Chương 30 - Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 1
Cầu Hôn 1
2024-08-08 22:05:58
Sao mà chỉ cần nghĩ đến Tưởng Triệt được gắn nhãn hai chữ “người tốt” là Ngụy Huyên lại mắc cười vậy nhỉ.
Nhưng mà ở nơi đây, ngoại trừ Ngụy Huyên ra, trong lòng ba chị dâu đều không quá dễ chịu, đều là phụ nữ như nhau, sao vận mệnh lại khác nhau đến thế.
Còn ba người anh trai của Ngụy Huyên thì đều mừng thay cho cô.
Ngụy Huyên cười nhận lấy ý tốt của bọn họ, gọi mọi người mau ăn cơm: “Nếu còn không ăn sẽ nguội mất, cha mẹ mau nến thử xem bánh cuộn con làm có hợp khẩu vị không.”
Cha Ngụy cầm đũa lên gắp trước, mấy người còn lại mỗi người gắp một cái, sau khi nếm xong đều khen rối rít, nhật là cô bé chưa đầy ba tuổi con của anh hai Ngụy, ăn mà hai mắt sáng rực, má phình phình cực kỳ đáng yêu.
Tóm lại trong bữa cơm này, ngoại trừ ba chị dâu của Ngụy Huyên mất hồn mất vía ra, tất cả những người khác đều vô cùng thỏa mãn.
Sau khi thông báo chuyện này rồi, nhà họ Ngụy lập tức bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Ngụy Huyên, đương nhiên là âm thầm chuẩn bị, không để cho những người khác biết.
Trong sự chờ đợi mòn mỏi của mẹ Ngụy, cuối cùng thì cả gia đình Tưởng Triệt cũng đã đi đến đội sản xuất Đại Liên Hoa.
“Đường xấu quá, nhấp nhô xóc nãy làm mẹ muốn vỡ vụn thành từng mảnh luôn rồi. Tưởng Triệt, mẹ hỏi con lần cuối cùng, con xác nhận muốn cưới con gái chỗ này sao, mẹ nói cho biết, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.”
Mấy ngày nay mẹ Tưởng càng nghĩ càng cảm thấy lúc trước con trai đồng ý quá qua loa, môn không đăng hộ không đối, sau này sao có thể sống chung với nhau được? Mà bà lại không nỡ để con trai chia nhà đi ra ngoài sống một mình.
Cho nên bây giờ trên đường đi vẫn chưa bỏ cuộc muốn thuyết phục Tưởng Triệt.
Tuy rằng Tưởng Triệt cà lơ phất phơ không làm chuyện đàng hoàng, nhưng lại là một người cực kỳ sĩ diện, nếu đã hứa với con gái người ta rồi mà đổi ý, sau này bị lan truyền ra ngoài sao anh có thể lăn lộn được nữa, cho nên lần này mẹ Tưởng nói nhiều như thế, chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời gì.
Thấy con trai kiên quyết giữ quyết tâm đến cùng, mẹ Tưởng tức giận xoay mặt sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
Ngoại trừ ba người nhà họ Tưởng ngồi trên xe ra, cô của Tưởng Triệt cũng ngồi ở ghế phụ, lần này đi chung coi như làm bà mối.
Bà ấy thấy em chồng bị cháu trai chọc giận, nhanh chóng xen lời nói: “Tưởng Triệt, con nhìn coi đã sắp tới nơi rồi đúng không?”
Tưởng Triệt cũng đâu biết đường, cho nên mấy người ngồi trong xe vẫn cứ chạy đến đại đội dùng loa thông báo giống như lần trước.
Ngụy Huyên nghe được loa kêu người là biết ngay Tưởng Triệt tới, mẹ Ngụy ở bên cạnh căng thẳng hỏi: “Có phải người ta tới rồi không?”
Mấy ngày nay mẹ Ngụy ở trong nhà sốt ruột chờ đợi, còn cố ý xin nghỉ ở nhà, là vì sợ lỡ như người ta tới, trong nhà lại không chuẩn bị gì.
Ngụy Huyên nhanh chóng an ủi: “Mẹ, có lẽ là bọn họ đến đó, con đi xem thử, mẹ cứ ở nhà chờ là được.”
Ngụy Huyên không chậm trễ nữa, ra khỏi nhà chạy thẳng đến đại đội.
Còn chưa đi đến đại đội, từ đằng xa đã nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen đậu ở ven đường.
Người trên xe chắc cũng đã nhìn thấy cô, đang chạy qua bên này.
Đi đến trước mặt, Tưởng Triệt mở cửa xuống xe nói: “Cha mẹ và cô của anh đều đến, nhà em ở đâu, mau chỉ đường cho anh đi.”
Ngụy Huyên lễ phép cách cửa sổ xe chào hỏi với mấy người ngồi bên trong, sau đó dẫn bọn họ đi về nhà mình.
May mà khoảng cách không quá xa, chỉ cách nhau vài trăm mét, lúc này người trong thôn lại đều ra ruộng làm việc, cho nên cũng không tạo ra chấn động gì, dù sao thì ở thời đại này xe hơi vẫn rất hiếm thấy.
Mẹ Ngụy đang đứng ở cổng đón, thấy bọn họ còn lái xe đến, hai mắt càng sáng hơn.
Tưởng Triệt được Ngụy Huyên giới thiệu, vội bước lên thưa: “Chào bác gái, con là bạn trai của Ngụy Huyên, tên là Tưởng Triệt ạ.”
“Ui cha, được, được, bác chào con.” Mẹ Ngụy nghe thế mời dời mắt sang nhìn anh, thấy anh đẹp trai lịch sự cũng rất hài lòng.
Bà lập tức cười híp mắt hỏi: “Tiểu Triệt à, cha mẹ con có tới không?”
Nhưng mà ở nơi đây, ngoại trừ Ngụy Huyên ra, trong lòng ba chị dâu đều không quá dễ chịu, đều là phụ nữ như nhau, sao vận mệnh lại khác nhau đến thế.
Còn ba người anh trai của Ngụy Huyên thì đều mừng thay cho cô.
Ngụy Huyên cười nhận lấy ý tốt của bọn họ, gọi mọi người mau ăn cơm: “Nếu còn không ăn sẽ nguội mất, cha mẹ mau nến thử xem bánh cuộn con làm có hợp khẩu vị không.”
Cha Ngụy cầm đũa lên gắp trước, mấy người còn lại mỗi người gắp một cái, sau khi nếm xong đều khen rối rít, nhật là cô bé chưa đầy ba tuổi con của anh hai Ngụy, ăn mà hai mắt sáng rực, má phình phình cực kỳ đáng yêu.
Tóm lại trong bữa cơm này, ngoại trừ ba chị dâu của Ngụy Huyên mất hồn mất vía ra, tất cả những người khác đều vô cùng thỏa mãn.
Sau khi thông báo chuyện này rồi, nhà họ Ngụy lập tức bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Ngụy Huyên, đương nhiên là âm thầm chuẩn bị, không để cho những người khác biết.
Trong sự chờ đợi mòn mỏi của mẹ Ngụy, cuối cùng thì cả gia đình Tưởng Triệt cũng đã đi đến đội sản xuất Đại Liên Hoa.
“Đường xấu quá, nhấp nhô xóc nãy làm mẹ muốn vỡ vụn thành từng mảnh luôn rồi. Tưởng Triệt, mẹ hỏi con lần cuối cùng, con xác nhận muốn cưới con gái chỗ này sao, mẹ nói cho biết, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.”
Mấy ngày nay mẹ Tưởng càng nghĩ càng cảm thấy lúc trước con trai đồng ý quá qua loa, môn không đăng hộ không đối, sau này sao có thể sống chung với nhau được? Mà bà lại không nỡ để con trai chia nhà đi ra ngoài sống một mình.
Cho nên bây giờ trên đường đi vẫn chưa bỏ cuộc muốn thuyết phục Tưởng Triệt.
Tuy rằng Tưởng Triệt cà lơ phất phơ không làm chuyện đàng hoàng, nhưng lại là một người cực kỳ sĩ diện, nếu đã hứa với con gái người ta rồi mà đổi ý, sau này bị lan truyền ra ngoài sao anh có thể lăn lộn được nữa, cho nên lần này mẹ Tưởng nói nhiều như thế, chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời gì.
Thấy con trai kiên quyết giữ quyết tâm đến cùng, mẹ Tưởng tức giận xoay mặt sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
Ngoại trừ ba người nhà họ Tưởng ngồi trên xe ra, cô của Tưởng Triệt cũng ngồi ở ghế phụ, lần này đi chung coi như làm bà mối.
Bà ấy thấy em chồng bị cháu trai chọc giận, nhanh chóng xen lời nói: “Tưởng Triệt, con nhìn coi đã sắp tới nơi rồi đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Triệt cũng đâu biết đường, cho nên mấy người ngồi trong xe vẫn cứ chạy đến đại đội dùng loa thông báo giống như lần trước.
Ngụy Huyên nghe được loa kêu người là biết ngay Tưởng Triệt tới, mẹ Ngụy ở bên cạnh căng thẳng hỏi: “Có phải người ta tới rồi không?”
Mấy ngày nay mẹ Ngụy ở trong nhà sốt ruột chờ đợi, còn cố ý xin nghỉ ở nhà, là vì sợ lỡ như người ta tới, trong nhà lại không chuẩn bị gì.
Ngụy Huyên nhanh chóng an ủi: “Mẹ, có lẽ là bọn họ đến đó, con đi xem thử, mẹ cứ ở nhà chờ là được.”
Ngụy Huyên không chậm trễ nữa, ra khỏi nhà chạy thẳng đến đại đội.
Còn chưa đi đến đại đội, từ đằng xa đã nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen đậu ở ven đường.
Người trên xe chắc cũng đã nhìn thấy cô, đang chạy qua bên này.
Đi đến trước mặt, Tưởng Triệt mở cửa xuống xe nói: “Cha mẹ và cô của anh đều đến, nhà em ở đâu, mau chỉ đường cho anh đi.”
Ngụy Huyên lễ phép cách cửa sổ xe chào hỏi với mấy người ngồi bên trong, sau đó dẫn bọn họ đi về nhà mình.
May mà khoảng cách không quá xa, chỉ cách nhau vài trăm mét, lúc này người trong thôn lại đều ra ruộng làm việc, cho nên cũng không tạo ra chấn động gì, dù sao thì ở thời đại này xe hơi vẫn rất hiếm thấy.
Mẹ Ngụy đang đứng ở cổng đón, thấy bọn họ còn lái xe đến, hai mắt càng sáng hơn.
Tưởng Triệt được Ngụy Huyên giới thiệu, vội bước lên thưa: “Chào bác gái, con là bạn trai của Ngụy Huyên, tên là Tưởng Triệt ạ.”
“Ui cha, được, được, bác chào con.” Mẹ Ngụy nghe thế mời dời mắt sang nhìn anh, thấy anh đẹp trai lịch sự cũng rất hài lòng.
Bà lập tức cười híp mắt hỏi: “Tiểu Triệt à, cha mẹ con có tới không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro