Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Bước Đầu Nâng C...
2024-09-08 18:01:20
Khương Linh rất nhanh đã dẫn trưởng thôn đi tới phía sau núi, những bông hoa màu tím nở bạt ngàn sau núi, số lượng nhiều đến mức ngay cả Khương Linh cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Khương Linh đi đến đóa hoa nhỏ màu tím gần nhất, lặp lại hành động lúc trước, một lúc sau, Khương Linh đã đào cả gốc rễ vài củ khoai tây lên.
"Trưởng thôn ngươi mau nhìn đi, ta nói rồi, ta không có lừa ngươi đúng không!" Khương Linh đưa tay giơ khoai tây lên, tự mãn nói.
Sau khi trưởng thôn nhìn thấy mấy củ khoai tây trong tay Khương Linh, vẻ mặt kinh ngạc, toàn thân run rẩy, sau đó cả hai đầu gối mềm nhũn “uỵch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
Khương Linh sửng sốt trước hành động của trưởng thôn, nàng vội vàng ném củ khoai tây trong tay xuống đất.
"Không phải chỉ là tìm thấy khoai tây thôi à? Trưởng thôn không cần hành lễ với ta lớn như vậy chứ?” Khương Linh vừa nghĩ vừa bước nhanh đến trước mặt trưởng thôn.
Đang định đỡ trưởng thôn đứng dậy, nói thêm vài câu khách khí, nhưng ai ngờ rằng trưởng thôn lại tự lẩm bẩm với chính mình: "Bạch... Bạch Phát Nương Nương! Bạch Phát Nương Nương hiển linh! Thôn chúng ta được cứu rồi!"
"Cái quỷ gì? Bạch Phát Nương Nương? Hiện linh? A, thì ra là cái quỳ gối vừa rồi không phải là quỳ ta sao?” Nghe thấy trưởng thôn tự lẩm bẩm với chính mình, bàn tay vốn dĩ vươn ra của Khương Linh dừng lại giữa không trung, ngay cả khóe miệng cũng nở nụ cười xấu hổ.
"Trưởng... Trưởng thôn, ngươi vẫn nên đứng dậy trước đi, quỳ hỏng người thì phải làm sao!” Khương Linh tuy có chút xấu hổ, nhưng nàng vẫn dìu trưởng thôn lên, dù sao người trong thôn dù ít dù nhiều cũng sẵn lòng lên núi hái rau rừng, nếu nhìn có người thấy cảnh này, Khương Linh mười ngàn cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
"Khương Thị... Xin lỗi ngươi, vừa rồi ta đã nghi ngờ ngươi!” Trưởng thôn cố gắng hết sức bình phục tâm tình của mình, dùng giọng điệu vẫn còn mang chút kích động nói với Khương Linh.
Khương Linh không biểu hiện gì sau khi nghe trưởng thôn xin lỗi, nàng chỉ liếc nhìn trưởng thôn rồi nói một cách đầy ẩn ý: "Trưởng thôn, ta là cô nhi góa phụ, sau này còn mong ngài lượng thứ nhiều hơn."
Thật ra Khương Linh cũng không phải là người vô tư và vĩ đại như trưởng thôn nghĩ, khoai tây có ở khắp nơi trên núi, cho dù một nhà bốn người Khương Linh có đào mười hai canh giờ không ngừng nghỉ, phỏng chừng cũng đào không được bao nhiêu.
Nếu như trong nhà để nhiều khoai tây như vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, vốn dĩ nàng một nữ nhân nuôi ba hài tử trong năm mất mùa cũng đã đủ chói mắt rồi, nếu như bởi vì những củ khoai tay bình thường này mà chọc phải một số rắc rối không cần thiết, vậy quả thật là được một mất mười.
Huống chi thôn quê thời cổ đại từ trước đến nay luôn lấy các thế lực dòng tộc huyết thống làm sợi dây gắn kết và duy trì.
Khương Linh vốn dĩ không liên quan gì đến Lục Gia Thôn, hơn nữa nàng đã hoà ly với tên khốn Lục Hữu Nhân, nếu muốn sống yên bình an toàn ở Lục Gia Thôn này thì nàng phải tự mình đứng vững gót chân. Trưởng thôn là bước đầu tiên của Khương Linh để có được chỗ đứng vững chắc, chỉ khi có quan hệ tốt với trưởng thôn, cuộc sống trong tương lai của nàng khi ở Lục Gia Thôn mới dễ dàng hơn một chút.
Trưởng thôn hơi sững sờ sau khi nghe những lời của Khương Linh, rất nhanh ông ấy đã gật đầu với nói một câu đầy hàm ý: "Khương Thị ngươi đừng lo lắng, ngươi không màng mọi thù oán trước đây mà tìm đồ ăn thay cho mọi người trong Lục Gia Thôn chúng ta, lòng tốt này là do Lục Gia Thôn chúng ta nợ ngươi, nếu sau này ở Lục Gia Thôn có ai dám bắt nạt ngươi, ta chắc chắn sẽ không cho hắn đẹp mặt!"
"A gia... A gia..."
Khương Linh đang muốn nói gì đó thì một giọng nói trẻ con từ phía sau nàng và trưởng thôn truyền đến. Chỉ thấy đại tôn tử Lục Cẩu Thặng của trưởng thôn đang thở hổn hển chạy về phía trưởng thôn.
"Cẩu Thặng, sao cháu lại chạy tới đây?" Trưởng thôn thấy tôn tử liền liền giật mình, chỉ thấy ông ấy vội vàng lau mồ hôi trên trán của Lục Cẩu Thặng, quan tâm hỏi.
"A nãi... A nãi thấy ông đi lâu rồi không về, lo lắng cho ông, cho nên..."
"Cái bà già này, cả ngày lo lắng không đâu, ta lớn như vậy chẳng lẽ còn có thể đi lạc được sao!" Trưởng thôn có chút xấu hổ cắt ngang lời nói của Lục Cẩu Thặng nói.
"Cẩu Thặng, cháu đi đứng nhanh nhẹn, bây giờ về cửa thôn đánh chuông, nếu như có người hỏi, cháu liền bảo ta có người gấp muốn tuyên bố với mọi người!" Trưởng thôn vỗ vỗ đầu Lục Cẩu Thặng nói.
Khương Linh đi đến đóa hoa nhỏ màu tím gần nhất, lặp lại hành động lúc trước, một lúc sau, Khương Linh đã đào cả gốc rễ vài củ khoai tây lên.
"Trưởng thôn ngươi mau nhìn đi, ta nói rồi, ta không có lừa ngươi đúng không!" Khương Linh đưa tay giơ khoai tây lên, tự mãn nói.
Sau khi trưởng thôn nhìn thấy mấy củ khoai tây trong tay Khương Linh, vẻ mặt kinh ngạc, toàn thân run rẩy, sau đó cả hai đầu gối mềm nhũn “uỵch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
Khương Linh sửng sốt trước hành động của trưởng thôn, nàng vội vàng ném củ khoai tây trong tay xuống đất.
"Không phải chỉ là tìm thấy khoai tây thôi à? Trưởng thôn không cần hành lễ với ta lớn như vậy chứ?” Khương Linh vừa nghĩ vừa bước nhanh đến trước mặt trưởng thôn.
Đang định đỡ trưởng thôn đứng dậy, nói thêm vài câu khách khí, nhưng ai ngờ rằng trưởng thôn lại tự lẩm bẩm với chính mình: "Bạch... Bạch Phát Nương Nương! Bạch Phát Nương Nương hiển linh! Thôn chúng ta được cứu rồi!"
"Cái quỷ gì? Bạch Phát Nương Nương? Hiện linh? A, thì ra là cái quỳ gối vừa rồi không phải là quỳ ta sao?” Nghe thấy trưởng thôn tự lẩm bẩm với chính mình, bàn tay vốn dĩ vươn ra của Khương Linh dừng lại giữa không trung, ngay cả khóe miệng cũng nở nụ cười xấu hổ.
"Trưởng... Trưởng thôn, ngươi vẫn nên đứng dậy trước đi, quỳ hỏng người thì phải làm sao!” Khương Linh tuy có chút xấu hổ, nhưng nàng vẫn dìu trưởng thôn lên, dù sao người trong thôn dù ít dù nhiều cũng sẵn lòng lên núi hái rau rừng, nếu nhìn có người thấy cảnh này, Khương Linh mười ngàn cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
"Khương Thị... Xin lỗi ngươi, vừa rồi ta đã nghi ngờ ngươi!” Trưởng thôn cố gắng hết sức bình phục tâm tình của mình, dùng giọng điệu vẫn còn mang chút kích động nói với Khương Linh.
Khương Linh không biểu hiện gì sau khi nghe trưởng thôn xin lỗi, nàng chỉ liếc nhìn trưởng thôn rồi nói một cách đầy ẩn ý: "Trưởng thôn, ta là cô nhi góa phụ, sau này còn mong ngài lượng thứ nhiều hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra Khương Linh cũng không phải là người vô tư và vĩ đại như trưởng thôn nghĩ, khoai tây có ở khắp nơi trên núi, cho dù một nhà bốn người Khương Linh có đào mười hai canh giờ không ngừng nghỉ, phỏng chừng cũng đào không được bao nhiêu.
Nếu như trong nhà để nhiều khoai tây như vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, vốn dĩ nàng một nữ nhân nuôi ba hài tử trong năm mất mùa cũng đã đủ chói mắt rồi, nếu như bởi vì những củ khoai tay bình thường này mà chọc phải một số rắc rối không cần thiết, vậy quả thật là được một mất mười.
Huống chi thôn quê thời cổ đại từ trước đến nay luôn lấy các thế lực dòng tộc huyết thống làm sợi dây gắn kết và duy trì.
Khương Linh vốn dĩ không liên quan gì đến Lục Gia Thôn, hơn nữa nàng đã hoà ly với tên khốn Lục Hữu Nhân, nếu muốn sống yên bình an toàn ở Lục Gia Thôn này thì nàng phải tự mình đứng vững gót chân. Trưởng thôn là bước đầu tiên của Khương Linh để có được chỗ đứng vững chắc, chỉ khi có quan hệ tốt với trưởng thôn, cuộc sống trong tương lai của nàng khi ở Lục Gia Thôn mới dễ dàng hơn một chút.
Trưởng thôn hơi sững sờ sau khi nghe những lời của Khương Linh, rất nhanh ông ấy đã gật đầu với nói một câu đầy hàm ý: "Khương Thị ngươi đừng lo lắng, ngươi không màng mọi thù oán trước đây mà tìm đồ ăn thay cho mọi người trong Lục Gia Thôn chúng ta, lòng tốt này là do Lục Gia Thôn chúng ta nợ ngươi, nếu sau này ở Lục Gia Thôn có ai dám bắt nạt ngươi, ta chắc chắn sẽ không cho hắn đẹp mặt!"
"A gia... A gia..."
Khương Linh đang muốn nói gì đó thì một giọng nói trẻ con từ phía sau nàng và trưởng thôn truyền đến. Chỉ thấy đại tôn tử Lục Cẩu Thặng của trưởng thôn đang thở hổn hển chạy về phía trưởng thôn.
"Cẩu Thặng, sao cháu lại chạy tới đây?" Trưởng thôn thấy tôn tử liền liền giật mình, chỉ thấy ông ấy vội vàng lau mồ hôi trên trán của Lục Cẩu Thặng, quan tâm hỏi.
"A nãi... A nãi thấy ông đi lâu rồi không về, lo lắng cho ông, cho nên..."
"Cái bà già này, cả ngày lo lắng không đâu, ta lớn như vậy chẳng lẽ còn có thể đi lạc được sao!" Trưởng thôn có chút xấu hổ cắt ngang lời nói của Lục Cẩu Thặng nói.
"Cẩu Thặng, cháu đi đứng nhanh nhẹn, bây giờ về cửa thôn đánh chuông, nếu như có người hỏi, cháu liền bảo ta có người gấp muốn tuyên bố với mọi người!" Trưởng thôn vỗ vỗ đầu Lục Cẩu Thặng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro