Chương 30 - Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 1
Tương Thịt 1
2024-08-08 22:05:58
Cô giải thích mấy thứ này cho Tưởng Triệt nghe: “Mấy thứ này khác nhau, những người khác cũng sẽ không liên tưởng đến chúng nó, hơn nữa không phải còn có một đoạn thời gian nữa sao, tạm thời không có, tốt nhất tranh thủ lúc trước khi ăn tết, mọi người ra tay hào phúng, dám xài tiền, đến lúc đó vừa lúc chúng ta có thể kiếm được một mớ tiền, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tưởng Triệt ngẫm lại cảm thấy vợ nói cũng đúng, gật đầu đồng ý, sau đó lại nhớ đến một chuyện khác: “Mấy ngày nay chúng ta tranh thủ thời gian rảnh về nhà ăn bữa cơm đi, hôm nay anh cả đến tìm anh, nói ngày này ba mẹ về nhà cũng nhắc chúng ta.”
Ngụy Huyên cảm thấy ở gần nhau như thế mà lâu quá không về nhà cũng không tốt, lập tức đồng ý ngay: “Được, vừa lúc vài hôm nữa là đông chí, chúng ta thuận tiện về nhà ăn tết luôn.”
Quyết định xong ngày về nhà, ngày hôm sau Tưởng Triệt đến xưởng tìm anh cả Tưởng, nói cho anh ấy biết thời gian.
Bên này Ngụy Huyên lại âm thầm suy nghĩ xem về nhà chồng thì nên đem cái gì về là tốt nhất đây? Bọn họ cũng không thể tay không về nhà ăn cơm đúng không.
Suy nghĩ nửa ngày, cô quyết định làm một ít tương thịt mang về.
Tưởng Triệt nhận được nhiệm vụ mà Ngụy Huyên giao cho anh, bảo anh đi mua mấy nguyên vật liệu để làm tương thịt, anh cực kỳ năng nổ. Dù sao thì sau khi anh hưởng thụ tay nghề nấu nướng của vợ được một thời gian, bữa cơm trưa ở nhà ăn chênh lệch hơi lớn. Làm tương thịt xong rồi, anh cũng có thể mang theo để trưa ăn cơm ngon hơn mà, đúng không?
Mang theo suy nghĩ như thế, anh vô tình không cẩn thận mua hơi nhiều bình đựng tương thịt.
Ngụy Huyên nhìn chằm chằm hai mươi cái bình nhỏ ở trước mặt không nói gì, Tưởng Triệt thấy thế cười “hì hì” vài tiếng: “Tại anh thấy bình nhỏ quá, sợ không đủ đựng nên vô tình mua nhiều một ít đó mà, không sao, xài không hết thì cứ để đó, mấy thứ này không hư được.”
Ngụy Huyên liếc nhìn anh nói: “Được rồi, đừng có đứng đực ra đó nữa, mau lại đây rửa bình phụ em đi.”
Cô đang rất bận, không có thời gian so đo với anh.
Tương phân thành rất nhiều loại, bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn, hôm nay Ngụy Huyên dự định làm ba loại, một loại là thuần thịt vụn, loại thứ hai thêm ít nấm hương, loại cuối cùng là sa tế.
Bình thường có thể dùng ba loại tương này để trộn mì hoặc là ăn với màn thầu cũng được.
Trước đó cô đã chuẩn bị sẵn nguyên vật liệu, chờ dầu sôi bỏ chúng vào, mùi hương lập tức xông ra bên ngoài.
Nhất là khi xào ớt, thật sự là không thể nào ở trong phòng bếp được, quá sặc người.
Bận rộn lộn xộn một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể đóng bình ba loại tương.
Kiểm tra sơ qua, xác định bình đã khô, Ngụy Huyên và Tưởng Triệt hợp tác cùng nhau, mỗi người vô bình một loại tương, không bao lâu sau mười mấy cái bình đã được chứa đầy.
Trong đó thịt vụn chỉ có ba bình, bởi vì không đựng đầy nên chỉ khoảng không đến ba cân.
Tương nấm hương thì có bốn bình, sa tế cũng chỉ có ba bình.
Tưởng Triệt nhìn một đống tương như thế, nghĩ về nhà nhiều nhất chỉ cần mang mỗi loại một bình là được, dư lại anh và Ngụy Huyên hai người cũng không ăn được bao nhiêu, số còn lại có thể đưa đến cho Ngô Vận thử xem có thị trường hay không.
Thật ra Ngụy Huyên làm nhiều như thế cũng là có ý này, chỉ là còn chưa kịp nói mà thôi. Thấy Tưởng Triệt đã tự nói ra trước, cực kỳ vui vẻ vì dưới sự ảnh hưởng vô tri vô giác của cô, anh đã dần có được ý thức khứu giác của người làm ăn.
Ừm, nhóc con tương lai sáng lạn nha!
Cô lập tức cổ vũ nói: “Vậy anh mang đi thử xem đi, mỗi loại cầm một lọ đi trước, cũng đừng nói đến chuyện tiền bạc, cứ nói là mang đến cho anh Ngô nếm thử.”
“Được, vậy ngày mai anh đi giao hàng tiện đường mang cho anh ta luôn.”
Đáng tiếc ngày hôm sau, khi Tưởng Triệt đi đưa hàng thì Ngô Vận lại không có mặt ở đó.
“Tối hôm qua đại ca của bọn tôi đã xuống quê thu hàng rồi, có lẽ chiều mới về được.”
Tưởng Triệt cũng không sốt ruột, đưa ba cái bình cho tên đàn em đứng canh cửa nói: “Vậy cho anh ấy về, câu đưa cái bình này cho anh ấy giúp tôi, nói là tôi mời anh ấy nếm thử.”
“Anh Triệt cứ yên tâm đi, đại ca vừa về là tôi sẽ đưa đi ngay.”
Người có đối diện nghiêm túc bảo đảm làm Tưởng Triệt thấy buồn cười, vỗ vai cậu ta nói: “Được rồi, cảm ơn, lần sau tới tôi mang đồ ăn ngon đến cho cậu.”
Mấy người bọn họ đều đã biết chuyện anh Triệt có một cô vợ có tài nấu nướng rất giỏi, trong số bọn họ, còn có ai là không biết hiện tại thịt kho bán đắt hàng nhất là do vợ của anh Triệt làm chứ!
Tưởng Triệt ngẫm lại cảm thấy vợ nói cũng đúng, gật đầu đồng ý, sau đó lại nhớ đến một chuyện khác: “Mấy ngày nay chúng ta tranh thủ thời gian rảnh về nhà ăn bữa cơm đi, hôm nay anh cả đến tìm anh, nói ngày này ba mẹ về nhà cũng nhắc chúng ta.”
Ngụy Huyên cảm thấy ở gần nhau như thế mà lâu quá không về nhà cũng không tốt, lập tức đồng ý ngay: “Được, vừa lúc vài hôm nữa là đông chí, chúng ta thuận tiện về nhà ăn tết luôn.”
Quyết định xong ngày về nhà, ngày hôm sau Tưởng Triệt đến xưởng tìm anh cả Tưởng, nói cho anh ấy biết thời gian.
Bên này Ngụy Huyên lại âm thầm suy nghĩ xem về nhà chồng thì nên đem cái gì về là tốt nhất đây? Bọn họ cũng không thể tay không về nhà ăn cơm đúng không.
Suy nghĩ nửa ngày, cô quyết định làm một ít tương thịt mang về.
Tưởng Triệt nhận được nhiệm vụ mà Ngụy Huyên giao cho anh, bảo anh đi mua mấy nguyên vật liệu để làm tương thịt, anh cực kỳ năng nổ. Dù sao thì sau khi anh hưởng thụ tay nghề nấu nướng của vợ được một thời gian, bữa cơm trưa ở nhà ăn chênh lệch hơi lớn. Làm tương thịt xong rồi, anh cũng có thể mang theo để trưa ăn cơm ngon hơn mà, đúng không?
Mang theo suy nghĩ như thế, anh vô tình không cẩn thận mua hơi nhiều bình đựng tương thịt.
Ngụy Huyên nhìn chằm chằm hai mươi cái bình nhỏ ở trước mặt không nói gì, Tưởng Triệt thấy thế cười “hì hì” vài tiếng: “Tại anh thấy bình nhỏ quá, sợ không đủ đựng nên vô tình mua nhiều một ít đó mà, không sao, xài không hết thì cứ để đó, mấy thứ này không hư được.”
Ngụy Huyên liếc nhìn anh nói: “Được rồi, đừng có đứng đực ra đó nữa, mau lại đây rửa bình phụ em đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đang rất bận, không có thời gian so đo với anh.
Tương phân thành rất nhiều loại, bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn, hôm nay Ngụy Huyên dự định làm ba loại, một loại là thuần thịt vụn, loại thứ hai thêm ít nấm hương, loại cuối cùng là sa tế.
Bình thường có thể dùng ba loại tương này để trộn mì hoặc là ăn với màn thầu cũng được.
Trước đó cô đã chuẩn bị sẵn nguyên vật liệu, chờ dầu sôi bỏ chúng vào, mùi hương lập tức xông ra bên ngoài.
Nhất là khi xào ớt, thật sự là không thể nào ở trong phòng bếp được, quá sặc người.
Bận rộn lộn xộn một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể đóng bình ba loại tương.
Kiểm tra sơ qua, xác định bình đã khô, Ngụy Huyên và Tưởng Triệt hợp tác cùng nhau, mỗi người vô bình một loại tương, không bao lâu sau mười mấy cái bình đã được chứa đầy.
Trong đó thịt vụn chỉ có ba bình, bởi vì không đựng đầy nên chỉ khoảng không đến ba cân.
Tương nấm hương thì có bốn bình, sa tế cũng chỉ có ba bình.
Tưởng Triệt nhìn một đống tương như thế, nghĩ về nhà nhiều nhất chỉ cần mang mỗi loại một bình là được, dư lại anh và Ngụy Huyên hai người cũng không ăn được bao nhiêu, số còn lại có thể đưa đến cho Ngô Vận thử xem có thị trường hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra Ngụy Huyên làm nhiều như thế cũng là có ý này, chỉ là còn chưa kịp nói mà thôi. Thấy Tưởng Triệt đã tự nói ra trước, cực kỳ vui vẻ vì dưới sự ảnh hưởng vô tri vô giác của cô, anh đã dần có được ý thức khứu giác của người làm ăn.
Ừm, nhóc con tương lai sáng lạn nha!
Cô lập tức cổ vũ nói: “Vậy anh mang đi thử xem đi, mỗi loại cầm một lọ đi trước, cũng đừng nói đến chuyện tiền bạc, cứ nói là mang đến cho anh Ngô nếm thử.”
“Được, vậy ngày mai anh đi giao hàng tiện đường mang cho anh ta luôn.”
Đáng tiếc ngày hôm sau, khi Tưởng Triệt đi đưa hàng thì Ngô Vận lại không có mặt ở đó.
“Tối hôm qua đại ca của bọn tôi đã xuống quê thu hàng rồi, có lẽ chiều mới về được.”
Tưởng Triệt cũng không sốt ruột, đưa ba cái bình cho tên đàn em đứng canh cửa nói: “Vậy cho anh ấy về, câu đưa cái bình này cho anh ấy giúp tôi, nói là tôi mời anh ấy nếm thử.”
“Anh Triệt cứ yên tâm đi, đại ca vừa về là tôi sẽ đưa đi ngay.”
Người có đối diện nghiêm túc bảo đảm làm Tưởng Triệt thấy buồn cười, vỗ vai cậu ta nói: “Được rồi, cảm ơn, lần sau tới tôi mang đồ ăn ngon đến cho cậu.”
Mấy người bọn họ đều đã biết chuyện anh Triệt có một cô vợ có tài nấu nướng rất giỏi, trong số bọn họ, còn có ai là không biết hiện tại thịt kho bán đắt hàng nhất là do vợ của anh Triệt làm chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro