Chương 30 - Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 1
Kết Hôn Rồi! 2
2024-08-08 22:05:58
Ngụy Huyên rất khéo tay, học vài ngày đã có thể bắt tay vào làm, lấy ra mớ vải mới mà mấy ngày trước cô và Tưởng Triệt vào thành phố mua, Ngụy Huyên chuẩn bị thử làm một bộ quần áo cho bản thân, vừa lúc có thể mặc vào ngày kết hôn.
Chỉ yếu là vì ngày hôm đó Tưởng Triệt dẫn cô vào thành phố mua quần áo, cô nhìn ngắm một lúc lâu, giá đắt quá cô không nỡ mua, giá rẻ thì cô không thèm, cuối cùng chỉ đành mua ít vải về.
Ngay từ đầu cô cũng không định tự tay làm, bây giờ có thời gian, cũng không cần làm phiền người khác, cô tự làm thử trước, nếu không được thì lại đi tìm mẹ Ngụy đến cứu cũng còn kịp.
Quần áo kết hôn đương nhiên phải sặc sỡ, cho nên áo trên dùng mảnh vải đỏ sọc vuông đen.
Lần đầu tiên làm quần áo, Ngụy Huyên cũng không có ý định làm quần áo quá cầu kỳ hoa lệ, chỉ là áo sơ mi đơn giản thôi, nhưng mà ở phần eo bóp lại một chút, tay áo lại làm kiểu tay áo bó sát bảy phân, chỉ dài quá khuỷu tay một ít, nhưng vậy trông sẽ nhanh nhẹn hơn nhiều.
Còn quần thì lại càng đơn giản hơn, quần dài màu đen, chỉ hơi cải biến ở phần ống quần một ít, biến thành ống suông.
Ngụy Huyên may xong mặc vào thử, cảm thấy tuy rằng không phải quần bó, nhưng sửa thành kiểu này làm chân có vẻ vừa dài lại vừa thẳng. Nhưng mà đây cũng là ỷ vào nguyên chủ có dáng người đẹp, đổi thành người bình thường thì sẽ không có hiệu quả tốt như thế.
Ngụy Huyên mặc bộ quần áo này đi ra ngoài, làm cho mấy mẹ con nhà họ Ngụy nhìn đăm đăm, trước kia chỉ cảm thấy em chồng đẹp, nhưng chưa từng cảm nhận trực quan được như thế này. Hôm nay coi như tận mắt chứng kiến, áo trên đỏ rực làm gương mặt cô càng thêm quyến rũ xinh xắn, khi cười giống hệt như một đóa hoa, chẳng trách có thể tìm được một người thành phố có điều kiện tốt như em chồng.
Rõ ràng là một bộ quần áo không có gì đặc biệt, nhưng mặc trên người cô lại làm cô có vẻ càng thêm mềm mại uyển chuyển.
Eo ra eo, chân ra chân.
Chị dâu hai Ngụy không nhịn được hỏi: “Em gái, sao bộ đồ này em mặc vào lại đẹp như vậy? Chị cũng từng mua loại vải cùng loại như thế này rồi, mà sao mặc vào lại thua xa em vậy?”
Chị dâu cả Ngụy lại càng tinh mắt hơn, chỉ nhìn vài lần đã phát hiện ra điểm khác nhau: “Em gái, ngay chỗ eo của em may rút vào trong một tấc đúng không, còn có tay áo cũng bó hơn nữa, không giống như chúng ta, nhét thêm khúc cây vào còn vừa.”
“Đúng vậy đó chị cả, em muốn nó đẹp hơn nên mới không may tay áo rộng.” Ngụy Huyên nói xong lại có chút xấu hổ, nhanh chóng giải thích: “Nhưng mà sau đó em lại nghĩ tay áo bó như thế thì không tiện làm việc, cho nên mới làm tay áo ngắn đi, chị xem, như vậy thì làm việc cũng không bị bất tiện.”
Chị dâu ba Ngụy bước lên cẩn thận quan sát: “Đúng vậy, vừa đẹp còn vừa thực dụng, em út thông minh thật, sao chị lại không nghĩ đến chứ?”
Quần áo mình làm được mọi người khen ngợi, Ngụy Huyên cũng rất vui, sao đó lại nói ra những điểm cô cải biến khác: “Hai bên eo đều bóp vào một tấc, nhe vậy thì vạt áo sơ mi sẽ xòe ra, eo và mông sẽ nổi bật hơn.”
Cô vừa nói thế, ba chị dâu nhà họ Ngụy mới phát hiện đúng là như thế, vội vây quanh cô hỏi mãi không ngừng.
Mẹ Ngụy thấy thế tiến lên đuổi người đi: “Được rồi được rồi, đừng có xúm lại đây nữa, bên ngoài còn cả đống việc chưa làm kia, mau đi làm việc, sắp sửa ăn cơm rồi.”
Mọi người đi hết, chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ Ngụy mới vui vẻ kéo Ngụy Huyên xoay hai vòng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Con gái sắp phải gả cho người khác, đúng là bà rất vui, nhất là mấy ngày nay, khi mấy bà chị già trong thôn nghe nói bà sắp sửa có được một cậu con rể trong thành phố, có ai mà không hâm mộ đến đỏ mắt chứ?
Nhưng bà vừa vui sướng, trong lòng lại vừa có chút lo lắng! Từ nhỏ đến lớn tuy con gái của bà không đến mức năm ngón tay không dính nước, nhưng cũng được cưng chiều rất nhiều, chưa từng làm việc gì. Bây giờ phải gả đi nhà người khác, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, bà không ở bên cạnh, sao có thể không lo lắng con gái phải chịu thiệt thòi ấm ức được chứ!
May mà mấy ngày nay quan sát, dường như con gái đột nhiên hiểu chuyện, không chỉ có tài nấu nướng tài ba mà đến cả việc may vá cũng khá giỏi.
Chuyện này làm bà không cần lo lắng con gái gả chồng rồi sẽ sống không tốt.
Chỉ yếu là vì ngày hôm đó Tưởng Triệt dẫn cô vào thành phố mua quần áo, cô nhìn ngắm một lúc lâu, giá đắt quá cô không nỡ mua, giá rẻ thì cô không thèm, cuối cùng chỉ đành mua ít vải về.
Ngay từ đầu cô cũng không định tự tay làm, bây giờ có thời gian, cũng không cần làm phiền người khác, cô tự làm thử trước, nếu không được thì lại đi tìm mẹ Ngụy đến cứu cũng còn kịp.
Quần áo kết hôn đương nhiên phải sặc sỡ, cho nên áo trên dùng mảnh vải đỏ sọc vuông đen.
Lần đầu tiên làm quần áo, Ngụy Huyên cũng không có ý định làm quần áo quá cầu kỳ hoa lệ, chỉ là áo sơ mi đơn giản thôi, nhưng mà ở phần eo bóp lại một chút, tay áo lại làm kiểu tay áo bó sát bảy phân, chỉ dài quá khuỷu tay một ít, nhưng vậy trông sẽ nhanh nhẹn hơn nhiều.
Còn quần thì lại càng đơn giản hơn, quần dài màu đen, chỉ hơi cải biến ở phần ống quần một ít, biến thành ống suông.
Ngụy Huyên may xong mặc vào thử, cảm thấy tuy rằng không phải quần bó, nhưng sửa thành kiểu này làm chân có vẻ vừa dài lại vừa thẳng. Nhưng mà đây cũng là ỷ vào nguyên chủ có dáng người đẹp, đổi thành người bình thường thì sẽ không có hiệu quả tốt như thế.
Ngụy Huyên mặc bộ quần áo này đi ra ngoài, làm cho mấy mẹ con nhà họ Ngụy nhìn đăm đăm, trước kia chỉ cảm thấy em chồng đẹp, nhưng chưa từng cảm nhận trực quan được như thế này. Hôm nay coi như tận mắt chứng kiến, áo trên đỏ rực làm gương mặt cô càng thêm quyến rũ xinh xắn, khi cười giống hệt như một đóa hoa, chẳng trách có thể tìm được một người thành phố có điều kiện tốt như em chồng.
Rõ ràng là một bộ quần áo không có gì đặc biệt, nhưng mặc trên người cô lại làm cô có vẻ càng thêm mềm mại uyển chuyển.
Eo ra eo, chân ra chân.
Chị dâu hai Ngụy không nhịn được hỏi: “Em gái, sao bộ đồ này em mặc vào lại đẹp như vậy? Chị cũng từng mua loại vải cùng loại như thế này rồi, mà sao mặc vào lại thua xa em vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu cả Ngụy lại càng tinh mắt hơn, chỉ nhìn vài lần đã phát hiện ra điểm khác nhau: “Em gái, ngay chỗ eo của em may rút vào trong một tấc đúng không, còn có tay áo cũng bó hơn nữa, không giống như chúng ta, nhét thêm khúc cây vào còn vừa.”
“Đúng vậy đó chị cả, em muốn nó đẹp hơn nên mới không may tay áo rộng.” Ngụy Huyên nói xong lại có chút xấu hổ, nhanh chóng giải thích: “Nhưng mà sau đó em lại nghĩ tay áo bó như thế thì không tiện làm việc, cho nên mới làm tay áo ngắn đi, chị xem, như vậy thì làm việc cũng không bị bất tiện.”
Chị dâu ba Ngụy bước lên cẩn thận quan sát: “Đúng vậy, vừa đẹp còn vừa thực dụng, em út thông minh thật, sao chị lại không nghĩ đến chứ?”
Quần áo mình làm được mọi người khen ngợi, Ngụy Huyên cũng rất vui, sao đó lại nói ra những điểm cô cải biến khác: “Hai bên eo đều bóp vào một tấc, nhe vậy thì vạt áo sơ mi sẽ xòe ra, eo và mông sẽ nổi bật hơn.”
Cô vừa nói thế, ba chị dâu nhà họ Ngụy mới phát hiện đúng là như thế, vội vây quanh cô hỏi mãi không ngừng.
Mẹ Ngụy thấy thế tiến lên đuổi người đi: “Được rồi được rồi, đừng có xúm lại đây nữa, bên ngoài còn cả đống việc chưa làm kia, mau đi làm việc, sắp sửa ăn cơm rồi.”
Mọi người đi hết, chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ Ngụy mới vui vẻ kéo Ngụy Huyên xoay hai vòng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Con gái sắp phải gả cho người khác, đúng là bà rất vui, nhất là mấy ngày nay, khi mấy bà chị già trong thôn nghe nói bà sắp sửa có được một cậu con rể trong thành phố, có ai mà không hâm mộ đến đỏ mắt chứ?
Nhưng bà vừa vui sướng, trong lòng lại vừa có chút lo lắng! Từ nhỏ đến lớn tuy con gái của bà không đến mức năm ngón tay không dính nước, nhưng cũng được cưng chiều rất nhiều, chưa từng làm việc gì. Bây giờ phải gả đi nhà người khác, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, bà không ở bên cạnh, sao có thể không lo lắng con gái phải chịu thiệt thòi ấm ức được chứ!
May mà mấy ngày nay quan sát, dường như con gái đột nhiên hiểu chuyện, không chỉ có tài nấu nướng tài ba mà đến cả việc may vá cũng khá giỏi.
Chuyện này làm bà không cần lo lắng con gái gả chồng rồi sẽ sống không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro