Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Còn Có Loại Chu...
2024-09-08 18:01:20
“Nương, ngài không nhớ rõ Bạch Phát Nương Nương à?” Nương theo ánh trăng lờ mờ, Khương Linh mơ hồ cảm giác Khương Diệu Kiệt đang cau mày nhìn nàng.
Đối với bốn chữ “Bạch Phát Nương Nương”, Khương Linh cảm thấy vô cùng lạ lẫm, trước đó nàng chỉ mới nghe thôn trưởng nhắc tới một lần.
Nàng lục tìm tất cả ký ức của nguyên thân, cũng chẳng tìm ra được một chút tin tức nào liên quan đến “Bạch Phát Nương Nương” cả.
Vì không để cho Khương Diệu Kiệt sinh nghi, Khương Linh giả bộ hồ đồ nói: “Ôi chao, không phải là do nương lớn tuổi rồi sao, trí nhớ không tốt lắm, Diệu Kiệt con nói nhanh lên, Bạch Phát Nương Nương này là gì?”
Rốt cuộc thì Khương Diệu Kiệt vẫn chỉ là hài tử, Khương Linh nói như vậy cũng không tiếp tục hỏi thêm, cậu nhóc chỉ xoay tròn đôi mắt một chút rồi nói: “Trước đó con đã nghe thôn trưởng bá bá nói qua, trong núi lớn này có một vị Bạch Phát Nương Nương sinh sống, hằng năm thành tâm cung phụng thì có thể bảo vệ Lục gia thôn ngày ngày bình an…”
Khương Linh nghe được chuyện này, thiếu chút nữa đã bật cười. Nàng cho tới bây giờ không tin cái gì quỷ thần thì không nói, huống chi còn nghe Khương Diệu Kiệt hình dung như thế, tại sao lại thấy giống như hình tượng “Bạch mao nữ” trong mấy vở kịch cận đại vậy.
“Nghe nói là bởi vì có người đắc tội Bạch Phát Nương Nương, Bạch Phát Nương Nương mới giáng tội trừng phạt Lục gia thôn, mấy năm nay Lục gia thôn mới gặp tai họa liên tục như thế!” Khương Diệu Kiệt gãi đầu bổ sung thêm.
“Nói lung tung cái gì vậy chứ? Rõ ràng là thiên tai, sao lại nói thành do quỷ thần rồi?” Sau khi Khương Linh nghe xong mặt liền sa sầm, nhưng Khương Linh vẫn cố gắng nhẫn nại tiếp tục hỏi: “Diệu Kiệt con có biết là ai đắc tội Bạch Phát Nương Nương không?”
Khương Diệu Kiệt một bộ dáng ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhìn Khương Linh, qua một hồi lâu mới nói nhỏ: “Là…là Lục…Cha làm!”
Khương Diệu Kiệt nói lấp la lấp lửng nhưng Khương Linh vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Giờ khắc này Khương Linh đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Nguyên thân này kiếp trước trộm mộ đào mộ bị nghiền xương thành tro hay sao mà đến đời này lại gả cho một mặt hàng nát bét như thế chứ?
Khương Linh cưỡng chế lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: “Diệu Kiệt, cụ thể là chuyện thế nào? Ta…ta cũng không nhớ rõ lắm, con có thể nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta không?”
Khương Diệu Kiệt nhìn thoáng qua Khương Linh, mặc dù trong lòng cậu nhóc cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn mở miệng nói: “Ngày mùa thu hoạch năm trước, cha uống rượu say, cũng không biết thế nào mà lại chạy đến miếu Bạch Phát Nương Nương, đầu tiên là đập bể hết chén bát muỗng đũa, sau đó lại quăng đổ rau dưa củ quả thờ cúng ở đó, cuối cùng theo như lời thôn trưởng bá bá nói là, còn đi tiểu ở đó nữa.”
“Cho nên…thôn trưởng bá bá mới cảm thấy Bạch Phát Nương Nương giáng tội xuống Lục gia thôn, mới làm cho Lục gia thôn liên tiếp hai năm gần như không thu hoạch được một hạt nào cả.”
Khương Linh nghe xong, trong đầu chỉ xuất hiện hai chữ “hoang đường”, nàng mím môi không nói gì nữa, trái lại Khương Diệu Kiệt ở bên cạnh lại nhìn thoáng qua Khương Linh nói: “Nương, tuyệt đối không thể tới miếu của Bạch Phát Nương Nương nữa, nếu thật sự chọc cho Bạch Phát Nương Nương tức giận, chúng ta sẽ bị người Lục gia đuổi đi!”
Khương Linh biết đây là Khương Diệu Kiệt đang quan tâm nàng, nàng gật đầu nhẹ nhàng nói: “Ừ, ta biết rồi! Sau này ta sẽ không đi nữa!”
Mặc dù ngoài miệng thì Khương Linh nói như vậy, nhưng nàng vẫn định tối ngày mai lại đi một chuyến, nhưng mà nàng phải đợi đến khi ba hài tử của mình đã ngủ thiếp đi mới được.
Trải qua một màn kinh tâm động phách vừa nãy, về đến nhà cả thể xác tinh thần của Khương Linh đều mệt rã rời, nằm trên giường không được bao lâu liền lâm vào mộng đẹp.
Đêm hôm ấy Khương Linh mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có một nữ nhân có mái tóc trắng xóa đang dùng vẻ mặt ai oán trừng mắt nhìn nàng, thậm chí còn cảnh cáo nàng đừng có mà xen vào việc của người khác.
“Nương…nương, dậy đi, thôn trưởng bảo chúng ta đi một chuyến tới từ đường Lục gia!” Khương Linh vừa định nói lại, chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một giọng nói mơ mơ hồ hồ, sau đó vai của nàng bị người đẩy.
Khương Linh xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, gương mặt Khương Diệu Kiệt dần dần rõ ràng lên, nàng ngáp một cái thật dài rồi nói với Khương Diệu Kiệt: “Diệu Kiệt, sao thế?”
“Thôn trưởng nói trong nhà ngoại trừ phụ nhân có thai và hài tử dưới mười tuổi thì tất cả những người còn lại trong nhà đến từ đường Lục gia tập hợp.” Khương Diệu Kiệt đứng bên cạnh chậm rãi nói.
Đối với bốn chữ “Bạch Phát Nương Nương”, Khương Linh cảm thấy vô cùng lạ lẫm, trước đó nàng chỉ mới nghe thôn trưởng nhắc tới một lần.
Nàng lục tìm tất cả ký ức của nguyên thân, cũng chẳng tìm ra được một chút tin tức nào liên quan đến “Bạch Phát Nương Nương” cả.
Vì không để cho Khương Diệu Kiệt sinh nghi, Khương Linh giả bộ hồ đồ nói: “Ôi chao, không phải là do nương lớn tuổi rồi sao, trí nhớ không tốt lắm, Diệu Kiệt con nói nhanh lên, Bạch Phát Nương Nương này là gì?”
Rốt cuộc thì Khương Diệu Kiệt vẫn chỉ là hài tử, Khương Linh nói như vậy cũng không tiếp tục hỏi thêm, cậu nhóc chỉ xoay tròn đôi mắt một chút rồi nói: “Trước đó con đã nghe thôn trưởng bá bá nói qua, trong núi lớn này có một vị Bạch Phát Nương Nương sinh sống, hằng năm thành tâm cung phụng thì có thể bảo vệ Lục gia thôn ngày ngày bình an…”
Khương Linh nghe được chuyện này, thiếu chút nữa đã bật cười. Nàng cho tới bây giờ không tin cái gì quỷ thần thì không nói, huống chi còn nghe Khương Diệu Kiệt hình dung như thế, tại sao lại thấy giống như hình tượng “Bạch mao nữ” trong mấy vở kịch cận đại vậy.
“Nghe nói là bởi vì có người đắc tội Bạch Phát Nương Nương, Bạch Phát Nương Nương mới giáng tội trừng phạt Lục gia thôn, mấy năm nay Lục gia thôn mới gặp tai họa liên tục như thế!” Khương Diệu Kiệt gãi đầu bổ sung thêm.
“Nói lung tung cái gì vậy chứ? Rõ ràng là thiên tai, sao lại nói thành do quỷ thần rồi?” Sau khi Khương Linh nghe xong mặt liền sa sầm, nhưng Khương Linh vẫn cố gắng nhẫn nại tiếp tục hỏi: “Diệu Kiệt con có biết là ai đắc tội Bạch Phát Nương Nương không?”
Khương Diệu Kiệt một bộ dáng ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhìn Khương Linh, qua một hồi lâu mới nói nhỏ: “Là…là Lục…Cha làm!”
Khương Diệu Kiệt nói lấp la lấp lửng nhưng Khương Linh vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Giờ khắc này Khương Linh đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Nguyên thân này kiếp trước trộm mộ đào mộ bị nghiền xương thành tro hay sao mà đến đời này lại gả cho một mặt hàng nát bét như thế chứ?
Khương Linh cưỡng chế lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: “Diệu Kiệt, cụ thể là chuyện thế nào? Ta…ta cũng không nhớ rõ lắm, con có thể nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Diệu Kiệt nhìn thoáng qua Khương Linh, mặc dù trong lòng cậu nhóc cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn mở miệng nói: “Ngày mùa thu hoạch năm trước, cha uống rượu say, cũng không biết thế nào mà lại chạy đến miếu Bạch Phát Nương Nương, đầu tiên là đập bể hết chén bát muỗng đũa, sau đó lại quăng đổ rau dưa củ quả thờ cúng ở đó, cuối cùng theo như lời thôn trưởng bá bá nói là, còn đi tiểu ở đó nữa.”
“Cho nên…thôn trưởng bá bá mới cảm thấy Bạch Phát Nương Nương giáng tội xuống Lục gia thôn, mới làm cho Lục gia thôn liên tiếp hai năm gần như không thu hoạch được một hạt nào cả.”
Khương Linh nghe xong, trong đầu chỉ xuất hiện hai chữ “hoang đường”, nàng mím môi không nói gì nữa, trái lại Khương Diệu Kiệt ở bên cạnh lại nhìn thoáng qua Khương Linh nói: “Nương, tuyệt đối không thể tới miếu của Bạch Phát Nương Nương nữa, nếu thật sự chọc cho Bạch Phát Nương Nương tức giận, chúng ta sẽ bị người Lục gia đuổi đi!”
Khương Linh biết đây là Khương Diệu Kiệt đang quan tâm nàng, nàng gật đầu nhẹ nhàng nói: “Ừ, ta biết rồi! Sau này ta sẽ không đi nữa!”
Mặc dù ngoài miệng thì Khương Linh nói như vậy, nhưng nàng vẫn định tối ngày mai lại đi một chuyến, nhưng mà nàng phải đợi đến khi ba hài tử của mình đã ngủ thiếp đi mới được.
Trải qua một màn kinh tâm động phách vừa nãy, về đến nhà cả thể xác tinh thần của Khương Linh đều mệt rã rời, nằm trên giường không được bao lâu liền lâm vào mộng đẹp.
Đêm hôm ấy Khương Linh mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có một nữ nhân có mái tóc trắng xóa đang dùng vẻ mặt ai oán trừng mắt nhìn nàng, thậm chí còn cảnh cáo nàng đừng có mà xen vào việc của người khác.
“Nương…nương, dậy đi, thôn trưởng bảo chúng ta đi một chuyến tới từ đường Lục gia!” Khương Linh vừa định nói lại, chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một giọng nói mơ mơ hồ hồ, sau đó vai của nàng bị người đẩy.
Khương Linh xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, gương mặt Khương Diệu Kiệt dần dần rõ ràng lên, nàng ngáp một cái thật dài rồi nói với Khương Diệu Kiệt: “Diệu Kiệt, sao thế?”
“Thôn trưởng nói trong nhà ngoại trừ phụ nhân có thai và hài tử dưới mười tuổi thì tất cả những người còn lại trong nhà đến từ đường Lục gia tập hợp.” Khương Diệu Kiệt đứng bên cạnh chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro