Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thắng Lợi
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Đỗ Thải Hà, Phùng Thanh La, Chân Lợi Kiếm, Ngô Quốc Văn, Trịnh Lan Anh và Phó Quân Sước đều nhìn chằm chằm vào chiến trường, nheo mắt hết sức hi vọng có thể nhìn thấy bóng người thanh tú giữa trận giao chiến của hai ánh sáng đỏ, xanh. ở khoang thuyền.
Có lẽ, ngoại trừ Lý Thanh Vân hiện tại đã bất tỉnh nhân sự vì hứng trọn một đao của Di Hận ra, không người nào là không thấy lo lắng bất an, trong lòng không ngừng cầu trời khấn đất.
Bỗng...
Chỉ nghe một tiếng rên đau đớn, đao khí đỏ lòm bỗng chốc nhạt dần đi, yếu thế hơn hẳn. Kiếm quang khủng khiếp do Thanh Sắc thần quang ngưng tụ mà thành không ngừng thắng thế, cuối cùng nghiền nát hận khí của ma đao Di Hận thành từng mảnh nhỏ.
Kiếm quang ánh xanh thế đánh còn chưa hết, giờ đây không còn gì ngăn cản, xông thẳng tới trước mặt Nhậm Ngã Cuồng. Tuy uy lực một đòn này đã bị hận khí của Di Hận làm cho yếu bớt, song uy lực vẫn cực kỳ kinh người. Chỉ thấy lão kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lẫn đao kéo theo một vòi máu rộng văng mạnh ra khỏi thuyền, rơi ùm xuống dòng sông bên dưới.
Tạ Thiên Hoa buông thõng hai tay, ngồi thụp xuống sàn thuyền, thở hổn hển. Lúc này mồ hôi rơi xuống đầy mặt, đầy đầu, khiến tóc tai cô nàng bết cả lại.
Một thức cuối cùng của Vô Tướng Chỉ Kiếm – Bá Kiếm, uy lực cố nhiên là kinh khủng, thậm chí chỉ luận sức công phá thuần túy có lẽ còn thắng Thanh Linh Tiễn của cô nàng ba bốn phần. Thế nhưng, thần kỹ đáng sợ đến thế cũng không phải là không cần trả giá gì.
Vừa dùng xong, Tạ Thiên Hoa đã thấy toàn thân mềm nhũn, Thanh Sắc thần quang cũng giống như bị... tịt ngòi, muốn cũng không phóng ra nổi. Phải biết, Thanh Sắc thần quang vốn là thần thông bản mệnh, không phụ thuộc vào chân khí. Bình thường mà nói, chỉ cần Thanh Tước còn một hơi thở, thì cũng vẫn có thể sử dụng thần quang.
Đương nhiên, uy lực của Thanh Sắc thần quang cũng có tương quan tới trạng thái của Thanh Tước. Bằng không, nếu như trọng thương gần chết cũng có thể sử dụng thần thông không khác gì lúc trạng thái toàn thịnh thì có lẽ tộc Thanh Tước sớm đã chinh phạt khắp Huyền Hoàng giới từ lâu rồi.
Thành thử, không sử dụng được thần quang nữa vốn là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử tộc Thanh Tước, khiến cô nàng cũng phải giật mình kinh hãi.
Bấy giờ...
Tạ Thiên Hoa thấy Phùng Thanh La, Chân Lợi Kiếm, Ngô Quốc Văn, Trịnh Lan Anh và cả cô sư muội Đỗ Thải Hà tức tốc chạy ra chỗ khoang thuyền, thần sắc hớt hơ hớt hải. Đoán được ý định của mọi người, cô nàng mới lên tiếng:
“Mọi người đừng đuổi theo.”
Chân Lợi Kiếm nói:
“Thế nhưng... cứ để hắn chạy thoát như thế há chẳng phải thả hổ về rừng hay sao?”
“Con giun xéo lắm cũng quằn, hà huống đây còn là đao tổ của Đao Sơn. Nhậm Ngã Cuồng vẫn còn trùng đồng, ma đao Di Hận. Mọi người đuổi theo lão chỉ e là lành ít dữ nhiều thôi.”
Tạ Thiên Hoa lắc đầu...
Cô nàng cũng biết bọn họ định nhổ cỏ tận gốc, cho dù tu vi còn non kém không cách nào hủy được trùng đồng, phá được ma đao, chẳng tài nào giết được lão thì cũng bắt về Kiếm Trì cho Tam Tổ xử lý.
“Thế nhưng...”
Ngô Quốc Văn cắn răng.
Cả Phùng Thanh La, Trịnh Lan Anh cũng nhìn về phía ngôi lầu, nơi Phó Quân Sước đang ngồi yên lặng.
Tuy Kiếm Trì sẽ không vì một đệ tử chẳng may lâm nạn, mất hết tu vi mà bỏ rơi, song thân là đồng môn, mấy người bọn họ vẫn muốn đối thủ phải trả một cái giá đắt.
Tạ Thiên Hoa nói:
“Cẩn tắc vô ưu. Chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc Nhậm Ngã Cuồng khiến người ta tiếp nhận trùng đồng của lão bằng cách nào. Ngộ nhỡ mọi người đuổi theo, Kiếm Trì mất một thiên kiêu, Đao Sơn lại có một tiểu đương gia thì thực là chuyện được không bù nổi mất.”
Phùng Thanh La thở dài:
“Chị Hoa là người đánh thương được lão cũng nói như thế rồi thì chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa. Được rồi mọi người, bỏ đi...”
Mấy người Ngô Quốc Văn, Chân Lợi Kiếm cắn răng nghiến lợi, dậm chân một cái, song cũng không thể nói gì hơn được.
Bấy giờ...
Đông Phương Hoàng Sam nhẹ nhàng tung mình, nhảy xuống khoang thuyền. Cô nàng quỳ một gối, nâng thanh Lăng Sương Kiếm lên cao quá đầu, hô:
“Tham kiến minh chủ!”
“Tham kiến minh chủ!”
Phía sau, đám tùy tùng thị nữ của Đông Phương Hoàng Sam cũng nhất loạt quỳ xuống. Hai bên bờ sông, dân chúng trong thành cũng nhất loạt hô vang bốn chữ “võ lâm minh chủ”.
Đánh xong một đòn Bá Kiếm, chẳng những Thanh Sắc thần quang không dùng được mà chân khí toàn thân cũng đã chạm đáy. Thế nhưng từ lúc Nhậm Ngã Cuồng văng xuống sông đến giờ đã được một thời gian để cô nàng nghỉ ngơi. Tuy vẫn chưa thể khôi phục sức chiến đấu, ngay cả một người tu vi nhất cảnh e rằng cũng giết được Tạ Thiên Hoa, song hiện giờ đi lại nói năng bình thường đã không còn là vấn đề gì lớn.
Tạ Thiên Hoa đưa tay đón kiếm, giơ lên cao quá đầu, nói:
“Bản minh chủ tuyên bố: đại hội võ lâm lần này kết thúc.”
“Người đâu! Thiết yến!”
Đông Phương Hoàng Sam vừa phất tay, mấy thị nữ đã lập tức bày biện bàn ghế ra khoang thuyền, hâm rượu thái thịt. Chẳng mấy chốc, một bàn tiệc hai mươi mấy món ăn đầy đủ cả sắc hương vị đã được dọn lên trước mặt Tạ Thiên Hoa. Trái với những thứ trong lầu chỉ có thể nhìn, những món ăn được thị nữ của Đông Phương Hoàng Sam bày ra hãy còn nóng hôi hổi, mùi thơm tỏa ra nghi ngút.
Đỗ Thải Hà lau khóe miệng, nói:
“Thứ này... ăn được đúng không? Có nên gọi đại sư huynh dậy không?”
Tạ Thiên Hoa hắng giọng, lấy trong nhẫn chứa đồ ra một cái hộp gỗ. Cô nàng gắp từng món vào, để mỗi thứ một ít, đoạn đậy nắp lại như cũ. Số là trước khi lên Cổ Long thành tham dự hội Mỹ Thực tiến vua, Trương Mặc Sênh đã đưa cho ba sư huynh muội mỗi người một cái hộp “Càn Khôn” này, dặn sau này ra ngoài nếu có món gì ngon thì nhớ để vào trong hộp cho cậu chàng nếm thử.
Tương truyền hộp Càn Khôn được người ở Mỹ Vị sơn trang phỏng theo bảo vật Thiên Địa Thần Úng, bên trong có một không gian nhỏ chia làm nhiều ngăn. Đồ ăn bỏ vào đây thì các món sẽ không bị lẫn vào nhau, hương vị tươi mới nóng hổi chẳng khác gì đồ vừa mới được dọn lên.
Đỗ Thải Hà cười khanh khách, lấy hộp của mình ra, nói:
“Sư tỷ à, dùng đồ của Mặc Sênh thì cũng đừng quên lời người ta dặn chứ? Đúng là trong mắt sư tỷ chỉ có đại sư huynh, không chứa được người đàn ông nào khác, ài...”
Tạ Thiên Hoa đỏ mặt, giơ tay muốn cốc đầu cô sư muội. Đỗ Thải Hà thừa biết sư tỷ nhà mình bây giờ vẫn còn chưa hồi phục, sử dụng thân pháp bỏ chạy, khiến cho Tạ Thiên Hoa chỉ biết dậm chân một cái.
Đoàn người Kiếm Trì được mẻ cười vang.
Đồ ăn ngon, lại thêm vừa mới giải quyết được tảng đá mang tên Nhậm Ngã Cuồng trong lòng khiến bảy người ăn như gió cuốn, nói cười vui vẻ. Nhất là Chân Lợi Kiếm có thể nói là ăn thùng uống vại, hai má chưa lúc nào ngớt căng phồng lên, không vì đồ ăn thì cũng là vì rượu mạnh. Thế là chưa được bao lâu, cậu chàng đã líu lưỡi một cái, lăn kềnh ra gầm bàn mà ngủ. Trịnh Lan Anh, Ngô Quốc Văn và Phó Quân Sước thấy thánh tử nhà mình như vậy thì cũng chỉ biết cách che mặt, thở dài thườn thượt.
Riêng Phùng Thanh La thì do tiếp xúc đã nhiều với Chân Lợi Kiếm, nên không lấy gì làm ngạc nhiên. Cô nàng vừa ăn, vừa bàn với Tạ Thiên Hoa ngay ngày mai sẽ liên lạc với tam tổ mở cổng không gian, để tám người rời khỏi Thương Lan kiếm vực, đề phòng đêm dài lắm mộng.
Nói cười vui vẻ, chẳng mấy chốc, lần lượt từng người một say bí tỉ, ngủ luôn ở bàn tiệc.
Đúng lúc này...
Dưới gầm bàn, người đầu tiên ngã ngửa vì “say” đột nhiên đứng dậy. Chân Lợi Kiếm bẻ cổ, nhìn về phía dòng sông, sau đó tung mình nhảy ra khỏi mạn thuyền mà phóng vụt đi.
oOo
Sáng hôm sau...
Lý Thanh Vân nghỉ ngơi một tối, thương thế cũng đã hồi phục như trước. Cậu chàng vươn vai đứng dậy, phát hiện mình bị hai cô sư muội quý hóa để cho nằm chỏng chơ trong góc lầu. Ngoài khoang thuyền, nhóm người Kiếm Trì, Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà chính đang nằm, ngồi ngổn ngang bên một cái bàn ê hề rượu thịt.
Cậu chàng vừa bước ra, thì trên bầu trời đã xuất hiện một cái cổng không gian. Thấy cửa ra đã mở, Lý Thanh Vân liền rảo bước ra gọi hai cô sư muội cùng mấy người Kiếm Trì dậy.
Mọi người kiểm tra quân số, chuẩn bị ra ngoài thì mới phát hiện thiếu mất Chân Lợi Kiếm.
Ai nấy còn đang lo lắng, tính chia nhóm ra đi tìm thì từ đằng xa, phía hướng khu rừng, một bóng người lững thững bước ra.
Kẻ mới tới này bước thấp bước cao, dáng vẻ mệt mỏi, bơ phờ, nhịp thở cũng không đều, thế nhưng trên môi lại rạng rỡ một nụ cười. Ngoại trừ vị thánh tử Kiếm Trì mà mọi người đang toan đi tìm ra thì còn ai vào đây nữa?
Thấy mọi người ở trước mắt, Chân thánh tử cũng liền nhanh chân rảo bước đi tới, hai tay còn giơ lên, khoe chiến lợi phẩm. Bấy giờ, mấy người Lý Thanh Vân mới để ý tới hai vật trong tay y…
Tay phải Chân Lợi Kiếm, xách một cái đầu người còn chưa khô hẳn máu, nhìn kỹ chính là đầu của Lạc Thủy Thanh/Nhậm Ngã Cuồng. Còn tay trái y cầm ma đao Di Hận đã gãy làm đôi.
Người đã chết, đao đã gãy. Có vẻ như Đao Tổ của Đao Sơn cuối cùng cũng đã không còn trên cõi đời này...
Việc tưởng chừng không tưởng, như khó hơn lên trời này thế mà cuối cùng cũng có người đã làm được!
Mấy người Kiếm Trì thấy vậy thì mừng rỡ, chạy lên đón Thánh tử nhà mình. Đỗ Thải Hà, Lỹ Thanh Vân cũng mừng rỡ ra mặt. Duy chỉ có Tạ Thiên Hoa là hơi cau mày, thế nhưng cuối cùng lại không nói gì mà chỉ lắc đầu. Đoạn, ba người cũng tiến lên chúc mừng Kiếm Trì trừ được đại địch.
Xong xuôi, đoàn tám người toàn quân thắng lợi, rời khỏi bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực.
Có lẽ, ngoại trừ Lý Thanh Vân hiện tại đã bất tỉnh nhân sự vì hứng trọn một đao của Di Hận ra, không người nào là không thấy lo lắng bất an, trong lòng không ngừng cầu trời khấn đất.
Bỗng...
Chỉ nghe một tiếng rên đau đớn, đao khí đỏ lòm bỗng chốc nhạt dần đi, yếu thế hơn hẳn. Kiếm quang khủng khiếp do Thanh Sắc thần quang ngưng tụ mà thành không ngừng thắng thế, cuối cùng nghiền nát hận khí của ma đao Di Hận thành từng mảnh nhỏ.
Kiếm quang ánh xanh thế đánh còn chưa hết, giờ đây không còn gì ngăn cản, xông thẳng tới trước mặt Nhậm Ngã Cuồng. Tuy uy lực một đòn này đã bị hận khí của Di Hận làm cho yếu bớt, song uy lực vẫn cực kỳ kinh người. Chỉ thấy lão kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lẫn đao kéo theo một vòi máu rộng văng mạnh ra khỏi thuyền, rơi ùm xuống dòng sông bên dưới.
Tạ Thiên Hoa buông thõng hai tay, ngồi thụp xuống sàn thuyền, thở hổn hển. Lúc này mồ hôi rơi xuống đầy mặt, đầy đầu, khiến tóc tai cô nàng bết cả lại.
Một thức cuối cùng của Vô Tướng Chỉ Kiếm – Bá Kiếm, uy lực cố nhiên là kinh khủng, thậm chí chỉ luận sức công phá thuần túy có lẽ còn thắng Thanh Linh Tiễn của cô nàng ba bốn phần. Thế nhưng, thần kỹ đáng sợ đến thế cũng không phải là không cần trả giá gì.
Vừa dùng xong, Tạ Thiên Hoa đã thấy toàn thân mềm nhũn, Thanh Sắc thần quang cũng giống như bị... tịt ngòi, muốn cũng không phóng ra nổi. Phải biết, Thanh Sắc thần quang vốn là thần thông bản mệnh, không phụ thuộc vào chân khí. Bình thường mà nói, chỉ cần Thanh Tước còn một hơi thở, thì cũng vẫn có thể sử dụng thần quang.
Đương nhiên, uy lực của Thanh Sắc thần quang cũng có tương quan tới trạng thái của Thanh Tước. Bằng không, nếu như trọng thương gần chết cũng có thể sử dụng thần thông không khác gì lúc trạng thái toàn thịnh thì có lẽ tộc Thanh Tước sớm đã chinh phạt khắp Huyền Hoàng giới từ lâu rồi.
Thành thử, không sử dụng được thần quang nữa vốn là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử tộc Thanh Tước, khiến cô nàng cũng phải giật mình kinh hãi.
Bấy giờ...
Tạ Thiên Hoa thấy Phùng Thanh La, Chân Lợi Kiếm, Ngô Quốc Văn, Trịnh Lan Anh và cả cô sư muội Đỗ Thải Hà tức tốc chạy ra chỗ khoang thuyền, thần sắc hớt hơ hớt hải. Đoán được ý định của mọi người, cô nàng mới lên tiếng:
“Mọi người đừng đuổi theo.”
Chân Lợi Kiếm nói:
“Thế nhưng... cứ để hắn chạy thoát như thế há chẳng phải thả hổ về rừng hay sao?”
“Con giun xéo lắm cũng quằn, hà huống đây còn là đao tổ của Đao Sơn. Nhậm Ngã Cuồng vẫn còn trùng đồng, ma đao Di Hận. Mọi người đuổi theo lão chỉ e là lành ít dữ nhiều thôi.”
Tạ Thiên Hoa lắc đầu...
Cô nàng cũng biết bọn họ định nhổ cỏ tận gốc, cho dù tu vi còn non kém không cách nào hủy được trùng đồng, phá được ma đao, chẳng tài nào giết được lão thì cũng bắt về Kiếm Trì cho Tam Tổ xử lý.
“Thế nhưng...”
Ngô Quốc Văn cắn răng.
Cả Phùng Thanh La, Trịnh Lan Anh cũng nhìn về phía ngôi lầu, nơi Phó Quân Sước đang ngồi yên lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Kiếm Trì sẽ không vì một đệ tử chẳng may lâm nạn, mất hết tu vi mà bỏ rơi, song thân là đồng môn, mấy người bọn họ vẫn muốn đối thủ phải trả một cái giá đắt.
Tạ Thiên Hoa nói:
“Cẩn tắc vô ưu. Chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc Nhậm Ngã Cuồng khiến người ta tiếp nhận trùng đồng của lão bằng cách nào. Ngộ nhỡ mọi người đuổi theo, Kiếm Trì mất một thiên kiêu, Đao Sơn lại có một tiểu đương gia thì thực là chuyện được không bù nổi mất.”
Phùng Thanh La thở dài:
“Chị Hoa là người đánh thương được lão cũng nói như thế rồi thì chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa. Được rồi mọi người, bỏ đi...”
Mấy người Ngô Quốc Văn, Chân Lợi Kiếm cắn răng nghiến lợi, dậm chân một cái, song cũng không thể nói gì hơn được.
Bấy giờ...
Đông Phương Hoàng Sam nhẹ nhàng tung mình, nhảy xuống khoang thuyền. Cô nàng quỳ một gối, nâng thanh Lăng Sương Kiếm lên cao quá đầu, hô:
“Tham kiến minh chủ!”
“Tham kiến minh chủ!”
Phía sau, đám tùy tùng thị nữ của Đông Phương Hoàng Sam cũng nhất loạt quỳ xuống. Hai bên bờ sông, dân chúng trong thành cũng nhất loạt hô vang bốn chữ “võ lâm minh chủ”.
Đánh xong một đòn Bá Kiếm, chẳng những Thanh Sắc thần quang không dùng được mà chân khí toàn thân cũng đã chạm đáy. Thế nhưng từ lúc Nhậm Ngã Cuồng văng xuống sông đến giờ đã được một thời gian để cô nàng nghỉ ngơi. Tuy vẫn chưa thể khôi phục sức chiến đấu, ngay cả một người tu vi nhất cảnh e rằng cũng giết được Tạ Thiên Hoa, song hiện giờ đi lại nói năng bình thường đã không còn là vấn đề gì lớn.
Tạ Thiên Hoa đưa tay đón kiếm, giơ lên cao quá đầu, nói:
“Bản minh chủ tuyên bố: đại hội võ lâm lần này kết thúc.”
“Người đâu! Thiết yến!”
Đông Phương Hoàng Sam vừa phất tay, mấy thị nữ đã lập tức bày biện bàn ghế ra khoang thuyền, hâm rượu thái thịt. Chẳng mấy chốc, một bàn tiệc hai mươi mấy món ăn đầy đủ cả sắc hương vị đã được dọn lên trước mặt Tạ Thiên Hoa. Trái với những thứ trong lầu chỉ có thể nhìn, những món ăn được thị nữ của Đông Phương Hoàng Sam bày ra hãy còn nóng hôi hổi, mùi thơm tỏa ra nghi ngút.
Đỗ Thải Hà lau khóe miệng, nói:
“Thứ này... ăn được đúng không? Có nên gọi đại sư huynh dậy không?”
Tạ Thiên Hoa hắng giọng, lấy trong nhẫn chứa đồ ra một cái hộp gỗ. Cô nàng gắp từng món vào, để mỗi thứ một ít, đoạn đậy nắp lại như cũ. Số là trước khi lên Cổ Long thành tham dự hội Mỹ Thực tiến vua, Trương Mặc Sênh đã đưa cho ba sư huynh muội mỗi người một cái hộp “Càn Khôn” này, dặn sau này ra ngoài nếu có món gì ngon thì nhớ để vào trong hộp cho cậu chàng nếm thử.
Tương truyền hộp Càn Khôn được người ở Mỹ Vị sơn trang phỏng theo bảo vật Thiên Địa Thần Úng, bên trong có một không gian nhỏ chia làm nhiều ngăn. Đồ ăn bỏ vào đây thì các món sẽ không bị lẫn vào nhau, hương vị tươi mới nóng hổi chẳng khác gì đồ vừa mới được dọn lên.
Đỗ Thải Hà cười khanh khách, lấy hộp của mình ra, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sư tỷ à, dùng đồ của Mặc Sênh thì cũng đừng quên lời người ta dặn chứ? Đúng là trong mắt sư tỷ chỉ có đại sư huynh, không chứa được người đàn ông nào khác, ài...”
Tạ Thiên Hoa đỏ mặt, giơ tay muốn cốc đầu cô sư muội. Đỗ Thải Hà thừa biết sư tỷ nhà mình bây giờ vẫn còn chưa hồi phục, sử dụng thân pháp bỏ chạy, khiến cho Tạ Thiên Hoa chỉ biết dậm chân một cái.
Đoàn người Kiếm Trì được mẻ cười vang.
Đồ ăn ngon, lại thêm vừa mới giải quyết được tảng đá mang tên Nhậm Ngã Cuồng trong lòng khiến bảy người ăn như gió cuốn, nói cười vui vẻ. Nhất là Chân Lợi Kiếm có thể nói là ăn thùng uống vại, hai má chưa lúc nào ngớt căng phồng lên, không vì đồ ăn thì cũng là vì rượu mạnh. Thế là chưa được bao lâu, cậu chàng đã líu lưỡi một cái, lăn kềnh ra gầm bàn mà ngủ. Trịnh Lan Anh, Ngô Quốc Văn và Phó Quân Sước thấy thánh tử nhà mình như vậy thì cũng chỉ biết cách che mặt, thở dài thườn thượt.
Riêng Phùng Thanh La thì do tiếp xúc đã nhiều với Chân Lợi Kiếm, nên không lấy gì làm ngạc nhiên. Cô nàng vừa ăn, vừa bàn với Tạ Thiên Hoa ngay ngày mai sẽ liên lạc với tam tổ mở cổng không gian, để tám người rời khỏi Thương Lan kiếm vực, đề phòng đêm dài lắm mộng.
Nói cười vui vẻ, chẳng mấy chốc, lần lượt từng người một say bí tỉ, ngủ luôn ở bàn tiệc.
Đúng lúc này...
Dưới gầm bàn, người đầu tiên ngã ngửa vì “say” đột nhiên đứng dậy. Chân Lợi Kiếm bẻ cổ, nhìn về phía dòng sông, sau đó tung mình nhảy ra khỏi mạn thuyền mà phóng vụt đi.
oOo
Sáng hôm sau...
Lý Thanh Vân nghỉ ngơi một tối, thương thế cũng đã hồi phục như trước. Cậu chàng vươn vai đứng dậy, phát hiện mình bị hai cô sư muội quý hóa để cho nằm chỏng chơ trong góc lầu. Ngoài khoang thuyền, nhóm người Kiếm Trì, Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà chính đang nằm, ngồi ngổn ngang bên một cái bàn ê hề rượu thịt.
Cậu chàng vừa bước ra, thì trên bầu trời đã xuất hiện một cái cổng không gian. Thấy cửa ra đã mở, Lý Thanh Vân liền rảo bước ra gọi hai cô sư muội cùng mấy người Kiếm Trì dậy.
Mọi người kiểm tra quân số, chuẩn bị ra ngoài thì mới phát hiện thiếu mất Chân Lợi Kiếm.
Ai nấy còn đang lo lắng, tính chia nhóm ra đi tìm thì từ đằng xa, phía hướng khu rừng, một bóng người lững thững bước ra.
Kẻ mới tới này bước thấp bước cao, dáng vẻ mệt mỏi, bơ phờ, nhịp thở cũng không đều, thế nhưng trên môi lại rạng rỡ một nụ cười. Ngoại trừ vị thánh tử Kiếm Trì mà mọi người đang toan đi tìm ra thì còn ai vào đây nữa?
Thấy mọi người ở trước mắt, Chân thánh tử cũng liền nhanh chân rảo bước đi tới, hai tay còn giơ lên, khoe chiến lợi phẩm. Bấy giờ, mấy người Lý Thanh Vân mới để ý tới hai vật trong tay y…
Tay phải Chân Lợi Kiếm, xách một cái đầu người còn chưa khô hẳn máu, nhìn kỹ chính là đầu của Lạc Thủy Thanh/Nhậm Ngã Cuồng. Còn tay trái y cầm ma đao Di Hận đã gãy làm đôi.
Người đã chết, đao đã gãy. Có vẻ như Đao Tổ của Đao Sơn cuối cùng cũng đã không còn trên cõi đời này...
Việc tưởng chừng không tưởng, như khó hơn lên trời này thế mà cuối cùng cũng có người đã làm được!
Mấy người Kiếm Trì thấy vậy thì mừng rỡ, chạy lên đón Thánh tử nhà mình. Đỗ Thải Hà, Lỹ Thanh Vân cũng mừng rỡ ra mặt. Duy chỉ có Tạ Thiên Hoa là hơi cau mày, thế nhưng cuối cùng lại không nói gì mà chỉ lắc đầu. Đoạn, ba người cũng tiến lên chúc mừng Kiếm Trì trừ được đại địch.
Xong xuôi, đoàn tám người toàn quân thắng lợi, rời khỏi bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro