Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Đã Xảy Ra Chuyệ...
2024-09-08 18:01:20
Thái dương Khương Văn Khê bị chảy máu hai mắt nhắm nghiền, lớp da bên ngoài hai cánh tay của Khương Tuế Hòa gần như bị trầy xước hết, máu tươi đỏ thắm thuận theo vết thương nhỏ giọt trên mặt đất. Trên miệng vết thương có thể thấy được bùn đất bằng mắt thường.
Hai hài tử bộ dáng chật vật, hoàn toàn làm Khương Linh luống cuống, đầu óc trống trơn không biết phải nói gì, chỉ có thể bất lực, giương mắt nhìn đám người xung quanh.
“Lang trung! Nhanh! Nhanh đi mời lang trung tới đây!” Không biết ai trong đám người đột nhiên hô một câu, lúc này Khương Linh mới lấy lại tinh thần, nàng dùng toàn bộ sức lực dùng bờ môi đã phát run hô lên: “Lang trung! Mời lang trung! Diệu Kiệt nhanh đi mời lang trung tới đây!”
Khương Diệu Kiệt nghe xong vội vàng đẩy đám người ra, chạy ra ngoài.
Một tay Khương Linh ôm Khương Văn Khê còn đang hôn mê bất tỉnh, một tay nắm hai cánh tay vẫn còn chảy máu của Khương Tuế Hòa, nhìn lại đám người bằng đôi mắt phẫn hận.
Khi ánh mắt rơi vào trên thân Lục lão bà tử, Lục lão bà tử vội vàng rụt người lại, quay đầu muốn rời đi.
“Lục Lý thị! Nếu bây giờ ngươi dám bước ra khỏi cổng nhà ta một bước, ta con mẹ nó hôm nay sẽ làm thịt ngươi!” Khương Linh trợn mắt nhìn trừng trừng, đám người nhìn thấy dáng vẻ Khương Linh hiện tại cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Nói cũng kỳ quái, Lục lão bà tử từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lúc này hai chân lại như rót đầy chì, không cách nào động đậy.
Khương Linh mang theo hai nữ nhi đến trước mặt Lục lão bà tử, hung tợn nói: “Nói! Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, ta con mẹ nó xé rách miệng ngươi ra luôn.”
Mặc dù Lục lão bà tử sợ hãi nhưng vẫn cứng cổ giả vờ như thể chẳng quan trọng gì: “Khương thị, ngươi trúng gió gì thế hả? Còn nữa, ai cho phép ngươi la lối như vậy, không lớn không nhỏ!”
Khương Linh nghe xong liền giận muốn điên lên, nàng buông tay đang nắm tay Khương Tuế Hòa, nắm chặt nắm đấm, đánh thẳng vào mặt Lục lão bà tử.
“Thế này thì thế nào?”
“Khương thị! Ngươi! Ngươi dừng tay!” Thôn trưởng vẻ mặt nghi ngờ tách đám người ra, vừa vặn nhìn thấy Khương Linh đang vung quyền đánh Lục lão bà tử, thôn trưởng vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Với tình huống hiện tại của hai nữ nhi, Khương Linh làm gì mà còn nghe lọt lời người khác nói, nàng quay đầu nhìn về phía thôn trưởng quát lớn: “Im miệng!”
Thôn trưởng cũng bị tiếng rống này của Khương Linh làm cho sửng sốt, nhưng ông ấy vẫn phản ứng cực nhanh, ra hiệu cho hai nhi tử của mình tách Khương Linh và Lục lão bà tử ra.
“Thả ta ra! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết lão bất tử này!” Khương Linh vừa giãy dụa vừa hét vào mặt Lục Thành Tài.
Lúc Khương gia đang hỗn loạn, rốt cuộc thì Khương Diệu Kiệt cũng gắng sức chạy thật nhanh, dẫn Chu lang trung tới đây.
“Chu lang trung, ngài mau kiểm tra cho hai nữ nhi của ta với! Văn Khê! Văn Khê! Con đừng có làm nương sợ!” Chu lang trung xuất hiện làm giảm bớt cơn tức giận của Khương Linh, lại nhiều hơn mấy phần lo lắng. Khương Linh vội vàng đem Khương Văn Khê nhét vào trong lòng Chu lang trung nói.
“Thế này…Đây là bị ngã ở đâu?” Chu lang trung đặt Khương Văn Khê nằm ở trên giường rồi quay đầu hỏi.
“Ta…” Khương Linh không biết trả lời câu hỏi này của Chu lang trung như thế nào.
“Là…là Lục nãi nãi đẩy Khương Văn Khê.” Một thanh âm non nớt từ trong đám người truyền ra.
Ánh mắt tất cả mọi người đều thuận theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy Triệu Đại Bảo đang đứng trong đám người rụt rè nói.
“Đại Bảo! Con không được nói lung tung!” Nàng dâu Triệu Nhị đang sững sờ, vội vàng che miệng Triệu Đại Bảo, thấp giọng mắng nó.
“Nương! Con không nói lung tung! Con không nói lung tung! Lục nãi nãi thật hung dữ! Vừa nãy con thấy thật mà, Tuế Hòa tỷ bị Lục nãi nãi mắng cho khóc toáng lên, Văn Khê bảo vệ cho Tuế Hòa tỷ, Lục nãi nãi đi tới đẩy Văn Khê ra, Văn Khê bị đập vào góc bàn rồi bất động…” Triệu Đại Bảo tránh thoát khỏi bàn tay của nương mình, tiếp tục nói.
“Mẹ kiếp! Thằng con hoang mày con mẹ nó bớt nói lung tung đi!” Lục lão bà tử vọt vào trong đám người, đưa tay muốn đánh vào mặt Triệu Đại Bảo.
Hai hài tử bộ dáng chật vật, hoàn toàn làm Khương Linh luống cuống, đầu óc trống trơn không biết phải nói gì, chỉ có thể bất lực, giương mắt nhìn đám người xung quanh.
“Lang trung! Nhanh! Nhanh đi mời lang trung tới đây!” Không biết ai trong đám người đột nhiên hô một câu, lúc này Khương Linh mới lấy lại tinh thần, nàng dùng toàn bộ sức lực dùng bờ môi đã phát run hô lên: “Lang trung! Mời lang trung! Diệu Kiệt nhanh đi mời lang trung tới đây!”
Khương Diệu Kiệt nghe xong vội vàng đẩy đám người ra, chạy ra ngoài.
Một tay Khương Linh ôm Khương Văn Khê còn đang hôn mê bất tỉnh, một tay nắm hai cánh tay vẫn còn chảy máu của Khương Tuế Hòa, nhìn lại đám người bằng đôi mắt phẫn hận.
Khi ánh mắt rơi vào trên thân Lục lão bà tử, Lục lão bà tử vội vàng rụt người lại, quay đầu muốn rời đi.
“Lục Lý thị! Nếu bây giờ ngươi dám bước ra khỏi cổng nhà ta một bước, ta con mẹ nó hôm nay sẽ làm thịt ngươi!” Khương Linh trợn mắt nhìn trừng trừng, đám người nhìn thấy dáng vẻ Khương Linh hiện tại cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Nói cũng kỳ quái, Lục lão bà tử từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lúc này hai chân lại như rót đầy chì, không cách nào động đậy.
Khương Linh mang theo hai nữ nhi đến trước mặt Lục lão bà tử, hung tợn nói: “Nói! Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, ta con mẹ nó xé rách miệng ngươi ra luôn.”
Mặc dù Lục lão bà tử sợ hãi nhưng vẫn cứng cổ giả vờ như thể chẳng quan trọng gì: “Khương thị, ngươi trúng gió gì thế hả? Còn nữa, ai cho phép ngươi la lối như vậy, không lớn không nhỏ!”
Khương Linh nghe xong liền giận muốn điên lên, nàng buông tay đang nắm tay Khương Tuế Hòa, nắm chặt nắm đấm, đánh thẳng vào mặt Lục lão bà tử.
“Thế này thì thế nào?”
“Khương thị! Ngươi! Ngươi dừng tay!” Thôn trưởng vẻ mặt nghi ngờ tách đám người ra, vừa vặn nhìn thấy Khương Linh đang vung quyền đánh Lục lão bà tử, thôn trưởng vội vàng lên tiếng ngăn cản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với tình huống hiện tại của hai nữ nhi, Khương Linh làm gì mà còn nghe lọt lời người khác nói, nàng quay đầu nhìn về phía thôn trưởng quát lớn: “Im miệng!”
Thôn trưởng cũng bị tiếng rống này của Khương Linh làm cho sửng sốt, nhưng ông ấy vẫn phản ứng cực nhanh, ra hiệu cho hai nhi tử của mình tách Khương Linh và Lục lão bà tử ra.
“Thả ta ra! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết lão bất tử này!” Khương Linh vừa giãy dụa vừa hét vào mặt Lục Thành Tài.
Lúc Khương gia đang hỗn loạn, rốt cuộc thì Khương Diệu Kiệt cũng gắng sức chạy thật nhanh, dẫn Chu lang trung tới đây.
“Chu lang trung, ngài mau kiểm tra cho hai nữ nhi của ta với! Văn Khê! Văn Khê! Con đừng có làm nương sợ!” Chu lang trung xuất hiện làm giảm bớt cơn tức giận của Khương Linh, lại nhiều hơn mấy phần lo lắng. Khương Linh vội vàng đem Khương Văn Khê nhét vào trong lòng Chu lang trung nói.
“Thế này…Đây là bị ngã ở đâu?” Chu lang trung đặt Khương Văn Khê nằm ở trên giường rồi quay đầu hỏi.
“Ta…” Khương Linh không biết trả lời câu hỏi này của Chu lang trung như thế nào.
“Là…là Lục nãi nãi đẩy Khương Văn Khê.” Một thanh âm non nớt từ trong đám người truyền ra.
Ánh mắt tất cả mọi người đều thuận theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy Triệu Đại Bảo đang đứng trong đám người rụt rè nói.
“Đại Bảo! Con không được nói lung tung!” Nàng dâu Triệu Nhị đang sững sờ, vội vàng che miệng Triệu Đại Bảo, thấp giọng mắng nó.
“Nương! Con không nói lung tung! Con không nói lung tung! Lục nãi nãi thật hung dữ! Vừa nãy con thấy thật mà, Tuế Hòa tỷ bị Lục nãi nãi mắng cho khóc toáng lên, Văn Khê bảo vệ cho Tuế Hòa tỷ, Lục nãi nãi đi tới đẩy Văn Khê ra, Văn Khê bị đập vào góc bàn rồi bất động…” Triệu Đại Bảo tránh thoát khỏi bàn tay của nương mình, tiếp tục nói.
“Mẹ kiếp! Thằng con hoang mày con mẹ nó bớt nói lung tung đi!” Lục lão bà tử vọt vào trong đám người, đưa tay muốn đánh vào mặt Triệu Đại Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro