Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Vu Oan Hãm Hại...
2024-09-08 18:01:20
“Nương! Vừa nãy sao ngài không cho con nói?” Sau khi về đến nhà, Lục Hữu Nhân vẻ mặt khó chịu, nói lầm bầm.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể nói cái gì được hả? Ngươi không thấy con hồ ly Khương thị kia đã mê hoặc thôn trưởng đến thần hồn điên đảo rồi sao? Bây giờ ngươi nói có tác dụng gì hả?” Lục lão bà tử đóng cửa lại, thấp giọng mắng một câu.
“Thế nhưng mà…”
“Nương biết, trước kia nương đã nhìn ra được Khương thị kia chính là một con hồ ly, không phải thứ tốt lành gì. Lúc này mới hòa ly với con được bao lâu mà đã bắt đầu có quan hệ không rõ ràng với thôn trưởng rồi. Con cứ yên tâm, nương cho con một chủ ý, nhất định nàng ta sẽ hoàn toàn không thể ở lại Lục gia thôn chúng ta được nữa.”
Khóe miệng Lục lão bà tử hiện lên một nụ cười quỷ dị, nếp nhăn trên mặt hoàn toàn xoắn lại thành một đoàn, chỉ thấy bà tay ngoắc tay với Lục Hữu Nhân và Vương quả phụ, thì thầm một phen.
“Nương! Vẫn là ngài cao minh! Cao, thật sự rất cao! Con đi liền bây giờ!” Lục Hữu Nhân nghe Lục lão bà tử nói xong liên tục giơ ngón tay cái lên, vẻ u ám trên mặt trước đó cũng bay sạch.
“Chú ý đấy! Cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để bị ai nhìn thấy!” Lục lão bà tử vội vàng dặn dò.
Khương Linh ở bên kia cũng đang rảo bước nhanh chóng về đến nhà.
“Nương, vừa nãy con nghe được tiếng chuông vang lên ở đầu thôn, có chuyện gì à?” Khương Tuế Hòa dò hỏi.
“Thôn trưởng bá bá bảo ngày mai chúng ta ra sau núi đào khoai tây.” Nói đến đây, ánh mắt Khương Linh rơi vào trên người Khương Diệu Kiệt, tiếp tục nói thêm: “Diệu Kiệt, buổi tối hôm nay con đi ngủ sớm, giờ Dần ngày mai đi cùng với ta đến đầu thôn, thôn trưởng muốn dẫn tất cả chúng ta cùng đi lên núi đào khoai tây.”
“Nương, chúng con cũng đi nữa!” Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê sau khi nghe được cũng vội vàng lên tiếng.
“Tuế Hòa, Văn Khê, việc này tạm thời không cần đến hai đứa, các con đi lên núi đào một chút rau dại về là được rồi.” Khương Linh đáp lời.
Hai nữ nhi sau khi nghe được mặc dù hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Màn đêm bao phủ Lục gia thôn, rất nhanh từng nhà đã lâm vào mộng đẹp, dường như tất cả muốn để dành sức lực để ngày mai đào khoai tây thật nhiều, giải quyết vấn đề đói khát.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Khương Linh chậm rãi mở mắt, rửa mặt đơn giản một chút rồi dẫn theo Khương Diệu Kiệt đi tới cửa thôn.
Lúc này còn khoảng một khắc nữa là tới giờ Dần, nhưng cửa thôn đã chật kín người.
“Diệu Kiệt, đào khoai tây rất dễ đau tay, con cứ lượng sức mà làm… Ta sẽ không để cho các con bị đói.” Khương Linh dẫn Khương Diệu Kiệt đi tới một góc kín đáo, nhỏ giọng nói.
Khương Diệu Kiệt mím môi không nói gì, chỉ dùng phương thức gật đầu để đáp lại Khương Linh.
“Đi thôi, chúng ta lên núi!”
Khương Linh vừa định căn dặn thêm một lúc nữa, thôn trưởng đã chạy tới trong đám người, thấy ông ta vung tay lên nói với mọi người.
Mọi người nghe thôn trưởng nói xong, tất cả đều nhiệt tình đi về phía chỗ sâu trong núi lớn.
“Các ngươi là người thôn nào? Ai bảo các ngươi tới đây?”
Đội ngũ đi đầu đột nhiên dừng bước, sau đó giọng nói ngạc nhiên của Triệu Nhị Lăng vang lên.
Sau khi tất cả mọi người nghe được lời này đều mang vẻ mặt nghi hoặc đi về phía đầu, nhưng lại không chú ý tới Lục Hữu Nhân lúc này đang mím môi cười trộm.
“Các ngươi là người thôn nào?”
Khương Linh mới vừa đi tới đội ngũ phía trước liền nhìn thấy ở mảnh khoai tây sau núi lúc trước đã có không ít người lạ mặt, những người lạ mặt này hầu như đều là hán tử cao lớn thô kệch, đều mang vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm tất cả mọi người của Lục gia thôn.
“Ngươi còn hỏi ta là người thôn nào à? Núi lớn này là của riêng Lục gia thôn các ngươi sao? Bây giờ phát hiện đồ ăn mà lại muốn độc chiếm, nếu không phải hôm qua người trong thôn chúng ta đến mật báo thì chỉ sợ thật đúng là để các ngươi kiếm hời rồi.” Nam nhân cầm đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn thôn trưởng Lục gia thôn một cái, vẻ mặt bất mãn nói.
“Ngươi lại nói là có người mật báo, các ngươi mới biết được, vậy ta hỏi ngươi một chút, rốt cuộc là người nào mật báo cho ngươi?” Thôn trưởng vẻ mặt nghiêm túc nhìn nam nhân trước mặt nói.
Nam nhân trước mặt liếc mắt nhìn lướt qua đám người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Khương Linh, khóe miệng nam nhân kia nhếch lên, cánh tay chỉ thẳng vào Khương Linh nói: “Chính là nàng ta!”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể nói cái gì được hả? Ngươi không thấy con hồ ly Khương thị kia đã mê hoặc thôn trưởng đến thần hồn điên đảo rồi sao? Bây giờ ngươi nói có tác dụng gì hả?” Lục lão bà tử đóng cửa lại, thấp giọng mắng một câu.
“Thế nhưng mà…”
“Nương biết, trước kia nương đã nhìn ra được Khương thị kia chính là một con hồ ly, không phải thứ tốt lành gì. Lúc này mới hòa ly với con được bao lâu mà đã bắt đầu có quan hệ không rõ ràng với thôn trưởng rồi. Con cứ yên tâm, nương cho con một chủ ý, nhất định nàng ta sẽ hoàn toàn không thể ở lại Lục gia thôn chúng ta được nữa.”
Khóe miệng Lục lão bà tử hiện lên một nụ cười quỷ dị, nếp nhăn trên mặt hoàn toàn xoắn lại thành một đoàn, chỉ thấy bà tay ngoắc tay với Lục Hữu Nhân và Vương quả phụ, thì thầm một phen.
“Nương! Vẫn là ngài cao minh! Cao, thật sự rất cao! Con đi liền bây giờ!” Lục Hữu Nhân nghe Lục lão bà tử nói xong liên tục giơ ngón tay cái lên, vẻ u ám trên mặt trước đó cũng bay sạch.
“Chú ý đấy! Cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để bị ai nhìn thấy!” Lục lão bà tử vội vàng dặn dò.
Khương Linh ở bên kia cũng đang rảo bước nhanh chóng về đến nhà.
“Nương, vừa nãy con nghe được tiếng chuông vang lên ở đầu thôn, có chuyện gì à?” Khương Tuế Hòa dò hỏi.
“Thôn trưởng bá bá bảo ngày mai chúng ta ra sau núi đào khoai tây.” Nói đến đây, ánh mắt Khương Linh rơi vào trên người Khương Diệu Kiệt, tiếp tục nói thêm: “Diệu Kiệt, buổi tối hôm nay con đi ngủ sớm, giờ Dần ngày mai đi cùng với ta đến đầu thôn, thôn trưởng muốn dẫn tất cả chúng ta cùng đi lên núi đào khoai tây.”
“Nương, chúng con cũng đi nữa!” Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê sau khi nghe được cũng vội vàng lên tiếng.
“Tuế Hòa, Văn Khê, việc này tạm thời không cần đến hai đứa, các con đi lên núi đào một chút rau dại về là được rồi.” Khương Linh đáp lời.
Hai nữ nhi sau khi nghe được mặc dù hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Màn đêm bao phủ Lục gia thôn, rất nhanh từng nhà đã lâm vào mộng đẹp, dường như tất cả muốn để dành sức lực để ngày mai đào khoai tây thật nhiều, giải quyết vấn đề đói khát.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Khương Linh chậm rãi mở mắt, rửa mặt đơn giản một chút rồi dẫn theo Khương Diệu Kiệt đi tới cửa thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này còn khoảng một khắc nữa là tới giờ Dần, nhưng cửa thôn đã chật kín người.
“Diệu Kiệt, đào khoai tây rất dễ đau tay, con cứ lượng sức mà làm… Ta sẽ không để cho các con bị đói.” Khương Linh dẫn Khương Diệu Kiệt đi tới một góc kín đáo, nhỏ giọng nói.
Khương Diệu Kiệt mím môi không nói gì, chỉ dùng phương thức gật đầu để đáp lại Khương Linh.
“Đi thôi, chúng ta lên núi!”
Khương Linh vừa định căn dặn thêm một lúc nữa, thôn trưởng đã chạy tới trong đám người, thấy ông ta vung tay lên nói với mọi người.
Mọi người nghe thôn trưởng nói xong, tất cả đều nhiệt tình đi về phía chỗ sâu trong núi lớn.
“Các ngươi là người thôn nào? Ai bảo các ngươi tới đây?”
Đội ngũ đi đầu đột nhiên dừng bước, sau đó giọng nói ngạc nhiên của Triệu Nhị Lăng vang lên.
Sau khi tất cả mọi người nghe được lời này đều mang vẻ mặt nghi hoặc đi về phía đầu, nhưng lại không chú ý tới Lục Hữu Nhân lúc này đang mím môi cười trộm.
“Các ngươi là người thôn nào?”
Khương Linh mới vừa đi tới đội ngũ phía trước liền nhìn thấy ở mảnh khoai tây sau núi lúc trước đã có không ít người lạ mặt, những người lạ mặt này hầu như đều là hán tử cao lớn thô kệch, đều mang vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm tất cả mọi người của Lục gia thôn.
“Ngươi còn hỏi ta là người thôn nào à? Núi lớn này là của riêng Lục gia thôn các ngươi sao? Bây giờ phát hiện đồ ăn mà lại muốn độc chiếm, nếu không phải hôm qua người trong thôn chúng ta đến mật báo thì chỉ sợ thật đúng là để các ngươi kiếm hời rồi.” Nam nhân cầm đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn thôn trưởng Lục gia thôn một cái, vẻ mặt bất mãn nói.
“Ngươi lại nói là có người mật báo, các ngươi mới biết được, vậy ta hỏi ngươi một chút, rốt cuộc là người nào mật báo cho ngươi?” Thôn trưởng vẻ mặt nghiêm túc nhìn nam nhân trước mặt nói.
Nam nhân trước mặt liếc mắt nhìn lướt qua đám người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Khương Linh, khóe miệng nam nhân kia nhếch lên, cánh tay chỉ thẳng vào Khương Linh nói: “Chính là nàng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro