm chứng cứ, kiểm nghiệm một phen mới biết được.
Lại nói...
Dối phương có là ma pháp thiếu nữ gây án, thì bọn hắn cũng có thủy thủ mặt trăng.
Ai sợ ai?
Đương nhiên, tên phàm nhân chính hiệu như gã thì không tính.
Cố Văn thấy gã hiệu lệnh mọi người như thế, bèn hỏi:
“Đại nhân cho là cái chết của hai người Trạch Dao, Trạch Thâm không phải tự sát, mà là án mạng sao?”
“Cố tiên sinh cần gì phải thử tại hạ nữa. Hai người kia cho dù có gian tình thật đi nữa, đang yên đang lành, tự vẫn làm gì? Nếu như là bị người nhà họ Cổ phát hiện, sau đó dùng gia pháp giết chết, thì giấu xác đi là xong, sau đó nói hai người này được gia tộc phái đi nơi khác làm ăn. Chúng ta vừa thiếu thế gia một cái ơn, chẳng nhẽ khi không lại nghiêm tra nhân mã họ Cổ ra khỏi thành sao?
“Trên giang hồ cũng trôi nổi nhiều lời đồn, nói tại hạ nhìn thấu nhân quả trường hà, biết trước chuyện trên đời. Kỳ thực đều là bốc phét cả. Bằng không, chỉ cần tại hạ còn sống, trên đời há lại có tội ác xảy ra? Cứ việc bóp chết từ trong trứng là được.”
Nguyễn Đông Thanh thực ra không quá giỏi diễn đạt, thành thử nói năng cũng hơi vòng vo tam quốc, tràng giang đại hải.
Nói ngắn gọn, ấy là trước khi chuyện Cổ Trạch Dao, Cổ Trạch Thâm được người ta báo án đến chỗ phủ Chưởng Ấn thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Đang yên đang lành lại nghiêm tra một nhà trong sạch, ngẫu nhiên trong thành, ngoại trừ thần kinh ra thì chỉ còn có hack map.
Bốn người Vương, Mã mới đến thì không tính, đám người theo gã từ Quan Lâm đến đây cơ hồ không hẹn mà cùng bĩu môi, trong lòng thầm nhủ bằng cái giọng nói kháy.
Chúng ta đương nhiên là tin ngài.
Nguyễn Đông Thanh còn chưa biết bốn người mình dẫn từ Quan Lâm đến đây trong lòng đang âm thầm bỉ bôi hắn. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đứng thẳng dậy, phất tay áo, nói:
“Vậy thì đến nhà họ Cổ.”
oOo
Người nhà họ Cổ sớm đã chuẩn bị sẵn bốn cỗ xe ngựa cho bốn người.
Để đảm bảo tính bí mật của lần quan Chưởng Ấn xuất hành này, đầu tiên có một xe đón Nguyễn Đông Thanh ở tư phủ. Sau đó vòng một vòng đến một sản nghiệp của nhà họ Cổ ở Bát Bảo lộ. Từ đây, bốn người Bích Mặc tiên sinh vào cửa trước, ra cửa sau, đổi một xe khác về Cổ phủ.
Hai cỗ xe còn lại đương nhiên là dùng trên đường về.
Tuy lần trước thế gia đầu tiên tiếp cận Nguyễn Đông Thanh là nhà họ Cổ, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ghé thăm Cổ viện. Chỉ thấy nơi đây là một trạch viện bề thế, trước nhà bày một cặp tỳ hưu há miệng, hàm ý là tụ tài đuổi tà.
Lại vào bên trong, gã mới phát hiện chỗ này là vô số nhà cửa san sát, dùng tường ngăn cách, không rõ là rộng lớn bao nhiêu. Thế nhưng chỉ nhìn tường bao ngoài cùng dài không kém gì một con phố chính, Nguyễn Đông Thanh cũng có thể đoán cái gọi là trạch viện của nhà họ Cổ cũng phải rộng gần một cây số vuông. Bên trong, đường lối trải đá trắng, rộng rãi thênh thang, xe ngựa chạy trong viện cũng không vấn đề gì.
Nguyễn Đông Thanh cảm giác mình đang tiến vào tư dinh của trọc phú.
Cảm giác không khác nào chạy siêu xe trong vườn nhà.
Bốn người Nguyễn Đông Thanh vừa tới, lập tức có một lão già ngồi xe lăn gỗ, da mắt sụp sâu, khiến lúc này mắt lão cơ hồ díp lại ti hí chỉ còn một khe hở.
“Lão hủ Cổ Thiên Thu, tham kiến đại nhân. Đại nhân lượng thứ, thân già lắm bệnh, không thể quỳ xuống hành lễ được.”
“Cổ lão đừng làm thế. Có câu kính lão đắc thọ, tại hạ không nhận được lễ này.”
Nguyễn Đông Thanh là người hiện đại, cho dù là chủ tịch nước thì cũng không có cái quyền khiến người ta quỳ xuống hành lễ như thời cổ. Càng huống hồ lòng hư vinh của gã vốn dĩ cũng không cao. Người ta chắp tay, hơi cúi mình làm lễ tương giao, hoặc thỉnh giáo thì được, nhưng cái chuyện để kẻ khác cúi đầu quỳ xuống hô đại nhân, nói thật là hắn vẫn rất phản cảm.
Cổ Thiên Thu lại nói:
“Gia môn bất hạnh. Thôi thì chuyện sau này trăm sự nhờ đại nhân.”
Lão nói xong thì người hầu đứng sau tự giác chia làm hai đội, một đẩy xe cho Cổ Thiên Thu, một thì dẫn bốn người Nguyễn Đông Thanh đến hiện trường vụ án. Dọc đường, nghe kẻ hầu người hạ nói, hai anh em Cổ Trạch Dao Cổ Trạch Thâm thân là con thứ, thực chất bình thường không được người trong tộc chào đón cho lắm.
Cổ Trạch Thâm trên danh nghĩa là gia chủ, nhưng không có chí lớn, chẳng có đại tài, nên phần lớn sự vụ đều để chị quyết định.
Cổ Trạch Dao nắm thực quyền, chồng trước cũng là gọi vào ở rể, chỉ tiếc là ở được với nhau mấy năm là gã đi trước một bước. Người ta đều kín đáo nói với nhau rằng Cổ Trạch Dao là mệnh khắc chồng, độc quả phụ.
Đối với cái chết của hai người, kẻ hầu người hạ trong phủ cũng có nhiều lời vào tiếng ra.
Có kẻ nói Cổ Trạch Dao phòng không gối chiếc lâu ngày, lại làm cái chuyện gà mái gáy sáng, sớm đã không quản nhân luân. Thế là nuôi em trai làm nam sủng, hàng đêm hành dâm.
Lại có người nói Cổ Trạch Thâm thực ra tài mọn mà chí lớn, nay ra ngoài làm ông chủ một thời gian, cảm thấy mình tài trí chẳng kém ai, nên mới về đoạt quyền. Hai người tranh giành vật lộn, ngọc đá cùng tan nên mới có cảnh quần áo xộc xệch.
Cố Văn nghe kẻ dưới nói ngược nói xuôi một hồi, thở ra một hơi:
“Tàn nhẫn, hung ác. Quả nhiên đây mới là thế gia.”
Đoạn lại rỉ tai Nguyễn Đông Thanh, thuật lại ý nghĩ của mình.
Lúc này trong Cổ viện đã có hai tin đồn, một là chị em Dao Thâm tằng tịu với nhau, một là hai người này tranh quyền đoạt vị đến độ cùng chết. Lời đồn là thứ đã lan ra thì như lửa cháy vào đồng cỏ khô, chẳng tài nào ngăn được. Cổ Thiên Thu vì bảo đảm nội bộ gia tộc trên dưới một lòng, không phân rã năm bè bảy mảng, dứt khoát hi sinh danh dự nhân phẩm của Cổ Trạch Dao.
Người họ Cổ được phái đến báo án cũng nói với Nguyễn Đông Thanh chuyện này, chưa hẳn là không có ý định một mũi tên trúng hai đích. Nếu thành, thì có thể dẫn dắt suy nghĩ của gã, để Bích Mặc tiên sinh thiên hướng hai chị em lăng loàn mà suy nghĩ. Còn nếu là không được thì cũng là đánh tiếng, nói với quan Chưởng Ấn rằng có theo hướng tỷ đệ loạn luân mà kết án luôn thì họ Cổ cũng chấp nhận.
Nguyễn Đông Thanh nghe mà rùng mình, cảm thấy thế gia đại tộc so với trên phim ảnh hay truyện mạng hắn đọc xem chừng còn tàn nhẫn hơn.
Tuy phân tích ra, quả thật rất lý trí, song vẫn khiến người ta cảm thấy rùng mình sởn gáy.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta bấy giờ cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu không phải hắn có chút hư danh, khiến những thế gia này kiêng kị thì với tâm tính tàn nhẫn và mưu sâu chước hiểm kia, có lẽ hiện giờ Nguyễn Đông Thanh đã bị những người này quay như dế.
Bốn người đến hiện trường vụ án...
Chỉ thấy hai thi thể của Cổ Trạch Dao, Cổ Trạch Thâm vẫn được đặt nằm dưới đất, quần áo vẫn xộc xệch, song không có dấu hiệu nào là bị xê dịch. Trong phòng bàn ngã, ghế đổ, sách vở ném mỗi nơi một thứ. Lại có một cái mùi gây gây mũi bốc lên nồng nặc.
Nguyễn Đông Thanh để Dư Tự Lực vào nghiệm thi, Lã Vọng Thiên và Cố Văn thì đi lại xung quanh tìm manh mối.
Nguyễn Đông Thanh được cái rảnh rỗi, bắt đầu hỏi Hồng Đô mấy chuyện liên quan đến phòng vệ trong nhà. Đại khái là nếu có cao thủ đằng không đến thì phải làm sao, có người dùng thần thông giết người trong phòng kín thì phải thế nào. Hồng Đô nói:
“Dân gian có một loại đá, gọi là Trấn Trạch Thạch, do Hàn Xuân Phong phảng theo trận pháp hộ thành của hai thành Tuyết Hoa, Hải Giác tạo thành. Vừa có thể cấm không, lại dựa vào sự cảm ứng huyết mạch ngăn chặn công kích của người bên ngoài, bảo vệ người trong nhà. Đương nhiên, nếu gặp phải kẻ quá mạnh thì vẫn có thể trấn áp Trấn Trạch Thạch. Tỉ như lần nọ Võ Hoàng thay tiên sinh giết người ở Cổ Long vậy.”
Nguyễn Đông Thanh “à” một cái, thầm nghĩ té ra bản thân lo bò trắng răng.
Huyền Hoàng giới này, tu sĩ có tài lên trời xuống biển, phá núi bẻ sông. Có uy hiếp từ tu sĩ, đương nhiên sẽ có người nghĩ biện pháp đối phó. Chuyện một kẻ ngoại lai như hắn có thể nghĩ tới, bọn họ có cả trăm cả ngàn năm phát triển sinh sống ở đây há lại không nhận ra?
Mà Nguyễn Đông Thanh càng nghĩ, lại càng cảm thấy đúng.
Người sống chính là thuế má, là sức lao động. Cho dù quan phủ vua chúa không phải kẻ yêu dân như con, thì xuất phát từ động cơ lợi ích, há lại có thể dung túng kẻ khác trắng trợn giết chóc như trong tiểu thuyết được?
Bấy giờ, ba người Cố Văn cũng đã thu thập bằng chứng hiện trường đâu ra đấy.
Ông “thầy đồ già” bước lên một bước, nói:
“Đại nhân. Trong phòng không có dấu vết của người thứ ba, hơn nữa cũng đã tìm được hung khí. Trấn Trạch Thạch không có dấu vết bị phát động, trận pháp cơ quan trong phòng cũng còn nguyên. Trừ động cơ gây án ra, thì quả thật là một án mạng trong phòng kín.”
Dư Tự Lực cũng tiếp lời:
“Cạnh xác hai người có một con dao, phỏng đoán ban đầu đây chính là hung khí. Thời gian tử vong dựa trên độ cứng của thi thể thì hẳn là đầu giờ Sửu. Chỉ là...”
Cậu chàng nói đến đây, bèn cho người lật thi thể của hai chị em Dao, Thâm lên. Máu dưới thân hai người đã khô, đọng xuống sàn thành một vũng.
Số chương còn lại hôm nay: 3 chương chính truyện.
“Cố tiên sinh, Dư ngỗ tác, Lã công tử. Cảm phiền ba người đi cùng tại hạ và Hồng Đô đến nhà họ Cổ một chuyến.”
Có câu thực tiễn là thước đo của chân lý.
Bích Mặc tiên sinh thấy mặc kệ án là dùng cơ học hay chân khí, thủ thuật hay thần thông thì cũng cứ phải đến tận hiện trường vụ án truy tìm chứng cứ, kiểm nghiệm một phen mới biết được.
Lại nói...
Dối phương có là ma pháp thiếu nữ gây án, thì bọn hắn cũng có thủy thủ mặt trăng.
Ai sợ ai?
Đương nhiên, tên phàm nhân chính hiệu như gã thì không tính.
Cố Văn thấy gã hiệu lệnh mọi người như thế, bèn hỏi:
“Đại nhân cho là cái chết của hai người Trạch Dao, Trạch Thâm không phải tự sát, mà là án mạng sao?”
“Cố tiên sinh cần gì phải thử tại hạ nữa. Hai người kia cho dù có gian tình thật đi nữa, đang yên đang lành, tự vẫn làm gì? Nếu như là bị người nhà họ Cổ phát hiện, sau đó dùng gia pháp giết chết, thì giấu xác đi là xong, sau đó nói hai người này được gia tộc phái đi nơi khác làm ăn. Chúng ta vừa thiếu thế gia một cái ơn, chẳng nhẽ khi không lại nghiêm tra nhân mã họ Cổ ra khỏi thành sao?
“Trên giang hồ cũng trôi nổi nhiều lời đồn, nói tại hạ nhìn thấu nhân quả trường hà, biết trước chuyện trên đời. Kỳ thực đều là bốc phét cả. Bằng không, chỉ cần tại hạ còn sống, trên đời há lại có tội ác xảy ra? Cứ việc bóp chết từ trong trứng là được.”
Nguyễn Đông Thanh thực ra không quá giỏi diễn đạt, thành thử nói năng cũng hơi vòng vo tam quốc, tràng giang đại hải.
Nói ngắn gọn, ấy là trước khi chuyện Cổ Trạch Dao, Cổ Trạch Thâm được người ta báo án đến chỗ phủ Chưởng Ấn thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Đang yên đang lành lại nghiêm tra một nhà trong sạch, ngẫu nhiên trong thành, ngoại trừ thần kinh ra thì chỉ còn có hack map.
Bốn người Vương, Mã mới đến thì không tính, đám người theo gã từ Quan Lâm đến đây cơ hồ không hẹn mà cùng bĩu môi, trong lòng thầm nhủ bằng cái giọng nói kháy.
Chúng ta đương nhiên là tin ngài.
Nguyễn Đông Thanh còn chưa biết bốn người mình dẫn từ Quan Lâm đến đây trong lòng đang âm thầm bỉ bôi hắn. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đứng thẳng dậy, phất tay áo, nói:
“Vậy thì đến nhà họ Cổ.”
oOo
Người nhà họ Cổ sớm đã chuẩn bị sẵn bốn cỗ xe ngựa cho bốn người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để đảm bảo tính bí mật của lần quan Chưởng Ấn xuất hành này, đầu tiên có một xe đón Nguyễn Đông Thanh ở tư phủ. Sau đó vòng một vòng đến một sản nghiệp của nhà họ Cổ ở Bát Bảo lộ. Từ đây, bốn người Bích Mặc tiên sinh vào cửa trước, ra cửa sau, đổi một xe khác về Cổ phủ.
Hai cỗ xe còn lại đương nhiên là dùng trên đường về.
Tuy lần trước thế gia đầu tiên tiếp cận Nguyễn Đông Thanh là nhà họ Cổ, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ghé thăm Cổ viện. Chỉ thấy nơi đây là một trạch viện bề thế, trước nhà bày một cặp tỳ hưu há miệng, hàm ý là tụ tài đuổi tà.
Lại vào bên trong, gã mới phát hiện chỗ này là vô số nhà cửa san sát, dùng tường ngăn cách, không rõ là rộng lớn bao nhiêu. Thế nhưng chỉ nhìn tường bao ngoài cùng dài không kém gì một con phố chính, Nguyễn Đông Thanh cũng có thể đoán cái gọi là trạch viện của nhà họ Cổ cũng phải rộng gần một cây số vuông. Bên trong, đường lối trải đá trắng, rộng rãi thênh thang, xe ngựa chạy trong viện cũng không vấn đề gì.
Nguyễn Đông Thanh cảm giác mình đang tiến vào tư dinh của trọc phú.
Cảm giác không khác nào chạy siêu xe trong vườn nhà.
Bốn người Nguyễn Đông Thanh vừa tới, lập tức có một lão già ngồi xe lăn gỗ, da mắt sụp sâu, khiến lúc này mắt lão cơ hồ díp lại ti hí chỉ còn một khe hở.
“Lão hủ Cổ Thiên Thu, tham kiến đại nhân. Đại nhân lượng thứ, thân già lắm bệnh, không thể quỳ xuống hành lễ được.”
“Cổ lão đừng làm thế. Có câu kính lão đắc thọ, tại hạ không nhận được lễ này.”
Nguyễn Đông Thanh là người hiện đại, cho dù là chủ tịch nước thì cũng không có cái quyền khiến người ta quỳ xuống hành lễ như thời cổ. Càng huống hồ lòng hư vinh của gã vốn dĩ cũng không cao. Người ta chắp tay, hơi cúi mình làm lễ tương giao, hoặc thỉnh giáo thì được, nhưng cái chuyện để kẻ khác cúi đầu quỳ xuống hô đại nhân, nói thật là hắn vẫn rất phản cảm.
Cổ Thiên Thu lại nói:
“Gia môn bất hạnh. Thôi thì chuyện sau này trăm sự nhờ đại nhân.”
Lão nói xong thì người hầu đứng sau tự giác chia làm hai đội, một đẩy xe cho Cổ Thiên Thu, một thì dẫn bốn người Nguyễn Đông Thanh đến hiện trường vụ án. Dọc đường, nghe kẻ hầu người hạ nói, hai anh em Cổ Trạch Dao Cổ Trạch Thâm thân là con thứ, thực chất bình thường không được người trong tộc chào đón cho lắm.
Cổ Trạch Thâm trên danh nghĩa là gia chủ, nhưng không có chí lớn, chẳng có đại tài, nên phần lớn sự vụ đều để chị quyết định.
Cổ Trạch Dao nắm thực quyền, chồng trước cũng là gọi vào ở rể, chỉ tiếc là ở được với nhau mấy năm là gã đi trước một bước. Người ta đều kín đáo nói với nhau rằng Cổ Trạch Dao là mệnh khắc chồng, độc quả phụ.
Đối với cái chết của hai người, kẻ hầu người hạ trong phủ cũng có nhiều lời vào tiếng ra.
Có kẻ nói Cổ Trạch Dao phòng không gối chiếc lâu ngày, lại làm cái chuyện gà mái gáy sáng, sớm đã không quản nhân luân. Thế là nuôi em trai làm nam sủng, hàng đêm hành dâm.
Lại có người nói Cổ Trạch Thâm thực ra tài mọn mà chí lớn, nay ra ngoài làm ông chủ một thời gian, cảm thấy mình tài trí chẳng kém ai, nên mới về đoạt quyền. Hai người tranh giành vật lộn, ngọc đá cùng tan nên mới có cảnh quần áo xộc xệch.
Cố Văn nghe kẻ dưới nói ngược nói xuôi một hồi, thở ra một hơi:
“Tàn nhẫn, hung ác. Quả nhiên đây mới là thế gia.”
Đoạn lại rỉ tai Nguyễn Đông Thanh, thuật lại ý nghĩ của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này trong Cổ viện đã có hai tin đồn, một là chị em Dao Thâm tằng tịu với nhau, một là hai người này tranh quyền đoạt vị đến độ cùng chết. Lời đồn là thứ đã lan ra thì như lửa cháy vào đồng cỏ khô, chẳng tài nào ngăn được. Cổ Thiên Thu vì bảo đảm nội bộ gia tộc trên dưới một lòng, không phân rã năm bè bảy mảng, dứt khoát hi sinh danh dự nhân phẩm của Cổ Trạch Dao.
Người họ Cổ được phái đến báo án cũng nói với Nguyễn Đông Thanh chuyện này, chưa hẳn là không có ý định một mũi tên trúng hai đích. Nếu thành, thì có thể dẫn dắt suy nghĩ của gã, để Bích Mặc tiên sinh thiên hướng hai chị em lăng loàn mà suy nghĩ. Còn nếu là không được thì cũng là đánh tiếng, nói với quan Chưởng Ấn rằng có theo hướng tỷ đệ loạn luân mà kết án luôn thì họ Cổ cũng chấp nhận.
Nguyễn Đông Thanh nghe mà rùng mình, cảm thấy thế gia đại tộc so với trên phim ảnh hay truyện mạng hắn đọc xem chừng còn tàn nhẫn hơn.
Tuy phân tích ra, quả thật rất lý trí, song vẫn khiến người ta cảm thấy rùng mình sởn gáy.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta bấy giờ cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu không phải hắn có chút hư danh, khiến những thế gia này kiêng kị thì với tâm tính tàn nhẫn và mưu sâu chước hiểm kia, có lẽ hiện giờ Nguyễn Đông Thanh đã bị những người này quay như dế.
Bốn người đến hiện trường vụ án...
Chỉ thấy hai thi thể của Cổ Trạch Dao, Cổ Trạch Thâm vẫn được đặt nằm dưới đất, quần áo vẫn xộc xệch, song không có dấu hiệu nào là bị xê dịch. Trong phòng bàn ngã, ghế đổ, sách vở ném mỗi nơi một thứ. Lại có một cái mùi gây gây mũi bốc lên nồng nặc.
Nguyễn Đông Thanh để Dư Tự Lực vào nghiệm thi, Lã Vọng Thiên và Cố Văn thì đi lại xung quanh tìm manh mối.
Nguyễn Đông Thanh được cái rảnh rỗi, bắt đầu hỏi Hồng Đô mấy chuyện liên quan đến phòng vệ trong nhà. Đại khái là nếu có cao thủ đằng không đến thì phải làm sao, có người dùng thần thông giết người trong phòng kín thì phải thế nào. Hồng Đô nói:
“Dân gian có một loại đá, gọi là Trấn Trạch Thạch, do Hàn Xuân Phong phảng theo trận pháp hộ thành của hai thành Tuyết Hoa, Hải Giác tạo thành. Vừa có thể cấm không, lại dựa vào sự cảm ứng huyết mạch ngăn chặn công kích của người bên ngoài, bảo vệ người trong nhà. Đương nhiên, nếu gặp phải kẻ quá mạnh thì vẫn có thể trấn áp Trấn Trạch Thạch. Tỉ như lần nọ Võ Hoàng thay tiên sinh giết người ở Cổ Long vậy.”
Nguyễn Đông Thanh “à” một cái, thầm nghĩ té ra bản thân lo bò trắng răng.
Huyền Hoàng giới này, tu sĩ có tài lên trời xuống biển, phá núi bẻ sông. Có uy hiếp từ tu sĩ, đương nhiên sẽ có người nghĩ biện pháp đối phó. Chuyện một kẻ ngoại lai như hắn có thể nghĩ tới, bọn họ có cả trăm cả ngàn năm phát triển sinh sống ở đây há lại không nhận ra?
Mà Nguyễn Đông Thanh càng nghĩ, lại càng cảm thấy đúng.
Người sống chính là thuế má, là sức lao động. Cho dù quan phủ vua chúa không phải kẻ yêu dân như con, thì xuất phát từ động cơ lợi ích, há lại có thể dung túng kẻ khác trắng trợn giết chóc như trong tiểu thuyết được?
Bấy giờ, ba người Cố Văn cũng đã thu thập bằng chứng hiện trường đâu ra đấy.
Ông “thầy đồ già” bước lên một bước, nói:
“Đại nhân. Trong phòng không có dấu vết của người thứ ba, hơn nữa cũng đã tìm được hung khí. Trấn Trạch Thạch không có dấu vết bị phát động, trận pháp cơ quan trong phòng cũng còn nguyên. Trừ động cơ gây án ra, thì quả thật là một án mạng trong phòng kín.”
Dư Tự Lực cũng tiếp lời:
“Cạnh xác hai người có một con dao, phỏng đoán ban đầu đây chính là hung khí. Thời gian tử vong dựa trên độ cứng của thi thể thì hẳn là đầu giờ Sửu. Chỉ là...”
Cậu chàng nói đến đây, bèn cho người lật thi thể của hai chị em Dao, Thâm lên. Máu dưới thân hai người đã khô, đọng xuống sàn thành một vũng.
Số chương còn lại hôm nay: 3 chương chính truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro