Xuyên Qua Mạt Thế, Được Chồng Cưng Chiều
Chương 47
2024-11-19 20:39:50
Có lẽ là biết có người trực, có lẽ là do hai người ngoài lều vẫn luôn dựa vào tường ngồi bảo vệ, đây là lần Đinh Hiểu Manh ngủ say nhất kể từ sau khi cô xuyên qua.
Nửa đêm đến phiên Tề Tiểu Đao đi gác đêm, đổi lại cho Giang Hạo trở về nghỉ ngơi, hai người đều rón rén, lo lắng ầm ĩ đến Đinh Hiểu Manh.
Mãi cho đến khi đột nhiên vang lên một tiếng còi, đây là âm thanh báo động của chiến đội bọn họ, báo hiệu rằng có nguy hiểm.
Nghe được âm thanh này, trong nháy mắt mọi người liền chuẩn bị chiến đấu, Đinh Hiểu Manh cũng bị đánh thức.
"Đinh tiểu thư, tỉnh lại. Có thể có tang thi công kích, tôi ở bên ngoài chờ cô, cô dọn dẹp một chút."
Đồng Quan Nguyệt lập tức lên tiếng nhẹ giọng trấn an Đinh Hiểu Manh.
Mà với tư cách là người dẫn đội, tuy rằng Giang Hạo vừa mới ngủ không bao lâu, trước tiên, anh ta ngay lập tức liền hướng về nơi phát ra âm thanh mà đi.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Anh hai, vừa rồi có đội viên đi tuần tra, phát hiện bên kia có thứ gì đó, có thể là tang thi."
Giang Hạo hỏi một tiếng, Tề Tiểu Đao nhanh chóng báo cáo.
"Mọi người cẩn thận, đội hộ vệ bảo vệ mọi người người thật tốt, dị năng giả khác về đội, dị năng hệ thổ và hệ kim làm tường phòng hộ phía trước.
Giang Hạo mới vừa nói xong, chợt nghe thấy bốn phía truyền đến tiếng ồn ào, nghe động tĩnh, lần này xem ra số lượng tang thi còn không ít.
Sau khi màn đêm buông xuống, so với ánh sáng ban ngày, tang thi thích thời gian này hơn. Những tang thi cấp một và cấp hai không có ý thức cũng không biết đau.
Nhưng sức nóng của mặt trời khiến chúng cảm thấy rất khó chịu. Và lúc này, khoảng ba trăm người với dòng máu thơm ngon đã thu hút chúng đến để ăn no một bữa.
"Hiểu Manh, em ở trong đội hộ vệ, tôi đi thay Tiểu Đao, để cậu ấy che chở cho em."
Ngay khi tiếng còi báo động vang lên, Đồng Quan Nguyệt đã phát tán tinh thần lực của mình và nhận ra tình hình nghiêm trọng.
Trong tình huống khẩn cấp, anh trực tiếp gọi tên Đinh Hiểu Manh, không còn gọi cô là "Đinh tiểu thư" nữa.
Lúc này anh thật sự không ngờ buổi sáng người mà anh đụng phải sẽ là tinh thần lực của Đinh Hiểu Manh, cũng cứ như vậy không hề phòng bị mà phóng thích ra dị năng.
"Được, anh đi làm việc đi."
Đinh Hiểu Manh cũng là lúc này mới biết, hoá ra Đồng Quan Nguyệt chính là người trong đội sở hữu dị năng hệ tinh thần. Điều đó có nghĩa là anh có dị năng song hệ, cô cũng không chú ý đến việc anh đã thay đổi cách xưng hô.
Cũng không biết vì cái gì, trong thế giới này, dị năng giả hệ tinh thần, hệ không gian, hệ hắc ám cực kỳ ít, trong vạn người mới có một.
Đồng Quan Nguyệt bị phát hiện bí mật lúc này cũng không chú ý nhiều như vậy.
Lúc này anh đang dùng tinh thần lực xem xét, anh cảm nhận được bốn phía không ngừng xuất hiện rất nhiều tang thi, trong đó còn có hai cấp ba.
Trong đội ngũ này, những dị năng giả khác đại bộ phận đều là cấp ba, chỉ có anh và Giang Hạo là dị năng giả cấp bốn.
"Đi đi, tôi không sao, tôi sẽ không chạy loạn, anh chú ý an toàn."
Thấy Đồng Quan Nguyệt vẫn có chút lo lắng nhìn cô, Đinh Hiểu Manh lại thúc giục một tiếng.
Giữa bọn họ dường như còn chưa quen thuộc đến trình độ như vậy, nhưng khi ở chung lại vô cùng hòa hợp, Đinh Hiểu Manh cảm giác giống như lúc trước bọn họ đã sống như vậy thật lâu thật lâu.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của cô không hề có hình bóng của họ, có lẽ đó là do tính cách tương đồng khiến cô cảm thấy tin tưởng họ nhiều hơn.
Đinh Hiểu Manh đã tìm được lý do cho sự quen thuộc này.
Không thể phủ nhận rằng niềm tin là cảm giác quan trọng nhất trong mối quan hệ giữa con người với nhau.
Nghe Đinh Hiểu Manh nói vậy, Đồng Quan Nguyệt không do dự nữa, lập tức tiến về phía trước của đội hình. Anh không hiểu tại sao trong lòng lại không thể yên tâm về Đinh Hiểu Manh.
Nửa đêm đến phiên Tề Tiểu Đao đi gác đêm, đổi lại cho Giang Hạo trở về nghỉ ngơi, hai người đều rón rén, lo lắng ầm ĩ đến Đinh Hiểu Manh.
Mãi cho đến khi đột nhiên vang lên một tiếng còi, đây là âm thanh báo động của chiến đội bọn họ, báo hiệu rằng có nguy hiểm.
Nghe được âm thanh này, trong nháy mắt mọi người liền chuẩn bị chiến đấu, Đinh Hiểu Manh cũng bị đánh thức.
"Đinh tiểu thư, tỉnh lại. Có thể có tang thi công kích, tôi ở bên ngoài chờ cô, cô dọn dẹp một chút."
Đồng Quan Nguyệt lập tức lên tiếng nhẹ giọng trấn an Đinh Hiểu Manh.
Mà với tư cách là người dẫn đội, tuy rằng Giang Hạo vừa mới ngủ không bao lâu, trước tiên, anh ta ngay lập tức liền hướng về nơi phát ra âm thanh mà đi.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Anh hai, vừa rồi có đội viên đi tuần tra, phát hiện bên kia có thứ gì đó, có thể là tang thi."
Giang Hạo hỏi một tiếng, Tề Tiểu Đao nhanh chóng báo cáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mọi người cẩn thận, đội hộ vệ bảo vệ mọi người người thật tốt, dị năng giả khác về đội, dị năng hệ thổ và hệ kim làm tường phòng hộ phía trước.
Giang Hạo mới vừa nói xong, chợt nghe thấy bốn phía truyền đến tiếng ồn ào, nghe động tĩnh, lần này xem ra số lượng tang thi còn không ít.
Sau khi màn đêm buông xuống, so với ánh sáng ban ngày, tang thi thích thời gian này hơn. Những tang thi cấp một và cấp hai không có ý thức cũng không biết đau.
Nhưng sức nóng của mặt trời khiến chúng cảm thấy rất khó chịu. Và lúc này, khoảng ba trăm người với dòng máu thơm ngon đã thu hút chúng đến để ăn no một bữa.
"Hiểu Manh, em ở trong đội hộ vệ, tôi đi thay Tiểu Đao, để cậu ấy che chở cho em."
Ngay khi tiếng còi báo động vang lên, Đồng Quan Nguyệt đã phát tán tinh thần lực của mình và nhận ra tình hình nghiêm trọng.
Trong tình huống khẩn cấp, anh trực tiếp gọi tên Đinh Hiểu Manh, không còn gọi cô là "Đinh tiểu thư" nữa.
Lúc này anh thật sự không ngờ buổi sáng người mà anh đụng phải sẽ là tinh thần lực của Đinh Hiểu Manh, cũng cứ như vậy không hề phòng bị mà phóng thích ra dị năng.
"Được, anh đi làm việc đi."
Đinh Hiểu Manh cũng là lúc này mới biết, hoá ra Đồng Quan Nguyệt chính là người trong đội sở hữu dị năng hệ tinh thần. Điều đó có nghĩa là anh có dị năng song hệ, cô cũng không chú ý đến việc anh đã thay đổi cách xưng hô.
Cũng không biết vì cái gì, trong thế giới này, dị năng giả hệ tinh thần, hệ không gian, hệ hắc ám cực kỳ ít, trong vạn người mới có một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Quan Nguyệt bị phát hiện bí mật lúc này cũng không chú ý nhiều như vậy.
Lúc này anh đang dùng tinh thần lực xem xét, anh cảm nhận được bốn phía không ngừng xuất hiện rất nhiều tang thi, trong đó còn có hai cấp ba.
Trong đội ngũ này, những dị năng giả khác đại bộ phận đều là cấp ba, chỉ có anh và Giang Hạo là dị năng giả cấp bốn.
"Đi đi, tôi không sao, tôi sẽ không chạy loạn, anh chú ý an toàn."
Thấy Đồng Quan Nguyệt vẫn có chút lo lắng nhìn cô, Đinh Hiểu Manh lại thúc giục một tiếng.
Giữa bọn họ dường như còn chưa quen thuộc đến trình độ như vậy, nhưng khi ở chung lại vô cùng hòa hợp, Đinh Hiểu Manh cảm giác giống như lúc trước bọn họ đã sống như vậy thật lâu thật lâu.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của cô không hề có hình bóng của họ, có lẽ đó là do tính cách tương đồng khiến cô cảm thấy tin tưởng họ nhiều hơn.
Đinh Hiểu Manh đã tìm được lý do cho sự quen thuộc này.
Không thể phủ nhận rằng niềm tin là cảm giác quan trọng nhất trong mối quan hệ giữa con người với nhau.
Nghe Đinh Hiểu Manh nói vậy, Đồng Quan Nguyệt không do dự nữa, lập tức tiến về phía trước của đội hình. Anh không hiểu tại sao trong lòng lại không thể yên tâm về Đinh Hiểu Manh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro