Xuyên Qua Mạt Thế, Bị Nam Chính Cố Chấp Cuồng Chiếm Hữu
Tình Địch
2024-09-22 20:22:49
Bây giờ lại xuất hiện sớm như vậy, hoàn toàn không giống với ký ức kiếp trước của anh.
Anh từ kẽ tóc hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Ôn Ngôn, chỉ có thể nói "tình địch" gặp nhau, đỏ mắt lắm.
Còn Chân Ngu ngồi một bên, vì quá quan tâm đến Tô Dục đang im lặng quá mức nên hoàn toàn không để ý đến "cuộc chiến ánh mắt" căng thẳng kịch liệt giữa hai người họ.
Ôn Ngôn bị đôi mắt mang theo ác ý kia nhìn đến ngẩn người.
Nếu hắn ta nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên hắn ta và người trên giường gặp mặt nhỉ?
Vừa gặp đã thù ghét mình như vậy, đúng là thú vị thật!
"Chúc chị Tiểu Ngu sinh nhật vui vẻ!"
Mặc dù rất không muốn giả vờ ngốc trước mặt Ôn Ngôn, nhưng vừa rồi biểu hiện của anh có hơi mất kiểm soát, trước khi tận thế đến, anh phải đóng vai bệnh nhân tâm thần cho tốt mới được.
Chân Ngu cười cười, đưa bánh cho anh rồi nói.
Thực ra ngày thường, Tô Dục cũng thỉnh thoảng dọa cô như vậy nhưng phần lớn là để lúc cô dời mắt đi chỗ khác thì giấu thuốc cô đưa tới, xử lý sau.
"He he."
Anh gãi đầu, đối mặt với Chân Ngu cười ngây ngô.
Ôn Ngôn thấy vậy thì cong môi, vừa rồi chắc hắn ta nhìn nhầm rồi.
"Ăn bánh đi!"
Chân Ngu thấy anh không sao thì cũng yên tâm, cầm bánh đưa cho anh, thuận miệng nói: "Anh Ôn Ngôn cũng ăn một miếng chứ?"
"Tôi." Ôn Ngôn ngẩng đầu lên thì ngẩn người.
Hắn ta phát hiện Chân Ngu tuy nói khách sáo nhưng hoàn toàn không có ý định đưa bánh cho hắn ta! Hơn nữa, Tô Dục cũng lập tức giơ tay phụ họa, hô to: "Không được đâu! Bánh là của tôi và chị Tiểu Ngu!"
"Tô Dục! Không ngoan rồi nhé! Người ta là khách."
Chân Ngu vừa nói vừa cắn một miếng bánh thật to, nói không rõ ràng.
Kế hoạch ban đầu là ông lão Trương một cái, Tô Dục một cái, còn lại đều là của cô!
Muốn giành đồ ăn trong miệng Chân Ngu cô, Ôn Ngôn, hắn ta chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Tô Dục cũng nhét đầy miệng bánh, vừa múa tay vừa phát ra tiếng.
"Tôi cũng không đói lắm."
Ôn Ngôn nuốt nước bọt, dựa vào tường nói.
Vừa tan làm đã bị "điện thoại truy hồn liên hoàn" của Bạch Cầm Mỹ quấy rầy không ngừng, bữa tối cũng không ăn gì, lúc này Ôn Ngôn vẫn hơi đói.
Hắn ta không nhịn được lại nhìn chằm chằm Tô Dục, suy nghĩ một lúc.
Luôn cảm thấy anh ít nhiều vẫn có chút địch ý không rõ ràng với mình!
"Thế thì tốt quá! Em đói quá chị Tiểu Ngu ơi, cơm tối nay ít quá!"
Anh từ kẽ tóc hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Ôn Ngôn, chỉ có thể nói "tình địch" gặp nhau, đỏ mắt lắm.
Còn Chân Ngu ngồi một bên, vì quá quan tâm đến Tô Dục đang im lặng quá mức nên hoàn toàn không để ý đến "cuộc chiến ánh mắt" căng thẳng kịch liệt giữa hai người họ.
Ôn Ngôn bị đôi mắt mang theo ác ý kia nhìn đến ngẩn người.
Nếu hắn ta nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên hắn ta và người trên giường gặp mặt nhỉ?
Vừa gặp đã thù ghét mình như vậy, đúng là thú vị thật!
"Chúc chị Tiểu Ngu sinh nhật vui vẻ!"
Mặc dù rất không muốn giả vờ ngốc trước mặt Ôn Ngôn, nhưng vừa rồi biểu hiện của anh có hơi mất kiểm soát, trước khi tận thế đến, anh phải đóng vai bệnh nhân tâm thần cho tốt mới được.
Chân Ngu cười cười, đưa bánh cho anh rồi nói.
Thực ra ngày thường, Tô Dục cũng thỉnh thoảng dọa cô như vậy nhưng phần lớn là để lúc cô dời mắt đi chỗ khác thì giấu thuốc cô đưa tới, xử lý sau.
"He he."
Anh gãi đầu, đối mặt với Chân Ngu cười ngây ngô.
Ôn Ngôn thấy vậy thì cong môi, vừa rồi chắc hắn ta nhìn nhầm rồi.
"Ăn bánh đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Ngu thấy anh không sao thì cũng yên tâm, cầm bánh đưa cho anh, thuận miệng nói: "Anh Ôn Ngôn cũng ăn một miếng chứ?"
"Tôi." Ôn Ngôn ngẩng đầu lên thì ngẩn người.
Hắn ta phát hiện Chân Ngu tuy nói khách sáo nhưng hoàn toàn không có ý định đưa bánh cho hắn ta! Hơn nữa, Tô Dục cũng lập tức giơ tay phụ họa, hô to: "Không được đâu! Bánh là của tôi và chị Tiểu Ngu!"
"Tô Dục! Không ngoan rồi nhé! Người ta là khách."
Chân Ngu vừa nói vừa cắn một miếng bánh thật to, nói không rõ ràng.
Kế hoạch ban đầu là ông lão Trương một cái, Tô Dục một cái, còn lại đều là của cô!
Muốn giành đồ ăn trong miệng Chân Ngu cô, Ôn Ngôn, hắn ta chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Tô Dục cũng nhét đầy miệng bánh, vừa múa tay vừa phát ra tiếng.
"Tôi cũng không đói lắm."
Ôn Ngôn nuốt nước bọt, dựa vào tường nói.
Vừa tan làm đã bị "điện thoại truy hồn liên hoàn" của Bạch Cầm Mỹ quấy rầy không ngừng, bữa tối cũng không ăn gì, lúc này Ôn Ngôn vẫn hơi đói.
Hắn ta không nhịn được lại nhìn chằm chằm Tô Dục, suy nghĩ một lúc.
Luôn cảm thấy anh ít nhiều vẫn có chút địch ý không rõ ràng với mình!
"Thế thì tốt quá! Em đói quá chị Tiểu Ngu ơi, cơm tối nay ít quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro