Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Bắt Đầu Từ Thay...
2024-09-08 18:01:20
Mới đầu các hài tử còn ăn dè dặt, sau đó ăn ngấu nghiến, rất nhanh, bánh bao trước mặt ba hài tử đã bị chúng quét sạch.
“Nếu các con muốn ăn được bánh bao mỗi ngày, vậy chuyện ăn bánh bao này các con không được nói với ai cả, chuyện này chỉ có bốn chúng ta biết, được không?” Khương Linh nhìn ba hài tử trước mặt hỏi.
“Được…”
Ba hài tử đồng loạt trả lời.
Khi các hài tử ăn bánh bao, Khương Linh nghĩ kỹ, là phụ nữ hiện đại, nàng thực sự không thể chấp nhận việc hai hài tử của nguyên thân tên là “Chiêu Đệ”, “Nghênh Đệ”.
Mà bây giờ mình đã hòa ly với tra nam, cớ gì lại để hời cho tra nam, để ba hài tử này cùng họ với hắn ta.
Nghĩ tới đây, Khương Linh nhìn ba hài tử trước mặt nói: “Vi Nương có lời muốn nói với ba đứa.”
Diệu Kiệt bình tĩnh nhìn Khương Linh, Chiêu Đệ, Nghênh Đệ thì có hơi ngẩn ra, Khương Linh nhìn ba đứa, muốn dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa.
“Là vi nương không tốt, để các con theo nương chịu khổ rồi…”
“Không đâu, theo nương có bánh bao ăn, sao lại chịu khổ chứ?” Lục Nghênh Đệ chớp mắt tựa như còn đang hồi vị bánh bao vừa nãy, cười hi hi nói.
Khương Linh nhìn Lục Nghênh Đệ nét mặt đơn thuần, tiếp tục nói: “Nếu các con đã theo nương, suy nghĩ đầu tiên của nương bây giờ chính là muốn thay tên đổi họ cho các con, theo họ của nương, không biết các con đồng ý không?”
Lời của Khương Linh tựa như có chút thâm sâu, ba hài tử bọn họ đều mơ hồ nhìn Khương Linh trước mặt, qua một lúc, Lục Diệu Kiệt mới lên tiếng nói: “Tùy ý, dù sao ta chỉ là một người ngoài, thế nào cũng được!”
Câu nói này của Lục Diệu Kiệt nhìn như nhẹ bổng, truyền tới tai Khương Linh lại nặng vạn cân, Khương Linh nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Vào lúc này, bên cạnh truyền tới giọng nói non nớt của Lục Nghênh Đệ: “Đại ca anh nói bậy, cái gì mà người ngoài! Rõ ràng anh và chúng ta là người một nhà!”
Lời của Lục Nghênh Đệ khiến ánh mắt Lục Diệu Kiệt khẽ động, Lục Diệu Kiệt mỉm cười, thậm chí giơ tay lên xoa đầu của Lục Nghênh Đệ.
Khương Linh thấy vậy, vội vàng thừa nước đục thả câu nói: “Diệu Kiệt, con theo họ Khương ta là được. Chiêu Đệ, sau này con tên Khương Tuế Hòa, nương hi vọng con, luôn luôn bình an và khỏe mạnh trưởng thành. Sau này Nghênh Đệ tên Khương Văn Khê. Nương hi vọng con thông minh nhạy bén, an khang sống khỏe.”
Khương Diệu Kiệt vẫn bình tĩnh, ngược lại là hai nữ nhi của Khương Linh lại có chút ngơ ngác, nhưng ba người họ vẫn đồng loạt nói: “Được.”
Rộn ràng một ngày như vậy, ba hài tử đã sớm sức cùng lực kiệt!
Ngay cả Diệu Kiệt im lặng ít nói cũng chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy khẽ.
Khương Linh thì vẫn mở mắt, tính toán con đường sau này, sau khi xác nhận ba hài tử đều đang ngủ, cẩn thận đứng dây, đi ra ngoài.
Tuy đã tối mù, nhưng thời tiết khô nóng, không có mang theo chút mát mẻ nào, Khương Linh nhìn khung cảnh tan hoang xung quanh, bất lực thở dài, không có dụng cụ bếp, không thể nấu cơm, cho dù mình có hệ thống thương thành, cũng không thể sử dụng thời gian dài.
Nếu không trạng thái của nàng và ba hài tử chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
“Xem ra sống ở miếu rách không phải kế lâu dài, ngày mai vẫn phải hỏi thử trưởng thôn có ngôi nhà nào trống không, thuê một căn mới có thể che đậy tai mắt.” Khương Linh vừa nghĩ vừa tiện tay mở hệ thống thương thành.
Khương Linh nhìn thương phẩm bên trong, bắt đầu suy nghĩ phải mua những gì, đồng thời âm thầm tính toán giá cả, đợi sau khi làm xong những chuyện này, Khương Linh mới rón rén quay vào trong miếu rách, nhẹ nhàng vỗ về các hài tử, bất tri bất giác thiếp đi.
Bầu trời vừa hiện lên ánh bạc, gà trống trong thôn kêu ò ó o không ngừng, Khương Linh chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng hỗn độn, thậm chí có một loại suy nghĩ rõ ràng mình chỉ vừa nhắm mắt, sao trời đã sáng rồi.
Khương Linh xoa đầu có hơi sưng lên, chậm rãi ngồi dậy từ trên chiếu cỏ khô, lại phát hiện ba hài tử bên cạnh đã sớm mất dạng rồi.
“Nếu các con muốn ăn được bánh bao mỗi ngày, vậy chuyện ăn bánh bao này các con không được nói với ai cả, chuyện này chỉ có bốn chúng ta biết, được không?” Khương Linh nhìn ba hài tử trước mặt hỏi.
“Được…”
Ba hài tử đồng loạt trả lời.
Khi các hài tử ăn bánh bao, Khương Linh nghĩ kỹ, là phụ nữ hiện đại, nàng thực sự không thể chấp nhận việc hai hài tử của nguyên thân tên là “Chiêu Đệ”, “Nghênh Đệ”.
Mà bây giờ mình đã hòa ly với tra nam, cớ gì lại để hời cho tra nam, để ba hài tử này cùng họ với hắn ta.
Nghĩ tới đây, Khương Linh nhìn ba hài tử trước mặt nói: “Vi Nương có lời muốn nói với ba đứa.”
Diệu Kiệt bình tĩnh nhìn Khương Linh, Chiêu Đệ, Nghênh Đệ thì có hơi ngẩn ra, Khương Linh nhìn ba đứa, muốn dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa.
“Là vi nương không tốt, để các con theo nương chịu khổ rồi…”
“Không đâu, theo nương có bánh bao ăn, sao lại chịu khổ chứ?” Lục Nghênh Đệ chớp mắt tựa như còn đang hồi vị bánh bao vừa nãy, cười hi hi nói.
Khương Linh nhìn Lục Nghênh Đệ nét mặt đơn thuần, tiếp tục nói: “Nếu các con đã theo nương, suy nghĩ đầu tiên của nương bây giờ chính là muốn thay tên đổi họ cho các con, theo họ của nương, không biết các con đồng ý không?”
Lời của Khương Linh tựa như có chút thâm sâu, ba hài tử bọn họ đều mơ hồ nhìn Khương Linh trước mặt, qua một lúc, Lục Diệu Kiệt mới lên tiếng nói: “Tùy ý, dù sao ta chỉ là một người ngoài, thế nào cũng được!”
Câu nói này của Lục Diệu Kiệt nhìn như nhẹ bổng, truyền tới tai Khương Linh lại nặng vạn cân, Khương Linh nhất thời không biết nên nói gì mới được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào lúc này, bên cạnh truyền tới giọng nói non nớt của Lục Nghênh Đệ: “Đại ca anh nói bậy, cái gì mà người ngoài! Rõ ràng anh và chúng ta là người một nhà!”
Lời của Lục Nghênh Đệ khiến ánh mắt Lục Diệu Kiệt khẽ động, Lục Diệu Kiệt mỉm cười, thậm chí giơ tay lên xoa đầu của Lục Nghênh Đệ.
Khương Linh thấy vậy, vội vàng thừa nước đục thả câu nói: “Diệu Kiệt, con theo họ Khương ta là được. Chiêu Đệ, sau này con tên Khương Tuế Hòa, nương hi vọng con, luôn luôn bình an và khỏe mạnh trưởng thành. Sau này Nghênh Đệ tên Khương Văn Khê. Nương hi vọng con thông minh nhạy bén, an khang sống khỏe.”
Khương Diệu Kiệt vẫn bình tĩnh, ngược lại là hai nữ nhi của Khương Linh lại có chút ngơ ngác, nhưng ba người họ vẫn đồng loạt nói: “Được.”
Rộn ràng một ngày như vậy, ba hài tử đã sớm sức cùng lực kiệt!
Ngay cả Diệu Kiệt im lặng ít nói cũng chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy khẽ.
Khương Linh thì vẫn mở mắt, tính toán con đường sau này, sau khi xác nhận ba hài tử đều đang ngủ, cẩn thận đứng dây, đi ra ngoài.
Tuy đã tối mù, nhưng thời tiết khô nóng, không có mang theo chút mát mẻ nào, Khương Linh nhìn khung cảnh tan hoang xung quanh, bất lực thở dài, không có dụng cụ bếp, không thể nấu cơm, cho dù mình có hệ thống thương thành, cũng không thể sử dụng thời gian dài.
Nếu không trạng thái của nàng và ba hài tử chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
“Xem ra sống ở miếu rách không phải kế lâu dài, ngày mai vẫn phải hỏi thử trưởng thôn có ngôi nhà nào trống không, thuê một căn mới có thể che đậy tai mắt.” Khương Linh vừa nghĩ vừa tiện tay mở hệ thống thương thành.
Khương Linh nhìn thương phẩm bên trong, bắt đầu suy nghĩ phải mua những gì, đồng thời âm thầm tính toán giá cả, đợi sau khi làm xong những chuyện này, Khương Linh mới rón rén quay vào trong miếu rách, nhẹ nhàng vỗ về các hài tử, bất tri bất giác thiếp đi.
Bầu trời vừa hiện lên ánh bạc, gà trống trong thôn kêu ò ó o không ngừng, Khương Linh chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng hỗn độn, thậm chí có một loại suy nghĩ rõ ràng mình chỉ vừa nhắm mắt, sao trời đã sáng rồi.
Khương Linh xoa đầu có hơi sưng lên, chậm rãi ngồi dậy từ trên chiếu cỏ khô, lại phát hiện ba hài tử bên cạnh đã sớm mất dạng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro