Chương 30 - Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 1
Ăn Của Nhà Giàu...
2024-08-08 22:05:58
Sau khi trông thấy người, lại càng khẳng định suy nghĩ này của Ngụy Huyên.
Đầu tiên, trông Ngô Vận cũng không giống người tốt, đương nhiên cô không nói người ta xấu. Ngược lại sau khi chuyện trò đôi câu Ngụy Huyên lại còn cảm thấy đây là một người bạn chơi được. Chỉ có điều trên người anh ta mang chút gian tà, nhìn không giống một người làm việc đứng đắn, lăn lộn trong con đường thiện lương.
Ngô Vận rất phung phí, vừa vào hàng cơm đã để Ngụy Huyên gọi thức ăn, Ngụy Huyên gọi ba món ăn mà anh ta vẫn còn chê ít, cuối cùng lại thêm hai món, phải biết một suất thức ăn lúc đó rất đầy.
Thấy Ngụy Huyên còn định ngăn cản, anh ta nói: “Em dâu yên tâm đi, hai người đàn ông ở đây mà em còn sợ ăn không hết sao?”
Người ta mời khách không ngại, Ngụy Huyên còn có thể nói gì đây.
“Anh Ngô, bữa này theo lý phải là để chúng em mời…”
Ngụy Huyên còn chưa nói xong đã bị Ngô Vận cắt ngang: “Ai, em dâu, anh đây và Tiểu Triệt là anh em thân thiết, một bữa cơm thôi mà, gì mà anh với chúng em, không cần để ý nhiều như vậy, lại nói hôm qua là ngày hai em kết hôn, nơi như thế anh cũng không tiện tới cửa uống rượu mừng, bữa hôm nay coi như anh bồi tội.”
Ngụy Huyên không rõ ẩn tình bên trong, cô hơi nhìn sang Tưởng Triệt.
Ngô Vận thấy vậy cũng biết tên tiểu tử Tưởng Triệt này chắc chắn chưa nói tình hình hiện tại của mình cho vợ nghe, liền lập tức lên tiếng: “Em dâu không biết sao, gia cảnh nhà anh không phải quá tốt, lúc còn rất nhỏ anh đã ra phố kiếm sống rồi, năm 62 thiếu chút nữa anh đã chết đói ven đường, vẫn là nhờ cái bánh bột ngô của Tiểu Triệt đã cứu anh, từ đó về sau anh liền coi Tiểu Triệt như em trai ruột, cho nên không cần khách khí với anh.”
Hóa ra trong câu chuyện còn có phần sâu xa này, năm 62 tới tận giờ cũng coi như hai người đã quen biết nhau mười bốn năm, Tưởng Triệt năm nay hai mươi tuổi, đúng là không khác bạn từ nhỏ đến lớn là bao.
Như vậy Ngụy Huyên cũng không nói lời khách sáo gì nữa, nói nhiều lại có vẻ không thân thiết.
Một lúc sau, Ngô Vận trêu ghẹo Tưởng Triệt: “Em dâu xinh đẹp như vậy đúng là hời cho tiểu tử cậu.”
Tưởng Triệt nói bằng giọng không phục: “Vẻ ngoài của em cũng không khiến cô ấy chịu thiệt.”
Lại còn khiến anh kiêu ngạo hơn.
Ngụy Huyên cũng mặc kệ, chẳng biết hai cái này có gì giống nhau.
Bữa cơm này ba người ăn uống trò chuyện rất vui vẻ.
Cơm nước xong, Ngô Vận còn có việc phải đi trước, Tưởng Triệt liền dẫn Ngụy Huyên đi dạo trên đường để tiêu cơm, buổi chiều cung văn hóa phải chút nữa mới mở cửa, đi sớm cũng chẳng có ai.
“Ai, mối quan hệ giữa anh và Ngô Vận tốt như vậy, tại sao không theo anh ta cùng kiếm tiền?”
Tưởng Triệt lắc đầu: “Anh không chịu nổi cảnh khổ cực như anh ấy, lại nói anh cũng chẳng phải thiếu ăn thiếu uống, không như anh ấy, nếu không ra sức làm thì người nhà sẽ chết đói.”
Thông qua cuộc nói chuyện phiếm lúc nãy, Ngụy Huyên cũng biết được đại khái tình trạng gia đình của Ngô Vận, nhà anh ta còn có một em gái và một bà nội cao tuổi cần phải nuôi, cha mẹ sớm qua đời trong cuộc vận động kia, anh ta cũng là người đáng thương.
Có điều cô cũng không thể nhìn nổi dáng vẻ ăn bám người già là chuyện đương nhiên của Tưởng Triệt, cả ngày du thủ du thực rảnh rỗi quá là không được, phải nghĩ cách để anh biết tầm quan trọng của việc nắm giữ cơ sở kinh tế trong gia đình.
Buổi chiều xem chiếu bóng xong về nhà, người trong nhà đều đã tan việc quay lại nhà. Chị dâu cả Tưởng đang chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp.
“Ai ui, xem ra chúng ta về đúng lúc, vừa khéo đến giờ ăn cơm.”
Tưởng Triệt không chút ngại ngùng ngồi xuống, mẹ Tưởng không có chút khác thường nào, bà còn quan tâm con trai vừa đi chơi đến xế chiều, trái lại, cha Tưởng lại phê bình một câu: “Cả ngày chỉ biết chơi, bây giờ cũng lập gia đình, cũng nên đi làm đi chứ?”
Tưởng Triệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhìn không phải là dáng vẻ bằng lòng.
Mẹ Tưởng không hề nuông chiều con trai trong chuyện này, công việc là chuyện lớn, sau này hai ông bà già bọn họ không ở đây thì con trai cũng phải có khả năng nuôi gia đình nhỏ của nó mới được.
Đầu tiên, trông Ngô Vận cũng không giống người tốt, đương nhiên cô không nói người ta xấu. Ngược lại sau khi chuyện trò đôi câu Ngụy Huyên lại còn cảm thấy đây là một người bạn chơi được. Chỉ có điều trên người anh ta mang chút gian tà, nhìn không giống một người làm việc đứng đắn, lăn lộn trong con đường thiện lương.
Ngô Vận rất phung phí, vừa vào hàng cơm đã để Ngụy Huyên gọi thức ăn, Ngụy Huyên gọi ba món ăn mà anh ta vẫn còn chê ít, cuối cùng lại thêm hai món, phải biết một suất thức ăn lúc đó rất đầy.
Thấy Ngụy Huyên còn định ngăn cản, anh ta nói: “Em dâu yên tâm đi, hai người đàn ông ở đây mà em còn sợ ăn không hết sao?”
Người ta mời khách không ngại, Ngụy Huyên còn có thể nói gì đây.
“Anh Ngô, bữa này theo lý phải là để chúng em mời…”
Ngụy Huyên còn chưa nói xong đã bị Ngô Vận cắt ngang: “Ai, em dâu, anh đây và Tiểu Triệt là anh em thân thiết, một bữa cơm thôi mà, gì mà anh với chúng em, không cần để ý nhiều như vậy, lại nói hôm qua là ngày hai em kết hôn, nơi như thế anh cũng không tiện tới cửa uống rượu mừng, bữa hôm nay coi như anh bồi tội.”
Ngụy Huyên không rõ ẩn tình bên trong, cô hơi nhìn sang Tưởng Triệt.
Ngô Vận thấy vậy cũng biết tên tiểu tử Tưởng Triệt này chắc chắn chưa nói tình hình hiện tại của mình cho vợ nghe, liền lập tức lên tiếng: “Em dâu không biết sao, gia cảnh nhà anh không phải quá tốt, lúc còn rất nhỏ anh đã ra phố kiếm sống rồi, năm 62 thiếu chút nữa anh đã chết đói ven đường, vẫn là nhờ cái bánh bột ngô của Tiểu Triệt đã cứu anh, từ đó về sau anh liền coi Tiểu Triệt như em trai ruột, cho nên không cần khách khí với anh.”
Hóa ra trong câu chuyện còn có phần sâu xa này, năm 62 tới tận giờ cũng coi như hai người đã quen biết nhau mười bốn năm, Tưởng Triệt năm nay hai mươi tuổi, đúng là không khác bạn từ nhỏ đến lớn là bao.
Như vậy Ngụy Huyên cũng không nói lời khách sáo gì nữa, nói nhiều lại có vẻ không thân thiết.
Một lúc sau, Ngô Vận trêu ghẹo Tưởng Triệt: “Em dâu xinh đẹp như vậy đúng là hời cho tiểu tử cậu.”
Tưởng Triệt nói bằng giọng không phục: “Vẻ ngoài của em cũng không khiến cô ấy chịu thiệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại còn khiến anh kiêu ngạo hơn.
Ngụy Huyên cũng mặc kệ, chẳng biết hai cái này có gì giống nhau.
Bữa cơm này ba người ăn uống trò chuyện rất vui vẻ.
Cơm nước xong, Ngô Vận còn có việc phải đi trước, Tưởng Triệt liền dẫn Ngụy Huyên đi dạo trên đường để tiêu cơm, buổi chiều cung văn hóa phải chút nữa mới mở cửa, đi sớm cũng chẳng có ai.
“Ai, mối quan hệ giữa anh và Ngô Vận tốt như vậy, tại sao không theo anh ta cùng kiếm tiền?”
Tưởng Triệt lắc đầu: “Anh không chịu nổi cảnh khổ cực như anh ấy, lại nói anh cũng chẳng phải thiếu ăn thiếu uống, không như anh ấy, nếu không ra sức làm thì người nhà sẽ chết đói.”
Thông qua cuộc nói chuyện phiếm lúc nãy, Ngụy Huyên cũng biết được đại khái tình trạng gia đình của Ngô Vận, nhà anh ta còn có một em gái và một bà nội cao tuổi cần phải nuôi, cha mẹ sớm qua đời trong cuộc vận động kia, anh ta cũng là người đáng thương.
Có điều cô cũng không thể nhìn nổi dáng vẻ ăn bám người già là chuyện đương nhiên của Tưởng Triệt, cả ngày du thủ du thực rảnh rỗi quá là không được, phải nghĩ cách để anh biết tầm quan trọng của việc nắm giữ cơ sở kinh tế trong gia đình.
Buổi chiều xem chiếu bóng xong về nhà, người trong nhà đều đã tan việc quay lại nhà. Chị dâu cả Tưởng đang chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp.
“Ai ui, xem ra chúng ta về đúng lúc, vừa khéo đến giờ ăn cơm.”
Tưởng Triệt không chút ngại ngùng ngồi xuống, mẹ Tưởng không có chút khác thường nào, bà còn quan tâm con trai vừa đi chơi đến xế chiều, trái lại, cha Tưởng lại phê bình một câu: “Cả ngày chỉ biết chơi, bây giờ cũng lập gia đình, cũng nên đi làm đi chứ?”
Tưởng Triệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhìn không phải là dáng vẻ bằng lòng.
Mẹ Tưởng không hề nuông chiều con trai trong chuyện này, công việc là chuyện lớn, sau này hai ông bà già bọn họ không ở đây thì con trai cũng phải có khả năng nuôi gia đình nhỏ của nó mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro