Xuyên Qua Mạt Thế, Được Chồng Cưng Chiều
Chương 42
2024-11-19 20:39:50
Đinh Hiểu Manh ăn nửa miếng thịt khô và một cái bánh bao cũng đã rất no, không gian của cô không thiếu vật tư, cho nên cô nhận lấy đường phèn, những thứ khác đều nhét cho Tề Tiểu Đao.
Giá trị thiện cảm của anh chàng này đã 92, tuyệt đối sẽ không thấy phản cảm với cô nữa, gọi tên anh ta hẳn là không thành vấn đề.
Nhìn vóc dáng một mét chín của anh ta, cũng giống như đồ ăn mình được phân.
Chút đồ ăn này anh ta đã ăn xong từ lâu, ngẫm lại phỏng chừng cậu chàng này sẽ không được no, đợi lát nữa sợ là sẽ đói bụng.
Tề Tiểu Đao nhìn đồ ăn Đinh Hiểu Manh đưa tới, rất cảm động. Ở dị thế này, đồ ăn là vật tư mà mọi người tranh mua.
Ngoại trừ ba người anh trai, biết sức ăn của anh ta lớn, lúc làm nhiệm vụ thường xuyên tiết kiệm lương thực cho anh ta, ở căn cứ cũng luôn mở bếp nhỏ cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên một người nào đó ngoài anh trai mình, nhường thức ăn cho anh ta.
Người bình thường vô tâm vô phế, nói chuyện lớn tiếng, lúc nào cũng nhảy nhót như anh ta cũng có chút sững sờ.
Thẳng đến khi Đinh Hiểu Manh nhẹ nhàng đẩy anh ta lần nữa, anh ta mới thuận tay nhận lấy.
"Cô thật sự ăn no rồi sao? Cô quá gầy, nên ăn nhiều một chút."
"Ừ, thật sự no rồi, mau ăn đi."
Tề Tiểu Đao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng không từ chối, anh ta quả thật chưa ăn no.
Nhìn thấy Đinh Hiểu Manh tiết kiệm lương thực, không nhận bỏ vào túi, mà ngược lại đưa cho em trai mình, thiện cảm của Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo đối với cô lại nhiều hơn một chút.
[Tề Tiểu Đao: Giá trị thiện cảm +5, giá trị trung thành +10. (tổng cộng giá trị thiện cảm 97, giá trị trung thành 10), nhắc nhở: Giá trị thiện cảm vượt quá 95 thì giá trị trung thành sẽ mở ra.]
[Nhắc nhở thân thiện: Sau khi mở được ba loại giá trị thuộc tính, khen thưởng: có thể trực tiếp dùng ý thức điều khiển trồng trọt.]
Nghe được tiếng máy móc, Đinh Hiểu Manh có loại cảm giác mừng như điên trong lòng.
Cô biết mà, cô vẫn suy đoán giá trị thuộc tính nhất định sẽ mang đến chỗ tốt cho mình, không ngờ rằng vậy mà lại tăng kỹ năng không gian.
Tuy rằng đưa đồ ăn cho Tiểu Đao là thật lòng, cũng không phải cố ý xoát giá trị thuộc tính, nhưng có thể gia tăng giá trị thuộc tính đối với cô mà nói là một chuyện tốt.
Lúc thuê phòng trọ, cô cũng thường xuyên tiến vào không gian, cô đang lo lắng một mẫu đất phía trước nhà.
Trước khi xuyên qua, cô cũng không trồng trọt bao giờ, những thời gian này, mỗi ngày cô đều vào không gian đi đào đất trồng trọt, quả thực có chút làm khó cô.
Không đúng, đã vài ngày rồi nhưng cô cũng không trồng xuống bao nhiêu, phần lớn thời gian đều là tùy tiện rải chút hạt giống, tưới chút nước linh tuyền.
Tuy rằng cũng thu hoạch không ít rau dưa, nhưng đất lại có chút thê thảm không nỡ nhìn, chỗ ít chỗ nhiều, trông thảm không nỡ nhìn.
Có được kỹ năng điều khiển ý thức này, có phải chỉ cần mình tưởng tượng là có thể tự động biến thành bộ dáng mình muốn hay không?
Cô nóng lòng muốn thử để cho ý thức đi điều khiển việc trồng trọt.
"Tôi ăn xong rồi, hai người cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, vậy tôi lên xe trước nhé." Nói xong, cũng thuận tay mang đi ba bình nước mà Giang Hạo đưa.
Cái bình lúc trước, đưa cho Tề Tiểu Đao đeo ở trên người.
"Ừm, Đinh tiểu thư lên xe đi, bên ngoài quá nóng." Ba người Đồng Quan Nguyệt chỉ cho là bên ngoài quá nóng, cô muốn lên xe nghỉ ngơi, cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ là Tề Tiểu Đao thì nhanh chóng ăn xong, đi theo Đinh Hiểu Manh đến bên cạnh xe tải.
"Chị Hiểu Manh, chị mau vào trong xe đi, bên ngoài nóng quá, chị nghỉ ngơi đi, tôi ở bên ngoài trông chừng, có việc gì chị cứ gọi tôi."
Tề Tiểu Đao thật sự là rất thích cô gái có vóc dáng nho nhỏ trước mắt, khác biệt hoàn toàn với những người phụ nữ kiêu căng khác, cô trông nhã nhặn, lại có chút đáng yêu.
Giá trị thiện cảm của anh chàng này đã 92, tuyệt đối sẽ không thấy phản cảm với cô nữa, gọi tên anh ta hẳn là không thành vấn đề.
Nhìn vóc dáng một mét chín của anh ta, cũng giống như đồ ăn mình được phân.
Chút đồ ăn này anh ta đã ăn xong từ lâu, ngẫm lại phỏng chừng cậu chàng này sẽ không được no, đợi lát nữa sợ là sẽ đói bụng.
Tề Tiểu Đao nhìn đồ ăn Đinh Hiểu Manh đưa tới, rất cảm động. Ở dị thế này, đồ ăn là vật tư mà mọi người tranh mua.
Ngoại trừ ba người anh trai, biết sức ăn của anh ta lớn, lúc làm nhiệm vụ thường xuyên tiết kiệm lương thực cho anh ta, ở căn cứ cũng luôn mở bếp nhỏ cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên một người nào đó ngoài anh trai mình, nhường thức ăn cho anh ta.
Người bình thường vô tâm vô phế, nói chuyện lớn tiếng, lúc nào cũng nhảy nhót như anh ta cũng có chút sững sờ.
Thẳng đến khi Đinh Hiểu Manh nhẹ nhàng đẩy anh ta lần nữa, anh ta mới thuận tay nhận lấy.
"Cô thật sự ăn no rồi sao? Cô quá gầy, nên ăn nhiều một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, thật sự no rồi, mau ăn đi."
Tề Tiểu Đao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng không từ chối, anh ta quả thật chưa ăn no.
Nhìn thấy Đinh Hiểu Manh tiết kiệm lương thực, không nhận bỏ vào túi, mà ngược lại đưa cho em trai mình, thiện cảm của Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo đối với cô lại nhiều hơn một chút.
[Tề Tiểu Đao: Giá trị thiện cảm +5, giá trị trung thành +10. (tổng cộng giá trị thiện cảm 97, giá trị trung thành 10), nhắc nhở: Giá trị thiện cảm vượt quá 95 thì giá trị trung thành sẽ mở ra.]
[Nhắc nhở thân thiện: Sau khi mở được ba loại giá trị thuộc tính, khen thưởng: có thể trực tiếp dùng ý thức điều khiển trồng trọt.]
Nghe được tiếng máy móc, Đinh Hiểu Manh có loại cảm giác mừng như điên trong lòng.
Cô biết mà, cô vẫn suy đoán giá trị thuộc tính nhất định sẽ mang đến chỗ tốt cho mình, không ngờ rằng vậy mà lại tăng kỹ năng không gian.
Tuy rằng đưa đồ ăn cho Tiểu Đao là thật lòng, cũng không phải cố ý xoát giá trị thuộc tính, nhưng có thể gia tăng giá trị thuộc tính đối với cô mà nói là một chuyện tốt.
Lúc thuê phòng trọ, cô cũng thường xuyên tiến vào không gian, cô đang lo lắng một mẫu đất phía trước nhà.
Trước khi xuyên qua, cô cũng không trồng trọt bao giờ, những thời gian này, mỗi ngày cô đều vào không gian đi đào đất trồng trọt, quả thực có chút làm khó cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đúng, đã vài ngày rồi nhưng cô cũng không trồng xuống bao nhiêu, phần lớn thời gian đều là tùy tiện rải chút hạt giống, tưới chút nước linh tuyền.
Tuy rằng cũng thu hoạch không ít rau dưa, nhưng đất lại có chút thê thảm không nỡ nhìn, chỗ ít chỗ nhiều, trông thảm không nỡ nhìn.
Có được kỹ năng điều khiển ý thức này, có phải chỉ cần mình tưởng tượng là có thể tự động biến thành bộ dáng mình muốn hay không?
Cô nóng lòng muốn thử để cho ý thức đi điều khiển việc trồng trọt.
"Tôi ăn xong rồi, hai người cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, vậy tôi lên xe trước nhé." Nói xong, cũng thuận tay mang đi ba bình nước mà Giang Hạo đưa.
Cái bình lúc trước, đưa cho Tề Tiểu Đao đeo ở trên người.
"Ừm, Đinh tiểu thư lên xe đi, bên ngoài quá nóng." Ba người Đồng Quan Nguyệt chỉ cho là bên ngoài quá nóng, cô muốn lên xe nghỉ ngơi, cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ là Tề Tiểu Đao thì nhanh chóng ăn xong, đi theo Đinh Hiểu Manh đến bên cạnh xe tải.
"Chị Hiểu Manh, chị mau vào trong xe đi, bên ngoài nóng quá, chị nghỉ ngơi đi, tôi ở bên ngoài trông chừng, có việc gì chị cứ gọi tôi."
Tề Tiểu Đao thật sự là rất thích cô gái có vóc dáng nho nhỏ trước mắt, khác biệt hoàn toàn với những người phụ nữ kiêu căng khác, cô trông nhã nhặn, lại có chút đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro