Du Thị
Trúc Li Thanh Trà
2024-08-07 19:40:01
"Các người đến đây mà còn ăn lương thực của mình, truyền ra ngoài thì muội còn làm người thế nào được chứ! Tam tẩu, tẩu đừng khách sáo, ra ngoài nghỉ ngơi đi, nhanh thôi là xong." Du thị dứt khoát ngắt lời Giang thị, làm việc rất nhanh nhẹn.
Chỉ trong chốc lát, con trai Du thị đã nhóm lửa, ngoan ngoãn đốt củi ở bên kia.
Dưới ánh lửa, Đường Ninh cẩn thận quan sát Đường Lượng, phát hiện cậu bé này cũng trạc tuổi Đường Trung nhưng trông rắn rỏi hơn nhiều. Có thể nói, cuộc sống của nhà tiểu thúc thực sự tốt hơn so với nhà mấy tỷ đệ họ.
Ngay lúc Đường Ninh đang thất thần, Du thị bỗng nhét một miếng nhỏ vào miệng nàng. Đường Ninh theo bản năng cắn một miếng, mắt mở to, "Đường?"
Du thị cười mỉm, "Chốc nữa thẩm lại cho con một miếng nữa, ra ngoài chơi đi."
Đường Ninh tỉnh lại, vội vàng lắc đầu, "Thẩm không cần cho con, một miếng là đủ rồi."
Giang thị cũng từ chối, "Đồ quý giá như vậy thì đừng cho trẻ con làm hỏng."
Biết là đường phèn, Giang thị liền đau lòng nhăn mặt. Mặc dù bà cũng thương con nhưng chưa bao giờ đến mức tùy tiện nhét đường phèn vào miệng con.
Du thị không quan tâm, "Tam tẩu, tẩu đừng đau lòng, những viên đường này đều là đương gia từ tửu lầu mang về. Đại ca của ta làm đầu bếp ở tửu lầu, có thể lấy được một số đồ vật trong bếp, hơn nữa đương gia cũng làm việc ở đó nên có thể chia một ít. Về thức ăn trong nhà thì quả thật tốt hơn nhà người khác.
Mọi người nhìn thấy chúng ta ăn ngon, có đủ thứ, còn tưởng rằng điều kiện nhà chúng ta tốt, kỳ thực cũng chỉ có vậy thôi. Cho nên ở chỗ ta có thể không lấy được ra thứ gì tốt hơn, ăn cái này, là khó có được rồi."
Bị Du thị nói như vậy, Giang thị cũng không tiếp tục chối từ. Ban đầu bà định ở lại phụ giúp, nhưng thấy Du thị đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, liền thức thời dẫn Đường Ninh đi vào nhà chính.
Nhà chính chỉ có con gái Đường Nhu cùng đệ đệ trong tã lót của nàng đang nằm trên sập ngủ, hai đứa nhỏ lăn lộn cả ngày nên mệt mỏi, mỗi đứa ôm một cái gối nhỏ nằm trên sập.
Đường Ninh đang thắc mắc trong lòng, Giang thị như hiểu ý liền nhỏ giọng nói với nàng: "Nhà tiểu thúc của con là hộ ngoại lai, ở thôn này không mua được nhiều đất, trông chờ vào tiền hoa màu thì không ổn. May mắn là thẩm của con khéo tay, biết may vá thêu thùa, thường nhận việc về nhà làm, kiếm thêm thu nhập.
Cái sập này là thẩm của con tự làm, trước đây tiểu thúc của con nhờ cha con đóng, bằng không nhà bình thường không có loại đồ này."
Loại sập nhỏ này tuy không quý giá lắm nhưng cũng cần nguyên liệu và tiền công, nhà bình thường tiếc tiền nên không muốn mua, chỉ có Đường lão tứ có ca ca thợ mộc mới có thể sắm sửa được.
Đường Ninh gật đầu hiểu rõ, thông minh ngồi bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ. Đến khi Đường lão tứ dẫn theo mọi người vào nhà, Đường Ninh mới biết họ vừa đi vào trong phòng dọn dẹp giường đệm.
Sân nhà Đường lão tứ cũng khá rộng rãi, có một gian nhà chính và hai gian nhà phụ. Đường Ninh và mọi người đến đây nên Đường Lượng phải nhường lại phòng của mình, cùng cha nương ngủ chung, hai gian còn lại, một gian cho nữ nhân, một gian cho nam nhân, vừa đủ.
Du thị rất chăm chỉ, dù không có khách thì cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Vừa rồi Đường Tuấn Sinh và mọi người chỉ cần vào phòng cất đồ nên tốc độ rất nhanh.
Đường Nhu vào phòng liền ngồi bên cạnh Giang Thị, áy náy nói: "Tam thẩm nương, A Ninh, con trai ta nửa đêm hay quấy khóc, đêm nay phải phiền hai người cùng ta ngủ chung rồi."
Giang thị xua tay, trái lại khuyên nhủ: "Hài tử khóc nháo là chuyện bình thường, đừng lo lắng quá. Nếu mệt quá thì gọi ta, ta sẽ giúp con bế bé."
"Không sao đâu." Đường Nhu cảm kích cười.
Đường Ninh nhìn đứa bé tò mò hỏi: "Đường tỷ, tỷ đặt tên cho bé là gì thế?"
Nàng chỉ là thuận miệng hỏi, nào ngờ Đường Tuấn Sinh và Đường Tuấn Kiệt đang nói chuyện cùng nhau cũng quay lại nhìn.
Chỉ trong chốc lát, con trai Du thị đã nhóm lửa, ngoan ngoãn đốt củi ở bên kia.
Dưới ánh lửa, Đường Ninh cẩn thận quan sát Đường Lượng, phát hiện cậu bé này cũng trạc tuổi Đường Trung nhưng trông rắn rỏi hơn nhiều. Có thể nói, cuộc sống của nhà tiểu thúc thực sự tốt hơn so với nhà mấy tỷ đệ họ.
Ngay lúc Đường Ninh đang thất thần, Du thị bỗng nhét một miếng nhỏ vào miệng nàng. Đường Ninh theo bản năng cắn một miếng, mắt mở to, "Đường?"
Du thị cười mỉm, "Chốc nữa thẩm lại cho con một miếng nữa, ra ngoài chơi đi."
Đường Ninh tỉnh lại, vội vàng lắc đầu, "Thẩm không cần cho con, một miếng là đủ rồi."
Giang thị cũng từ chối, "Đồ quý giá như vậy thì đừng cho trẻ con làm hỏng."
Biết là đường phèn, Giang thị liền đau lòng nhăn mặt. Mặc dù bà cũng thương con nhưng chưa bao giờ đến mức tùy tiện nhét đường phèn vào miệng con.
Du thị không quan tâm, "Tam tẩu, tẩu đừng đau lòng, những viên đường này đều là đương gia từ tửu lầu mang về. Đại ca của ta làm đầu bếp ở tửu lầu, có thể lấy được một số đồ vật trong bếp, hơn nữa đương gia cũng làm việc ở đó nên có thể chia một ít. Về thức ăn trong nhà thì quả thật tốt hơn nhà người khác.
Mọi người nhìn thấy chúng ta ăn ngon, có đủ thứ, còn tưởng rằng điều kiện nhà chúng ta tốt, kỳ thực cũng chỉ có vậy thôi. Cho nên ở chỗ ta có thể không lấy được ra thứ gì tốt hơn, ăn cái này, là khó có được rồi."
Bị Du thị nói như vậy, Giang thị cũng không tiếp tục chối từ. Ban đầu bà định ở lại phụ giúp, nhưng thấy Du thị đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, liền thức thời dẫn Đường Ninh đi vào nhà chính.
Nhà chính chỉ có con gái Đường Nhu cùng đệ đệ trong tã lót của nàng đang nằm trên sập ngủ, hai đứa nhỏ lăn lộn cả ngày nên mệt mỏi, mỗi đứa ôm một cái gối nhỏ nằm trên sập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Ninh đang thắc mắc trong lòng, Giang thị như hiểu ý liền nhỏ giọng nói với nàng: "Nhà tiểu thúc của con là hộ ngoại lai, ở thôn này không mua được nhiều đất, trông chờ vào tiền hoa màu thì không ổn. May mắn là thẩm của con khéo tay, biết may vá thêu thùa, thường nhận việc về nhà làm, kiếm thêm thu nhập.
Cái sập này là thẩm của con tự làm, trước đây tiểu thúc của con nhờ cha con đóng, bằng không nhà bình thường không có loại đồ này."
Loại sập nhỏ này tuy không quý giá lắm nhưng cũng cần nguyên liệu và tiền công, nhà bình thường tiếc tiền nên không muốn mua, chỉ có Đường lão tứ có ca ca thợ mộc mới có thể sắm sửa được.
Đường Ninh gật đầu hiểu rõ, thông minh ngồi bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ. Đến khi Đường lão tứ dẫn theo mọi người vào nhà, Đường Ninh mới biết họ vừa đi vào trong phòng dọn dẹp giường đệm.
Sân nhà Đường lão tứ cũng khá rộng rãi, có một gian nhà chính và hai gian nhà phụ. Đường Ninh và mọi người đến đây nên Đường Lượng phải nhường lại phòng của mình, cùng cha nương ngủ chung, hai gian còn lại, một gian cho nữ nhân, một gian cho nam nhân, vừa đủ.
Du thị rất chăm chỉ, dù không có khách thì cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Vừa rồi Đường Tuấn Sinh và mọi người chỉ cần vào phòng cất đồ nên tốc độ rất nhanh.
Đường Nhu vào phòng liền ngồi bên cạnh Giang Thị, áy náy nói: "Tam thẩm nương, A Ninh, con trai ta nửa đêm hay quấy khóc, đêm nay phải phiền hai người cùng ta ngủ chung rồi."
Giang thị xua tay, trái lại khuyên nhủ: "Hài tử khóc nháo là chuyện bình thường, đừng lo lắng quá. Nếu mệt quá thì gọi ta, ta sẽ giúp con bế bé."
"Không sao đâu." Đường Nhu cảm kích cười.
Đường Ninh nhìn đứa bé tò mò hỏi: "Đường tỷ, tỷ đặt tên cho bé là gì thế?"
Nàng chỉ là thuận miệng hỏi, nào ngờ Đường Tuấn Sinh và Đường Tuấn Kiệt đang nói chuyện cùng nhau cũng quay lại nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro