Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Đào Ma Dụ Săn Lợn Rừng (2)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
2024-07-08 21:22:00
Tô Hoà cũng muốn thử kiểm tra sức mạnh của đại ca mình một chút, cho nên giữ lấy tay hắn, không khuyên hắn lên cây nữa.
Ngược lại bình tĩnh nói: “Hai người chúng ta sức lực lớn, lên cây làm gì.”
Nàng nghe ra được, có lẽ chỉ có hai con lợn rừng, với thực lực của nàng thì không đáng phải sợ hãi.
Tô Đại Ngưu vẫn không yên tâm, đang muốn khuyên bảo liền phát hiện trong bụi cỏ bỗng vọt ra một cái đầu lợn rừng lớn, đôi mắt lập tức trừng lớn như chuông đồng, nuốt nước miếng.
“Đừng sợ! Trực tiếp chính diện giao phong, lựa thời điểm thích hợp chém đầu nó.”
Tô Hoà bình tĩnh mà chỉ huy, sau đó tự mình vọt lên.
“Éc! Éc! Éc!”
“Thình thịch!”
“!?”
Tô Đại Ngưu còn chưa kịp phản ứng, Tô Hoà đã giải quyết xong một con lợn rừng.
Dùng chính biện pháp nàng nói, sạch sẽ lưu loát, một đao mất mạng, lợn rừng ầm ầm ngã xuống.
Con lợn rừng còn lại vốn chạy theo đồng bọn nghe thấy tiếng kêu thì sửng sốt, bỗng nhiên tức giận, xoay người chạy về phái Tô Hoà.
Tô Đại Ngưu phục hồi tinh thần vội vàng đuổi theo, cái khảm đao chém về mông lợn rừng.
“Éc! Éc!”
Lợn rừng ăn đau, đột nhiên phát điên đổi hướng chuẩn bị tấn công Tô Đại Ngưu.
Tô Đại Ngưu nghĩ lại thủ pháp vừa rồi của muội muội, lập tức rút đao chém về phía cổ của nó, cũng sạch sẽ lưu loát giải quyết xong.
Tô Hoà bình tĩnh tiến lên xem sét miệng vết thương của lợn rừng, giống như hiểu rõ cái gì, gật gật đầu.
Xem ra huynh muội song sinh có sức mạnh khoẻ như nhau, chẳng qua nàng có kỹ năng chiến đấu của hiện đại, tốc độ nhanh hơn một ít.
Mà thôn dân trốn trên cây đang trợn tròn mắt, bọn họ vừa mới nhìn thấy cái gì?
Hai huynh đệ này, mỗi người một đao chém bay đầu lợn rừng?
“Đừng ngây ra nữa, mau xuống dưới cùng nhau thu thập trước, mang lợn rừng xuống núi tránh mùi máu tanh hấp dẫn dã thú khác tới đây.”
Tô Hoà nhìn thôn dân bị dọa ngốc, vội vàng lên tiếng.
“Ai! Khuê nữ, cha xuống ngay đây!”
Người đầu tiên đáp lại tất nhiên là Tô Nhị Đống, người đang cảm thấy nữ nhi của mình thật anh khí.
Chỉ thấy ông nhanh nhẹn đi tới, nhìn xác lợn rừng trên mặt đất, mặc niệm một câu, “A di đà phật.”
Sau đó lấy dây leo đã được chuẩn bị từ trước ra, trói chặt xác lợn rừng lại.
Nhóm người thứ hai lấy lại phản ứng là mấy người nhi tử của Tô Tam Sinh, Tô Đại, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, cúng chính là nhóm đường đệ của Tô Nhị Đống.
Sau đó là mấy người nhi tử của tộc trưởng.
Cuối cùng mới là Tô Chiêu cùng với mấy người nhi tử của Tô Nhị Phú, đệ đệ của tộc trưởng.
Tô Hoà thấy nhóm người bọn họ đã trói xong, đang tìm chia một nhóm nhỏ người mang lợn rừng xuống núi, nàng mới đi qua muốn dẫn những người còn lại đi tiếp.
Tô Nhị Đống vội vàng khuyên nhủ: “Nữ nhi, hai con lợn rừng lớn đã đủ cho chúng ta mang đi bán, chúng ta về trước đi.”
“Cha, người yên tâm, chúng con không đi xa, chỉ đi qua xem còn thứ khác nữa không.”
Tô Hoà biết phụ thân lo lắng cái gì, chỉ là nàng vẫn muốn tiếp tục thăm dò, vì thế có lệ an ủi một câu.
Thật ra nàng muốn tìm củ mài, thứ kia tương đương với lương thực có thể làm chắc bụng khá lâu.
Nếu tìm được, nàng còn muốn mang một ít hạt giống đến nơi định cư để gieo trồng, để ngừa đến Lĩnh Nam không thể tìm thấy.
Tô Nhị Đống biết tính tình nữ nhi nhà mình, bất đắc dĩ nói: “A Huy dẫn mọi người xuống núi đi, để ta đi cùng bọn họ vào sâu trong núi.”
Ngược lại bình tĩnh nói: “Hai người chúng ta sức lực lớn, lên cây làm gì.”
Nàng nghe ra được, có lẽ chỉ có hai con lợn rừng, với thực lực của nàng thì không đáng phải sợ hãi.
Tô Đại Ngưu vẫn không yên tâm, đang muốn khuyên bảo liền phát hiện trong bụi cỏ bỗng vọt ra một cái đầu lợn rừng lớn, đôi mắt lập tức trừng lớn như chuông đồng, nuốt nước miếng.
“Đừng sợ! Trực tiếp chính diện giao phong, lựa thời điểm thích hợp chém đầu nó.”
Tô Hoà bình tĩnh mà chỉ huy, sau đó tự mình vọt lên.
“Éc! Éc! Éc!”
“Thình thịch!”
“!?”
Tô Đại Ngưu còn chưa kịp phản ứng, Tô Hoà đã giải quyết xong một con lợn rừng.
Dùng chính biện pháp nàng nói, sạch sẽ lưu loát, một đao mất mạng, lợn rừng ầm ầm ngã xuống.
Con lợn rừng còn lại vốn chạy theo đồng bọn nghe thấy tiếng kêu thì sửng sốt, bỗng nhiên tức giận, xoay người chạy về phái Tô Hoà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đại Ngưu phục hồi tinh thần vội vàng đuổi theo, cái khảm đao chém về mông lợn rừng.
“Éc! Éc!”
Lợn rừng ăn đau, đột nhiên phát điên đổi hướng chuẩn bị tấn công Tô Đại Ngưu.
Tô Đại Ngưu nghĩ lại thủ pháp vừa rồi của muội muội, lập tức rút đao chém về phía cổ của nó, cũng sạch sẽ lưu loát giải quyết xong.
Tô Hoà bình tĩnh tiến lên xem sét miệng vết thương của lợn rừng, giống như hiểu rõ cái gì, gật gật đầu.
Xem ra huynh muội song sinh có sức mạnh khoẻ như nhau, chẳng qua nàng có kỹ năng chiến đấu của hiện đại, tốc độ nhanh hơn một ít.
Mà thôn dân trốn trên cây đang trợn tròn mắt, bọn họ vừa mới nhìn thấy cái gì?
Hai huynh đệ này, mỗi người một đao chém bay đầu lợn rừng?
“Đừng ngây ra nữa, mau xuống dưới cùng nhau thu thập trước, mang lợn rừng xuống núi tránh mùi máu tanh hấp dẫn dã thú khác tới đây.”
Tô Hoà nhìn thôn dân bị dọa ngốc, vội vàng lên tiếng.
“Ai! Khuê nữ, cha xuống ngay đây!”
Người đầu tiên đáp lại tất nhiên là Tô Nhị Đống, người đang cảm thấy nữ nhi của mình thật anh khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy ông nhanh nhẹn đi tới, nhìn xác lợn rừng trên mặt đất, mặc niệm một câu, “A di đà phật.”
Sau đó lấy dây leo đã được chuẩn bị từ trước ra, trói chặt xác lợn rừng lại.
Nhóm người thứ hai lấy lại phản ứng là mấy người nhi tử của Tô Tam Sinh, Tô Đại, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, cúng chính là nhóm đường đệ của Tô Nhị Đống.
Sau đó là mấy người nhi tử của tộc trưởng.
Cuối cùng mới là Tô Chiêu cùng với mấy người nhi tử của Tô Nhị Phú, đệ đệ của tộc trưởng.
Tô Hoà thấy nhóm người bọn họ đã trói xong, đang tìm chia một nhóm nhỏ người mang lợn rừng xuống núi, nàng mới đi qua muốn dẫn những người còn lại đi tiếp.
Tô Nhị Đống vội vàng khuyên nhủ: “Nữ nhi, hai con lợn rừng lớn đã đủ cho chúng ta mang đi bán, chúng ta về trước đi.”
“Cha, người yên tâm, chúng con không đi xa, chỉ đi qua xem còn thứ khác nữa không.”
Tô Hoà biết phụ thân lo lắng cái gì, chỉ là nàng vẫn muốn tiếp tục thăm dò, vì thế có lệ an ủi một câu.
Thật ra nàng muốn tìm củ mài, thứ kia tương đương với lương thực có thể làm chắc bụng khá lâu.
Nếu tìm được, nàng còn muốn mang một ít hạt giống đến nơi định cư để gieo trồng, để ngừa đến Lĩnh Nam không thể tìm thấy.
Tô Nhị Đống biết tính tình nữ nhi nhà mình, bất đắc dĩ nói: “A Huy dẫn mọi người xuống núi đi, để ta đi cùng bọn họ vào sâu trong núi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro