Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn
Chương 63
Tô Hương Lan Sắc
2024-02-29 00:40:49
Beta: Rya
Phó hiệu trưởng cũng cảm thấy gà cung bảo vô cùng ngon, nhưng sau khi ăn thêm vài miếng chung quy vẫn nhớ tới bên cạnh còn có khách, đang định vừa ăn vừa nói chuyện vài câu với họ, kết quả phát hiện họ đã sớm vùi đầu ăn rồi.
Thấy họ ăn ngon như vậy, rõ ràng sẽ không muốn bị quấy rầy, ông ấy dứt khoát cũng cúi đầu tiếp tục ăn.
Thế là tiếp theo ba người trên bàn đều không nói chuyện nữa, mà toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc ăn cơm.
Không chỉ cơm phủ trong tay họ ngon, phần thịt xào cọng tỏi gọi riêng đặt giữa bàn cũng vừa miệng.
Cọng tỏi giòn thấm vị, mang theo hương thịt ngào ngạt, sợi thịt tươi mềm ngon ngọt, nhuốm lên cái thanh giòn của cọng tỏi, ai ăn vào có thể không thích được. Mới đầu họ còn hơi rụt rè, thi thoảng mới gắp một đũa thịt xào cọng tỏi, khi cọng tỏi và thịt trong bát dần vơi đi, tốc độ hạ đũa của họ ngày càng dồn dập.
Khi thấy đáy bát chỉ còn lại vài cọng tỏi cuối cùng, Trương Dự nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng gắp vào trong bát mình.
Đạo diễn Vương vốn định gắp nhưng không giành lại anh ta giơ đũa lên chỉ vào anh ta: “Cậu đó cậu.”
Phó hiệu trưởng là chủ nhà, cho dù cảm thấy thịt xào cọng tỏi ngon cũng không giành với họ, ngược lại hỏi: “Có muốn gọi thêm một phần nữa không?”
Thức ăn trong nhà ăn cũng không đắt, bữa ăn này vừa tiết kiệm tiền vừa bớt việc so với ra ngoài chiêu đãi bọn họ.
“Không cần, đủ ăn rồi, đừng lãng phí.”
Ăn xong cơm phủ trong bát là no, đạo diễn Vương nghĩ ngợi cảm thấy không cần lãng phí, sau này thời gian ở trường còn dài.
Phó hiệu trưởng lại nói vài câu khách sáo, cho tới khi xác định thật sự không cần thêm thức ăn mới không nói gì nữa.
Đợi khi họ ăn cơm xong, nhiệt độ canh bên tay vừa hay phù hợp.
“Ngon.”
Canh trông trong suốt vào miệng lại rất thanh, cho dù không có cảm giác phong phú như canh gà mà Trương Dự uống ở bệnh viện khi đó, hương vị cũng rất ngon.
Canh này là dùng xương đùi gà lóc từ gà cung bảo ra, bên trong kết hợp với chút rau xanh giòn, màu canh trong, uống vào ngon ngọt.
Đạo diễn Vương cũng cảm thấy canh rất ngon, bưng bát uống không ngừng.
“Dạo này tiểu Lâm không làm cá, trước đây canh cá viên do cô ấy nấu cũng cực kỳ ngon, cá viên bên trong đều là cô ấy làm thủ công, ăn vào trắng mềm dai mảnh.”
Phó hiệu trưởng vừa uống canh vừa khen canh cá viên với họ, khiến hai người hơi thèm cá viên.
Bữa cơm này có thể nói là cả chủ và khách đều tận hứng, đồng thời, đạo diễn Vương cũng coi như hiểu vì sao Trương Dự sẽ vì một bát canh gà mà nhớ mãi không quên tài nghệ nấu ăn của Lâm Sở Trì.
Tuy “ngày hè” là phim vườn trường, nhưng phần lớn khán giả của nó đều là người trẻ, đạo diễn Vương tự nhận vẫn khá hiểu đối với người trẻ đương thời, biết thời này không gì nhiều, chỉ có ăn hàng là nhiều nhất, cho nên trong phim mang theo nguyên tố mỹ thực.
Là một đạo diễn theo đuổi sự hoàn mỹ, đạo diễn Vương cảm thấy với tài nghệ của Lâm Sở Trì, chỉ cần cô đồng ý, nhân vật cô chủ phòng ăn kia chắc chắn thuộc về cô.
Nếu nói trước đây ông ấy chỉ là nể mặt Trương Dự, đối với việc cuối cùng Lâm Sở Trì có tham gia diễn hay không không quan tâm mấy, vậy thì bây giờ ông ấy lại hơi lo lắng.
Trương Dự nghe thấy nỗi lo của ông ấy, lên tiếng nói: “Đây cũng không phải là chuyện xấu gì, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý.”
“Hi vọng vậy, bây giờ tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp.” Đạo diễn Vương nghĩ tới bữa cơm mới ăn, không chỉ hương vị ngon, vẻ ngoài cũng rất mê người, cảm thấy rất phù hợp lên hình.
Bản thân nhân vật chủ phòng ăn kia cũng không cần kỹ năng diễn xuất lợi hại bao nhiêu, có tay nghề nấu nướng giỏi đi kèm, phương diện khác đạo diễn Vương cảm thấy đều có thể cơi nới một chút.
Lúc nhà ăn đóng cửa, Phùng Ngọc Ngọc hưng phấn chạy xuống lầu chia sẻ tin tức mới nhất mà mình nghe được với Lâm Sở Trì.
“Thất Thất tôi nói cô nghe, lúc cơm tối có đạo diễn ở chỗ cô xếp hàng ăn cơm, tôi nghe ông ấy nói với sinh viên xếp hàng, thật sự sẽ quay phim truyền hình ở trường học.”
Biết cô ấy hưng phấn như thế, Lâm Sở Trì đợi cô ấy nói xong mới nói cho cô ấy biết mình đã biết.
Phùng Ngọc Ngọc còn tưởng cô nghe được các sinh viên bàn tán ở trong cửa sổ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói hai câu với cô về chủ đề này rồi mới nhớ ra: “Phải rồi, trước đây phó hiệu trưởng tìm cô có việc gì vậy?”
Lâm Sở Trì cũng không che giấu, nói lại chuyện xảy ra ở văn phòng phó hiệu trưởng.
Cô không cố ý hạ thấp giọng, cha mẹ Lâm rớt lại phía sau vài bước nghe thấy cô nói có đạo diễn mời cô quay phim, lập tức nhanh chân đi tới bên cạnh cô: “Sao lại tìm con quay phim, không phải là lừa đảo chứ?”
“Phó hiệu trưởng giới thiệu, chắc không phải lừa đảo đâu.” Lâm Sở Trì thấy phản ứng đầu tiên của cha mẹ là nghi ngờ là lừa đảo, cảm thấy họ rất có ý thức đề phòng lừa gạt.
Phùng Ngọc Ngọc cũng nói theo: “Chú, dì, buổi chiều cháu từng thấy đạo diễn đó, hình như là một đạo diễn rất nổi tiếng, chắc không phải lừa đảo.”
Cô ấy nói xong, dùng điện thoại tìm kiếm, giới thiệu phim và nhân vật tìm được cho họ xem.
“Không phải lừa đảo thì tốt, chỉ là sao ông ấy lại tìm Lâm Lâm quay phim?” Cha Lâm hơi khó hiểu.
Mẹ Lâm lại rất hiểu: “Chắc chắn là vì cục cưng chúng ta xinh đẹp.”
Lâm Sở Trì thấy bà gọi mình là “cục cưng” ngay trước mặt Phùng Ngọc Ngọc lại còn khen mình xinh đẹp, cô hơi ngại giải thích: “Đạo diễn nói là bởi vì nữ phụ đó.”
Biết nhân vật đó chỉ cần cô diễn ra bản sắc là được, hơn nữa địa điểm quay phim ở trong trường, Phùng Ngọc Ngọc cảm thấy rất tốt, lập tức hỏi cô có đồng ý không.
“Tôi nói với họ muốn suy nghĩ một chút.” Lâm Sở Trì nói xong, nhìn sang cha mẹ: “Cha mẹ, mọi người thấy sao?”
Nếu đến một số nơi xa xôi quay phim thì có thể mẹ Lâm còn sẽ khuyên vài câu, biết địa điểm quay phim nằm trong trường, hơn nữa nhân vật mà con gái phải diễn là cô chủ phòng ăn, cũng không có cảnh quay lung tung gì, bà không bài xích lắm.
“Xem bản thân con, con muốn quay thì quay.”
Sau khi mẹ Lâm bày tỏ thái độ, cha Lâm thì nghiêm túc hỏi: “Lâm Lâm con muốn làm diễn viên không?”
Ông biết con gái làm việc ở nhà ăn thuần túy là vì lúc đầu vợ chồng họ đều đang nhập viện, cửa sổ trong nhà không ai quản, dĩ nhiên sẽ nghĩ liệu cô có kế hoạch khác nào cho tương lai không.
Nhưng nói thật, có thể đã nhìn thấy không ít tin tức tiêu cực trong giới giải trí ở trên mạng, cha Lâm không muốn để con gái bước vào giới đó lắm.
Lâm Sở Trì trực tiếp lắc đầu bày tỏ không hề.
Thấy cô không có suy nghĩ tiến vào giới giải trí, trong lòng cha Lâm thở phào một hơi, đối với bộ phim quay trong trường hiện tại, suy nghĩ cũng giống như mẹ Lâm, cảm thấy cô không muốn quay thì không quay, nếu có hứng thú muốn quay cũng có thể thử xem sao.
“Tôi cảm thấy Thất Thất cô có thể thử, dù sao thì hiếm khi có cơ hội có thể trải nghiệm cuộc sống khác, hơn nữa đoán chừng còn có thể kiếm được không ít tiền.” Phùng Ngọc Ngọc nghĩ ngợi liền thấy thú vị.
“Nhưng tôi không có kinh nghiệm, lỡ như diễn không tốt thì phải làm sao?” Lâm Sở Trì nói như vậy hiển nhiên vẫn có chút xíu hứng thú đối với lời mời này.
“Nếu đạo diễn đã dám mời cô, chứng tỏ chắc chắn trong lòng họ có tính toán, tôi cảm thấy cô lo lắng nhiều quá rồi.”
Thấy cha mẹ Lâm đều nói tùy cô lựa chọn, Phùng Ngọc Ngọc thì cảm thấy có thể thử, Lâm Sở Trì quyết định sẽ suy nghĩ kỹ.
Bọn họ nói xong đề tài này thì đã tới nơi.
“Xấu Xa, tới ăn cơm.” Phùng Ngọc Ngọc vừa tích cực phụ bỏ thức ăn cho mèo vừa gọi.
Thực ra không cần cô ấy gọi, Xấu Xa đã sớm chạy tới trước mặt Lâm Sở Trì xoay vòng bên chân cô khi nhìn thấy họ tới.
Ngoài trừ thân thiết với cô một chút, Xấu Xa đối với người khác đều là hung dữ như nhau, nhưng Phùng Ngọc Ngọc lại thích dáng vẻ này của nó, càng bị nó khè cô ấy càng muốn tiếp cận nó.
“Nào Xấu Xa, ăn thịt khô.”
Đối với thịt khô do cô ấy đút tới, Xấu Xa sẽ không từ chối, giống như các sinh viên khác cho nó ăn khi trước, nó đều không từ chối ai, nếu không cũng sẽ không nuôi mình tròn trịa như thế, nhưng một khi Phùng Ngọc Ngọc muốn sờ nó, bị khè cũng coi như là khách sáo, thậm chí còn có thể bị nó cào một cái.
“Cô đừng nghịch, cẩn thận nó thật sự cào cô đó.” Lâm Sở Trì thấy cô ấy luôn muốn sờ Xấu Xa, cảm thấy gan cô ấy cũng lớn thật.
Dù sao cũng là mèo nuôi thả, nếu cào nghiêm trọng chắc chắn phải đi tiêm.
Mèo quýt vàng tròn trịa đang cúi đầu cắn thịt khô, cái đầu tròn đó còn có thân thể tròn múp trông rất dễ sờ.
Phùng Ngọc Ngọc thu tay muốn sờ lại nói: “Đừng trách tôi, ai bảo nó trông dễ sờ chứ.”
Lâm Sở Trì nghe vậy, trực tiếp ôn con mèo vàng tính tình khá ôn thuận bên cạnh đặt vào trong lòng cô ấy để cô ấy sờ.
Sau khi cho mèo ăn xong về nhà, cha mẹ Lâm hỏi lại Lâm Sở Trì rốt cuộc có suy nghĩ gì về việc quay phim.
“Nếu con muốn quay cha mẹ có buồn không?”
“Chuyện này có gì buồn, bao nhiêu người muốn lên tivi còn không được, con muốn quay thì quay, mẹ và cha con đều ủng hộ con.”
“Nhưng nếu con đi quay phim…”
Cô còn chưa nói xong, biết cô muốn nói gì, cha Lâm nói thẳng: “Không sao, trong nhà bếp cha với mẹ con lo được.”
Trước đây hai vợ chồng đã làm nhiều năm như thế, dĩ nhiên không có chuyện không làm xuể, còn tay nghề của họ không tốt bằng con gái, trước khi con gái tới họ cũng buôn bán được, bây giờ theo con gái học lâu như thế, tay nghề còn tốt hơn trước kia, không tới mức không buôn bán được.
Trên thực tế, cho dù không có chuyện quay phim, cha Lâm cũng không định để con gái phụ ở nhà ăn mãi.
Dù sao thì nếu thật sự nói ra, làm việc trong nhà ăn rất mệt, làm từ sáng tới tối, một năm cũng chỉ có thể thả lỏng hơn vào nghỉ hè nghỉ đông. Con gái vất vả học xong đại học, cha Lâm không muốn cô giống như mình, còn tiếp tục làm việc ở nhà ăn.
Sở dĩ ông không lập tức nhắc tới chủ yếu là nhìn thấy con gái làm việc ở nhà ăn rất vui, cộng thêm các sinh viên trong trường hòa hợp, nên ông nghĩ không vội. Bây giờ nghĩ lại, ông cảm thấy có cơ hội quay phim này không tồi, để con gái thử đi trải nghiệm cuộc sống khác một chút, cũng để các sinh viên thích ứng việc nhà ăn không có cô.
Lâm Sở Trì không biết hóa ra trong lòng cha Lâm còn nghĩ nhiều như thế, thấy họ đều ủng hộ mình, cuối cùng cũng nghĩ xong.
Cô thực sự hơi hứng thú với chuyện chưa từng trải nghiệm như quay phim này, đương nhiên, chủ yếu cũng là giống như Phùng Ngọc Ngọc nói, cơ hội này quả thật rất hiếm có. Dù sao thì bình thường cho dù có trải nghiệm quay phim, sao có thể vừa hay nằm trong phạm vi sinh hoạt của cô.
Sau khi được đáp án khẳng định, đạo diễn Vương bọn họ rất vui, lập tức bắt đầu dẫn đoàn phim vào trường bắt đầu sắp xếp các công việc.
Trường học đã sớm họp mấy lần về chuyện này, các phụ đạo viên cũng mở họp lớp dặn dò các sinh viên, các sinh viên hưng phấn thì hưng phấn, nhưng họ vẫn nhớ những điểm phụ đạo viên dặn dò cần chú ý.
Vốn dĩ các sinh viên thực sự rất vui, cảm thấy có thể mở mang tầm mắt, đợi sau khi phim chiếu ra còn có thể nhìn thấy trường của mình trên tivi, nói ra rất hãnh diện.
Nhưng sau khi tin tức Lâm Sở Trì tham gia quay phim truyền ra, họ lập tức có cảm giác sấm sét giữa trời quang.
Không phải chứ, tin tức xác thực chưa?
Bao chuẩn, phó hiệu trưởng là thân thích của tôi, tôi nghe ông ấy nói.
Đỉnh, lầu trên cậu học chuyên ngành nào, thế mà lại là thân thích với phó hiệu trưởng.
Nếu Thất Thất đi quay phim, vậy chúng ta còn có cơm ăn không?
Cậu nói nhảm à, Thất Thất cũng không biết thuật phân thân, lẽ nào còn có thể vừa quay phim vừa nấu ăn.
Đệch, vốn dĩ nghe nói đoàn phim tới trường chúng ta quay phim tôi rất vui, nhưng tại sao họ lại nhìn trúng Thất Thất chứ.
Tôi nghi ngờ chắc chắn là vì đạo diễn là người sành ăn, nhìn trúng Thất Thất nấu cơm ngon.
Tôi cảm thấy cậu nghi ngờ đúng, tôi nhớ hai ngày trước đạo diễn đó từng ăn cơm ở cửa sổ số 7.
Quá đáng quá, bây giờ tôi không muốn để họ tới trường quay phim nữa, trường bên cạnh không tồi, bảo họ sang bên cạnh quay đi.
Ài, chúng ta muốn hay không cũng vô dụng, chi bằng nhân lúc Thất Thất chưa vào đoàn có thể ăn thêm vài bữa.
Sau khi trong diễn đàn trường truyền ra tin tức, về cơ bản các sinh viên đều biết, thế là ngày hôm sau khi tới nhà ăn, rất nhiều người đều bày ra bộ dạng khóc lóc.
“Thất Thất, có phải chị sắp bỏ bọn em đi quay phim không?”
“Thất Thất, không có cơm chị nấu em sống thế nào đây?”
“Hu hu hu, Thất Thất, khi nào chị đi, em luyến tiếc chị.”
Lâm Sở Trì bị họ chọc cho dở khóc dở cười, chỉ có thể an ủi nói: “Chị ở trong trường, cũng không phải đi xa, chỉ cần có thời gian chị vẫn sẽ quay lại nhà ăn nấu cơm.”
Sau khi cô đồng ý tham gia đã nhận được kịch bản, vai diễn của nhân vật của cô không tính là nhiều lắm, cộng thêm trường quay ở ngay trong trường, cô cảm thấy lúc không có vai có lẽ không ảnh hưởng cô quay về nhà ăn nấu cơm.
Các sinh viên lại không được lời này của cô an ủi, dù sao thì bình thường ngày nào cô cũng kinh doanh cũng chưa chắc có thể ăn được cơm cô nấu mỗi bữa, sau khi cô đi quay phim, nghĩ cũng biết càng khó ăn cơm cô nấu.
Thấy họ vẫn giữ bộ dạng thương tâm đó, Lâm Sở Trì chỉ có thể nói: “Được rồi được rồi, ngày mai chị nấu gà kho hạt dẻ cho các em, như thế nào?”
Gà kho hạt dẻ là món ăn vô cùng hợp khẩu vị, nghe cô nói vậy, rất nhiều sinh viên lập tức sáng mắt lên.
“Thật sao?”
“Gà kho hạt dẻ ngon, em thích ăn gà kho hạt dẻ nhất.”
“Em cũng thích ăn, có thể nấu ngay hôm nay không?”
Lâm Sở Trì thấy cuối cùng cũng an ủi được họ, cười nói: “Hôm nay không chuẩn bị hạt dẻ, đợi ngày mai đi, ngày mai sẽ có ăn.”
Các sinh viên vốn là tới khóc lóc kể lể, không có ý muốn ngăn cản cô đi quay phim, biết ngày mai có đồ ngon liền không náo với cô nữa.
Lâm Sở Trì luôn nói được làm được, ngày hôm sau quả nhiên nấu gà kho hạt dẻ cho họ.
Món ăn này sau cùng phải hầm, bởi vì khi hầm giữ hạt dẻ hoàn chỉnh, hạt dẻ nấu xong có thể rang một lúc trong chảo, như vậy đợi lát nữa khi ra lò sẽ ăn được hạt dẻ hoàn chỉnh, mà không phải bã hạt dẻ, đồng thời cũng có thể khiến khẩu cảm của hạt dẻ tốt hơn.
Lúc rang hạt dẻ, mùi thơm tỏa ra vô cùng mê người, các sinh viên chỉ ngửi mùi này liền càng mong đợi có thể ăn được gà kho hạt dẻ ngay.
Hạt dẻ xử lý xong múc ra chuẩn bị dùng, trực tiếp dùng dầu mới rang hạt dẻ trong chảo khử thơm hành gừng tỏi.
Lâm Sở Trì dùng dao vô cùng tốt, gà cô chặt ra không chỉ có hình trạng xinh đẹp, trên mỗi miếng đều có da gà, đồng thời vết cắt cũng rất lưu loát, như vậy miếng gà nấu ra ăn vào mới không dễ mang theo bã xương.
Xương gà cứng, nếu lúc chặt khúc không để ý, gà nấu ra sẽ có rất nhiều bã xương nhỏ, ăn vào rất ảnh hưởng cảm giác.
Sau khi gà xào trong chảo tỏa ra mùi thơm là có thể lần lượt bỏ gia vị và hạt dẻ vào, rồi đậy nắp lại chầm chậm hầm một lúc.
Món ăn còn chưa ra lò, mùi thơm do hạt dẻ và thịt gà hòa quyện sản sinh ra đã dần bay ra.
Cho dù đã ăn đồ ăn cô nấu lâu như thế, nhưng mỗi lần ngửi được mùi thơm tỏa ra khi cô nấu ăn, các sinh viên vẫn cảm thấy ngon từ tận đáy lòng.
“Đói quá.” Người vốn còn có thể đợi được ngửi được mùi thơm này, bụng lại bắt đầu kêu ọc ọc.
“Nghĩ sắp sửa không thể ăn được món ăn ngon như vậy liền cảm thấy khó chịu.”
“Haiz, cảnh trong trường chúng ta cũng chỉ như vậy, sao cứ muốn quay phim ở đây.”
“Đúng đó.”
Trước đây sinh viên còn cảm thấy đạo diễn lựa chọn trường họ là người rất có mắt nhìn, lúc này lại đổi cách nói.
“Khó khăn lắm mới có món mới ăn, các cậu đừng nhắc chuyện mất hứng vào hôm nay.”
Đội ngũ đằng sau, Phùng Ngọc Ngọc sớm biết hôm nay có gà kho hạt dẻ ăn cũng gia nhập vào.
Có sinh viên chú ý tới cô ấy, lập tức hỏi: “Chị chủ, không phải chị cũng đi quay phim đó chứ.”
“Nếu có cơ hội thì chị cũng muốn trải nghiệm một chút, đáng tiếc không ai tìm chị.” Phùng Ngọc Ngọc thuận miệng nói.
“Cũng may cũng may, như vậy Thất Thất không ở đây, tốt xấu còn có gà rán ăn.”
“Ở trước mặt chị nói như vậy, có phải hơi gợi đòn không?” Phùng Ngọc Ngọc giả vờ tức giận nói.
“Chị chủ đừng hiểu lầm, em đang khen chị đó.”
“Vậy chị thật sự cảm ơn em ha.”
Phùng Ngọc Ngọc vốn không phải người nhỏ nhen, cộng thêm ở phương diện nào đó mà nói, xếp cô ấy ở phía sau Lâm Sở Trì, quả thật thật sự khen cô ấy, dĩ nhiên cô ấy sẽ không có chuyện không vui.
Nói đùa vài câu với các sinh viên, cô ấy còn chủ động nói: “Hoan nghênh các em tới chỗ chị ăn gà rán.”
Trong lúc họ tán gẫu, cuối cùng gà kho hạt dẻ cũng ra lò, nắp được mở ra, vị tươi thơm ngọt của hạt dẻ lập tức bay ra.
Gà kho hạt dẻ do Lâm Sở Trì nấu có màu sắc không đậm, miếng gà mang màu tương kết hợp với hạt dẻ màu vàng nhạt, khiến người ta rục rịch muốn ăn.
Sau khi thức ăn ra lò, các sinh viên ngửi mùi hương mê người đều vô thức chen tới trước, khiến người đằng trước đều hô lên: “Đừng chen, chen nữa sẽ đẩy tôi vào trong cửa sổ mất.”
Nói xong cậu ta vội vàng quẹt thẻ lấy cơm, lấy được cơm thì vội vàng lách người đi.
Gà kho hạt dẻ đủ hương đủ sắc phủ lên cơm óng ánh, hương thơm tỏa ra tứ phía, khiến cậu ta còn chưa đặt mông ngồi xuống đã cầm đũa ăn trước.
Có lẽ món ăn khác còn mê người hơn, nhưng món gà kho hạt dẻ này, mùi thơm của hạt dẻ nhuộm lên vị gà lại càng hấp dẫn người ta.
Cậu ta gắp miếng hạt dẻ cho vào trong miệng trước, vào miệng nếm được vị tươi mặn của nước bên ngoài hạt dẻ, cắn xuống, mùi thơm đặc hữu của hạt dẻ bung ra khắp khoang miệng, loại tư vị vừa thơm vừa mềm dẻo còn hút đầy nước gà quả thật càng ăn càng ngon.
“Hạt dẻ này quá ngon.” Còn chưa nuốt hết hạt dẻ cậu ta đã không nhịn được lên tiếng cảm thán.
Bản thân hạt dẻ mang theo vị ngọt nhẹ, nhưng sự thơm ngọt của nó và cái tươi mặn của thịt gà lại không xung đột, kết hợp lại ngược lại càng thêm ngon.
Cậu ta ăn liên tiếp hai quả hạt dẻ mới bắt đầu ăn thịt gà, cắn vào một miếng, chỉ cảm thấy chất thịt vừa mềm vừa thấm, trong lúc nhai vị gà nồng đậm, đồng thời còn mang theo hương thơm của hạt dẻ.
Hạt dẻ thơm ngọt, thịt gà tươi mềm, ăn vào khiến người ta không dừng lại được, cậu ta phun xương gà đã gặm sạch sẽ ra, lúc này mới ăn miếng cơm.
Cơm chan nước sốt lên hơi bóng dầu, ăn vào cực kỳ thơm ngọt.
Chỉ trong một lúc, nhà ăn ngày càng nhiều người ăn được cơm phủ gà kho hạt dẻ mới ra hôm nay.
Gà kho hạt dẻ
“Đây mới là loại gà kho hạt dẻ mà tôi muốn ăn, quả thật là mỹ vị nhân gian.”
Bản thân Phùng Ngọc Ngọc rất thích món ăn này, lấy cơm xong vừa ăn xong miếng đầu tiên, trên mặt liền lộ ra biểu cảm hạnh phúc.
Gà kho hạt dẻ trước mặt ngon bao nhiêu liền khiến cô ấy muốn bóc phốt số gà kho hạt dẻ mà cô ấy từng ăn bấy nhiêu.
Là món ăn cô ấy thích, bình thường chỉ cần có cơ hội cô ấy sẽ gọi món này, nhưng rõ ràng cũng không phải cực kỳ khó nấu, cô ấy lại bị hố không ít.
Ở những quán cô ấy từng ăn, có quán nói là gà kho hạt dẻ, kết quả đưa lên lại là dùng bột cà ri hầm ra, khẩu vị nặng của bột cà ri hoàn toàn che phủ mùi vị của bản thân hạt dẻ, nói thật, hễ biết rõ điểm này cô ấy đều sẽ không gọi.
Còn có những quán không dùng bột cà ri, nhưng hoặc là thịt gà nấu khá xơ hoặc khẩu cảm của hạt dẻ không ngon, hoặc là điều vị thiếu sót, dù sao thì so ra, vẫn là phần gà kho hạt dẻ hôm nay khiến cô ấy hoàn toàn không bới móc được chút lỗi nào.
Nói thật, cô ấy rất thích ăn thịt gà, nhưng món ăn này cô ấy lại thích ăn hạt dẻ hơn, hạt dẻ thơm mềm hút đầy nước gà, ngon tới mức không thể bỏ sót.
Phùng ngọc Ngọc ăn liền mấy miếng cơm với hạt dẻ, ngon tới mức mắt cũng cong lên, sau đó mới gắp một miếng gà lên.
Cắn một miếng xuống, phát hiện thịt gà cũng ngon hơn mình tưởng tượng, bỗng nhiên cô ấy có chút muốn học tay nghề của Lâm Sở Trì.
Ngon quá đi mất, sao lại có gà kho hạt dẻ hoàn hảo như vậy.
Phùng Ngọc Ngọc lầm bầm trong lòng, nhưng nghĩ tới chỉ học gà rán cũng tốn nhiều tâm lực của cô ấy như thế, cô ấy tự biết không có thiên phú gì về bếp núc liền từ bỏ ý nghĩ muốn bái sư học nghệ.
Với món gà kho hạt dẻ ngon như vậy, tôi nhất định phải làm bạn tốt cả đời với Thất Thất.
Cô ấy đang ăn gà kho hạt dẻ thơm ngọt vừa miệng, âm thầm thề thốt trong lòng.
Lúc Cố Hoài Dục vào nhà ăn liền ngửi được mùi thơm xộc vào mũi, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Đợi khi anh tới cửa sổ số 7, đội ngũ đã xếp thành rồng dài, sinh viên xếp trước mặt anh đều đang nói “đói quá”, “thèm quá” kiểu vậy.
Vốn dĩ Cố Hoài Dục cảm thấy cũng ổn, ngửi được mùi thơm của gà kho hạt dẻ lại nghe họ rên rỉ, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi đói.
May mà bây giờ trong bếp còn có cha mẹ Lâm phụ, cộng thêm Lâm Sở Trì có thể đồng thời nấu vài nồi, nếu không thật sự không thỏa mãn được nhiều sinh viên gào khóc đòi ăn như thế.
Khi đội ngũ lần lượt dịch chuyển lên, cuối cùng Cố Hoài Dục cũng xếp trước nhất.
“Cậu tới rồi à.” Mẹ Lâm trí nhớ tốt, nâng mắt liền nhận ra anh, lập tức nhiệt tình hỏi anh muốn ăn gì.
Cố Hoài Dục lễ phép chào bà, sau đó quẹt thẻ gọi gà kho hạt dẻ.
Vốn dĩ mẹ Lâm múc cơm không thích run tay, gặp phải bạn của con gái càng hào phóng, trực tiếp phủ đầy một đống gà kho hạt dẻ lên cơm cho anh.
“Cảm ơn dì.”
“Không khách sáo, không đủ ăn thì tới thêm tiếp.” Mẹ Lâm nói xong lại đặt canh đã múc xong lên khay của anh.
Đợi Cố Hoài Dục cảm ơn lần nữa rồi bưng khay rời đi, mẹ Lâm đổi cha Lâm tới múc cơm, mình chạy tới bên cạnh con gái nói cho cô biết tin này.
Phó hiệu trưởng cũng cảm thấy gà cung bảo vô cùng ngon, nhưng sau khi ăn thêm vài miếng chung quy vẫn nhớ tới bên cạnh còn có khách, đang định vừa ăn vừa nói chuyện vài câu với họ, kết quả phát hiện họ đã sớm vùi đầu ăn rồi.
Thấy họ ăn ngon như vậy, rõ ràng sẽ không muốn bị quấy rầy, ông ấy dứt khoát cũng cúi đầu tiếp tục ăn.
Thế là tiếp theo ba người trên bàn đều không nói chuyện nữa, mà toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc ăn cơm.
Không chỉ cơm phủ trong tay họ ngon, phần thịt xào cọng tỏi gọi riêng đặt giữa bàn cũng vừa miệng.
Cọng tỏi giòn thấm vị, mang theo hương thịt ngào ngạt, sợi thịt tươi mềm ngon ngọt, nhuốm lên cái thanh giòn của cọng tỏi, ai ăn vào có thể không thích được. Mới đầu họ còn hơi rụt rè, thi thoảng mới gắp một đũa thịt xào cọng tỏi, khi cọng tỏi và thịt trong bát dần vơi đi, tốc độ hạ đũa của họ ngày càng dồn dập.
Khi thấy đáy bát chỉ còn lại vài cọng tỏi cuối cùng, Trương Dự nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng gắp vào trong bát mình.
Đạo diễn Vương vốn định gắp nhưng không giành lại anh ta giơ đũa lên chỉ vào anh ta: “Cậu đó cậu.”
Phó hiệu trưởng là chủ nhà, cho dù cảm thấy thịt xào cọng tỏi ngon cũng không giành với họ, ngược lại hỏi: “Có muốn gọi thêm một phần nữa không?”
Thức ăn trong nhà ăn cũng không đắt, bữa ăn này vừa tiết kiệm tiền vừa bớt việc so với ra ngoài chiêu đãi bọn họ.
“Không cần, đủ ăn rồi, đừng lãng phí.”
Ăn xong cơm phủ trong bát là no, đạo diễn Vương nghĩ ngợi cảm thấy không cần lãng phí, sau này thời gian ở trường còn dài.
Phó hiệu trưởng lại nói vài câu khách sáo, cho tới khi xác định thật sự không cần thêm thức ăn mới không nói gì nữa.
Đợi khi họ ăn cơm xong, nhiệt độ canh bên tay vừa hay phù hợp.
“Ngon.”
Canh trông trong suốt vào miệng lại rất thanh, cho dù không có cảm giác phong phú như canh gà mà Trương Dự uống ở bệnh viện khi đó, hương vị cũng rất ngon.
Canh này là dùng xương đùi gà lóc từ gà cung bảo ra, bên trong kết hợp với chút rau xanh giòn, màu canh trong, uống vào ngon ngọt.
Đạo diễn Vương cũng cảm thấy canh rất ngon, bưng bát uống không ngừng.
“Dạo này tiểu Lâm không làm cá, trước đây canh cá viên do cô ấy nấu cũng cực kỳ ngon, cá viên bên trong đều là cô ấy làm thủ công, ăn vào trắng mềm dai mảnh.”
Phó hiệu trưởng vừa uống canh vừa khen canh cá viên với họ, khiến hai người hơi thèm cá viên.
Bữa cơm này có thể nói là cả chủ và khách đều tận hứng, đồng thời, đạo diễn Vương cũng coi như hiểu vì sao Trương Dự sẽ vì một bát canh gà mà nhớ mãi không quên tài nghệ nấu ăn của Lâm Sở Trì.
Tuy “ngày hè” là phim vườn trường, nhưng phần lớn khán giả của nó đều là người trẻ, đạo diễn Vương tự nhận vẫn khá hiểu đối với người trẻ đương thời, biết thời này không gì nhiều, chỉ có ăn hàng là nhiều nhất, cho nên trong phim mang theo nguyên tố mỹ thực.
Là một đạo diễn theo đuổi sự hoàn mỹ, đạo diễn Vương cảm thấy với tài nghệ của Lâm Sở Trì, chỉ cần cô đồng ý, nhân vật cô chủ phòng ăn kia chắc chắn thuộc về cô.
Nếu nói trước đây ông ấy chỉ là nể mặt Trương Dự, đối với việc cuối cùng Lâm Sở Trì có tham gia diễn hay không không quan tâm mấy, vậy thì bây giờ ông ấy lại hơi lo lắng.
Trương Dự nghe thấy nỗi lo của ông ấy, lên tiếng nói: “Đây cũng không phải là chuyện xấu gì, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý.”
“Hi vọng vậy, bây giờ tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp.” Đạo diễn Vương nghĩ tới bữa cơm mới ăn, không chỉ hương vị ngon, vẻ ngoài cũng rất mê người, cảm thấy rất phù hợp lên hình.
Bản thân nhân vật chủ phòng ăn kia cũng không cần kỹ năng diễn xuất lợi hại bao nhiêu, có tay nghề nấu nướng giỏi đi kèm, phương diện khác đạo diễn Vương cảm thấy đều có thể cơi nới một chút.
Lúc nhà ăn đóng cửa, Phùng Ngọc Ngọc hưng phấn chạy xuống lầu chia sẻ tin tức mới nhất mà mình nghe được với Lâm Sở Trì.
“Thất Thất tôi nói cô nghe, lúc cơm tối có đạo diễn ở chỗ cô xếp hàng ăn cơm, tôi nghe ông ấy nói với sinh viên xếp hàng, thật sự sẽ quay phim truyền hình ở trường học.”
Biết cô ấy hưng phấn như thế, Lâm Sở Trì đợi cô ấy nói xong mới nói cho cô ấy biết mình đã biết.
Phùng Ngọc Ngọc còn tưởng cô nghe được các sinh viên bàn tán ở trong cửa sổ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói hai câu với cô về chủ đề này rồi mới nhớ ra: “Phải rồi, trước đây phó hiệu trưởng tìm cô có việc gì vậy?”
Lâm Sở Trì cũng không che giấu, nói lại chuyện xảy ra ở văn phòng phó hiệu trưởng.
Cô không cố ý hạ thấp giọng, cha mẹ Lâm rớt lại phía sau vài bước nghe thấy cô nói có đạo diễn mời cô quay phim, lập tức nhanh chân đi tới bên cạnh cô: “Sao lại tìm con quay phim, không phải là lừa đảo chứ?”
“Phó hiệu trưởng giới thiệu, chắc không phải lừa đảo đâu.” Lâm Sở Trì thấy phản ứng đầu tiên của cha mẹ là nghi ngờ là lừa đảo, cảm thấy họ rất có ý thức đề phòng lừa gạt.
Phùng Ngọc Ngọc cũng nói theo: “Chú, dì, buổi chiều cháu từng thấy đạo diễn đó, hình như là một đạo diễn rất nổi tiếng, chắc không phải lừa đảo.”
Cô ấy nói xong, dùng điện thoại tìm kiếm, giới thiệu phim và nhân vật tìm được cho họ xem.
“Không phải lừa đảo thì tốt, chỉ là sao ông ấy lại tìm Lâm Lâm quay phim?” Cha Lâm hơi khó hiểu.
Mẹ Lâm lại rất hiểu: “Chắc chắn là vì cục cưng chúng ta xinh đẹp.”
Lâm Sở Trì thấy bà gọi mình là “cục cưng” ngay trước mặt Phùng Ngọc Ngọc lại còn khen mình xinh đẹp, cô hơi ngại giải thích: “Đạo diễn nói là bởi vì nữ phụ đó.”
Biết nhân vật đó chỉ cần cô diễn ra bản sắc là được, hơn nữa địa điểm quay phim ở trong trường, Phùng Ngọc Ngọc cảm thấy rất tốt, lập tức hỏi cô có đồng ý không.
“Tôi nói với họ muốn suy nghĩ một chút.” Lâm Sở Trì nói xong, nhìn sang cha mẹ: “Cha mẹ, mọi người thấy sao?”
Nếu đến một số nơi xa xôi quay phim thì có thể mẹ Lâm còn sẽ khuyên vài câu, biết địa điểm quay phim nằm trong trường, hơn nữa nhân vật mà con gái phải diễn là cô chủ phòng ăn, cũng không có cảnh quay lung tung gì, bà không bài xích lắm.
“Xem bản thân con, con muốn quay thì quay.”
Sau khi mẹ Lâm bày tỏ thái độ, cha Lâm thì nghiêm túc hỏi: “Lâm Lâm con muốn làm diễn viên không?”
Ông biết con gái làm việc ở nhà ăn thuần túy là vì lúc đầu vợ chồng họ đều đang nhập viện, cửa sổ trong nhà không ai quản, dĩ nhiên sẽ nghĩ liệu cô có kế hoạch khác nào cho tương lai không.
Nhưng nói thật, có thể đã nhìn thấy không ít tin tức tiêu cực trong giới giải trí ở trên mạng, cha Lâm không muốn để con gái bước vào giới đó lắm.
Lâm Sở Trì trực tiếp lắc đầu bày tỏ không hề.
Thấy cô không có suy nghĩ tiến vào giới giải trí, trong lòng cha Lâm thở phào một hơi, đối với bộ phim quay trong trường hiện tại, suy nghĩ cũng giống như mẹ Lâm, cảm thấy cô không muốn quay thì không quay, nếu có hứng thú muốn quay cũng có thể thử xem sao.
“Tôi cảm thấy Thất Thất cô có thể thử, dù sao thì hiếm khi có cơ hội có thể trải nghiệm cuộc sống khác, hơn nữa đoán chừng còn có thể kiếm được không ít tiền.” Phùng Ngọc Ngọc nghĩ ngợi liền thấy thú vị.
“Nhưng tôi không có kinh nghiệm, lỡ như diễn không tốt thì phải làm sao?” Lâm Sở Trì nói như vậy hiển nhiên vẫn có chút xíu hứng thú đối với lời mời này.
“Nếu đạo diễn đã dám mời cô, chứng tỏ chắc chắn trong lòng họ có tính toán, tôi cảm thấy cô lo lắng nhiều quá rồi.”
Thấy cha mẹ Lâm đều nói tùy cô lựa chọn, Phùng Ngọc Ngọc thì cảm thấy có thể thử, Lâm Sở Trì quyết định sẽ suy nghĩ kỹ.
Bọn họ nói xong đề tài này thì đã tới nơi.
“Xấu Xa, tới ăn cơm.” Phùng Ngọc Ngọc vừa tích cực phụ bỏ thức ăn cho mèo vừa gọi.
Thực ra không cần cô ấy gọi, Xấu Xa đã sớm chạy tới trước mặt Lâm Sở Trì xoay vòng bên chân cô khi nhìn thấy họ tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài trừ thân thiết với cô một chút, Xấu Xa đối với người khác đều là hung dữ như nhau, nhưng Phùng Ngọc Ngọc lại thích dáng vẻ này của nó, càng bị nó khè cô ấy càng muốn tiếp cận nó.
“Nào Xấu Xa, ăn thịt khô.”
Đối với thịt khô do cô ấy đút tới, Xấu Xa sẽ không từ chối, giống như các sinh viên khác cho nó ăn khi trước, nó đều không từ chối ai, nếu không cũng sẽ không nuôi mình tròn trịa như thế, nhưng một khi Phùng Ngọc Ngọc muốn sờ nó, bị khè cũng coi như là khách sáo, thậm chí còn có thể bị nó cào một cái.
“Cô đừng nghịch, cẩn thận nó thật sự cào cô đó.” Lâm Sở Trì thấy cô ấy luôn muốn sờ Xấu Xa, cảm thấy gan cô ấy cũng lớn thật.
Dù sao cũng là mèo nuôi thả, nếu cào nghiêm trọng chắc chắn phải đi tiêm.
Mèo quýt vàng tròn trịa đang cúi đầu cắn thịt khô, cái đầu tròn đó còn có thân thể tròn múp trông rất dễ sờ.
Phùng Ngọc Ngọc thu tay muốn sờ lại nói: “Đừng trách tôi, ai bảo nó trông dễ sờ chứ.”
Lâm Sở Trì nghe vậy, trực tiếp ôn con mèo vàng tính tình khá ôn thuận bên cạnh đặt vào trong lòng cô ấy để cô ấy sờ.
Sau khi cho mèo ăn xong về nhà, cha mẹ Lâm hỏi lại Lâm Sở Trì rốt cuộc có suy nghĩ gì về việc quay phim.
“Nếu con muốn quay cha mẹ có buồn không?”
“Chuyện này có gì buồn, bao nhiêu người muốn lên tivi còn không được, con muốn quay thì quay, mẹ và cha con đều ủng hộ con.”
“Nhưng nếu con đi quay phim…”
Cô còn chưa nói xong, biết cô muốn nói gì, cha Lâm nói thẳng: “Không sao, trong nhà bếp cha với mẹ con lo được.”
Trước đây hai vợ chồng đã làm nhiều năm như thế, dĩ nhiên không có chuyện không làm xuể, còn tay nghề của họ không tốt bằng con gái, trước khi con gái tới họ cũng buôn bán được, bây giờ theo con gái học lâu như thế, tay nghề còn tốt hơn trước kia, không tới mức không buôn bán được.
Trên thực tế, cho dù không có chuyện quay phim, cha Lâm cũng không định để con gái phụ ở nhà ăn mãi.
Dù sao thì nếu thật sự nói ra, làm việc trong nhà ăn rất mệt, làm từ sáng tới tối, một năm cũng chỉ có thể thả lỏng hơn vào nghỉ hè nghỉ đông. Con gái vất vả học xong đại học, cha Lâm không muốn cô giống như mình, còn tiếp tục làm việc ở nhà ăn.
Sở dĩ ông không lập tức nhắc tới chủ yếu là nhìn thấy con gái làm việc ở nhà ăn rất vui, cộng thêm các sinh viên trong trường hòa hợp, nên ông nghĩ không vội. Bây giờ nghĩ lại, ông cảm thấy có cơ hội quay phim này không tồi, để con gái thử đi trải nghiệm cuộc sống khác một chút, cũng để các sinh viên thích ứng việc nhà ăn không có cô.
Lâm Sở Trì không biết hóa ra trong lòng cha Lâm còn nghĩ nhiều như thế, thấy họ đều ủng hộ mình, cuối cùng cũng nghĩ xong.
Cô thực sự hơi hứng thú với chuyện chưa từng trải nghiệm như quay phim này, đương nhiên, chủ yếu cũng là giống như Phùng Ngọc Ngọc nói, cơ hội này quả thật rất hiếm có. Dù sao thì bình thường cho dù có trải nghiệm quay phim, sao có thể vừa hay nằm trong phạm vi sinh hoạt của cô.
Sau khi được đáp án khẳng định, đạo diễn Vương bọn họ rất vui, lập tức bắt đầu dẫn đoàn phim vào trường bắt đầu sắp xếp các công việc.
Trường học đã sớm họp mấy lần về chuyện này, các phụ đạo viên cũng mở họp lớp dặn dò các sinh viên, các sinh viên hưng phấn thì hưng phấn, nhưng họ vẫn nhớ những điểm phụ đạo viên dặn dò cần chú ý.
Vốn dĩ các sinh viên thực sự rất vui, cảm thấy có thể mở mang tầm mắt, đợi sau khi phim chiếu ra còn có thể nhìn thấy trường của mình trên tivi, nói ra rất hãnh diện.
Nhưng sau khi tin tức Lâm Sở Trì tham gia quay phim truyền ra, họ lập tức có cảm giác sấm sét giữa trời quang.
Không phải chứ, tin tức xác thực chưa?
Bao chuẩn, phó hiệu trưởng là thân thích của tôi, tôi nghe ông ấy nói.
Đỉnh, lầu trên cậu học chuyên ngành nào, thế mà lại là thân thích với phó hiệu trưởng.
Nếu Thất Thất đi quay phim, vậy chúng ta còn có cơm ăn không?
Cậu nói nhảm à, Thất Thất cũng không biết thuật phân thân, lẽ nào còn có thể vừa quay phim vừa nấu ăn.
Đệch, vốn dĩ nghe nói đoàn phim tới trường chúng ta quay phim tôi rất vui, nhưng tại sao họ lại nhìn trúng Thất Thất chứ.
Tôi nghi ngờ chắc chắn là vì đạo diễn là người sành ăn, nhìn trúng Thất Thất nấu cơm ngon.
Tôi cảm thấy cậu nghi ngờ đúng, tôi nhớ hai ngày trước đạo diễn đó từng ăn cơm ở cửa sổ số 7.
Quá đáng quá, bây giờ tôi không muốn để họ tới trường quay phim nữa, trường bên cạnh không tồi, bảo họ sang bên cạnh quay đi.
Ài, chúng ta muốn hay không cũng vô dụng, chi bằng nhân lúc Thất Thất chưa vào đoàn có thể ăn thêm vài bữa.
Sau khi trong diễn đàn trường truyền ra tin tức, về cơ bản các sinh viên đều biết, thế là ngày hôm sau khi tới nhà ăn, rất nhiều người đều bày ra bộ dạng khóc lóc.
“Thất Thất, có phải chị sắp bỏ bọn em đi quay phim không?”
“Thất Thất, không có cơm chị nấu em sống thế nào đây?”
“Hu hu hu, Thất Thất, khi nào chị đi, em luyến tiếc chị.”
Lâm Sở Trì bị họ chọc cho dở khóc dở cười, chỉ có thể an ủi nói: “Chị ở trong trường, cũng không phải đi xa, chỉ cần có thời gian chị vẫn sẽ quay lại nhà ăn nấu cơm.”
Sau khi cô đồng ý tham gia đã nhận được kịch bản, vai diễn của nhân vật của cô không tính là nhiều lắm, cộng thêm trường quay ở ngay trong trường, cô cảm thấy lúc không có vai có lẽ không ảnh hưởng cô quay về nhà ăn nấu cơm.
Các sinh viên lại không được lời này của cô an ủi, dù sao thì bình thường ngày nào cô cũng kinh doanh cũng chưa chắc có thể ăn được cơm cô nấu mỗi bữa, sau khi cô đi quay phim, nghĩ cũng biết càng khó ăn cơm cô nấu.
Thấy họ vẫn giữ bộ dạng thương tâm đó, Lâm Sở Trì chỉ có thể nói: “Được rồi được rồi, ngày mai chị nấu gà kho hạt dẻ cho các em, như thế nào?”
Gà kho hạt dẻ là món ăn vô cùng hợp khẩu vị, nghe cô nói vậy, rất nhiều sinh viên lập tức sáng mắt lên.
“Thật sao?”
“Gà kho hạt dẻ ngon, em thích ăn gà kho hạt dẻ nhất.”
“Em cũng thích ăn, có thể nấu ngay hôm nay không?”
Lâm Sở Trì thấy cuối cùng cũng an ủi được họ, cười nói: “Hôm nay không chuẩn bị hạt dẻ, đợi ngày mai đi, ngày mai sẽ có ăn.”
Các sinh viên vốn là tới khóc lóc kể lể, không có ý muốn ngăn cản cô đi quay phim, biết ngày mai có đồ ngon liền không náo với cô nữa.
Lâm Sở Trì luôn nói được làm được, ngày hôm sau quả nhiên nấu gà kho hạt dẻ cho họ.
Món ăn này sau cùng phải hầm, bởi vì khi hầm giữ hạt dẻ hoàn chỉnh, hạt dẻ nấu xong có thể rang một lúc trong chảo, như vậy đợi lát nữa khi ra lò sẽ ăn được hạt dẻ hoàn chỉnh, mà không phải bã hạt dẻ, đồng thời cũng có thể khiến khẩu cảm của hạt dẻ tốt hơn.
Lúc rang hạt dẻ, mùi thơm tỏa ra vô cùng mê người, các sinh viên chỉ ngửi mùi này liền càng mong đợi có thể ăn được gà kho hạt dẻ ngay.
Hạt dẻ xử lý xong múc ra chuẩn bị dùng, trực tiếp dùng dầu mới rang hạt dẻ trong chảo khử thơm hành gừng tỏi.
Lâm Sở Trì dùng dao vô cùng tốt, gà cô chặt ra không chỉ có hình trạng xinh đẹp, trên mỗi miếng đều có da gà, đồng thời vết cắt cũng rất lưu loát, như vậy miếng gà nấu ra ăn vào mới không dễ mang theo bã xương.
Xương gà cứng, nếu lúc chặt khúc không để ý, gà nấu ra sẽ có rất nhiều bã xương nhỏ, ăn vào rất ảnh hưởng cảm giác.
Sau khi gà xào trong chảo tỏa ra mùi thơm là có thể lần lượt bỏ gia vị và hạt dẻ vào, rồi đậy nắp lại chầm chậm hầm một lúc.
Món ăn còn chưa ra lò, mùi thơm do hạt dẻ và thịt gà hòa quyện sản sinh ra đã dần bay ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù đã ăn đồ ăn cô nấu lâu như thế, nhưng mỗi lần ngửi được mùi thơm tỏa ra khi cô nấu ăn, các sinh viên vẫn cảm thấy ngon từ tận đáy lòng.
“Đói quá.” Người vốn còn có thể đợi được ngửi được mùi thơm này, bụng lại bắt đầu kêu ọc ọc.
“Nghĩ sắp sửa không thể ăn được món ăn ngon như vậy liền cảm thấy khó chịu.”
“Haiz, cảnh trong trường chúng ta cũng chỉ như vậy, sao cứ muốn quay phim ở đây.”
“Đúng đó.”
Trước đây sinh viên còn cảm thấy đạo diễn lựa chọn trường họ là người rất có mắt nhìn, lúc này lại đổi cách nói.
“Khó khăn lắm mới có món mới ăn, các cậu đừng nhắc chuyện mất hứng vào hôm nay.”
Đội ngũ đằng sau, Phùng Ngọc Ngọc sớm biết hôm nay có gà kho hạt dẻ ăn cũng gia nhập vào.
Có sinh viên chú ý tới cô ấy, lập tức hỏi: “Chị chủ, không phải chị cũng đi quay phim đó chứ.”
“Nếu có cơ hội thì chị cũng muốn trải nghiệm một chút, đáng tiếc không ai tìm chị.” Phùng Ngọc Ngọc thuận miệng nói.
“Cũng may cũng may, như vậy Thất Thất không ở đây, tốt xấu còn có gà rán ăn.”
“Ở trước mặt chị nói như vậy, có phải hơi gợi đòn không?” Phùng Ngọc Ngọc giả vờ tức giận nói.
“Chị chủ đừng hiểu lầm, em đang khen chị đó.”
“Vậy chị thật sự cảm ơn em ha.”
Phùng Ngọc Ngọc vốn không phải người nhỏ nhen, cộng thêm ở phương diện nào đó mà nói, xếp cô ấy ở phía sau Lâm Sở Trì, quả thật thật sự khen cô ấy, dĩ nhiên cô ấy sẽ không có chuyện không vui.
Nói đùa vài câu với các sinh viên, cô ấy còn chủ động nói: “Hoan nghênh các em tới chỗ chị ăn gà rán.”
Trong lúc họ tán gẫu, cuối cùng gà kho hạt dẻ cũng ra lò, nắp được mở ra, vị tươi thơm ngọt của hạt dẻ lập tức bay ra.
Gà kho hạt dẻ do Lâm Sở Trì nấu có màu sắc không đậm, miếng gà mang màu tương kết hợp với hạt dẻ màu vàng nhạt, khiến người ta rục rịch muốn ăn.
Sau khi thức ăn ra lò, các sinh viên ngửi mùi hương mê người đều vô thức chen tới trước, khiến người đằng trước đều hô lên: “Đừng chen, chen nữa sẽ đẩy tôi vào trong cửa sổ mất.”
Nói xong cậu ta vội vàng quẹt thẻ lấy cơm, lấy được cơm thì vội vàng lách người đi.
Gà kho hạt dẻ đủ hương đủ sắc phủ lên cơm óng ánh, hương thơm tỏa ra tứ phía, khiến cậu ta còn chưa đặt mông ngồi xuống đã cầm đũa ăn trước.
Có lẽ món ăn khác còn mê người hơn, nhưng món gà kho hạt dẻ này, mùi thơm của hạt dẻ nhuộm lên vị gà lại càng hấp dẫn người ta.
Cậu ta gắp miếng hạt dẻ cho vào trong miệng trước, vào miệng nếm được vị tươi mặn của nước bên ngoài hạt dẻ, cắn xuống, mùi thơm đặc hữu của hạt dẻ bung ra khắp khoang miệng, loại tư vị vừa thơm vừa mềm dẻo còn hút đầy nước gà quả thật càng ăn càng ngon.
“Hạt dẻ này quá ngon.” Còn chưa nuốt hết hạt dẻ cậu ta đã không nhịn được lên tiếng cảm thán.
Bản thân hạt dẻ mang theo vị ngọt nhẹ, nhưng sự thơm ngọt của nó và cái tươi mặn của thịt gà lại không xung đột, kết hợp lại ngược lại càng thêm ngon.
Cậu ta ăn liên tiếp hai quả hạt dẻ mới bắt đầu ăn thịt gà, cắn vào một miếng, chỉ cảm thấy chất thịt vừa mềm vừa thấm, trong lúc nhai vị gà nồng đậm, đồng thời còn mang theo hương thơm của hạt dẻ.
Hạt dẻ thơm ngọt, thịt gà tươi mềm, ăn vào khiến người ta không dừng lại được, cậu ta phun xương gà đã gặm sạch sẽ ra, lúc này mới ăn miếng cơm.
Cơm chan nước sốt lên hơi bóng dầu, ăn vào cực kỳ thơm ngọt.
Chỉ trong một lúc, nhà ăn ngày càng nhiều người ăn được cơm phủ gà kho hạt dẻ mới ra hôm nay.
Gà kho hạt dẻ
“Đây mới là loại gà kho hạt dẻ mà tôi muốn ăn, quả thật là mỹ vị nhân gian.”
Bản thân Phùng Ngọc Ngọc rất thích món ăn này, lấy cơm xong vừa ăn xong miếng đầu tiên, trên mặt liền lộ ra biểu cảm hạnh phúc.
Gà kho hạt dẻ trước mặt ngon bao nhiêu liền khiến cô ấy muốn bóc phốt số gà kho hạt dẻ mà cô ấy từng ăn bấy nhiêu.
Là món ăn cô ấy thích, bình thường chỉ cần có cơ hội cô ấy sẽ gọi món này, nhưng rõ ràng cũng không phải cực kỳ khó nấu, cô ấy lại bị hố không ít.
Ở những quán cô ấy từng ăn, có quán nói là gà kho hạt dẻ, kết quả đưa lên lại là dùng bột cà ri hầm ra, khẩu vị nặng của bột cà ri hoàn toàn che phủ mùi vị của bản thân hạt dẻ, nói thật, hễ biết rõ điểm này cô ấy đều sẽ không gọi.
Còn có những quán không dùng bột cà ri, nhưng hoặc là thịt gà nấu khá xơ hoặc khẩu cảm của hạt dẻ không ngon, hoặc là điều vị thiếu sót, dù sao thì so ra, vẫn là phần gà kho hạt dẻ hôm nay khiến cô ấy hoàn toàn không bới móc được chút lỗi nào.
Nói thật, cô ấy rất thích ăn thịt gà, nhưng món ăn này cô ấy lại thích ăn hạt dẻ hơn, hạt dẻ thơm mềm hút đầy nước gà, ngon tới mức không thể bỏ sót.
Phùng ngọc Ngọc ăn liền mấy miếng cơm với hạt dẻ, ngon tới mức mắt cũng cong lên, sau đó mới gắp một miếng gà lên.
Cắn một miếng xuống, phát hiện thịt gà cũng ngon hơn mình tưởng tượng, bỗng nhiên cô ấy có chút muốn học tay nghề của Lâm Sở Trì.
Ngon quá đi mất, sao lại có gà kho hạt dẻ hoàn hảo như vậy.
Phùng Ngọc Ngọc lầm bầm trong lòng, nhưng nghĩ tới chỉ học gà rán cũng tốn nhiều tâm lực của cô ấy như thế, cô ấy tự biết không có thiên phú gì về bếp núc liền từ bỏ ý nghĩ muốn bái sư học nghệ.
Với món gà kho hạt dẻ ngon như vậy, tôi nhất định phải làm bạn tốt cả đời với Thất Thất.
Cô ấy đang ăn gà kho hạt dẻ thơm ngọt vừa miệng, âm thầm thề thốt trong lòng.
Lúc Cố Hoài Dục vào nhà ăn liền ngửi được mùi thơm xộc vào mũi, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Đợi khi anh tới cửa sổ số 7, đội ngũ đã xếp thành rồng dài, sinh viên xếp trước mặt anh đều đang nói “đói quá”, “thèm quá” kiểu vậy.
Vốn dĩ Cố Hoài Dục cảm thấy cũng ổn, ngửi được mùi thơm của gà kho hạt dẻ lại nghe họ rên rỉ, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi đói.
May mà bây giờ trong bếp còn có cha mẹ Lâm phụ, cộng thêm Lâm Sở Trì có thể đồng thời nấu vài nồi, nếu không thật sự không thỏa mãn được nhiều sinh viên gào khóc đòi ăn như thế.
Khi đội ngũ lần lượt dịch chuyển lên, cuối cùng Cố Hoài Dục cũng xếp trước nhất.
“Cậu tới rồi à.” Mẹ Lâm trí nhớ tốt, nâng mắt liền nhận ra anh, lập tức nhiệt tình hỏi anh muốn ăn gì.
Cố Hoài Dục lễ phép chào bà, sau đó quẹt thẻ gọi gà kho hạt dẻ.
Vốn dĩ mẹ Lâm múc cơm không thích run tay, gặp phải bạn của con gái càng hào phóng, trực tiếp phủ đầy một đống gà kho hạt dẻ lên cơm cho anh.
“Cảm ơn dì.”
“Không khách sáo, không đủ ăn thì tới thêm tiếp.” Mẹ Lâm nói xong lại đặt canh đã múc xong lên khay của anh.
Đợi Cố Hoài Dục cảm ơn lần nữa rồi bưng khay rời đi, mẹ Lâm đổi cha Lâm tới múc cơm, mình chạy tới bên cạnh con gái nói cho cô biết tin này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro