Chương 30 - Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 1
Quyết Định 1
2024-08-08 22:05:58
Từ sau khi nguyên chủ và Biện Thiên Thiên đến nhà cô ở Bắc Kinh chơi, làm quen với Tưởng Triệt, cô đã bắt đầu nhớ nhung cậu trai trắng trẻo điển trai kia, nhất là sau khi cô nghe anh họ của Biện Thiên Thiên nói cha của Tưởng Triệt là phó xưởng cửa xưởng bông vải, trong lòng càng thêm nhớ như in không nỡ buông tay.
Ông bà ta thường nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp vải mỏng, Tưởng Triệt vốn đã chẳng phải dạng người quân tử đoan chính gì, đặc biệt là khi nguyên chủ còn không xấu, hai người thường xuyên qua lại rồi cũng yêu nhau.
May là tuy rằng cả hai đều không phải loại người đáng tin cậy, nhưng cuối cùng vẫn có điểm giới hạn, đến tận bây giờ, chuyện thân mật nhất từng làm cũng chỉ là ôm ấp, vẫn còn nằm trong phạm vi Ngụy Huyên có thể tiếp thu được.
Còn chuyện hôm nay Tưởng Triệt nói muốn chịu trách nhiệm, Ngụy Huyên đỡ trán.
Đây chẳng qua là vì nguyên chủ thấy Tưởng Triệt chỉ muốn chơi đùa với cô, không hề có ý định cưới cô nên mới cố tình gài bẫy mà thôi.
Cố ý bảo Biện Thiên Thiên dẫn người đến phá đám ngay lúc hai người bọn họ đang anh anh em em với nhau, lại kích thích Tưởng Triệt một chút, Tưởng Triệt vì mặt mũi, không phải đã rơi vào bẫy rồi sao.
Mà Ngụy Huyên cảm thấy nguyên chủ thật sự rất giỏi, chỉ là không biết có phải sau khi cô ta thúc đẩy thành công chuyện này rồi kích động quá hay không, cho nên mới ngủ một giấc dậy đã đổi thành cô đi đến nơi này.
Haizz... Ngụy Huyên nhìn căn phòng cô mới quét dọn sạch sẽ xong, bất đắc dĩ thở dài.
Vốn cô còn tưởng rằng còn ở chỗ này rất lâu, bây giờ xem ra không ở được mấy ngày.
Hiện tại Ngụy Huyên đã bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận hơn, nếu mọi chuyện đã tiến triển đến mức này thì cô cũng chỉ có thể tiếp tục làm theo mà thôi.
Nói thật ra thì đây cũng là một sự lựa chọn tốt hơn đối với cô, nếu muốn hủy hôn thì cũng được thôi, nhưng hủy hôn xong rồi thì thế nào?
Cô sắp sửa mười tám rồi, ở thời buổi này, nếu không phải muốn đi học thì có khả năng đều đã có con, dù sao không phải là Tưởng Triệt thì cũng sẽ là người khác, hiện tại Tưởng Triệt chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô, ít nhất anh hợp gu thẩm mỹ của Ngụy Huyên, cô cũng không thiệt thòi gì.
Thêm nữa, cho dù Ngụy Huyên đã kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nhưng giả vẫn cứ là giả, cho dù là về tính cách hay thói quen sinh hoạt thì hai người bọn họ đều khác nhau, chờ lâu rồi, người nhà họ Ngụy chưa chắc sẽ không phát hiện ra manh mối gì.
Gả đi ra ngoài, khoảng cách xa, ít gặp mặt thì sẽ khó lộ tẩy hơn, cho dù có gì khác nhau thì lúc đó cô cũng có thể giải thích được.
Suy nghĩ kỹ càng rồi, lúc này Ngụy Huyên mới mở cửa ra nấu cơm chiều, buổi tối chờ mấy người nhà họ Ngụy đi làm về nhà ăn cơm tối xong đều về phòng, Ngụy Huyên mới đi gõ cửa phòng của cha Ngụy và mẹ Ngụy.
Nếu đã tính toán xong thì cô nên thông báo chuyện này cho người nhà biết sớm, để bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Con gái à, có chuyện gì thế? Đừng có đứng đó, lên giường đất ngồi.”
Giờ này cha Ngụy và mẹ Ngụy đã ngủ rồi, thấy con gái đi vào, hai người đều ngồi dậy xê dịch sang một bên giường đất.
Ngụy Huyên cũng không khách sáo ngồi ở mép giường đất, chỉ là câu chữ đã chạy đến bên miệng rất nhiều lần nhưng cô cũng không biết phải nói như thế nào.
Mẹ Ngụy nhận ra sự do dự của Ngụy Huyên, cho rằng con gái đến xin tiền nhưng xấu hổ, lập tức bò dậy mò mẫm một lúc lâu trong ngăn tủ phía sau, móc ra 5 hào đưa cho Ngụy Huyên nói: “Không phải mấy ngày trước con nói xà phòng hết rồi sao, lấy tiền đi mua cục mới đi, tiền thừa để dành ngày mai mua kem ăn.”
Ngụy Huyên nhìn tờ tiền bị nhét trong tay, vừa buồn cười lại chua xót. Có lẽ đây chính là tình thương của mẹ mà kiếp trước cô chưa từng được cảm nhận nhỉ.
Nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể nhận lấy số tiền này, kiên quyết nhét tiền trở về, Ngụy Huyên mới mở miệng nói: “Cha mẹ, thật ra con có một chuyện muốn nói với cha mẹ.”
“Chuyện gì thế, con cứ nói đi. Có phải mấy chị dâu lại ăn hiếp con không? Con nói cho mẹ nghe, mẹ đi trả thù cho con.”
“Bà thôi đi, đừng có nhảy vào miệng con như thế, nghe con gái nói cái gì trước đã.” Cha Ngụy ngắt lời quan tâm vội vàng của mẹ Ngụy, nhìn về phía Ngụy Huyên.
“Đúng đúng, con gái nói mẹ nghe.”
Ông bà ta thường nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp vải mỏng, Tưởng Triệt vốn đã chẳng phải dạng người quân tử đoan chính gì, đặc biệt là khi nguyên chủ còn không xấu, hai người thường xuyên qua lại rồi cũng yêu nhau.
May là tuy rằng cả hai đều không phải loại người đáng tin cậy, nhưng cuối cùng vẫn có điểm giới hạn, đến tận bây giờ, chuyện thân mật nhất từng làm cũng chỉ là ôm ấp, vẫn còn nằm trong phạm vi Ngụy Huyên có thể tiếp thu được.
Còn chuyện hôm nay Tưởng Triệt nói muốn chịu trách nhiệm, Ngụy Huyên đỡ trán.
Đây chẳng qua là vì nguyên chủ thấy Tưởng Triệt chỉ muốn chơi đùa với cô, không hề có ý định cưới cô nên mới cố tình gài bẫy mà thôi.
Cố ý bảo Biện Thiên Thiên dẫn người đến phá đám ngay lúc hai người bọn họ đang anh anh em em với nhau, lại kích thích Tưởng Triệt một chút, Tưởng Triệt vì mặt mũi, không phải đã rơi vào bẫy rồi sao.
Mà Ngụy Huyên cảm thấy nguyên chủ thật sự rất giỏi, chỉ là không biết có phải sau khi cô ta thúc đẩy thành công chuyện này rồi kích động quá hay không, cho nên mới ngủ một giấc dậy đã đổi thành cô đi đến nơi này.
Haizz... Ngụy Huyên nhìn căn phòng cô mới quét dọn sạch sẽ xong, bất đắc dĩ thở dài.
Vốn cô còn tưởng rằng còn ở chỗ này rất lâu, bây giờ xem ra không ở được mấy ngày.
Hiện tại Ngụy Huyên đã bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận hơn, nếu mọi chuyện đã tiến triển đến mức này thì cô cũng chỉ có thể tiếp tục làm theo mà thôi.
Nói thật ra thì đây cũng là một sự lựa chọn tốt hơn đối với cô, nếu muốn hủy hôn thì cũng được thôi, nhưng hủy hôn xong rồi thì thế nào?
Cô sắp sửa mười tám rồi, ở thời buổi này, nếu không phải muốn đi học thì có khả năng đều đã có con, dù sao không phải là Tưởng Triệt thì cũng sẽ là người khác, hiện tại Tưởng Triệt chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô, ít nhất anh hợp gu thẩm mỹ của Ngụy Huyên, cô cũng không thiệt thòi gì.
Thêm nữa, cho dù Ngụy Huyên đã kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nhưng giả vẫn cứ là giả, cho dù là về tính cách hay thói quen sinh hoạt thì hai người bọn họ đều khác nhau, chờ lâu rồi, người nhà họ Ngụy chưa chắc sẽ không phát hiện ra manh mối gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gả đi ra ngoài, khoảng cách xa, ít gặp mặt thì sẽ khó lộ tẩy hơn, cho dù có gì khác nhau thì lúc đó cô cũng có thể giải thích được.
Suy nghĩ kỹ càng rồi, lúc này Ngụy Huyên mới mở cửa ra nấu cơm chiều, buổi tối chờ mấy người nhà họ Ngụy đi làm về nhà ăn cơm tối xong đều về phòng, Ngụy Huyên mới đi gõ cửa phòng của cha Ngụy và mẹ Ngụy.
Nếu đã tính toán xong thì cô nên thông báo chuyện này cho người nhà biết sớm, để bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Con gái à, có chuyện gì thế? Đừng có đứng đó, lên giường đất ngồi.”
Giờ này cha Ngụy và mẹ Ngụy đã ngủ rồi, thấy con gái đi vào, hai người đều ngồi dậy xê dịch sang một bên giường đất.
Ngụy Huyên cũng không khách sáo ngồi ở mép giường đất, chỉ là câu chữ đã chạy đến bên miệng rất nhiều lần nhưng cô cũng không biết phải nói như thế nào.
Mẹ Ngụy nhận ra sự do dự của Ngụy Huyên, cho rằng con gái đến xin tiền nhưng xấu hổ, lập tức bò dậy mò mẫm một lúc lâu trong ngăn tủ phía sau, móc ra 5 hào đưa cho Ngụy Huyên nói: “Không phải mấy ngày trước con nói xà phòng hết rồi sao, lấy tiền đi mua cục mới đi, tiền thừa để dành ngày mai mua kem ăn.”
Ngụy Huyên nhìn tờ tiền bị nhét trong tay, vừa buồn cười lại chua xót. Có lẽ đây chính là tình thương của mẹ mà kiếp trước cô chưa từng được cảm nhận nhỉ.
Nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể nhận lấy số tiền này, kiên quyết nhét tiền trở về, Ngụy Huyên mới mở miệng nói: “Cha mẹ, thật ra con có một chuyện muốn nói với cha mẹ.”
“Chuyện gì thế, con cứ nói đi. Có phải mấy chị dâu lại ăn hiếp con không? Con nói cho mẹ nghe, mẹ đi trả thù cho con.”
“Bà thôi đi, đừng có nhảy vào miệng con như thế, nghe con gái nói cái gì trước đã.” Cha Ngụy ngắt lời quan tâm vội vàng của mẹ Ngụy, nhìn về phía Ngụy Huyên.
“Đúng đúng, con gái nói mẹ nghe.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro