Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Nguồn Nước 3

2024-09-08 18:01:20

Lời nói của Khương Linh khiến ánh mắt Khương Tuế Hòa sáng lên, nhưng ánh mắt của Khương Tuế Hòa trong nháy mắt lại tối đi, năm nay Khương Tuế Hòa đã chín tuổi, gần như đã qua tuổi tốt nhất để đọc sách.

Mặc dù ở thời đại này nữ nhi cũng có thể đọc sách, nhưng phần lớn những người có thể đọc sách đều là nữ nhi nhà thương gia hoặc quan lại, cô bé chỉ là nữ nhi nhà nông làm sao có thể có suy nghĩ không an phận như vậy.

Có thể thể viết tên của mình cùng với Lục Cẩu Thặng, có thể nhận biết được vài chữ, cô bé đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.

Nghĩ đến đây, Khương Tuế Hòa cắn nhẹ môi, nhìn Khương Linh với ánh mắt lơ đãng nói: "Nương, con không muốn đọc sách, con chỉ là một nữ nhi đọc sách làm cái gì, qua mấy năm nữa phải gả cho người khác rồi!"

Khương Linh làm sao có thể không biết suy nghĩ của Khương Tuế Hòa, trong ký ức lúc trước của nguyên thân, Khương Tuế Hòa luôn có một niềm đam mê học chữ một cách khó hiểu, thậm chí vì muốn học thêm vài chữ, cô bé từng bí mật lấy khẩu phần ăn duy nhất của mình đưa cho Lục Cẩu Thặng, chỉ để cho Lục Cẩu Thặng dạy nàng thêm vài chữ.

Nếu không phải tên khốn kiếp Lục Hữu Nhân kia gây khó dễ, có lẽ Khương Tuế Hòa đã có thể thi được nữ đồng sinh, có thể đến nữ thư viện trên trấn để đọc sách.

Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Linh đột nhiên có một ý tưởng— tạo điều kiện cho Khương Tuế Hòa đi học!

Nàng biết rõ trong nhà muốn nuôi một người đi học cần phải tiêu tốn rất nhiều bạc, nhưng Khương Linh càng hiểu rõ, chôn vùi một hạt giống tốt, sau này cho dù sau này có nhiều bạc hơn cũng không thể bù đắp được sự tiếc nuối này.

Ánh mắt Khương Linh dần dần trở nên kiên định hơn, nàng vỗ vỗ Khương Tuế Hòa bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Con không cần lo lắng chuyện này, con chỉ cần nghe lời mẫu thân là được!" 

"Nhưng... nương..." Ánh mắt Khương Tuế Hòa lóe lên một chút vui mừng, nhưng rất nhanh lại tối sầm lại, cô bé mở miệng, không biết nên nói như thế nào.

"Không có nhưng nhị gì cả, con phải nghe lời nương!" Giọng điệu của Khương Linh đầy ý không gì có thể ngăn cản.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Tuế Hòa cuối cùng cũng siết chặt nắm đấm, nói với giọng hơi nghẹn ngào: "Vâng... Con nghe lời nương!"

"Đứa nhỏ ngốc nghếch, khóc cái gì, mau lau nước mắt đi, đừng để đại ca và muội muội con nhìn thấy lại nghĩ rằng ta đang mắng con!" Khương Linh nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Khương Tuế Hòa.

Sau khi hai mẹ con nói chuyện xong, tâm trạng của cả hai người rất tốt.

Khương Linh vừa mở cửa, liền nhìn thấy Khương Diệu Kiệt cầm một chậu nước bẩn vẩy lên mảnh ruộng trước nhà, ngôi nhà cũ kỹ này từ lâu đã không có người ở, bây giờ đang mùa hạn hán, mảnh ruộng trước nhà bọn họ tất nhiên không trồng bất cứ loại rau gì.

Vùng đất khô cằn lâu rồi chưa từng gặp mưa, ngay lập tức hấp thụ hết nước bẩn.

Khương Linh nhìn chằm chằm cánh đồng đẫm nước, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh.

"Đúng vậy! Chính là nó! Đáng chết, tại sao ta lại ngu ngốc như vậy! Làm sao bây giờ mới nghĩ ra cơ chứ! Nấm đầu khỉ làm sao có thể mọc ở những nơi khô cằn được, nấm thích những nơi tối tăm ẩm ướt nhất, mà nơi mà ta hái nấm đầu khỉ cũng không phải là dạng đất khô hạn gì, mà là đất mang theo chút ẩm ướt, nếu vậy là như vậy, chắc chắn ở gần đó có nguồn nước! Nếu không thì làm sai nấm có thể phát triển được?" Nghĩ đến đây Khương Linh liền đánh đầu mình, nàng kìm lại trái tim đang đập thình thịch của mình, đi về phía cửa lớn.

"Nương, ngài đi làm gì vậy?" Khương Diệu Kiệt nhìn bầu trời đã tối sầm, trong tiềm thức buột miệng thốt ra.

"Âi dô! Khương Diệu Kiệt gọi ta là nương!" Khương Linh vui mừng khôn xiết khi nghe thấy Diệu Liệt nói vậy, nhưng bây giờ vấn đề tìm nguồn nước quan trọng hơn, nàng mỉm cười quay người lại cười với Khương Diệu Kiệt rồi nói: "Nương ra ngoài một chút rồi sẽ quay lại, con chăm sóc hai muội muội nhé!"

Nói rồi, Khương Linh bước nhanh về phía ngọn núi.

Cứ đi như vậy, sự hưng phấn vừa rồi dần dần nhạt đi, Khương Linh liếc nhìn ngọn núi tối đen như mực trước mặt, không hiểu tại sao lại rùng mình một cái, không biết tại sao nàng luôn cảm thấy ngọn núi ban ngày nhìn đâu cũng thấy bình thường, mà lúc này lại giống như một cái miệng khổng lồ không đáy của quái vật, dường như nó có thể nuốt chửng nàng bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Số ký tự: 0