Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thăm Dò
Nghịch Tử
2024-11-24 04:54:32
“Mạc Vấn?”
Ba người Lăng Phong, Cao Tử Trọng và Chu Văn Võ nhiều năm sinh hoạt ở Táng Thi đinh, thành thử nghe đến năm chữ “Manh Quỷ Tài Mạc Vấn”, phản ứng không quá lớn. Ngoại trừ Dạ Phong Tiêu đặt câu hỏi vì hiếu kỳ ra, hai người còn lại đều không lên tiếng.
Xét cho cùng, Mạc Vấn và hai người Cao, Chu cũng không phải người cùng thời.
Nói ba mươi năm một giang hồ là vậy...
Lâm Thanh Tùng thì khác. Theo một cách lí giải nào đó, thì Mạc Vấn xem như nửa cái người đọc sách. Tuy đã là phế nhân, không ngưng tụ được hạo nhiên chính khí, nhưng chỉ dựa vào mưu lược và miệng lưỡi mà khuấy đảo Đại Tề, tự mình báo thù rửa hận. Nhân vật như vậy, người Nho môn không thể không biết.
Thậm chí, viện trưởng Thanh Hà thư viện Bao Thành Tổ cũng từng có ý muốn mời chào Mạc Vấn.
Chỉ là về sau, Hải Đại Quý đến gặp lại tay không trở ra, miệng mắng Manh Quỷ Tài là tai tinh, có cái tướng “ưng thị lang cố”, sau này chắc chắn sẽ phản chủ, khiến thiên hạ đại loạn.
Thiên hạ không thể trọng dụng...
Hải Đại Quý nổi tiếng là hào sảng độ lượng, nhất là từ sau khi hắn trọng dụng Nghiêm Hàn thì thiên hạ càng kính phục tài nhìn người của y.
Sau khi lão lên tiếng...
Thế lực tầm trung thì tin vào ánh mắt của Hải Đại Quý.
Thế lực hàng đầu đều nhận được lệnh trực tiếp từ Đế Mộ, thành thử lại càng không dám manh động.
Các thế lực nhỏ xưa nay bo bo giữ mình, chỉ sợ bị kẻ khác tìm cớ nuốt chửng. Thành thử, tuy tài năng của Mạc Vấn rất có thể là chìa khóa để trở mình, song tên nào tên nấy đều không dám manh động, chỉ sợ chân trước vừa mời chào Manh Quỷ Tài, chân sau đã thấy thiên hạ dựng cờ thảo phạt.
Có thể nói...
Nếu không phải vì một câu nói của Đế Mộ, thì hiện giờ Mạc Vấn chính là một củ khoai nóng bỏng tay, ai cũng muốn mời chào. Thiên kiêu đời nay của Nho môn cũng chưa chắc đã đến lượt Tứ Đại Tài Tử.
Thành thử, tuy không rõ thực hư chuyện Đế Mộ nhúng tay, song Lâm Thanh Tùng cũng lấy làm hiếu kỳ không biết nhân vật như vậy tìm đến Lệ Chi sơn để làm gì. Và rốt cuộc giữa Mạc Vấn và nguyên soái của Hậu Kiều quân lại có quan hệ ra sao mà kẻ sau không tiếc kháng chỉ cũng phải hộ tống Mạc Vấn đến tận núi Lệ Chi.
“Chư vị, vậy chúng ta cùng đi đón vị Manh Quỷ Tài này xem sao.”
Phó Kinh Hồng vừa nói, vừa đứng nhỏm dậy khỏi ghế.
Thế là chẳng mấy chốc...
Đặng Tiến Đông, Phó Kinh Hồng dẫn theo toàn bộ cao tầng của núi Lệ Chi chạy đến nơi truyền tống.
Truyền tống môn của Lệ Chi sơn đặt bên trong một động đá.
Trước cửa hang, là một khoảng đất trống rộng rãi, khắp nơi có thể thấy được nhà gỗ, lều vải. Bốn phía đều có thể nhìn thấy mấy trăm người chăm chú cầm thương gỗ, tập dượt đâm, đỡ, đi, nghỉ theo đúng yêu cầu của Cao Tử Trọng. Chốc chốc, lại có thể thấy một đám lão binh mình mặc giáp gỗ, lưng đeo cung, eo buộc bao tên chạy vào trong hang thay ca.
Từ xưa đến nay ở Huyền Hoàng giới, truyền tống môn cho dù là ở nước nào thì cũng đều là quân cơ yếu địa. Bình thường đều phải được đặt ở chỗ bằng phẳng, không có vật cản che chắn tầm mắt, không có nơi để lẩn trốn cố thủ, lại đặt trọng binh canh giữ giám sát, tuần tra cả ngày lẫn đêm.
Lệ Chi sơn cũng không phải là ngoại lệ.
Thậm chí, nơi đây là truyền tống môn duy nhất kết nối vào Táng Thi đinh, tầm quan trọng xét ra còn hơn những chỗ khác ba phần. Thành thử, hành động đầu tiên sau khi rời núi của Lâm Thanh Tùng chính là điều động sĩ tốt chặt cây, phát quang khu rừng phía trước cửa hang đặt truyền tống trận. Gỗ thì sử dụng để xây liên hoàn trại, mà khoảng sân trống thì được tận dụng đặt quân doanh. Thế là vừa gia cố thêm được núi Lệ Chi, vừa có chỗ thao luyện sĩ tốt, lại vừa có một đám sĩ tốt hỗ trợ trấn thủ truyền tống môn 24/7.
Có thể nói là một mũi tên trúng ba đích...
Khi Đặng Tiến Đông và cao tầng của núi Lệ Chi chạy đến nơi thì đã thấy trước cửa hang đứng lố nhố một đám bộ tốt áo vải, trên tay lăm lăm khí giới.
Nổi bật lên giữa đám người tựa như hạc giữa bầy gà là một thiếu nữ dong dỏng cao, đôi mắt có hai màu khác biệt, tóc trắng như cước, dung mạo kỳ diễm đã nhìn là không thể nào quên được.
Bộ tốt trên núi phần lớn xuất thân làm cướp, tố chất thân thể tự nhiên là không tốt. Thành thử, mặc dù đều là một đám mày râu, thế nhưng chiều cao của cả bọn lại đều thua Tô Nghiên Đình một bậc.
“Tránh ra. Các vị trại chủ đến! Mau nhường đường...”
Tay lính vừa lên thông báo bây giờ cũng thừa thế cáo mượn oai hùm, bô bô cái mồm bảo đám bộ tốt đang vây quanh hai người Tô Nghiên Đình mau chóng tản đi nơi khác, để mấy người Phó Kinh Hồng tiếp quản chuyện ở đây.
“Tô nguyên soái, Mạc tiên sinh, hoan nghênh đến Lệ Chi sơn bọn ta.”
Phó Kinh Hồng bước lên trước, chắp tay hành lễ, thái độ có thể nói là thân thiện hồ hởi, tỏ rõ thái độ của chủ nhà.
Cuối cùng, nói sao thì nói, ít nhất trên giấy tờ thì kẻ cầm đầu của núi Lệ Chi vẫn là họ Phó. Những chuyện ngoại giao tiếp khách, nhất là khi đối phương còn là nhân vật tầm cỡ như nguyên soái một quân đoàn Đại Tề và Manh Quỷ Tài tiếng tăm lừng lẫy, vẫn phải để Phó Kinh Hồng xung phong đi đầu mới phải đạo.
“Phó trại chủ khách khí, vẫn xin các vị lượng thứ tại hạ thân thể không lành lặn, khó mà hành lễ mới phải.”
Mạc Vấn cười hoàn lễ.
Phó Kinh Hồng bèn nghiêng mình, đưa tay làm thủ thế mời, nói:
“Nơi đây tai vách mạch rừng, chẳng phải chỗ để nói chuyện. Không biết Mạc tiên sinh có thể hạ cố thêm vài bước, đến Quần Anh đường trên núi bàn bạc đại sự?”
Mạc Vấn gật đầu:
“Tại hạ cũng có ý này, chỉ là không dám giọng khách át giọng chủ thôi.”
Thế là, hai bên dẫn nhau đi tới bến đò, ngồi thuyền thẳng hướng lên núi.
Trên núi Lệ Chi có một hồ nước lớn, nằm lọt thỏm giữa hai đỉnh núi, trong một vùng sơn cốc nhìn như cái yên ngựa. Nước ở đây chia làm mười tám nhánh sông, len lỏi đổ xuống từ bốn phương tám hướng, dần dần tạo thành vùng đầm nước tám trăm dặm xung quanh núi Lệ Chi.
Lâm Thanh Tùng chế tạo liên hoàn trại, cũng có một phần là nhìn trúng thủy mạch chằng chịt trên núi, lợi dụng đó để truyền tin, điều quân chi viện giữa các sơn trại. Mạc Vấn ngồi xe lăn, tuy lấy sức của đám người Đặng Tiến Đông, Cao Tử Trọng nhấc cả người lẫn xe đi bộ lên núi cũng không có gì là khó, song Lâm Thanh Tùng lại quả quyết thuyết phục mọi người dùng đường thủy lên núi.
Thứ nhất, là vì tôn trọng.
Mạc Vấn tuy tàn tật đã nhiều năm, nhưng trong tình huống không rõ tích cách của đối phương ra sao, đi động vào vết thương cũ của kẻ khác quả thật là chuyện không phải đạo chủ khách. Mà nhấc cả người lẫn xe của Mạc Vấn lên núi, không hề nghi ngờ, có thể khiến gã bất tri bất giác nhớ đến chuyện mình tàn tật.
Thứ hai, cũng là vì tranh thủ thời gian...
Cước bộ của Đặng Tiến Đông và Chu Văn Võ rất nhanh, cho dù mang thêm một người một xe thì cũng chỉ cần mười mấy cái hô hấp là đã lên đến Quần Anh đường. Thời gian ngắn như thế, không nói Lâm Thanh Tùng bây giờ tu vi yếu kém chẳng thể nào đuổi kịp, cho dù theo được cước bộ của hai người Chu, Đặng thì có thể nói được mấy câu?
Chờ đến khi lên núi, hai bên sẽ bắt đầu đàm phán thương thảo, bàn chuyện đại sự. Lúc ấy, hiển nhiên là Mạc Vấn sẽ đề cao cảnh giác, Lâm Thanh Tùng muốn thăm dò thái độ của y sẽ khó hơn nhiều.
Ngồi thuyền ngược dòng lên núi, cố nhiên tốc độ chậm hơn, song cũng cho vị cựu Tế Tửu Đại Việt này thời gian để múa ba tấc lưỡi.
Hai bên vừa ngồi thuyền, vừa chuyện trò đủ thứ trên trời dưới biển.
Thế nhưng mặc kệ Lâm Thanh Tùng xoay chuyển đẩy gợi, cố gắng thay đổi chủ đề thế nào, Mạc Vấn vẫn bình thản tiếp đón từng chiêu một. Lời nói của y cũng thủy chung chỉ dừng ở mức xã giao thông thường, hoàn toàn không có một chút chất dinh dưỡng nào cả.
Thấy Manh Quỷ Tài đối đáp không kẽ hở, Lâm Thanh Tùng cũng chẳng lấy gì làm thất vọng. Chuyện này âu cũng là trong dự tính của lão, bởi lẽ dù sao danh tiếng của Mạc Vấn cũng là đánh ra bằng chân tài thực học chứ chẳng phải dựa vào thủ đoạn “con hát mẹ khen hay”, tâng bốc lẫn nhau mà đám Nho môn sĩ tử vẫn thường dùng.
Đối thủ như vậy, thì mặc kệ là biện pháp gì, chỉ cần có một cơ hội mỏng manh kéo được lợi thế trên bàn đàm phán về phe mình, Lâm Thanh Tùng đều dám thử.
Đáng tiếc là đoàn người đi đến tận Quần Anh đường, Lâm cựu tế tửu vẫn không thăm dò được ra chuyện gì.
Chờ mấy người Phó Kinh Hồng an tọa, Tô Nghiên Đình bèn nhẹ nhàng đẩy vào lưng ghế, báo hiệu cho Mạc Vấn. Manh Quỷ Tài bấy giờ mới hắng giọng, lên tiếng:
“Chư vị đã là người lên núi dựng cờ, ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn, hẳn đều là người thẳng thắn hào sảng. Tại hạ nếu như còn nói chuyện vòng vo trước mặt chư vị thì quả thật là hổ làm nam nhi. Mạc mỗ xin nói thẳng, lần này tại hạ lên núi là muốn làm một cuộc làm ăn với Lệ Chi sơn.
“Mạc mỗ có ba kế, chẳng những có thể giúp các vị hóa giải nguy cơ, thậm chí mượn thế khuếch trương, làm chủ một vài thành trì quận huyện cũng chẳng phải không thể được. Đổi lại, vẫn mong Phó trại chủ nể tình ban cho tại hạ thuốc tiên để mà chữa trị tấm thân tàn phế này. Không biết ý các vị thế nào?”
Ba người Lăng Phong, Cao Tử Trọng và Chu Văn Võ nhiều năm sinh hoạt ở Táng Thi đinh, thành thử nghe đến năm chữ “Manh Quỷ Tài Mạc Vấn”, phản ứng không quá lớn. Ngoại trừ Dạ Phong Tiêu đặt câu hỏi vì hiếu kỳ ra, hai người còn lại đều không lên tiếng.
Xét cho cùng, Mạc Vấn và hai người Cao, Chu cũng không phải người cùng thời.
Nói ba mươi năm một giang hồ là vậy...
Lâm Thanh Tùng thì khác. Theo một cách lí giải nào đó, thì Mạc Vấn xem như nửa cái người đọc sách. Tuy đã là phế nhân, không ngưng tụ được hạo nhiên chính khí, nhưng chỉ dựa vào mưu lược và miệng lưỡi mà khuấy đảo Đại Tề, tự mình báo thù rửa hận. Nhân vật như vậy, người Nho môn không thể không biết.
Thậm chí, viện trưởng Thanh Hà thư viện Bao Thành Tổ cũng từng có ý muốn mời chào Mạc Vấn.
Chỉ là về sau, Hải Đại Quý đến gặp lại tay không trở ra, miệng mắng Manh Quỷ Tài là tai tinh, có cái tướng “ưng thị lang cố”, sau này chắc chắn sẽ phản chủ, khiến thiên hạ đại loạn.
Thiên hạ không thể trọng dụng...
Hải Đại Quý nổi tiếng là hào sảng độ lượng, nhất là từ sau khi hắn trọng dụng Nghiêm Hàn thì thiên hạ càng kính phục tài nhìn người của y.
Sau khi lão lên tiếng...
Thế lực tầm trung thì tin vào ánh mắt của Hải Đại Quý.
Thế lực hàng đầu đều nhận được lệnh trực tiếp từ Đế Mộ, thành thử lại càng không dám manh động.
Các thế lực nhỏ xưa nay bo bo giữ mình, chỉ sợ bị kẻ khác tìm cớ nuốt chửng. Thành thử, tuy tài năng của Mạc Vấn rất có thể là chìa khóa để trở mình, song tên nào tên nấy đều không dám manh động, chỉ sợ chân trước vừa mời chào Manh Quỷ Tài, chân sau đã thấy thiên hạ dựng cờ thảo phạt.
Có thể nói...
Nếu không phải vì một câu nói của Đế Mộ, thì hiện giờ Mạc Vấn chính là một củ khoai nóng bỏng tay, ai cũng muốn mời chào. Thiên kiêu đời nay của Nho môn cũng chưa chắc đã đến lượt Tứ Đại Tài Tử.
Thành thử, tuy không rõ thực hư chuyện Đế Mộ nhúng tay, song Lâm Thanh Tùng cũng lấy làm hiếu kỳ không biết nhân vật như vậy tìm đến Lệ Chi sơn để làm gì. Và rốt cuộc giữa Mạc Vấn và nguyên soái của Hậu Kiều quân lại có quan hệ ra sao mà kẻ sau không tiếc kháng chỉ cũng phải hộ tống Mạc Vấn đến tận núi Lệ Chi.
“Chư vị, vậy chúng ta cùng đi đón vị Manh Quỷ Tài này xem sao.”
Phó Kinh Hồng vừa nói, vừa đứng nhỏm dậy khỏi ghế.
Thế là chẳng mấy chốc...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặng Tiến Đông, Phó Kinh Hồng dẫn theo toàn bộ cao tầng của núi Lệ Chi chạy đến nơi truyền tống.
Truyền tống môn của Lệ Chi sơn đặt bên trong một động đá.
Trước cửa hang, là một khoảng đất trống rộng rãi, khắp nơi có thể thấy được nhà gỗ, lều vải. Bốn phía đều có thể nhìn thấy mấy trăm người chăm chú cầm thương gỗ, tập dượt đâm, đỡ, đi, nghỉ theo đúng yêu cầu của Cao Tử Trọng. Chốc chốc, lại có thể thấy một đám lão binh mình mặc giáp gỗ, lưng đeo cung, eo buộc bao tên chạy vào trong hang thay ca.
Từ xưa đến nay ở Huyền Hoàng giới, truyền tống môn cho dù là ở nước nào thì cũng đều là quân cơ yếu địa. Bình thường đều phải được đặt ở chỗ bằng phẳng, không có vật cản che chắn tầm mắt, không có nơi để lẩn trốn cố thủ, lại đặt trọng binh canh giữ giám sát, tuần tra cả ngày lẫn đêm.
Lệ Chi sơn cũng không phải là ngoại lệ.
Thậm chí, nơi đây là truyền tống môn duy nhất kết nối vào Táng Thi đinh, tầm quan trọng xét ra còn hơn những chỗ khác ba phần. Thành thử, hành động đầu tiên sau khi rời núi của Lâm Thanh Tùng chính là điều động sĩ tốt chặt cây, phát quang khu rừng phía trước cửa hang đặt truyền tống trận. Gỗ thì sử dụng để xây liên hoàn trại, mà khoảng sân trống thì được tận dụng đặt quân doanh. Thế là vừa gia cố thêm được núi Lệ Chi, vừa có chỗ thao luyện sĩ tốt, lại vừa có một đám sĩ tốt hỗ trợ trấn thủ truyền tống môn 24/7.
Có thể nói là một mũi tên trúng ba đích...
Khi Đặng Tiến Đông và cao tầng của núi Lệ Chi chạy đến nơi thì đã thấy trước cửa hang đứng lố nhố một đám bộ tốt áo vải, trên tay lăm lăm khí giới.
Nổi bật lên giữa đám người tựa như hạc giữa bầy gà là một thiếu nữ dong dỏng cao, đôi mắt có hai màu khác biệt, tóc trắng như cước, dung mạo kỳ diễm đã nhìn là không thể nào quên được.
Bộ tốt trên núi phần lớn xuất thân làm cướp, tố chất thân thể tự nhiên là không tốt. Thành thử, mặc dù đều là một đám mày râu, thế nhưng chiều cao của cả bọn lại đều thua Tô Nghiên Đình một bậc.
“Tránh ra. Các vị trại chủ đến! Mau nhường đường...”
Tay lính vừa lên thông báo bây giờ cũng thừa thế cáo mượn oai hùm, bô bô cái mồm bảo đám bộ tốt đang vây quanh hai người Tô Nghiên Đình mau chóng tản đi nơi khác, để mấy người Phó Kinh Hồng tiếp quản chuyện ở đây.
“Tô nguyên soái, Mạc tiên sinh, hoan nghênh đến Lệ Chi sơn bọn ta.”
Phó Kinh Hồng bước lên trước, chắp tay hành lễ, thái độ có thể nói là thân thiện hồ hởi, tỏ rõ thái độ của chủ nhà.
Cuối cùng, nói sao thì nói, ít nhất trên giấy tờ thì kẻ cầm đầu của núi Lệ Chi vẫn là họ Phó. Những chuyện ngoại giao tiếp khách, nhất là khi đối phương còn là nhân vật tầm cỡ như nguyên soái một quân đoàn Đại Tề và Manh Quỷ Tài tiếng tăm lừng lẫy, vẫn phải để Phó Kinh Hồng xung phong đi đầu mới phải đạo.
“Phó trại chủ khách khí, vẫn xin các vị lượng thứ tại hạ thân thể không lành lặn, khó mà hành lễ mới phải.”
Mạc Vấn cười hoàn lễ.
Phó Kinh Hồng bèn nghiêng mình, đưa tay làm thủ thế mời, nói:
“Nơi đây tai vách mạch rừng, chẳng phải chỗ để nói chuyện. Không biết Mạc tiên sinh có thể hạ cố thêm vài bước, đến Quần Anh đường trên núi bàn bạc đại sự?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Vấn gật đầu:
“Tại hạ cũng có ý này, chỉ là không dám giọng khách át giọng chủ thôi.”
Thế là, hai bên dẫn nhau đi tới bến đò, ngồi thuyền thẳng hướng lên núi.
Trên núi Lệ Chi có một hồ nước lớn, nằm lọt thỏm giữa hai đỉnh núi, trong một vùng sơn cốc nhìn như cái yên ngựa. Nước ở đây chia làm mười tám nhánh sông, len lỏi đổ xuống từ bốn phương tám hướng, dần dần tạo thành vùng đầm nước tám trăm dặm xung quanh núi Lệ Chi.
Lâm Thanh Tùng chế tạo liên hoàn trại, cũng có một phần là nhìn trúng thủy mạch chằng chịt trên núi, lợi dụng đó để truyền tin, điều quân chi viện giữa các sơn trại. Mạc Vấn ngồi xe lăn, tuy lấy sức của đám người Đặng Tiến Đông, Cao Tử Trọng nhấc cả người lẫn xe đi bộ lên núi cũng không có gì là khó, song Lâm Thanh Tùng lại quả quyết thuyết phục mọi người dùng đường thủy lên núi.
Thứ nhất, là vì tôn trọng.
Mạc Vấn tuy tàn tật đã nhiều năm, nhưng trong tình huống không rõ tích cách của đối phương ra sao, đi động vào vết thương cũ của kẻ khác quả thật là chuyện không phải đạo chủ khách. Mà nhấc cả người lẫn xe của Mạc Vấn lên núi, không hề nghi ngờ, có thể khiến gã bất tri bất giác nhớ đến chuyện mình tàn tật.
Thứ hai, cũng là vì tranh thủ thời gian...
Cước bộ của Đặng Tiến Đông và Chu Văn Võ rất nhanh, cho dù mang thêm một người một xe thì cũng chỉ cần mười mấy cái hô hấp là đã lên đến Quần Anh đường. Thời gian ngắn như thế, không nói Lâm Thanh Tùng bây giờ tu vi yếu kém chẳng thể nào đuổi kịp, cho dù theo được cước bộ của hai người Chu, Đặng thì có thể nói được mấy câu?
Chờ đến khi lên núi, hai bên sẽ bắt đầu đàm phán thương thảo, bàn chuyện đại sự. Lúc ấy, hiển nhiên là Mạc Vấn sẽ đề cao cảnh giác, Lâm Thanh Tùng muốn thăm dò thái độ của y sẽ khó hơn nhiều.
Ngồi thuyền ngược dòng lên núi, cố nhiên tốc độ chậm hơn, song cũng cho vị cựu Tế Tửu Đại Việt này thời gian để múa ba tấc lưỡi.
Hai bên vừa ngồi thuyền, vừa chuyện trò đủ thứ trên trời dưới biển.
Thế nhưng mặc kệ Lâm Thanh Tùng xoay chuyển đẩy gợi, cố gắng thay đổi chủ đề thế nào, Mạc Vấn vẫn bình thản tiếp đón từng chiêu một. Lời nói của y cũng thủy chung chỉ dừng ở mức xã giao thông thường, hoàn toàn không có một chút chất dinh dưỡng nào cả.
Thấy Manh Quỷ Tài đối đáp không kẽ hở, Lâm Thanh Tùng cũng chẳng lấy gì làm thất vọng. Chuyện này âu cũng là trong dự tính của lão, bởi lẽ dù sao danh tiếng của Mạc Vấn cũng là đánh ra bằng chân tài thực học chứ chẳng phải dựa vào thủ đoạn “con hát mẹ khen hay”, tâng bốc lẫn nhau mà đám Nho môn sĩ tử vẫn thường dùng.
Đối thủ như vậy, thì mặc kệ là biện pháp gì, chỉ cần có một cơ hội mỏng manh kéo được lợi thế trên bàn đàm phán về phe mình, Lâm Thanh Tùng đều dám thử.
Đáng tiếc là đoàn người đi đến tận Quần Anh đường, Lâm cựu tế tửu vẫn không thăm dò được ra chuyện gì.
Chờ mấy người Phó Kinh Hồng an tọa, Tô Nghiên Đình bèn nhẹ nhàng đẩy vào lưng ghế, báo hiệu cho Mạc Vấn. Manh Quỷ Tài bấy giờ mới hắng giọng, lên tiếng:
“Chư vị đã là người lên núi dựng cờ, ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn, hẳn đều là người thẳng thắn hào sảng. Tại hạ nếu như còn nói chuyện vòng vo trước mặt chư vị thì quả thật là hổ làm nam nhi. Mạc mỗ xin nói thẳng, lần này tại hạ lên núi là muốn làm một cuộc làm ăn với Lệ Chi sơn.
“Mạc mỗ có ba kế, chẳng những có thể giúp các vị hóa giải nguy cơ, thậm chí mượn thế khuếch trương, làm chủ một vài thành trì quận huyện cũng chẳng phải không thể được. Đổi lại, vẫn mong Phó trại chủ nể tình ban cho tại hạ thuốc tiên để mà chữa trị tấm thân tàn phế này. Không biết ý các vị thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro