Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thiên Nhãn
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Trương Mặc Sênh gãi đầu, hỏi:
“Nhị sư tỷ nói đến nước này, hẳn là đã có biện pháp giải quyết, không bằng dứt khoát nói thẳng ra đi. Đều là đồng môn với nhau, sao cứ phải chơi trò nói một nửa như thế?”
“Vì vui.”
Tạ Thiên Hoa cười cười, đoạn nói:
“Chúng ta vẫn phải len lén rời khỏi Thấp Cương, nhưng nửa chừng...”
Ba sư huynh đệ còn lại nghe cô nàng nói, trên gương mặt cũng dần dần hiện lên nét cười khoái chí.
Bấy giờ, bên ngoài...
Trên con đường đối diện quán trọ bốn người Lý Thanh Vân ở, chếch sang bên trái khoảng mươi bước chân có một cây liễu to. Dưới tán cây, lại có một cửa hàng đậu phụ.
Nếu là ở địa phương khác trong Táng Thi đinh, một cửa hàng như vậy xuất hiện quả thực là cực kỳ chối mắt, vừa nhìn đã có vấn đề. Nhưng nơi này lại là Thấp Cương...
Địa bàn của Hắc Tam Giác, có quyền mua bán với ngoại giới, thành thử xuất hiện đậu nành cũng chẳng có gì lạ. Lại thêm nơi đây là một phương tịnh thổ để đám tội phạm trong Táng Thi đinh ăn chơi giải tỏa, hàng quán mọc lên chẳng khác nào nấm sau mưa, hàng đậu phụ cũng không phải không có nguồn tiêu thụ.
Đứng sau quầy hàng là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cơ bắp trên người cuồn cuộn, thể tráng như trâu. Trên tay thị cầm một con dao bầu to thành thục cắt những khoanh đậu phụ thành bìa rộng chừng bàn tay, dày khoảng đốt ngón tay, vuông vức đều tăm tắp. Người đàn bà làm việc rất chăm chú xuất thần, chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa ra vào quán trọ.
Bấy giờ...
Có bốn người bộ dáng nanh ác, mặt sẹo mình xăm, phăm phăm đi về phía cổng chính.
Lỗ tai người đàn bà trung niên nhảy lên một cái, tiếng bốn kẻ kia truyền âm với nhau lập tức bị y thị nghe không sót một chữ:
“Chúng ta lập tức chia làm bốn đường, âm thầm rời khỏi Thấp Cương, sau đó đến bãi đất trống cách đây mười dặm tụ hội.”
“Tiếp đó thì thế nào?”
“Sau đó binh phân lưỡng lộ, Đỗ sư muội và đại sư huynh đi bí cảnh hoàn thành ước hẹn với Bách Hiểu Sinh, hai người chúng ta thì phụ trách đánh lạc hướng lão già họ Tiết!”
“Kế hay. Chỉ là đi bí cảnh thôi, cũng đâu cần cả bốn người cùng lên đường?”
...
Người đàn bà càng nghe lông mày càng nhăn lại, trong lòng thầm kêu đại sự không ổn. Y thị ho húng hắng mấy tiếng, miệng càm ràm:
“Mẹ nó, bán nửa ngày trời cũng chẳng có ma nào đến hỏi. Nếu bây giờ mà có một vị khách đến đây, lão nương thề sẽ viết chữ lên đậu phụ.”
Lời vừa dứt, trong đoàn người lại qua đã tách ra một trung niên lưng gù đầu trọc, dáng vẻ hèn mọn mười phần. Y lè lưỡi liếm mép, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, đôi mắt thỉnh thoảng lại lướt dọc toàn thân người đàn bà trung niên, từ đầu xuống chân.
Người phụ nữ nọ lực lưỡng, so với tiêu chuẩn sắc đẹp của Huyền Hoàng giới thì quả thật là khác biệt mười vạn tám ngàn dặm. Ấy thế mà kẻ lưng gù vẫn có thể lộ ra bộ mặt dâm đãng ti tiện, nếu không phải dị số khác người, vậy thì chắc chắn là cấu kết với nhau từ trước.
“Lời này có phải thật không?”
“Há còn có thể sai được?”
Phụ nữ trung niên vỗ ngực, giọng đầy hào khí, tay cầm đao cũng thoăn thoắt chuyển động, liên tiếp chém vào đống đậu phụ. Có người qua đường hiếu kỳ nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện trên đậu phụ chỉ có vô số nét chém ngang dọc, hoàn toàn không nhìn ra có quy tắc gì, đừng nói là đọc được.
Bấy giờ, người nọ mới té ngửa...
Người đàn bà bán đậu phụ, biết được một chữ cắn đôi mới là lạ.
Thế nhưng đao pháp múa nghe vù vù, đủ khiến thằng cha đầu trọc lưng gù tá hỏa ngã bệch xuống đất. Y vội vã ném lại năm đồng tiền, sau đó lồm cồm muốn chạy.
“Đứng lại!!!”
Người đàn bà bán đậu quát lên một tiếng, sau đó một tay cầm đao, tay kia xách một cái bọc lá phăm phăm bước về phía tên nọ. Gã vội vàng quỳ sụp xuống, vái như vái sao, mồm bô bô “nữ anh hùng tha mạng, ta mắt chó không thấy thái sơn”... Chính lúc người lại qua nghĩ người đàn bà trung niên này được thế không tha người, y thị bèn ném cái bọc lá cho y, kèm theo ba đồng tiền.
“Ngươi quên mang đậu phụ, với lại miếng đậu này chỉ hai đồng tiền mà thôi.”
“Cảm... cảm ơn..,.”
Tên trọc đầu rối rít tạ ơn, sau đó vội vàng lỉnh mất, dông thẳng về phía cổng chính của Thấp Cương.
oOo
Tên lưng gù vừa khuất vào rừng đước, lập tức lắc mình một cái, hóa thành một đạo đồng trẻ tuổi.
Y và người đàn bà bán đậu phụ đương nhiên đều là tai mắt của Long Hổ sơn. Nhưng cũng không phải gần đây Tiết Lập Địa vì đuổi bắt đệ tử của Bích Mặc tiên sinh mới đưa bọn họ vào Thấp Cương. Trái lại, hai kẻ này sớm đã bắt đầu ẩn núp trong Táng Thi đinh.
Long Hổ sơn gia đại nghiệp đại, mỗi lần xuống núi đều được dân thường cúng giường lễ lạt, đạo sĩ trên núi có thể nói người người đều có thể so với một địa chủ nhỏ, chưa từng vì thiếu tiền mà phải sầu lo.
Tiền nói mát là nhang đèn, là đạo sĩ “hóa duyên” mà có...
Nhưng có ai mà không biết đây là phí bảo hộ?
Huyền Hoàng giới này có ma có quỷ, cũng không thiếu yêu tộc không ưa gì con người, từ cách cục trong Lục Trúc Hải có thể thấy được. Hơn nữa chư tộc cũng không phải quả hồng mềm, “ngẫu nhiên” có một hai tộc nhân ra ngoài, đồ sát một cái thôn làng nào đó ăn đỡ đói cũng là chuyện không thể tránh được.
Lục quốc cũng sẽ không cất quân khai chiến với yêu tộc.
Cũng vì điểm này, Long Hổ sơn có thể nói là kiếm đầy bồn đầy bát, nuôi một đám tai mắt bên ngoài là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tổ chức tình báo của Long Hổ sơn gọi là Thiên Nhãn, ý chỉ trời cao có mắt, không gì tránh thoát được. Thành viên trong tổ chức lấy đồng tiền làm dấu hiệu nhận biết, số lượng càng ít, địa vị trong tổ chức càng cao. Năm đồng tiền tương đương với đạo đồng, lên nữa là đạo sĩ, chân nhân, thiên sư, đại thiên sư, tổng cộng năm cấp.
Trong đó đại thiên sư chỉ có một người, chính là Tiết Lập Địa.
Tên trọc đưa năm đồng tiền ra, tương đương với đạo đồng. Người như hắn thân phận thấp, chưa có ngoại hiệu, song so với đệ tử bình thường ở Long Hổ sơn thì không phải không nhận được đãi ngộ đặc biệt. Thành viên của Thiên Nhãn đều được phép luyện một loại ngũ hành độn thuật cao minh, tu vi không cao cũng có thể ngày đi ngàn dặm, chuyên môn làm chân chạy cho tổ chức, truyền mệnh lệnh của cấp trên.
Người đàn bà bán đậu thân phận thật là Trường Nhĩ Chân Nhân, hai lỗ tai dài ngang cằm, vừa mở ra là có thể nghe được hết thảy âm thanh trong phạm vi trăm bước. Cho dù là sử dụng thuật truyền âm cũng không tài nào tránh thoát nổi.
Cũng vì nguyên do này, nên y thị được Tiết Lập Địa tin tưởng phái đến Thấp Cương.
Lợi dụng ngũ hành độn, chẳng mấy chốc, miếng đậu phụ đã được tên đầu trọc đưa đến trước mặt Tiết Lập Địa.
Gã lưng gù chỉ biết những vết dao rạch trên miếng đậu là một loại ám ngữ, chỉ có cao tầng Thiên Nhãn biết cách phá giải, chuyên để sử dụng ở trong Thấp Cương. Dù sao, ngọc truyền âm vào Táng Thi đinh lập tức mất linh, không thể không nghĩ cách khác.
Tiết Lập Địa có thể nói là cao tầng trong cao tầng của Thiên Nhãn, tự nhiên là có thể đọc hiểu được. Nói đến cùng, loại ám ngữ này còn là do lão dựa vào cửu cung mà sáng tác ra.
Mỗi bìa đậu phân làm chín phần bằng nhau, ứng theo cửu cung. Những nhát dao nhìn như hỗn loạn, kỳ thực đều ngay ngắn rơi và chín phần đều tăm tắp này, không lệch một mảy. Hơn nữa, dưới đáy vết cắt còn có những lỗ nhỏ như lỗ kim, được Trường Nhĩ Chân Nhân sử dụng chân khí chọc thủng, thành thử cùng là một nét, lại có thể đại biểu các chữ khác nhau. Viết xong, y thị lại sử dụng đạo thuật đẩy hàn khí đông cứng cả miếng đậu, khiến cho chữ không bị xê dịch thay đổi, rồi mới đưa cho tên gù lưng.
Một nét có ba trăm sáu mươi góc biến hóa, bên dưới nét vạch có thể có đến hai mươi lỗ, vừa vặn bao trùm bảy ngàn hai trăm chữ trong bộ chữ của Huyền Hoàng giới. Sau khi dựa vào nhát chém luận chữ, lại phải dựa trên cửu cung sắp xếp lại mới thành câu hoàn chỉnh.
Nét vạch chỉ lệch một độ đã có thể ra chữ khác, thành thử chẳng những đòi hỏi người viết phải khống chế được lực đạo tinh chuẩn đến dọa người, ánh mắt của người đọc cũng cần phải nhạy cảm đến mức kinh khủng mới có thể chuẩn xác xác nhận được góc độ của vết cắt. Thành thử, loại ám ngữ này người chưa vào Vụ Hải tuyệt đối không học nổi, có học cũng chỉ hoài công.
Tiết Lập Địa từ trên mấy miếng đậu đã biết đại khái sự tình có biến...
Gom bốn đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh lại một chỗ, đưa vào bí cảnh, nhất kích tiêu diệt để kẻ trước không kịp trở tay là mưu kế do đích thân tám Thiên Tôn của Đế Mộ khâm điểm. Bởi vậy, toàn bộ Huyền Hoàng giới cơ hồ đều rục rịch, các phương thế lực đồng thời động thủ.
Nếu không phải có Đế Mộ, Long Hổ sơn cũng không dám trở mặt với Lão Thụ cổ viện.
Từ mai trở lại lịch đăng bình thường.
“Nhị sư tỷ nói đến nước này, hẳn là đã có biện pháp giải quyết, không bằng dứt khoát nói thẳng ra đi. Đều là đồng môn với nhau, sao cứ phải chơi trò nói một nửa như thế?”
“Vì vui.”
Tạ Thiên Hoa cười cười, đoạn nói:
“Chúng ta vẫn phải len lén rời khỏi Thấp Cương, nhưng nửa chừng...”
Ba sư huynh đệ còn lại nghe cô nàng nói, trên gương mặt cũng dần dần hiện lên nét cười khoái chí.
Bấy giờ, bên ngoài...
Trên con đường đối diện quán trọ bốn người Lý Thanh Vân ở, chếch sang bên trái khoảng mươi bước chân có một cây liễu to. Dưới tán cây, lại có một cửa hàng đậu phụ.
Nếu là ở địa phương khác trong Táng Thi đinh, một cửa hàng như vậy xuất hiện quả thực là cực kỳ chối mắt, vừa nhìn đã có vấn đề. Nhưng nơi này lại là Thấp Cương...
Địa bàn của Hắc Tam Giác, có quyền mua bán với ngoại giới, thành thử xuất hiện đậu nành cũng chẳng có gì lạ. Lại thêm nơi đây là một phương tịnh thổ để đám tội phạm trong Táng Thi đinh ăn chơi giải tỏa, hàng quán mọc lên chẳng khác nào nấm sau mưa, hàng đậu phụ cũng không phải không có nguồn tiêu thụ.
Đứng sau quầy hàng là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cơ bắp trên người cuồn cuộn, thể tráng như trâu. Trên tay thị cầm một con dao bầu to thành thục cắt những khoanh đậu phụ thành bìa rộng chừng bàn tay, dày khoảng đốt ngón tay, vuông vức đều tăm tắp. Người đàn bà làm việc rất chăm chú xuất thần, chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa ra vào quán trọ.
Bấy giờ...
Có bốn người bộ dáng nanh ác, mặt sẹo mình xăm, phăm phăm đi về phía cổng chính.
Lỗ tai người đàn bà trung niên nhảy lên một cái, tiếng bốn kẻ kia truyền âm với nhau lập tức bị y thị nghe không sót một chữ:
“Chúng ta lập tức chia làm bốn đường, âm thầm rời khỏi Thấp Cương, sau đó đến bãi đất trống cách đây mười dặm tụ hội.”
“Tiếp đó thì thế nào?”
“Sau đó binh phân lưỡng lộ, Đỗ sư muội và đại sư huynh đi bí cảnh hoàn thành ước hẹn với Bách Hiểu Sinh, hai người chúng ta thì phụ trách đánh lạc hướng lão già họ Tiết!”
“Kế hay. Chỉ là đi bí cảnh thôi, cũng đâu cần cả bốn người cùng lên đường?”
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn bà càng nghe lông mày càng nhăn lại, trong lòng thầm kêu đại sự không ổn. Y thị ho húng hắng mấy tiếng, miệng càm ràm:
“Mẹ nó, bán nửa ngày trời cũng chẳng có ma nào đến hỏi. Nếu bây giờ mà có một vị khách đến đây, lão nương thề sẽ viết chữ lên đậu phụ.”
Lời vừa dứt, trong đoàn người lại qua đã tách ra một trung niên lưng gù đầu trọc, dáng vẻ hèn mọn mười phần. Y lè lưỡi liếm mép, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, đôi mắt thỉnh thoảng lại lướt dọc toàn thân người đàn bà trung niên, từ đầu xuống chân.
Người phụ nữ nọ lực lưỡng, so với tiêu chuẩn sắc đẹp của Huyền Hoàng giới thì quả thật là khác biệt mười vạn tám ngàn dặm. Ấy thế mà kẻ lưng gù vẫn có thể lộ ra bộ mặt dâm đãng ti tiện, nếu không phải dị số khác người, vậy thì chắc chắn là cấu kết với nhau từ trước.
“Lời này có phải thật không?”
“Há còn có thể sai được?”
Phụ nữ trung niên vỗ ngực, giọng đầy hào khí, tay cầm đao cũng thoăn thoắt chuyển động, liên tiếp chém vào đống đậu phụ. Có người qua đường hiếu kỳ nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện trên đậu phụ chỉ có vô số nét chém ngang dọc, hoàn toàn không nhìn ra có quy tắc gì, đừng nói là đọc được.
Bấy giờ, người nọ mới té ngửa...
Người đàn bà bán đậu phụ, biết được một chữ cắn đôi mới là lạ.
Thế nhưng đao pháp múa nghe vù vù, đủ khiến thằng cha đầu trọc lưng gù tá hỏa ngã bệch xuống đất. Y vội vã ném lại năm đồng tiền, sau đó lồm cồm muốn chạy.
“Đứng lại!!!”
Người đàn bà bán đậu quát lên một tiếng, sau đó một tay cầm đao, tay kia xách một cái bọc lá phăm phăm bước về phía tên nọ. Gã vội vàng quỳ sụp xuống, vái như vái sao, mồm bô bô “nữ anh hùng tha mạng, ta mắt chó không thấy thái sơn”... Chính lúc người lại qua nghĩ người đàn bà trung niên này được thế không tha người, y thị bèn ném cái bọc lá cho y, kèm theo ba đồng tiền.
“Ngươi quên mang đậu phụ, với lại miếng đậu này chỉ hai đồng tiền mà thôi.”
“Cảm... cảm ơn..,.”
Tên trọc đầu rối rít tạ ơn, sau đó vội vàng lỉnh mất, dông thẳng về phía cổng chính của Thấp Cương.
oOo
Tên lưng gù vừa khuất vào rừng đước, lập tức lắc mình một cái, hóa thành một đạo đồng trẻ tuổi.
Y và người đàn bà bán đậu phụ đương nhiên đều là tai mắt của Long Hổ sơn. Nhưng cũng không phải gần đây Tiết Lập Địa vì đuổi bắt đệ tử của Bích Mặc tiên sinh mới đưa bọn họ vào Thấp Cương. Trái lại, hai kẻ này sớm đã bắt đầu ẩn núp trong Táng Thi đinh.
Long Hổ sơn gia đại nghiệp đại, mỗi lần xuống núi đều được dân thường cúng giường lễ lạt, đạo sĩ trên núi có thể nói người người đều có thể so với một địa chủ nhỏ, chưa từng vì thiếu tiền mà phải sầu lo.
Tiền nói mát là nhang đèn, là đạo sĩ “hóa duyên” mà có...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng có ai mà không biết đây là phí bảo hộ?
Huyền Hoàng giới này có ma có quỷ, cũng không thiếu yêu tộc không ưa gì con người, từ cách cục trong Lục Trúc Hải có thể thấy được. Hơn nữa chư tộc cũng không phải quả hồng mềm, “ngẫu nhiên” có một hai tộc nhân ra ngoài, đồ sát một cái thôn làng nào đó ăn đỡ đói cũng là chuyện không thể tránh được.
Lục quốc cũng sẽ không cất quân khai chiến với yêu tộc.
Cũng vì điểm này, Long Hổ sơn có thể nói là kiếm đầy bồn đầy bát, nuôi một đám tai mắt bên ngoài là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tổ chức tình báo của Long Hổ sơn gọi là Thiên Nhãn, ý chỉ trời cao có mắt, không gì tránh thoát được. Thành viên trong tổ chức lấy đồng tiền làm dấu hiệu nhận biết, số lượng càng ít, địa vị trong tổ chức càng cao. Năm đồng tiền tương đương với đạo đồng, lên nữa là đạo sĩ, chân nhân, thiên sư, đại thiên sư, tổng cộng năm cấp.
Trong đó đại thiên sư chỉ có một người, chính là Tiết Lập Địa.
Tên trọc đưa năm đồng tiền ra, tương đương với đạo đồng. Người như hắn thân phận thấp, chưa có ngoại hiệu, song so với đệ tử bình thường ở Long Hổ sơn thì không phải không nhận được đãi ngộ đặc biệt. Thành viên của Thiên Nhãn đều được phép luyện một loại ngũ hành độn thuật cao minh, tu vi không cao cũng có thể ngày đi ngàn dặm, chuyên môn làm chân chạy cho tổ chức, truyền mệnh lệnh của cấp trên.
Người đàn bà bán đậu thân phận thật là Trường Nhĩ Chân Nhân, hai lỗ tai dài ngang cằm, vừa mở ra là có thể nghe được hết thảy âm thanh trong phạm vi trăm bước. Cho dù là sử dụng thuật truyền âm cũng không tài nào tránh thoát nổi.
Cũng vì nguyên do này, nên y thị được Tiết Lập Địa tin tưởng phái đến Thấp Cương.
Lợi dụng ngũ hành độn, chẳng mấy chốc, miếng đậu phụ đã được tên đầu trọc đưa đến trước mặt Tiết Lập Địa.
Gã lưng gù chỉ biết những vết dao rạch trên miếng đậu là một loại ám ngữ, chỉ có cao tầng Thiên Nhãn biết cách phá giải, chuyên để sử dụng ở trong Thấp Cương. Dù sao, ngọc truyền âm vào Táng Thi đinh lập tức mất linh, không thể không nghĩ cách khác.
Tiết Lập Địa có thể nói là cao tầng trong cao tầng của Thiên Nhãn, tự nhiên là có thể đọc hiểu được. Nói đến cùng, loại ám ngữ này còn là do lão dựa vào cửu cung mà sáng tác ra.
Mỗi bìa đậu phân làm chín phần bằng nhau, ứng theo cửu cung. Những nhát dao nhìn như hỗn loạn, kỳ thực đều ngay ngắn rơi và chín phần đều tăm tắp này, không lệch một mảy. Hơn nữa, dưới đáy vết cắt còn có những lỗ nhỏ như lỗ kim, được Trường Nhĩ Chân Nhân sử dụng chân khí chọc thủng, thành thử cùng là một nét, lại có thể đại biểu các chữ khác nhau. Viết xong, y thị lại sử dụng đạo thuật đẩy hàn khí đông cứng cả miếng đậu, khiến cho chữ không bị xê dịch thay đổi, rồi mới đưa cho tên gù lưng.
Một nét có ba trăm sáu mươi góc biến hóa, bên dưới nét vạch có thể có đến hai mươi lỗ, vừa vặn bao trùm bảy ngàn hai trăm chữ trong bộ chữ của Huyền Hoàng giới. Sau khi dựa vào nhát chém luận chữ, lại phải dựa trên cửu cung sắp xếp lại mới thành câu hoàn chỉnh.
Nét vạch chỉ lệch một độ đã có thể ra chữ khác, thành thử chẳng những đòi hỏi người viết phải khống chế được lực đạo tinh chuẩn đến dọa người, ánh mắt của người đọc cũng cần phải nhạy cảm đến mức kinh khủng mới có thể chuẩn xác xác nhận được góc độ của vết cắt. Thành thử, loại ám ngữ này người chưa vào Vụ Hải tuyệt đối không học nổi, có học cũng chỉ hoài công.
Tiết Lập Địa từ trên mấy miếng đậu đã biết đại khái sự tình có biến...
Gom bốn đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh lại một chỗ, đưa vào bí cảnh, nhất kích tiêu diệt để kẻ trước không kịp trở tay là mưu kế do đích thân tám Thiên Tôn của Đế Mộ khâm điểm. Bởi vậy, toàn bộ Huyền Hoàng giới cơ hồ đều rục rịch, các phương thế lực đồng thời động thủ.
Nếu không phải có Đế Mộ, Long Hổ sơn cũng không dám trở mặt với Lão Thụ cổ viện.
Từ mai trở lại lịch đăng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro