Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Vi Tát Đại Sư
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Tạ Thiên Hoa cười, nói:
“Đã nhường.”
“Dám hỏi... khúc hát ban nãy của tiểu thư là sở tác của ai? Tên gọi là gì? Tiểu nữ nghe mà như thấy chân trời khác, không ngờ lại có cao nhân nghĩ ra cách hát như vậy, quả thực tiếng ngân như tiếng trời, so với tiếng sáo tiếng đàn thậm chí cũng có một phong vị khác. Chuyện này... cái này...”
Phùng Chỉ Hiên nói liến thoắng, vẻ mặt càng lúc càng kích động, đến cuối cùng giống như cảm xúc dồn ứ quá, không còn biết dùng lời để diễn tả ra sao nữa mới bắt đầu ngập ngừng ngắc ngứ.
Tạ Thiên Hoa cười.
Điều cô nàng thưởng thức nhất ở Phùng Chỉ Hiên cũng chính là tấm lòng cầu học thuần túy này.
“Bài hát này có cái tên khá là lạ tai: Ô-pê-ra hai. Người hát là Vi Tát đại sư.”
Ngừng một chốc, cô nàng mới nói tiếp:
“Kỳ thực lần này tiểu nữ cũng chiếm lợi mới hát được khúc ca này. Tinh túy của nó là ở chỗ người phàm không có chút hạo nhiên chính khí nào cũng có thể biểu diễn, mà Vi Tát đại sư cũng chính là một phàm nhân thực sự. Gia sư nói người thường muốn hát được như Vi Tát đại sư cần phải khổ luyện từ bé, có năng khiếu thì may ra mới được.”
Tạ Thiên Hoa vốn có bản thể là Thanh Tước hóa hình, bình thường giọng chim hót thường có âm vực rộng hơn người. Hai yếu tố này kết hợp, thành thử cô nàng mới có thể nhanh chóng nắm được kỹ thuật hát Ô-pê-ra mà nhiều người phải dành cả đời ra để học tập.
Đơn cử như Bích Mặc tiên sinh của chúng ta. Nếu bảo hắn hát được như cái anh Vi Tát đại sư kia thì không biết phải đến năm nào tháng nào, khiến bao nhiêu sinh linh lầm than khốn khổ sống không bằng chết mới có thể làm được.
“Vi Tát đại sư? Ô-pê-ra hai? Quả thực là những cái tên kỳ quái. Nhưng đạt giả vi tôn, tiểu nữ ghi nhớ rồi.”
Phùng Chỉ Hiên gật đầu.
Tạ Thiên Hoa nhìn đám Nho sinh bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hỏi:
“Thế nào? Thế đã xứng tự thành một phái chưa? Tâm phục khẩu phục chưa?”
Cô nàng khách khí với Phùng Chỉ Hiên, thế nhưng không có nghĩa là sẽ cho đám Nho sinh này chút mặt mũi nào cả.
Mấy tên Nho sinh bị nói móc, song nhớ lại cái ý cảnh khủng khiếp ban nãy phải nếm trải thì mặt tên nào tên nấy đều tái mét như vừa từ hầm băng chui ra, cả người theo bản năng run lên một cái, nào còn dám có nửa lời nói thừa?
“Ha ha. Xem ra quả thực là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Lần này Nhạc Ban thua tâm phục khẩu phục.”
Nghe tiếng nói này, Phùng Chỉ Hiên lập tức đứng lên, thi lễ:
“Trưởng ban. Lần này Chỉ Hiên đã tận lực.”
“Không trách ngươi.”
Đỗ Trạng Nguyên phất tay, nói.
Tạ Thiên Hoa thấy cử chỉ ngôn hành của lão nhìn như yêu tài hết mực, nhưng cách xưng hô ta – ngươi rõ ràng lạnh nhạt hơn Kiếm Trì rất nhiều. Lâm Phương Dung một câu con, hai câu ta, ngay cả đối với đệ tử vừa nhập môn, tuy là Kiếm Tổ nhưng hoàn toàn không có vẻ gì hách dịch.
Trái lại, cách Đỗ Trạng Nguyên xưng hô nào giống như thầy dạy? Cái cách hất hàm ra lệnh kia thực chẳng khác nào bề trên ra lệnh cho cấp dưới cả.
Tạ Thiên Hoa cười khẩy, nói:
“Không biết trưởng ban lần này tự mình xuất hiện là muốn làm gì? Chẳng nhẽ ngài định bất chấp thân phận ra tay với một hậu bối hay sao?”
“Tạ cô nương quá lời. Không biết có tiện cùng lão phu uống chén trà hay không?”
“Trà thì miễn đi. Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa. Chắc hẳn trưởng ban cũng hiểu đạo lý này.”
Tạ Thiên Hoa nhìn thấy vẻ tham lam hấp háy nơi đáy mắt của lão, tuy là che giấu rất kỹ, song đứng trước dụ hoặc quá lớn của Ô-pê-ra hai thì vẫn lộ sơ hở.
Không nói cũng biết, cuộc trà này Đỗ Trạng Nguyên mời cô nàng là có mục đích gì.
Quả nhiên, Đỗ trưởng ban không được như ý thì lập tức sa sầm sắc mặt, nói:
“Tạ cô nương chẳng nhẽ không có ý định nghĩ lại sao?”
“Ồ. Chẳng nhẽ Đỗ trưởng ban cảm thấy vừa mắt nhạc khúc nên muốn ép tiểu nữ ở lại để làm cái hành động khuất mày khuất mặt của đám thổ phỉ?”
Tạ Thiên Hoa cười lạnh, cao giọng chất vấn.
Đỗ Trạng Nguyên thấy cô nàng không nể mặt, ánh mắt thoáng lộ vẻ bất thiện.
“Không dám. Chẳng qua lão phu thấy tiểu thư chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi đây, mà lão phu thì xem như là dân bản địa. Có một số người lão phu nhất định chiếu cố quan tâm thật tốt, có thế mới xứng với ân huệ lần này của Tạ tiểu thư.”
Tạ Thiên Hoa không ngờ thằng cha này lại vô liêm sỉ đến thế, trực tiếp lấy tính mạng của Nghiêm lão ra để uy hiếp mình. Cô nàng nheo mắt, nói:
“Đỗ trưởng ban làm việc lưu loát, ắt hẳn ngày thường cũng hay làm cái chuyện này lắm.”
“Quá khen, quá khen. Lão phu người nhiều tật xấu, nhưng được cái có ơn thì báo ơn, rất hay làm việc thiện, nhất là quan tâm đến người quen của ân nhân.”
Đỗ Trạng Nguyên cười ha hả, giống như không hề nghe ra câu châm chọc của Tạ Thiên Hoa.
Cô nàng gật đầu, nói:
“Thế thì tiểu nữ cũng nên cảm ơn trưởng ban một câu. Ta thấy ngài già cả rồi, hiếm khi thanh nhàn, chi bằng tiểu nữ giúp ngài một phen hủy luôn cái Nhạc ban này đi, để ngài về hưởng phước? Hoặc giả ngài nhớ thân bằng cố hữu dưới chín suối muốn sớm đi gặp người ta thì tiểu nữ cũng có thể tiễn một đoạn.”
“Ngươi...”
“Trưởng ban không cần khách khí, tiểu nữ và ngài cũng là một loại người thôi, rất thích giúp người khác. Ân đền oán trả, tiểu nữ không ngại đến tổ từ họ Đỗ các ngài cảm ơn một phen. Thậm chí lần sau có thể dẫn gia sư, gia thúc đến cùng cũng chưa biết chừng.”
Tạ Thiên Hoa cười lạnh.
Cô nàng đương nhiên không sợ cái gọi là uy hiếp của Đỗ Trạng Nguyên, thậm chí còn đe dọa ngược lại một phen.
Chuyện Bích Mặc tiên sinh thường tự xưng là phàm nhân hiện giờ các thế lực lớn trên Huyền Hoàng giới cơ hồ không nhà nào không biết. Hơn nữa, khác với Nho môn phu tử muôn ngàn vạn, Đại Nho bốc bừa cũng có thể được một nắm, Bích Mặc tiên sinh tính đến giờ chỉ có bốn người đệ tử.
Nho môn sẽ không vì một tên Đại Nho nửa mùa như lão chọc vào Bích Mặc tiên sinh.
Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh lại chưa chắc đã không dám đến hỏi tội Thanh Tùng thư viện vì nhị đệ tử của hắn,
Đỗ Trạng Nguyên nghiến răng...
Tạ Thiên Hoa có thể không sợ đe dọa của hắn, nhưng hắn lại hãi. Đến cái tuổi của lão, tranh đấu nửa đời người mới có địa vị hôm nay, thứ sợ nhất đương nhiên là mất đi tất cả. Thường nói kẻ sống càng lâu càng sợ chết âu cũng có cái lý của nó.
Cô nàng thấy thế, bĩu môi một cái, nói:
“Nếu trưởng ban đã không muốn làm người tốt nữa thì còn không nhường đường cho bản cô nương xuống núi? Đứng đây làm cây cho chó nó đái à?”
Tạ Thiên Hoa khinh thường lão già dạy ra một đám học sinh sao y bản chính lấn yếu sợ mạnh này, nên hiện giờ đến cả ngôn ngữ chợ búa cũng đã dùng ra rồi.
Trong cặp mắt Đỗ Trạng Nguyên là vẻ đấu tranh nồng đậm, song cuối cùng cũng chẳng thể làm cách nào khác ngoài đứng sang một bên.
Tạ Thiên Hoa bình thản theo đường núi đi xuống, hai bên đường Nho sinh phu tử đều đứng nép sang một bên, không ai dám ngăn cản. Cô nàng đi đến cổng thư viện thì bỗng ngừng lại, ngoái đầu lên, hỏi to:
“Hôm nay đã đến Thư, Nhạc hai ban rồi? Nếu ngày mai ai muốn đến chỉ giáo thì tiểu nữ vẫn ở quán trọ cũ đó, không phải tìm đâu xa mà cũng chẳng cần phải hà hiếp ép uổng gì ai cho mệt! Tiểu nữ lúc nào cũng sẵn sàng phụng bồi!”
Nói xong thì cười ha hả, ngâm nga đọc:
“Thuyền vĩ đăng lung tứ xích can,
Thuyền đầu hoạ hổ hắc ban ban.
Bố kỳ thượng tả ‘Tuần hà’ tự,
Chỉ cật hoa thuyền bất cật gian.”
(Đuôi thuyền có đèn lồng cán dài bốn thước,
Mũi thuyền có hình vẽ hổ vằn lông đen.
Cờ trưng cao đề hai chữ “Tuần hà”
Tuần viên chỉ chặn hỏi thuyền hoa, còn thuyền gian thì mặc kệ.)
Người khác thì không hiểu vì sao cô nàng lại ngâm thơ này, song mấy tên hôm nay xuống thành Đông Thanh bắt chẹt ông lão kể chuyện thì hiểu ngay Tạ Thiên Hoa đang chửi bọn hắn là kẻ gian, mà cũng mắng quan quân trong thành nhu nhược mặc kệ cho chúng lộng hành, tên nào tên nấy đều đỏ mặt tía tai.
Không phải vì xấu hổ hay tự thẹn, mà là vì bị chửi mà không nói lại được.
oOo
Đỗ Trạng Nguyên hãy còn căm tức đứng như trời trồng mất một lúc, bấy giờ mới được một đứa Nho sinh nói Đỗ Thám Hoa cho mời, đang chờ ở Thư ban, viện trưởng và các trưởng ban khác đều đã có mặt. Đỗ Trạng Nguyên ngẩng đầu nhìn hai hàng chữ khắc trên cánh cửa, phía trên còn phảng phất một chút dư âm của Thanh Sắc thần quang:
“Nhất Mạch Quán Thông, Vãng Giả Quá. Lai Giả Tục.
Tam Thần Cúng Bái. Ấu Tại Hậu. Trưởng Tại Tiền.”
Đỗ Trạng Nguyên đọc xong, trầm giọng:
“Đôi câu đối này thực sự là do con ranh đó viết?”
Võ trưởng ban cười:
“Ngoại trừ nàng ta ra, thì còn có Thanh Tước nào đến thư viện chúng ta trong thời gian này đâu? Sao thế? Đỗ trưởng ban hình như có thành kiến với Tạ tiểu thư thì phải.”
“Không. Lão phu chỉ là lấy làm lạ. Với cái tính ngông cuồng hống hách, lấn người quá đáng của con nhóc này thì chẳng có lý gì lại bỗng dưng đổi ý, quay ra lấy lòng thư viện. Nếu không cẩn thận ứng đối, chỉ e là sẽ thành cho cười cho thiên hạ.”
Đỗ Trạng Nguyên đáp, song vẻ hằn học trong đáy mắt đương nhiên là không giấu được mấy lão hồ li còn lại. Họ Võ cười lạnh, nói:
“Ra thế. Võ mỗ còn tưởng trưởng ban vì không chiếm được nhạc khúc của người ta nên sinh lòng ganh ghét. Xem là là lão phu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”
“Nào phải, nào phải.”
Đỗ Trạng Nguyên ngoài mặt thì khiêm tốn nói mát vài câu, song trong dạ thì xót như bị người xoa muối ớt.
Số chương còn lại hôm nay: 2 chương chính truyện.
“Đã nhường.”
“Dám hỏi... khúc hát ban nãy của tiểu thư là sở tác của ai? Tên gọi là gì? Tiểu nữ nghe mà như thấy chân trời khác, không ngờ lại có cao nhân nghĩ ra cách hát như vậy, quả thực tiếng ngân như tiếng trời, so với tiếng sáo tiếng đàn thậm chí cũng có một phong vị khác. Chuyện này... cái này...”
Phùng Chỉ Hiên nói liến thoắng, vẻ mặt càng lúc càng kích động, đến cuối cùng giống như cảm xúc dồn ứ quá, không còn biết dùng lời để diễn tả ra sao nữa mới bắt đầu ngập ngừng ngắc ngứ.
Tạ Thiên Hoa cười.
Điều cô nàng thưởng thức nhất ở Phùng Chỉ Hiên cũng chính là tấm lòng cầu học thuần túy này.
“Bài hát này có cái tên khá là lạ tai: Ô-pê-ra hai. Người hát là Vi Tát đại sư.”
Ngừng một chốc, cô nàng mới nói tiếp:
“Kỳ thực lần này tiểu nữ cũng chiếm lợi mới hát được khúc ca này. Tinh túy của nó là ở chỗ người phàm không có chút hạo nhiên chính khí nào cũng có thể biểu diễn, mà Vi Tát đại sư cũng chính là một phàm nhân thực sự. Gia sư nói người thường muốn hát được như Vi Tát đại sư cần phải khổ luyện từ bé, có năng khiếu thì may ra mới được.”
Tạ Thiên Hoa vốn có bản thể là Thanh Tước hóa hình, bình thường giọng chim hót thường có âm vực rộng hơn người. Hai yếu tố này kết hợp, thành thử cô nàng mới có thể nhanh chóng nắm được kỹ thuật hát Ô-pê-ra mà nhiều người phải dành cả đời ra để học tập.
Đơn cử như Bích Mặc tiên sinh của chúng ta. Nếu bảo hắn hát được như cái anh Vi Tát đại sư kia thì không biết phải đến năm nào tháng nào, khiến bao nhiêu sinh linh lầm than khốn khổ sống không bằng chết mới có thể làm được.
“Vi Tát đại sư? Ô-pê-ra hai? Quả thực là những cái tên kỳ quái. Nhưng đạt giả vi tôn, tiểu nữ ghi nhớ rồi.”
Phùng Chỉ Hiên gật đầu.
Tạ Thiên Hoa nhìn đám Nho sinh bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hỏi:
“Thế nào? Thế đã xứng tự thành một phái chưa? Tâm phục khẩu phục chưa?”
Cô nàng khách khí với Phùng Chỉ Hiên, thế nhưng không có nghĩa là sẽ cho đám Nho sinh này chút mặt mũi nào cả.
Mấy tên Nho sinh bị nói móc, song nhớ lại cái ý cảnh khủng khiếp ban nãy phải nếm trải thì mặt tên nào tên nấy đều tái mét như vừa từ hầm băng chui ra, cả người theo bản năng run lên một cái, nào còn dám có nửa lời nói thừa?
“Ha ha. Xem ra quả thực là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Lần này Nhạc Ban thua tâm phục khẩu phục.”
Nghe tiếng nói này, Phùng Chỉ Hiên lập tức đứng lên, thi lễ:
“Trưởng ban. Lần này Chỉ Hiên đã tận lực.”
“Không trách ngươi.”
Đỗ Trạng Nguyên phất tay, nói.
Tạ Thiên Hoa thấy cử chỉ ngôn hành của lão nhìn như yêu tài hết mực, nhưng cách xưng hô ta – ngươi rõ ràng lạnh nhạt hơn Kiếm Trì rất nhiều. Lâm Phương Dung một câu con, hai câu ta, ngay cả đối với đệ tử vừa nhập môn, tuy là Kiếm Tổ nhưng hoàn toàn không có vẻ gì hách dịch.
Trái lại, cách Đỗ Trạng Nguyên xưng hô nào giống như thầy dạy? Cái cách hất hàm ra lệnh kia thực chẳng khác nào bề trên ra lệnh cho cấp dưới cả.
Tạ Thiên Hoa cười khẩy, nói:
“Không biết trưởng ban lần này tự mình xuất hiện là muốn làm gì? Chẳng nhẽ ngài định bất chấp thân phận ra tay với một hậu bối hay sao?”
“Tạ cô nương quá lời. Không biết có tiện cùng lão phu uống chén trà hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trà thì miễn đi. Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa. Chắc hẳn trưởng ban cũng hiểu đạo lý này.”
Tạ Thiên Hoa nhìn thấy vẻ tham lam hấp háy nơi đáy mắt của lão, tuy là che giấu rất kỹ, song đứng trước dụ hoặc quá lớn của Ô-pê-ra hai thì vẫn lộ sơ hở.
Không nói cũng biết, cuộc trà này Đỗ Trạng Nguyên mời cô nàng là có mục đích gì.
Quả nhiên, Đỗ trưởng ban không được như ý thì lập tức sa sầm sắc mặt, nói:
“Tạ cô nương chẳng nhẽ không có ý định nghĩ lại sao?”
“Ồ. Chẳng nhẽ Đỗ trưởng ban cảm thấy vừa mắt nhạc khúc nên muốn ép tiểu nữ ở lại để làm cái hành động khuất mày khuất mặt của đám thổ phỉ?”
Tạ Thiên Hoa cười lạnh, cao giọng chất vấn.
Đỗ Trạng Nguyên thấy cô nàng không nể mặt, ánh mắt thoáng lộ vẻ bất thiện.
“Không dám. Chẳng qua lão phu thấy tiểu thư chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi đây, mà lão phu thì xem như là dân bản địa. Có một số người lão phu nhất định chiếu cố quan tâm thật tốt, có thế mới xứng với ân huệ lần này của Tạ tiểu thư.”
Tạ Thiên Hoa không ngờ thằng cha này lại vô liêm sỉ đến thế, trực tiếp lấy tính mạng của Nghiêm lão ra để uy hiếp mình. Cô nàng nheo mắt, nói:
“Đỗ trưởng ban làm việc lưu loát, ắt hẳn ngày thường cũng hay làm cái chuyện này lắm.”
“Quá khen, quá khen. Lão phu người nhiều tật xấu, nhưng được cái có ơn thì báo ơn, rất hay làm việc thiện, nhất là quan tâm đến người quen của ân nhân.”
Đỗ Trạng Nguyên cười ha hả, giống như không hề nghe ra câu châm chọc của Tạ Thiên Hoa.
Cô nàng gật đầu, nói:
“Thế thì tiểu nữ cũng nên cảm ơn trưởng ban một câu. Ta thấy ngài già cả rồi, hiếm khi thanh nhàn, chi bằng tiểu nữ giúp ngài một phen hủy luôn cái Nhạc ban này đi, để ngài về hưởng phước? Hoặc giả ngài nhớ thân bằng cố hữu dưới chín suối muốn sớm đi gặp người ta thì tiểu nữ cũng có thể tiễn một đoạn.”
“Ngươi...”
“Trưởng ban không cần khách khí, tiểu nữ và ngài cũng là một loại người thôi, rất thích giúp người khác. Ân đền oán trả, tiểu nữ không ngại đến tổ từ họ Đỗ các ngài cảm ơn một phen. Thậm chí lần sau có thể dẫn gia sư, gia thúc đến cùng cũng chưa biết chừng.”
Tạ Thiên Hoa cười lạnh.
Cô nàng đương nhiên không sợ cái gọi là uy hiếp của Đỗ Trạng Nguyên, thậm chí còn đe dọa ngược lại một phen.
Chuyện Bích Mặc tiên sinh thường tự xưng là phàm nhân hiện giờ các thế lực lớn trên Huyền Hoàng giới cơ hồ không nhà nào không biết. Hơn nữa, khác với Nho môn phu tử muôn ngàn vạn, Đại Nho bốc bừa cũng có thể được một nắm, Bích Mặc tiên sinh tính đến giờ chỉ có bốn người đệ tử.
Nho môn sẽ không vì một tên Đại Nho nửa mùa như lão chọc vào Bích Mặc tiên sinh.
Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh lại chưa chắc đã không dám đến hỏi tội Thanh Tùng thư viện vì nhị đệ tử của hắn,
Đỗ Trạng Nguyên nghiến răng...
Tạ Thiên Hoa có thể không sợ đe dọa của hắn, nhưng hắn lại hãi. Đến cái tuổi của lão, tranh đấu nửa đời người mới có địa vị hôm nay, thứ sợ nhất đương nhiên là mất đi tất cả. Thường nói kẻ sống càng lâu càng sợ chết âu cũng có cái lý của nó.
Cô nàng thấy thế, bĩu môi một cái, nói:
“Nếu trưởng ban đã không muốn làm người tốt nữa thì còn không nhường đường cho bản cô nương xuống núi? Đứng đây làm cây cho chó nó đái à?”
Tạ Thiên Hoa khinh thường lão già dạy ra một đám học sinh sao y bản chính lấn yếu sợ mạnh này, nên hiện giờ đến cả ngôn ngữ chợ búa cũng đã dùng ra rồi.
Trong cặp mắt Đỗ Trạng Nguyên là vẻ đấu tranh nồng đậm, song cuối cùng cũng chẳng thể làm cách nào khác ngoài đứng sang một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Thiên Hoa bình thản theo đường núi đi xuống, hai bên đường Nho sinh phu tử đều đứng nép sang một bên, không ai dám ngăn cản. Cô nàng đi đến cổng thư viện thì bỗng ngừng lại, ngoái đầu lên, hỏi to:
“Hôm nay đã đến Thư, Nhạc hai ban rồi? Nếu ngày mai ai muốn đến chỉ giáo thì tiểu nữ vẫn ở quán trọ cũ đó, không phải tìm đâu xa mà cũng chẳng cần phải hà hiếp ép uổng gì ai cho mệt! Tiểu nữ lúc nào cũng sẵn sàng phụng bồi!”
Nói xong thì cười ha hả, ngâm nga đọc:
“Thuyền vĩ đăng lung tứ xích can,
Thuyền đầu hoạ hổ hắc ban ban.
Bố kỳ thượng tả ‘Tuần hà’ tự,
Chỉ cật hoa thuyền bất cật gian.”
(Đuôi thuyền có đèn lồng cán dài bốn thước,
Mũi thuyền có hình vẽ hổ vằn lông đen.
Cờ trưng cao đề hai chữ “Tuần hà”
Tuần viên chỉ chặn hỏi thuyền hoa, còn thuyền gian thì mặc kệ.)
Người khác thì không hiểu vì sao cô nàng lại ngâm thơ này, song mấy tên hôm nay xuống thành Đông Thanh bắt chẹt ông lão kể chuyện thì hiểu ngay Tạ Thiên Hoa đang chửi bọn hắn là kẻ gian, mà cũng mắng quan quân trong thành nhu nhược mặc kệ cho chúng lộng hành, tên nào tên nấy đều đỏ mặt tía tai.
Không phải vì xấu hổ hay tự thẹn, mà là vì bị chửi mà không nói lại được.
oOo
Đỗ Trạng Nguyên hãy còn căm tức đứng như trời trồng mất một lúc, bấy giờ mới được một đứa Nho sinh nói Đỗ Thám Hoa cho mời, đang chờ ở Thư ban, viện trưởng và các trưởng ban khác đều đã có mặt. Đỗ Trạng Nguyên ngẩng đầu nhìn hai hàng chữ khắc trên cánh cửa, phía trên còn phảng phất một chút dư âm của Thanh Sắc thần quang:
“Nhất Mạch Quán Thông, Vãng Giả Quá. Lai Giả Tục.
Tam Thần Cúng Bái. Ấu Tại Hậu. Trưởng Tại Tiền.”
Đỗ Trạng Nguyên đọc xong, trầm giọng:
“Đôi câu đối này thực sự là do con ranh đó viết?”
Võ trưởng ban cười:
“Ngoại trừ nàng ta ra, thì còn có Thanh Tước nào đến thư viện chúng ta trong thời gian này đâu? Sao thế? Đỗ trưởng ban hình như có thành kiến với Tạ tiểu thư thì phải.”
“Không. Lão phu chỉ là lấy làm lạ. Với cái tính ngông cuồng hống hách, lấn người quá đáng của con nhóc này thì chẳng có lý gì lại bỗng dưng đổi ý, quay ra lấy lòng thư viện. Nếu không cẩn thận ứng đối, chỉ e là sẽ thành cho cười cho thiên hạ.”
Đỗ Trạng Nguyên đáp, song vẻ hằn học trong đáy mắt đương nhiên là không giấu được mấy lão hồ li còn lại. Họ Võ cười lạnh, nói:
“Ra thế. Võ mỗ còn tưởng trưởng ban vì không chiếm được nhạc khúc của người ta nên sinh lòng ganh ghét. Xem là là lão phu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”
“Nào phải, nào phải.”
Đỗ Trạng Nguyên ngoài mặt thì khiêm tốn nói mát vài câu, song trong dạ thì xót như bị người xoa muối ớt.
Số chương còn lại hôm nay: 2 chương chính truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro