Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Bắt Đầu Cuộc Số...

2024-09-08 18:01:20

Khương Linh nhìn dáng vẻ này của Khương Diệu Kiệt, biết thái độ của tiểu tử choai choai này đối với mình cũng đang dần dần cải thiện, Khương Linh nhẹ nhàng vỗ vai Khương Diệu Kiệt một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy Diệu Kiệt, con có cách nào tốt hơn để chúng ta không đói bụng không?"

Lời Khương Linh khiến thằng bé sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu sau Khương Diệu Kiệt mới rũ đầu xuống, suy sụp tinh thần ngồi trên mặt đất.

"Thích và nhét đầy bao tử, chúng ta cũng nên chọn một cái không phải sao? Sau này chờ có tiền chúng ta lại chuộc về là được!" Lời Khương Linh nói rất nhẹ nhàng, lại tràn đầy hi vọng.

Khương Diệu Kiệt sau khi nghe xong, toàn thân run một cái, Khương Linh lẳng lặng nói sang chuyện khác: "Diệu Kiệt, lát nữa ăn xong bánh bột ngô, con đến nhà Lục bá đặt chỗ, sau đó, chúng ta gặp nhau ở sau núi!"

Khương Diệu Kiệt cúi thấp đầu, nhanh chóng dùng ống tay áo chà khóe mắt của mình, ngay sau đó vội vàng đứng lên, không lo ăn hết bánh bột ngô mà đã chạy ra phía ngoài.

Khương Linh không có ngăn cản, quay đầu nhìn hai nữ nhi của mình, nói: "Ăn xong bánh bột ngô, chúng ta cùng đi lên núi đào chút rau dại trở về, về sau nương cam đoan sẽ không để cho các con đói bụng!"

Hai nữ nhi tất nhiên là nhu thuận gật đầu, nhanh chóng nhét miếng bánh bột ngô đang ăn dở không còn bao nhiêu vào trong miệng.

Buổi trưa, mặt trời chiếu xuống cực gắt, thiêu đốt tất cả.

Khương Linh vừa bước chân ra cửa phòng, một cỗ sóng nhiệt lao thẳng tới, còn chưa tới vài giây đồng hồ, trên trán nàng đã rịn ra lít nha lít nhít mồ hôi.

"Được rồi, trời nóng như vậy, hai đứa nhỏ thể cốt quá yếu, nếu như bị cảm nắng thì không ổn!"

Khương Linh ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, nghĩ nghĩ, lập tức quay đầu nhìn về phía hai nữ nhi, nói: "Các bảo bối, thời tiết quá nóng, các con ngoan ngoãn ở nhà, một mình nương đi là được."

Hai nữ nhi mặc dù còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn bị Khương Linh khuyên trở về.

Khi đi ngang qua bờ ruộng, Khương Linh nhìn lướt qua ruộng lúa mạch, thừa dịp những người khác không chú ý, nhẹ nhàng bấm một bông lúa, Khương Linh thầm giật mình, vốn dĩ còn hơn một tháng nữa là tiến vào thời điểm lúa mạch chín, giờ phút này bên trong bông lúa lại trống rỗng.

Khương Linh âm thầm líu lưỡi, chẳng lẽ năm nay sẽ không thu hoạch được một hạt nào sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sự tình phía sau Khương Linh không dám nghĩ tiếp, trước đó nàng luôn cảm giác cái cảnh tượng mất mùa trong phim truyền hình cách nàng rất là xa xôi, nếu là như thế, xem ra khoảng cách này tựa hồ cách nàng gần trong gang tấc.

【  tích: Phát hiện sa sâm dại, giá bán hiện tại 30 tiền đồng một cân 】

Khương Linh mới vừa đi tới trong núi trong đầu đã vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Khương Linh vội vàng nhìn chung quanh, chỉ thấy chung quanh một mảng lớn thực vật tất cả đều tỏa ra ánh sáng óng a óng ánh.

Căn cứ vào ký ức của nguyên thân, người Lục Gia Thôn gần như đều là nông dân một chữ bẻ đôi cũng không biết, đối với thảo dược càng mù mịt, những vật này trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một chút cỏ dại không thể ăn mà thôi.

Vừa vặn loại tình huống này khiến Khương Linh được hời.

"30 tiền đồng một cân!" Khương Linh nhìn một mảng lớn sa sâm dại chung quanh, con mắt cũng bắt đầu tỏa ánh sáng, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, động tác cực nhanh đào một mảnh sa sâm dại này.

Chỉ chốc lát, bên người Khương Linh đã có một đống sa sâm dại, ngay khi Khương Linh đang bừng bừng khí thế thì một giọng nói mang theo trào phúng thanh vào trong lỗ tai Khương Linh.

"Cẩu vật không có cha nương, ngươi cũng dám tranh với ta?"

Khương Linh vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng không biết tại sao sau khi nghe câu nói này, nội tâm Khương Linh có chút bất an.

【  thu hoạch được hai cân sa sâm dại, có muốn bán hay không?】

Khương Linh vội vàng bán sa sâm dại, sau đó liền lần theo giọng nói đi đến.

"Ta nói, thứ này là của ta!"

"Tiếng của Diệu Kiệt?" Sau khi Khương Linh nghe được một giọng nói khác, trong lòng không khỏi trở nên hơi khẩn trương, nàng vội vàng tăng nhanh bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Số ký tự: 0