Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thăm Dò Lẫn Nha...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Chuyện gần hai chục phú hộ, thương nhân chợ đen bị bắt, nhà cửa thì bị lục soát, tài sản bị tịch thu đương nhiên không giấu được quan chức địa phương, rất nhanh được truyền ra. Thành thử, việc mấy người Lã Vọng Thiên cải trang vi hành, bí mật tra án ở xung quanh khu vực thôn Hoài cũng rất nhanh lộ ra ánh sáng.
Do việc kiểm kê tài sản, phân loại sắp xếp còn chuyển về kho tốn không ít thời gian, công sức, nên Hồng Đô để lại một nửa số sai dịch phụ giúp mấy người Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực, Vương Long, Mã Hổ. Số còn lại cùng cô nàng phụ trách áp giải tội phạm về đại lao thành Bạch Đế. Đi cùng nhóm người hồi phủ, ngoại trừ Kim Chính Dương, còn có một nhà ba miệng bà cụ bữa trước, với thân phận nhân chứng quan trọng, cần được bảo vệ.
Đương nhiên, tất cả những việc này đều nằm trong tính toán của Lã thiếu lâu chủ, cốt để chờ động tĩnh từ phía quan lại địa phương. Cậu chàng cũng không phải chờ quá lâu, chỉ độ một ngày sau khi đám phú thương bị giải đi, đã có thiệp mời đưa đến tận tay mấy người bọn họ.
Trong thiệp ghi dịp là “liên hoan tổng kết, trao đổi kinh nghiệm cuối năm”, khách mời có quan địa phương các vùng lân cận, tức trưởng thôn, trưởng làng các thôn quanh đó. Lần này mời hai người Lã Vọng Thiên cùng Dư Tự Lực đại diện phủ Chưởng Ấn tới chung vui. Kỳ thực, liên hoan này là thường kỳ của quan lại thành Bạch Đế, do các quan địa phương luân phiên đứng ra tổ chức. Những năm trước đây, quan Chưởng Ấn cũ cũng hoặc đích thân đến, hoặc cử thân tín đi thay. Lý do thực sự nó được tổ chức đương nhiên cũng không giống với đối ngoại, mà là dịp để những kẻ tham dự ăn chia của cải tham ô được, hối lộ lên trên, cũng như nhận lệnh mới từ quan Chưởng Ấn liên quan đến việc kiếm chác trong vòng một năm tới. Năm nay Nguyễn Đông Thanh mới nhậm chức, lại nổi tiếng thanh liêm, không nhận hối lộ, nên đám quan lại địa phương này vốn còn đang phân vân không biết có nên mời gã hay không. Hiện tại, bởi vì phủ Khai Phong gây động tĩnh quá lớn, chúng ăn ngủ không yên, cần lý do thăm dò ý đồ của Bích Mặc tiên sinh, cho nên mới mượn luôn dịp này để mời hai người Lã, Dư đến hỏi chuyện.
Nhận được thiệp này, hai người Vương Long Mã Hổ không yên tâm an toàn của hai thiếu niên, mới tỏ ý muốn đi cùng, song Lã Vọng Thiên gạt đi. Cậu ta nói:
“Hai anh yên tâm! Có cho bọn chúng mười lá gan, chúng cũng không dám giở trò gì với hai thằng bọn em đâu.”
Thấy hai người còn phân vân, Lã công tử nghiêm mặt, đổi giọng:
“Việc kiểm kê phân loại tài sản còn chưa xong, hai cậu cần ở lại hoàn thành nốt. Cứ để hai người chúng tôi đi chuyến này là được rồi!”
Noi theo tấm gương công tư phân minh của đại nhân nhà mình, nên Lã Vọng Thiên chỉ có lúc làm việc mới xưng hô theo cấp bậc chức trách, còn bình thường thì xưng hô với bốn người Vương – Mã – Trương – Triệu dựa theo tuổi tác. Thành thử, một khi nghe “giọng công việc”, thì hai người Vương Long cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng, thuận theo ý của Lã thiếu lâu chủ.
oOo
Buổi tối tiệc liên hoan...
Hai người Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực tóc tai gọn ghẽ, quần áo chỉnh tề, lên xe ngựa tiến về nơi đặt tiệc – Thượng Khách Quán – quán ăn nổi tiếng nhất tại ngoại thành thành Bạch Đế. Nghe nói, quán ăn này tuy không tính là to, cũng không được chính thức mang danh tự Nhất Phẩm, song cũng được Nhất Phẩm Cư của thành Bạch Đế đầu tư, nâng đỡ từ phía sau. Thế cho nên, từ dịch vụ đến danh tiếng đều tuân theo đúng quy chuẩn của các thế lực Nhất Phẩm.
Tới nơi, hai người họ xuất trình giấy mời thì được nhân viên của quán dẫn đến một phòng được đặt sẵn. Bên trong đã đông đủ các quan lại địa phương của thành Bạch Đế.
Phòng ăn sắp chỗ, chia mâm theo chức vị. Thành thử, hai người Dư, Lã được xếp cho ngồi ở vị trí long trọng nhất.
Đợi khách khứa đông đủ, tất cả an vị, quan địa phương năm nay phụ trách tổ chức bữa liên hoan nói vài lời, rồi tất cả cũng khai đũa. Lã Vọng Thiên cùng Dư Tự Lực liếc nhau một cái, rồi cũng bắt đầu động đũa.
Vừa ăn vừa uống, vừa chúc tụng nhau, độ hai tuần rượu trôi qua, đám quan lại địa phương xem chừng cũng đã mượn đủ dũng khí từ men rượu. Thế là, mới có kẻ mon men đánh bạo vào đề:
“Các vị, một năm lại sắp kết thúc, lại sắp đến kỳ thu thuế...”
Kẻ này mới nói tới đây, liền bị một tràng ho dữ dội cắt đứt. Tất cả nhìn về phía tiếng động, chỉ thấy Lã Vọng Thiên ôn tồn đẩy cốc nước đến trước mặt Dư Tự Lực đang ngồi ho, đoạn phong khinh vân đạm hướng về phía bọn họ mà nói:
“Các vị, năm nay phủ Chưởng Ấn sẽ đích thân cử nhân sự xuống giám sát việc thu thuế. Còn phải xin các vị phối hợp cho chuyện này có thể diễn ra suôn sẻ!”
Lời nói thì là xin, là cầu cạnh, nhưng ngữ điệu hoàn toàn là thông báo. Lại nói, Lã Vọng Thiên và Dư Tự Lực từ lúc vào phòng tới giờ, câu đầu tiên chính là ra oai phủ đầu, hiển nhiên khiến không ít kẻ trong phòng động dung.
Có kẻ bằng mặt không bằng lòng. Có một lão già có mặt lại đánh liều nói:
“Hai vị công tử có điều không biết, tình hình chiến sự năm nay khó khăn căng thẳng, sánh được với ba ngàn năm trước. Nếu chỉ thu mức thuế đại nhân đặt ra, sợ là không đủ cho nhu cầu của tiền tuyến...”
Lã Vọng Thiên nghe vậy thì nheo mắt:
“Ngài đây là đang đe dọa tại hạ hay ám chỉ Chưởng Ấn đại nhân hồ đồ?”
Trước ánh mắt sắc bén của Lã thiếu lâu chủ, không ít kẻ phải giật mình né tránh, không dám nhìn thẳng. Kẻ vừa lên tiếng cũng rụt cổ:
“Hạ... Hạ quan không dám!”
Trong phòng ăn toàn là trưởng làng, trưởng thôn, tuổi không ngũ tuần thì cũng tứ tuần, vậy mà lại bị hai thiếu niên chưa tròn hai mươi chèn ép, quả thực có chút buồn cười. Song biết làm sao? Không bàn chức tước, thì Dư Tự Lực còn đỡ, dẫu sao trước đó cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, chứ Lã Vọng Thiên cho dù có không tính giá đỡ Bích Mặc tiên sinh, thì trước đó cũng vẫn là thiên kiêu đương thời, khí thế đương nhiên hơn xa một đám quan địa phương.
Thế nhưng, ở trong phòng, có ai mà không phải là hạng đã lăn lộn trong chốn quan trường? Không khí yên lặng lúng túng còn không kịp kéo dài bao lâu thì đã có một vị trưởng thôn đảo mắt một cái, hướng về hai người Dư Tự Lực cười nịnh:
“Hai vị công tử, là thế này. Chúng hạ quan biết Chưởng Ấn đại nhân cùng hai vị bận trăm công nghìn việc, cho nên mới muốn phân ưu với các vị. Việc thu thuế này, chúng hạ quan vẫn làm hàng năm, đã quen thuộc rồi, kỳ thực cũng không cần phiền phủ Chưởng Ấn phí công giám sát...
“Ở đây có chút quà quê...”
Lão ta nói đến đây thì liền rút từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ. Mà những kẻ khác trong phòng thấy lão làm vậy thì cũng âm thầm gật đầu:
“Đúng! Cứng không được thì đổi sang mềm!”
Thế là, không cần ai bảo ai, tất cả học theo “tấm gương” của trưởng thôn nọ.
Bỗng...
“Rầm!”
Lã Vọng Thiên đập bàn, quát:
“Mau thu ngay đồ trong tay của các ngươi về, bỏ ngay ý niệm này đi, thì hai người chúng ta còn có thể giả vờ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Các quan lại trong phòng giật mình đánh thót một cái, hành động cũng vì thế mà đột ngột dừng lại. Lại nghe Lã Vọng Thiên hỏi:
“Các vị. Chẳng phải vừa rồi các vị nói tình hình khó khăn, thuế với lương thực sợ không đủ cho tiền tuyến sao? Thế cho tại hạ hỏi một câu, tiền của, tài vật, ‘quà quê’ kia của các vị là từ đâu mà ra? Nếu tình hình khó khăn, vật tư tiền tài thiếu thốn thật, chẳng phải các vị nên làm gương cho bá tánh, quyên góp trước nhất hay sao?”
Câu này... lời này... thế này là phủ Khai Phong muốn nhận tiền của bọn họ hay là không nhận? Đám quan lại trong phòng còn chưa biết đáp làm sao vấn đề này, đột nhiên lại nghe Dư Tự Lực – kẻ nãy giờ chưa nói câu nào – lên tiếng:
“Các vị hẳn cũng đã biết chuyện Chưởng Ấn đại nhân và Võ Hoàng điện hạ quan hệ thân thiết, điện hạ còn tặng cho tiên sinh một tấm lệnh bài có khả năng thay người ra mặt, trừng trị những kẻ dám có ý đồ bất kính với tiên sinh?”
Y nói đến đây thì dừng lại, nhìn đám người một lượt, đợi có kẻ bắt đầu nghi ngờ, nghĩ ngợi rồi mới nói tiếp:
“Nhưng các vị có biết chức năng đó chỉ là phụ, chức năng chính của lệnh bài này, là cho phép tiên sinh điều động binh mã của triều đình khi ngài ấy thấy cần thiết hay không?”
Nghe tới đây, đám trưởng thôn, trưởng làng trong phòng mặt đều biến sắc: Chả lẽ đây là đang đe dọa bọn họ sao?
Như để khẳng định cho suy nghĩ mới thành hình này của họ, Dư Tự Lực nói tiếp:
“Các vị, theo như Dư mỗ thấy, tiền này vẫn nên thu về để lo toan cho tương lai chính các vị thì hơn. Dẫu sao, nếu Bích Mặc tiên sinh chủ động mở lời nhờ vả, chẳng lẽ phú thương, sĩ tộc trong thành còn không tình nguyện hưởng ứng hay sao?
“Các vị ở đây đều là quan phụ mẫu, thay vì tìm cách chống đối, thay đổi chính sách của tiên sinh, thì Dư mỗ thấy các vị nên vì dân làm gương, quyên góp tiền này cho tiền tuyến đi thôi. Có như vậy lương tâm không cắn rứt, các vị mới có thể kê cao gối mà ngủ được chứ...
“Ngược lại, nếu các vị nhất quyết không chịu phối hợp với phủ Khai Phong chúng ta, thì e là Chưởng Ấn đại nhân cũng sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoại trừ điều động quân triều đình xuống mời các vị đi tham quan đại lao một chuyến!”
Nói xong câu này, hai người Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực cũng đứng dậy, phủi áo, nghênh ngang dời đi. Trước khi đẩy cửa phòng đi ra ngoài, Lã Vọng Thiên còn để lại một câu:
“Mong là các vị suy nghĩ cho kỹ những điều hai người chúng tôi nói hôm nay mà đưa ra quyết định chính xác. Cáo từ!”
Lã Vọng Thiên và Dư Tự Lực, một người IQ gánh EQ, một kẻ EQ gánh IQ. Người này thành thạo suy luận logic, kẻ kia lại cao tay trong khoản nhìn phản ứng của người khác mà đọc vị. Kỳ thực, với EQ cao như của Dư Tự Lực, cũng không phải khi trước hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì Dược Thánh. Bản năng của hắn đã sớm rung lên hồi chuông cảnh báo, song lòng cảm ân của họ Dư cộng với danh tiếng của Tề Thiên Hạ lại đè suy nghĩ này xuống, khiến y tự thuyết phục bản thân là mình nghĩ nhiều. Thế nhưng, khi không tự ngáng chân mình, thì quả thực khả năng nhìn người, biến báo của Dư Tự Lực không hề thấp.
Cũng bởi vậy, mà khi hai người Dư – Lã cùng hành sự, thì sẽ lấy Lã Vọng Thiên làm chủ đạo. Còn Dư Tự Lực thì đứng ở một bên quan sát tình hình, sau đó mới dựa vào phản ứng của đối phương mà biến chiêu, tung đòn sát thủ khi thích hợp.
Do việc kiểm kê tài sản, phân loại sắp xếp còn chuyển về kho tốn không ít thời gian, công sức, nên Hồng Đô để lại một nửa số sai dịch phụ giúp mấy người Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực, Vương Long, Mã Hổ. Số còn lại cùng cô nàng phụ trách áp giải tội phạm về đại lao thành Bạch Đế. Đi cùng nhóm người hồi phủ, ngoại trừ Kim Chính Dương, còn có một nhà ba miệng bà cụ bữa trước, với thân phận nhân chứng quan trọng, cần được bảo vệ.
Đương nhiên, tất cả những việc này đều nằm trong tính toán của Lã thiếu lâu chủ, cốt để chờ động tĩnh từ phía quan lại địa phương. Cậu chàng cũng không phải chờ quá lâu, chỉ độ một ngày sau khi đám phú thương bị giải đi, đã có thiệp mời đưa đến tận tay mấy người bọn họ.
Trong thiệp ghi dịp là “liên hoan tổng kết, trao đổi kinh nghiệm cuối năm”, khách mời có quan địa phương các vùng lân cận, tức trưởng thôn, trưởng làng các thôn quanh đó. Lần này mời hai người Lã Vọng Thiên cùng Dư Tự Lực đại diện phủ Chưởng Ấn tới chung vui. Kỳ thực, liên hoan này là thường kỳ của quan lại thành Bạch Đế, do các quan địa phương luân phiên đứng ra tổ chức. Những năm trước đây, quan Chưởng Ấn cũ cũng hoặc đích thân đến, hoặc cử thân tín đi thay. Lý do thực sự nó được tổ chức đương nhiên cũng không giống với đối ngoại, mà là dịp để những kẻ tham dự ăn chia của cải tham ô được, hối lộ lên trên, cũng như nhận lệnh mới từ quan Chưởng Ấn liên quan đến việc kiếm chác trong vòng một năm tới. Năm nay Nguyễn Đông Thanh mới nhậm chức, lại nổi tiếng thanh liêm, không nhận hối lộ, nên đám quan lại địa phương này vốn còn đang phân vân không biết có nên mời gã hay không. Hiện tại, bởi vì phủ Khai Phong gây động tĩnh quá lớn, chúng ăn ngủ không yên, cần lý do thăm dò ý đồ của Bích Mặc tiên sinh, cho nên mới mượn luôn dịp này để mời hai người Lã, Dư đến hỏi chuyện.
Nhận được thiệp này, hai người Vương Long Mã Hổ không yên tâm an toàn của hai thiếu niên, mới tỏ ý muốn đi cùng, song Lã Vọng Thiên gạt đi. Cậu ta nói:
“Hai anh yên tâm! Có cho bọn chúng mười lá gan, chúng cũng không dám giở trò gì với hai thằng bọn em đâu.”
Thấy hai người còn phân vân, Lã công tử nghiêm mặt, đổi giọng:
“Việc kiểm kê phân loại tài sản còn chưa xong, hai cậu cần ở lại hoàn thành nốt. Cứ để hai người chúng tôi đi chuyến này là được rồi!”
Noi theo tấm gương công tư phân minh của đại nhân nhà mình, nên Lã Vọng Thiên chỉ có lúc làm việc mới xưng hô theo cấp bậc chức trách, còn bình thường thì xưng hô với bốn người Vương – Mã – Trương – Triệu dựa theo tuổi tác. Thành thử, một khi nghe “giọng công việc”, thì hai người Vương Long cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng, thuận theo ý của Lã thiếu lâu chủ.
oOo
Buổi tối tiệc liên hoan...
Hai người Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực tóc tai gọn ghẽ, quần áo chỉnh tề, lên xe ngựa tiến về nơi đặt tiệc – Thượng Khách Quán – quán ăn nổi tiếng nhất tại ngoại thành thành Bạch Đế. Nghe nói, quán ăn này tuy không tính là to, cũng không được chính thức mang danh tự Nhất Phẩm, song cũng được Nhất Phẩm Cư của thành Bạch Đế đầu tư, nâng đỡ từ phía sau. Thế cho nên, từ dịch vụ đến danh tiếng đều tuân theo đúng quy chuẩn của các thế lực Nhất Phẩm.
Tới nơi, hai người họ xuất trình giấy mời thì được nhân viên của quán dẫn đến một phòng được đặt sẵn. Bên trong đã đông đủ các quan lại địa phương của thành Bạch Đế.
Phòng ăn sắp chỗ, chia mâm theo chức vị. Thành thử, hai người Dư, Lã được xếp cho ngồi ở vị trí long trọng nhất.
Đợi khách khứa đông đủ, tất cả an vị, quan địa phương năm nay phụ trách tổ chức bữa liên hoan nói vài lời, rồi tất cả cũng khai đũa. Lã Vọng Thiên cùng Dư Tự Lực liếc nhau một cái, rồi cũng bắt đầu động đũa.
Vừa ăn vừa uống, vừa chúc tụng nhau, độ hai tuần rượu trôi qua, đám quan lại địa phương xem chừng cũng đã mượn đủ dũng khí từ men rượu. Thế là, mới có kẻ mon men đánh bạo vào đề:
“Các vị, một năm lại sắp kết thúc, lại sắp đến kỳ thu thuế...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ này mới nói tới đây, liền bị một tràng ho dữ dội cắt đứt. Tất cả nhìn về phía tiếng động, chỉ thấy Lã Vọng Thiên ôn tồn đẩy cốc nước đến trước mặt Dư Tự Lực đang ngồi ho, đoạn phong khinh vân đạm hướng về phía bọn họ mà nói:
“Các vị, năm nay phủ Chưởng Ấn sẽ đích thân cử nhân sự xuống giám sát việc thu thuế. Còn phải xin các vị phối hợp cho chuyện này có thể diễn ra suôn sẻ!”
Lời nói thì là xin, là cầu cạnh, nhưng ngữ điệu hoàn toàn là thông báo. Lại nói, Lã Vọng Thiên và Dư Tự Lực từ lúc vào phòng tới giờ, câu đầu tiên chính là ra oai phủ đầu, hiển nhiên khiến không ít kẻ trong phòng động dung.
Có kẻ bằng mặt không bằng lòng. Có một lão già có mặt lại đánh liều nói:
“Hai vị công tử có điều không biết, tình hình chiến sự năm nay khó khăn căng thẳng, sánh được với ba ngàn năm trước. Nếu chỉ thu mức thuế đại nhân đặt ra, sợ là không đủ cho nhu cầu của tiền tuyến...”
Lã Vọng Thiên nghe vậy thì nheo mắt:
“Ngài đây là đang đe dọa tại hạ hay ám chỉ Chưởng Ấn đại nhân hồ đồ?”
Trước ánh mắt sắc bén của Lã thiếu lâu chủ, không ít kẻ phải giật mình né tránh, không dám nhìn thẳng. Kẻ vừa lên tiếng cũng rụt cổ:
“Hạ... Hạ quan không dám!”
Trong phòng ăn toàn là trưởng làng, trưởng thôn, tuổi không ngũ tuần thì cũng tứ tuần, vậy mà lại bị hai thiếu niên chưa tròn hai mươi chèn ép, quả thực có chút buồn cười. Song biết làm sao? Không bàn chức tước, thì Dư Tự Lực còn đỡ, dẫu sao trước đó cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, chứ Lã Vọng Thiên cho dù có không tính giá đỡ Bích Mặc tiên sinh, thì trước đó cũng vẫn là thiên kiêu đương thời, khí thế đương nhiên hơn xa một đám quan địa phương.
Thế nhưng, ở trong phòng, có ai mà không phải là hạng đã lăn lộn trong chốn quan trường? Không khí yên lặng lúng túng còn không kịp kéo dài bao lâu thì đã có một vị trưởng thôn đảo mắt một cái, hướng về hai người Dư Tự Lực cười nịnh:
“Hai vị công tử, là thế này. Chúng hạ quan biết Chưởng Ấn đại nhân cùng hai vị bận trăm công nghìn việc, cho nên mới muốn phân ưu với các vị. Việc thu thuế này, chúng hạ quan vẫn làm hàng năm, đã quen thuộc rồi, kỳ thực cũng không cần phiền phủ Chưởng Ấn phí công giám sát...
“Ở đây có chút quà quê...”
Lão ta nói đến đây thì liền rút từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ. Mà những kẻ khác trong phòng thấy lão làm vậy thì cũng âm thầm gật đầu:
“Đúng! Cứng không được thì đổi sang mềm!”
Thế là, không cần ai bảo ai, tất cả học theo “tấm gương” của trưởng thôn nọ.
Bỗng...
“Rầm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lã Vọng Thiên đập bàn, quát:
“Mau thu ngay đồ trong tay của các ngươi về, bỏ ngay ý niệm này đi, thì hai người chúng ta còn có thể giả vờ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Các quan lại trong phòng giật mình đánh thót một cái, hành động cũng vì thế mà đột ngột dừng lại. Lại nghe Lã Vọng Thiên hỏi:
“Các vị. Chẳng phải vừa rồi các vị nói tình hình khó khăn, thuế với lương thực sợ không đủ cho tiền tuyến sao? Thế cho tại hạ hỏi một câu, tiền của, tài vật, ‘quà quê’ kia của các vị là từ đâu mà ra? Nếu tình hình khó khăn, vật tư tiền tài thiếu thốn thật, chẳng phải các vị nên làm gương cho bá tánh, quyên góp trước nhất hay sao?”
Câu này... lời này... thế này là phủ Khai Phong muốn nhận tiền của bọn họ hay là không nhận? Đám quan lại trong phòng còn chưa biết đáp làm sao vấn đề này, đột nhiên lại nghe Dư Tự Lực – kẻ nãy giờ chưa nói câu nào – lên tiếng:
“Các vị hẳn cũng đã biết chuyện Chưởng Ấn đại nhân và Võ Hoàng điện hạ quan hệ thân thiết, điện hạ còn tặng cho tiên sinh một tấm lệnh bài có khả năng thay người ra mặt, trừng trị những kẻ dám có ý đồ bất kính với tiên sinh?”
Y nói đến đây thì dừng lại, nhìn đám người một lượt, đợi có kẻ bắt đầu nghi ngờ, nghĩ ngợi rồi mới nói tiếp:
“Nhưng các vị có biết chức năng đó chỉ là phụ, chức năng chính của lệnh bài này, là cho phép tiên sinh điều động binh mã của triều đình khi ngài ấy thấy cần thiết hay không?”
Nghe tới đây, đám trưởng thôn, trưởng làng trong phòng mặt đều biến sắc: Chả lẽ đây là đang đe dọa bọn họ sao?
Như để khẳng định cho suy nghĩ mới thành hình này của họ, Dư Tự Lực nói tiếp:
“Các vị, theo như Dư mỗ thấy, tiền này vẫn nên thu về để lo toan cho tương lai chính các vị thì hơn. Dẫu sao, nếu Bích Mặc tiên sinh chủ động mở lời nhờ vả, chẳng lẽ phú thương, sĩ tộc trong thành còn không tình nguyện hưởng ứng hay sao?
“Các vị ở đây đều là quan phụ mẫu, thay vì tìm cách chống đối, thay đổi chính sách của tiên sinh, thì Dư mỗ thấy các vị nên vì dân làm gương, quyên góp tiền này cho tiền tuyến đi thôi. Có như vậy lương tâm không cắn rứt, các vị mới có thể kê cao gối mà ngủ được chứ...
“Ngược lại, nếu các vị nhất quyết không chịu phối hợp với phủ Khai Phong chúng ta, thì e là Chưởng Ấn đại nhân cũng sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoại trừ điều động quân triều đình xuống mời các vị đi tham quan đại lao một chuyến!”
Nói xong câu này, hai người Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực cũng đứng dậy, phủi áo, nghênh ngang dời đi. Trước khi đẩy cửa phòng đi ra ngoài, Lã Vọng Thiên còn để lại một câu:
“Mong là các vị suy nghĩ cho kỹ những điều hai người chúng tôi nói hôm nay mà đưa ra quyết định chính xác. Cáo từ!”
Lã Vọng Thiên và Dư Tự Lực, một người IQ gánh EQ, một kẻ EQ gánh IQ. Người này thành thạo suy luận logic, kẻ kia lại cao tay trong khoản nhìn phản ứng của người khác mà đọc vị. Kỳ thực, với EQ cao như của Dư Tự Lực, cũng không phải khi trước hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì Dược Thánh. Bản năng của hắn đã sớm rung lên hồi chuông cảnh báo, song lòng cảm ân của họ Dư cộng với danh tiếng của Tề Thiên Hạ lại đè suy nghĩ này xuống, khiến y tự thuyết phục bản thân là mình nghĩ nhiều. Thế nhưng, khi không tự ngáng chân mình, thì quả thực khả năng nhìn người, biến báo của Dư Tự Lực không hề thấp.
Cũng bởi vậy, mà khi hai người Dư – Lã cùng hành sự, thì sẽ lấy Lã Vọng Thiên làm chủ đạo. Còn Dư Tự Lực thì đứng ở một bên quan sát tình hình, sau đó mới dựa vào phản ứng của đối phương mà biến chiêu, tung đòn sát thủ khi thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro