Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Tộc Trưởng Man...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Hùng Đại Phong cơ hồ là bị Lý Thanh Vân đè ra đánh. Mấy lần liền, thiếu chủ Địa Chấn Man Tượng tộc thiếu điều bị Toái Đản Cuồng Ma dùng một nhát kiếm xin mất hai hòn ngọc, vừa thẹn vừa giận, lại vừa áp lực như núi đè.
Hơn nữa, còn không cho đầu hàng chịu thua.
Hùng Đại Phong lúc này gấp đến phát run, mặt mày đỏ lựng cả lên như quả cà chua chín.
Trước thế công hung tợn như vũ bão của Lý Thanh Vân...
Hắn sợ.
So với nhân loại, thì nhìn chung yêu tộc coi trọng huyết mạch truyền thừa hơn hẳn. Đối với Hùng Đại Phong mà nói, đoạn tử tuyệt tôn so với cái chết càng đáng sợ hơn.
Đây cũng là nguyên do Ngọc Lương sau khi thấy Lý Thanh Vân một bổng nát trứng của Tôn Bạo Quảng, cô nàng lập tức chịu thua không đánh nữa.
Đối với yêu thú tộc, không một tộc nào đánh giá cao một thiên tài tuyệt tự cả.
Hùng Đại Phong nghiến răng, cuối cùng so với tuyệt tự, hắn chẳng thà đối mặt với trách cứ của Huyền Thanh nương nương.
Dù sao, hành động lần này của hắn cũng là tuân theo an bài của người trong tộc. Hùng Đại Phong tin tưởng tộc Địa Chấn Man Tượng sẽ chống lưng cho hắn.
Thế là...
Hùng Đại Phong tóm lấy một mặt dây truyền trắng sữa, âm thầm truyền chân khí vào đó. Lập tức, khí tức của hắn bành trướng, hóa thành một cỗ uy áp vượt xa ngũ cảnh. Tu vi Vụ Hải xuất hiện, quét ra như gió lốc, cơ hồ thổi cho Lý Thanh Vân bay lui lại bảy tám chục bước. Sau lưng Hùng Đại Phong lúc này, hư ảnh một con man tượng lông đen lừ lừ hiện ra.
So với bản thể hắn thể hiện ra hồi sáng, thì man tượng này trưởng thành hơn nhiều, hiển nhiên không thể nào là nguyên hình của Hùng Đại Phong.
Lý Trầm Châu liếc mắt.
Trên võ đài, man tượng lông đen giống như bị cả quả núi lớn đè lên lưng, khớp khuỷu tay và đầu gối nhanh chóng gãy vụn. Hư ảnh thê lương rú lên một tiếng, sau đó đôi mắt từ từ mờ đục, cuối cùng hóa thành một trận khói xám tan biến hoàn toàn.
Vương Tiểu Thạch cười phá lên, nói:
“Thật là thằng cháu có hiếu, liên lụy cho tổ tiên đến hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh luôn. Bội phục. Bội phục. Báo nhỏ, ngươi nói xem ngươi và hắn ai giống báo hơn?”
Ngọc Lương đương nhiên không quen cái kiểu dùng từ Vương Tiểu Thạch học lỏm được của Nguyễn Đông Thanh, nhất thời ngẩn tò te chẳng biết phải nói sao. Thế nhưng lại sợ không nói thì tên thiếu niên áo đen này lại phật ý, ra tay với mình. Mà nói ra, liệu hắn có nghĩ cô nàng nói chuyện linh tinh, sau đó nổi giận hay không?
Tu vi của đối phương quá cao, Ngọc Lương không biết phải đối xử sao, cuối cùng gấp đến nỗi bật khóc.
“Hay lắm, Hùng Đại Phong. Tộc Địa Chấn Man Tượng các ngươi không coi bản cung ra gì phải không? Chút thủ đoạn này cũng định qua mặt ta?”
Lúc này chuyện Hùng Đại Phong có trong tay bảo vật có thể tùy thời phát ra công kích của cường giả đã vào Vụ Hải đã bại lộ, Huyền Thanh nương nương bèn lạnh giọng, quát.
Hùng Đại Phong không còn gì để nói.
Đúng lúc này, từ trên chín tầng mây, có một giọng nói ngân vang cất lên:
“Huyền Thanh nương nương, bản tộc tự nhiên sẽ trừng phạt Đại Phong thích đáng, mong nương nương thủ hạ lưu tình.”
Hùng Đại Phong nghe thấy thế, lập tức nhoẻn miệng mỉm cười. Hắn vốn nghĩ chỉ có một trưởng lão nào đó đến chống lưng, không ngờ vì bảo trụ tính mạng cho hắn, cha hắn – Hùng Chấn Nhạc – tộc trưởng tộc Địa Chấn Man Tượng tự thân xuất mã.
Lý Trầm Châu, Vương Tiểu Thạch thì nhếch mép khinh bỉ.
Giống như đang nhìn một màn hề tên chó cắn chó, hổ ăn thịt con.
Hùng Đại Phong chính đang đắc ý, chợt cảm thấy trước ngực nóng ran. Mặt dây chuyền làm bằng tổ cốt của cường giả Địa Chấn Man Tượng hắn sử dụng lúc nãy bắt đầu nóng lên, bám lấy da hắn, sau đó toàn bộ chân khí, huyết khí, sinh lực trong cơ thể Hùng Đại Phong bắt đầu chảy tràn vào mặt dây chuyền.
Bành!
Hùng Đại Phong không kịp ú ớ câu nào, mặt dây chuyền đã hút chân khí của hắn đến căng nứt, cuối cùng phát nổ. Khí lãng quét ra bốn phía, hào quang bắn ra chói lòa.
Hùng Đại Phong – Hùng thiếu tộc chủ của Địa Chấn Man Tượng tộc – chỉ còn một bãi máu. Ngay cả cặn cũng không còn sót lại.
Hình thần câu diệt.
“Phong nhi!!!”
Trên áng mây, một tiếng kêu thất thanh, xé gan xé ruột vang lên.
“Huyền Thanh! Tộc ta xưa nay vẫn lấy lễ đối đãi bà, không ngờ bà lại ra tay độc ác như thế với một hậu bối. Là các người bức Địa Chấn Man Tượng ta đối địch với nhân loại. Cứ chờ đấy!!!”
Vương Tiểu Thạch bĩu môi:
“Cái đồ gan thỏ đế, giấu đầu hở đuôi, ném đá giấu tay! Này Lý lão ngưu, có muốn đến tộc Địa Chấn Man Tượng này chơi một chuyến, sẵn tiện lấy mấy cặp ngà về đẽo cho chủ nhân một bộ cờ không?”
Lý Trầm Châu nhíu mày:
“Ngươi còn dám nói!?”
Vương Tiểu Thạch cười hềnh hệch, dường như “bộ cờ” và “ngà” là vảy ngược của Lý Trầm Châu. Lý Thanh Vân, Đỗ Thải Hà vừa liên tưởng đến bản thể của vị tiền bối này là một con bò già, không khỏi há hốc miệng.
“Sẽ không phải... Vương Tiểu Thạch tiền bối từng xúi sư phụ lấy sừng của Lý tiền bối ra đẽo quân cờ đấy chứ?”
“Dám lắm.”
Lý Trầm Châu hắng giọng, gõ ngón tay lên đầu vai Mộ Dung Từ, nói:
“Ba thiên kiêu của các ngươi một đã nhảy xuống khỏi lôi đài, một thì lăn đùng ra ngất, một bây giờ chỉ có cách dùng chổi mới mời được xuống khỏi võ đài, cũng nên tuyên bố chịu thua rồi chứ?”
“Xin... xin nghe theo tiền bối.”
oOo
Tuy trận lôi đài chiến kết thúc, cũng tuyên cáo lần thú triều này cáo chung. Thế nhưng, phàm là người đến quan chiến, tham chiến đều hiểu, hiện tại chẳng qua là một khoảng lặng trước cơn bão.
Hiện tại nhìn như êm ả, thực chất mạch nước ngầm đang rần rần chuyển động.
Trong chưa đầy ba ngày, liên tiếp xảy ra mấy việc đại sự.
Trước hết, là tộc Địa Chấn Man Tượng lấy cớ trả thù cho thiếu tộc chủ Hùng Đại Phong, chính thức tuyên chuyến với Quan Lâm. Lạ một nỗi là Thanh Tước tộc không hề lên tiếng, cơ hồ ngầm để mặc cho Địa Chấn Man tượng. Thế là lục tục Huyết Nhãn Trúc Thử tộc, Bát Tí Yêu Hầu tộc đều tuyên chiến.
Bát Tí Yêu Hầu tộc hình như còn dương cao ngọn cờ “tuyệt tự chi thù, bất cộng đái thiên”.
Sau nữa, là chuyện Huyền Thanh nương nương chuyển nhà.
Bà ta dùng đại thần thông, đánh sập chỗ đấu trường lần trước tổ chức đánh lôi đài thành một cái đầm nước, sau đó dựng nhà ở đó. Điểu tộc ở Đình Chiến Trạch cũng nháo nhác dời tổ theo hầu nương nương.
Lục Trúc Hải đã không còn một phiến tịnh thổ Đình Chiến Trạch, giống như đang báo hiệu chuyện gì đó.
Thứ ba, ấy là sau khi sứ đoàn của Long tộc do Long Thanh Y dẫn đầu đã rời khỏi biển trúc, quay lại Quan Lâm, Thanh Tước tộc bèn mở hội nghị Vạn Yêu ở Tử Trúc Lâm, gọi toàn bộ các tộc lớn ở biển trúc đến dự. Địa Chấn Man Tượng, Ngọc Cốt Ảnh Báo, Bát Tí Yêu Hầu, Ẩm Huyết Ngô Công, Huyết Nhãn Trúc Thử đều có mặt.
Chẳng rõ là nói với nhau chuyện gì.
Thứ tư, ấy là phản ứng của hai tộc Ngô Công, Ảnh Báo.
Kể từ sau trận lôi đài chiến, Ẩm Huyết Ngô Công bắt đầu nghiên cứu “trù đạo”, nói là muốn học theo con người, cải thiện đời sống của yêu tộc trong Lục Trúc Hải.
Ngọc Cốt Ảnh Báo thì... sống trong một chuỗi ngày trong mơ.
Ít nhất là mấy bà mẹ có con nhỏ.
Kể từ khi Ngọc Lương quay lại, truyền thuyết về một tên ác ma nhân tộc tên Toái Đản Cuồng Ma bắt đầu lan truyền trong Lục Trúc Hải.
Chẳng rõ truyền lưu mãi thế nào, nhưng dị bản nổi tiếng nhất chính là cái tên “Sát Kê Đạo Tặc” này là một kẻ ba đầu sáu tay, biến thái thành tính. Mỗi lần ra tay đều cắt yêu pín thành ba miếng đều tăm tắp. Sau khi uống hết máu ở chỗ đó chảy ra thì hắn cho vào mồm nhai tờm tợp, nuốt sống ăn tươi.
Đám trẻ con yêu tộc trong Lục Trúc Hải vừa nghe thấy “không ngoan là Toái Đản Cuồng Ma đến xẻo trứng” là sợ đến điếng người, không dám khóc nữa.
Ải Quan Lâm dưới sự chỉ thị của Vũ Tùng Lâm, sau khi lôi đài chiến kết thúc thì không ngừng huấn luyện tân binh, công tác hộ thành càng thêm nghiêm túc cẩn thận.
Mà người đầu têu ra những chuyện này: ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ thì đã trở lại cổ viện.
Cả ba bị Hồng Vân tiên tử mắng vốn cho một trận, sau đó lại bắt đầu cuộc sống thường nhật. Người thì luyện võ, người thì chăn gà, người thì ghi chép sổ sách.
Có lẽ khổ nhất vẫn là Dâm Kê – con gà trống tinh vô tình bị tóm cổ, nuôi ở Lão Thụ cổ viện từ cái ngày Tạ Thiên Hoa rời khỏi biển trúc.
Kể từ sau khi mấy con gà con lớn lên, hắn cơ hồ là bị ép đi lên con đường ngày bảy đêm ba, vào ra không ngớt. Cái vẻ oai hùng khệ nệ của kẻ giết chết không biết bao nhiêu gà mái ở cổ viện nay còn đâu? Dâm Kê hiện giờ lông tóc xác xơ, người gầy tong teo tóp tọp, chỉ còn da bọc xương.
So với mấy tên trong truyện truyền kỳ, liêu trai gặp phải yêu nữ, bị hút tinh lực, trông Dâm Kê còn đáng thương hơn.
Sinh hoạt ở Lão Thụ cổ viện cứ bình bình đạm đạm như thế, cho đến một ngày một đội nhân mã từ kiếm trì tiến đến ngọn núi vô danh.
Hơn nữa, còn không cho đầu hàng chịu thua.
Hùng Đại Phong lúc này gấp đến phát run, mặt mày đỏ lựng cả lên như quả cà chua chín.
Trước thế công hung tợn như vũ bão của Lý Thanh Vân...
Hắn sợ.
So với nhân loại, thì nhìn chung yêu tộc coi trọng huyết mạch truyền thừa hơn hẳn. Đối với Hùng Đại Phong mà nói, đoạn tử tuyệt tôn so với cái chết càng đáng sợ hơn.
Đây cũng là nguyên do Ngọc Lương sau khi thấy Lý Thanh Vân một bổng nát trứng của Tôn Bạo Quảng, cô nàng lập tức chịu thua không đánh nữa.
Đối với yêu thú tộc, không một tộc nào đánh giá cao một thiên tài tuyệt tự cả.
Hùng Đại Phong nghiến răng, cuối cùng so với tuyệt tự, hắn chẳng thà đối mặt với trách cứ của Huyền Thanh nương nương.
Dù sao, hành động lần này của hắn cũng là tuân theo an bài của người trong tộc. Hùng Đại Phong tin tưởng tộc Địa Chấn Man Tượng sẽ chống lưng cho hắn.
Thế là...
Hùng Đại Phong tóm lấy một mặt dây truyền trắng sữa, âm thầm truyền chân khí vào đó. Lập tức, khí tức của hắn bành trướng, hóa thành một cỗ uy áp vượt xa ngũ cảnh. Tu vi Vụ Hải xuất hiện, quét ra như gió lốc, cơ hồ thổi cho Lý Thanh Vân bay lui lại bảy tám chục bước. Sau lưng Hùng Đại Phong lúc này, hư ảnh một con man tượng lông đen lừ lừ hiện ra.
So với bản thể hắn thể hiện ra hồi sáng, thì man tượng này trưởng thành hơn nhiều, hiển nhiên không thể nào là nguyên hình của Hùng Đại Phong.
Lý Trầm Châu liếc mắt.
Trên võ đài, man tượng lông đen giống như bị cả quả núi lớn đè lên lưng, khớp khuỷu tay và đầu gối nhanh chóng gãy vụn. Hư ảnh thê lương rú lên một tiếng, sau đó đôi mắt từ từ mờ đục, cuối cùng hóa thành một trận khói xám tan biến hoàn toàn.
Vương Tiểu Thạch cười phá lên, nói:
“Thật là thằng cháu có hiếu, liên lụy cho tổ tiên đến hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh luôn. Bội phục. Bội phục. Báo nhỏ, ngươi nói xem ngươi và hắn ai giống báo hơn?”
Ngọc Lương đương nhiên không quen cái kiểu dùng từ Vương Tiểu Thạch học lỏm được của Nguyễn Đông Thanh, nhất thời ngẩn tò te chẳng biết phải nói sao. Thế nhưng lại sợ không nói thì tên thiếu niên áo đen này lại phật ý, ra tay với mình. Mà nói ra, liệu hắn có nghĩ cô nàng nói chuyện linh tinh, sau đó nổi giận hay không?
Tu vi của đối phương quá cao, Ngọc Lương không biết phải đối xử sao, cuối cùng gấp đến nỗi bật khóc.
“Hay lắm, Hùng Đại Phong. Tộc Địa Chấn Man Tượng các ngươi không coi bản cung ra gì phải không? Chút thủ đoạn này cũng định qua mặt ta?”
Lúc này chuyện Hùng Đại Phong có trong tay bảo vật có thể tùy thời phát ra công kích của cường giả đã vào Vụ Hải đã bại lộ, Huyền Thanh nương nương bèn lạnh giọng, quát.
Hùng Đại Phong không còn gì để nói.
Đúng lúc này, từ trên chín tầng mây, có một giọng nói ngân vang cất lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Huyền Thanh nương nương, bản tộc tự nhiên sẽ trừng phạt Đại Phong thích đáng, mong nương nương thủ hạ lưu tình.”
Hùng Đại Phong nghe thấy thế, lập tức nhoẻn miệng mỉm cười. Hắn vốn nghĩ chỉ có một trưởng lão nào đó đến chống lưng, không ngờ vì bảo trụ tính mạng cho hắn, cha hắn – Hùng Chấn Nhạc – tộc trưởng tộc Địa Chấn Man Tượng tự thân xuất mã.
Lý Trầm Châu, Vương Tiểu Thạch thì nhếch mép khinh bỉ.
Giống như đang nhìn một màn hề tên chó cắn chó, hổ ăn thịt con.
Hùng Đại Phong chính đang đắc ý, chợt cảm thấy trước ngực nóng ran. Mặt dây chuyền làm bằng tổ cốt của cường giả Địa Chấn Man Tượng hắn sử dụng lúc nãy bắt đầu nóng lên, bám lấy da hắn, sau đó toàn bộ chân khí, huyết khí, sinh lực trong cơ thể Hùng Đại Phong bắt đầu chảy tràn vào mặt dây chuyền.
Bành!
Hùng Đại Phong không kịp ú ớ câu nào, mặt dây chuyền đã hút chân khí của hắn đến căng nứt, cuối cùng phát nổ. Khí lãng quét ra bốn phía, hào quang bắn ra chói lòa.
Hùng Đại Phong – Hùng thiếu tộc chủ của Địa Chấn Man Tượng tộc – chỉ còn một bãi máu. Ngay cả cặn cũng không còn sót lại.
Hình thần câu diệt.
“Phong nhi!!!”
Trên áng mây, một tiếng kêu thất thanh, xé gan xé ruột vang lên.
“Huyền Thanh! Tộc ta xưa nay vẫn lấy lễ đối đãi bà, không ngờ bà lại ra tay độc ác như thế với một hậu bối. Là các người bức Địa Chấn Man Tượng ta đối địch với nhân loại. Cứ chờ đấy!!!”
Vương Tiểu Thạch bĩu môi:
“Cái đồ gan thỏ đế, giấu đầu hở đuôi, ném đá giấu tay! Này Lý lão ngưu, có muốn đến tộc Địa Chấn Man Tượng này chơi một chuyến, sẵn tiện lấy mấy cặp ngà về đẽo cho chủ nhân một bộ cờ không?”
Lý Trầm Châu nhíu mày:
“Ngươi còn dám nói!?”
Vương Tiểu Thạch cười hềnh hệch, dường như “bộ cờ” và “ngà” là vảy ngược của Lý Trầm Châu. Lý Thanh Vân, Đỗ Thải Hà vừa liên tưởng đến bản thể của vị tiền bối này là một con bò già, không khỏi há hốc miệng.
“Sẽ không phải... Vương Tiểu Thạch tiền bối từng xúi sư phụ lấy sừng của Lý tiền bối ra đẽo quân cờ đấy chứ?”
“Dám lắm.”
Lý Trầm Châu hắng giọng, gõ ngón tay lên đầu vai Mộ Dung Từ, nói:
“Ba thiên kiêu của các ngươi một đã nhảy xuống khỏi lôi đài, một thì lăn đùng ra ngất, một bây giờ chỉ có cách dùng chổi mới mời được xuống khỏi võ đài, cũng nên tuyên bố chịu thua rồi chứ?”
“Xin... xin nghe theo tiền bối.”
oOo
Tuy trận lôi đài chiến kết thúc, cũng tuyên cáo lần thú triều này cáo chung. Thế nhưng, phàm là người đến quan chiến, tham chiến đều hiểu, hiện tại chẳng qua là một khoảng lặng trước cơn bão.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại nhìn như êm ả, thực chất mạch nước ngầm đang rần rần chuyển động.
Trong chưa đầy ba ngày, liên tiếp xảy ra mấy việc đại sự.
Trước hết, là tộc Địa Chấn Man Tượng lấy cớ trả thù cho thiếu tộc chủ Hùng Đại Phong, chính thức tuyên chuyến với Quan Lâm. Lạ một nỗi là Thanh Tước tộc không hề lên tiếng, cơ hồ ngầm để mặc cho Địa Chấn Man tượng. Thế là lục tục Huyết Nhãn Trúc Thử tộc, Bát Tí Yêu Hầu tộc đều tuyên chiến.
Bát Tí Yêu Hầu tộc hình như còn dương cao ngọn cờ “tuyệt tự chi thù, bất cộng đái thiên”.
Sau nữa, là chuyện Huyền Thanh nương nương chuyển nhà.
Bà ta dùng đại thần thông, đánh sập chỗ đấu trường lần trước tổ chức đánh lôi đài thành một cái đầm nước, sau đó dựng nhà ở đó. Điểu tộc ở Đình Chiến Trạch cũng nháo nhác dời tổ theo hầu nương nương.
Lục Trúc Hải đã không còn một phiến tịnh thổ Đình Chiến Trạch, giống như đang báo hiệu chuyện gì đó.
Thứ ba, ấy là sau khi sứ đoàn của Long tộc do Long Thanh Y dẫn đầu đã rời khỏi biển trúc, quay lại Quan Lâm, Thanh Tước tộc bèn mở hội nghị Vạn Yêu ở Tử Trúc Lâm, gọi toàn bộ các tộc lớn ở biển trúc đến dự. Địa Chấn Man Tượng, Ngọc Cốt Ảnh Báo, Bát Tí Yêu Hầu, Ẩm Huyết Ngô Công, Huyết Nhãn Trúc Thử đều có mặt.
Chẳng rõ là nói với nhau chuyện gì.
Thứ tư, ấy là phản ứng của hai tộc Ngô Công, Ảnh Báo.
Kể từ sau trận lôi đài chiến, Ẩm Huyết Ngô Công bắt đầu nghiên cứu “trù đạo”, nói là muốn học theo con người, cải thiện đời sống của yêu tộc trong Lục Trúc Hải.
Ngọc Cốt Ảnh Báo thì... sống trong một chuỗi ngày trong mơ.
Ít nhất là mấy bà mẹ có con nhỏ.
Kể từ khi Ngọc Lương quay lại, truyền thuyết về một tên ác ma nhân tộc tên Toái Đản Cuồng Ma bắt đầu lan truyền trong Lục Trúc Hải.
Chẳng rõ truyền lưu mãi thế nào, nhưng dị bản nổi tiếng nhất chính là cái tên “Sát Kê Đạo Tặc” này là một kẻ ba đầu sáu tay, biến thái thành tính. Mỗi lần ra tay đều cắt yêu pín thành ba miếng đều tăm tắp. Sau khi uống hết máu ở chỗ đó chảy ra thì hắn cho vào mồm nhai tờm tợp, nuốt sống ăn tươi.
Đám trẻ con yêu tộc trong Lục Trúc Hải vừa nghe thấy “không ngoan là Toái Đản Cuồng Ma đến xẻo trứng” là sợ đến điếng người, không dám khóc nữa.
Ải Quan Lâm dưới sự chỉ thị của Vũ Tùng Lâm, sau khi lôi đài chiến kết thúc thì không ngừng huấn luyện tân binh, công tác hộ thành càng thêm nghiêm túc cẩn thận.
Mà người đầu têu ra những chuyện này: ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ thì đã trở lại cổ viện.
Cả ba bị Hồng Vân tiên tử mắng vốn cho một trận, sau đó lại bắt đầu cuộc sống thường nhật. Người thì luyện võ, người thì chăn gà, người thì ghi chép sổ sách.
Có lẽ khổ nhất vẫn là Dâm Kê – con gà trống tinh vô tình bị tóm cổ, nuôi ở Lão Thụ cổ viện từ cái ngày Tạ Thiên Hoa rời khỏi biển trúc.
Kể từ sau khi mấy con gà con lớn lên, hắn cơ hồ là bị ép đi lên con đường ngày bảy đêm ba, vào ra không ngớt. Cái vẻ oai hùng khệ nệ của kẻ giết chết không biết bao nhiêu gà mái ở cổ viện nay còn đâu? Dâm Kê hiện giờ lông tóc xác xơ, người gầy tong teo tóp tọp, chỉ còn da bọc xương.
So với mấy tên trong truyện truyền kỳ, liêu trai gặp phải yêu nữ, bị hút tinh lực, trông Dâm Kê còn đáng thương hơn.
Sinh hoạt ở Lão Thụ cổ viện cứ bình bình đạm đạm như thế, cho đến một ngày một đội nhân mã từ kiếm trì tiến đến ngọn núi vô danh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro