Xuyên Qua Tinh Tế Ta Trồng Cây Làm Ruộng
Sinh nhật 2
Hoan Hoan Hỷ Nhạc
2024-07-04 21:58:37
Quan hệ của Cơ gia với hiệp hội dược sư vừa là cạnh tranh vừa là hợp tác. Cơ Linh Lung được phái sang hiệp hội dược sư để trao đổi học tập.
Cô gái này rất là thú vị. Ngoài việc học tập ra cô còn chuyên lôi kéo các thành viên của hiệp hội với ý đồ mong họ sang Cơ gia làm việc, hành động này công khai quang minh chính đại. Cao tầng hiệp hội đến Cơ gia thảo cách nói. Gia chủ Cơ Lập Tân còn tùy ý bảo người hiệp hội cũng có thể lôi kéo người của Cơ gia. Thái độ này khiến hiệp hội dược sư cạn lời. Thôi mặc kệ, dù sao vẫn chưa có thành viên quan trọng bị lôi kéo đi.
“Cậu còn trẻ mà đã là thất cấp dị năng giả, lợi hại. Có ý muốn đến Cơ gia không? Cơ gia có đãi ngộ phi thường tốt.”
“Bớt lôi kéo vô tội vạ.” Ân Huyền kéo cậu ra xa Cơ Linh Lung.
Cơ Linh Lung bĩu môi: “Được rồi, bảo bối của Ân thiếu, không ai dám đào đi.”
Cô gái này bị Ân Huyền xa lánh cũng không hao hết sự nhiệt tình của cô với cậu: “Hạ Hoài An, cậu làm cách nào mà rau dưa trồng ra lại mỹ vị như vậy, Cơ gia không có ai có bản lĩnh này hết. Có bí quyết nào sao? A, cái này có tính là thương nghiệp cơ mật không, có phải ta không nên hỏi không?”
“Không có bí quyết gì hết. Chỉ là thiên phú dị năng thôi.”
“Thiên phú dị năng này cũng quá tiện lợi đi. Muốn ăn ngon lúc nào cũng được.” Cơ Linh Lung hâm mộ.
Thiên phú dị năng của cậu là có thể điều hướng phát triển của thực vật. Ví dụ, ở trái đất phải chiến đấu rất nhiều nên cậu thúc giục thực vật theo hướng dẻo dai rắn chắc để có thể bắt trói kẻ thù. Đồ nông trường là thức ăn nên phải làm chúng phát triển theo hướng mỹ vị.
Khi biết thiên phú dị năng của cậu, mẹ của Ân Huyền khuyến khích cậu gieo trồng dược liệu. Nếu dược liệu được định hướng phát triển ra loại có dược hiệu mạnh thì quá tuyệt. Không nhất thiết phải trồng linh thảo linh dược, trồng dược thảo bình thường là được. Những dược tề dị năng giả sử dụng cũng có nhiều thành phần phụ là thảo dược bình thường.
Cậu sẽ suy xét trồng thảo dược, dù sao Hy Viên rất rộng lớn, nếu chỉ trồng các loại cây thông thường không biết khi nào mới phủ đầy Hy Viên.
Cơ Linh Lung nói chuyện với cậu không bao lâu thì bị đám bạn gọi đi.
“Lúc nãy tôi nghe Cơ tiểu thư nói ông ngoại anh giận anh vì cây bồ đề.”
Ân Huyền xua tay: “Đã hết giận. Ông ngoại không phải người nhỏ mọn như vậy. Ban đầu ông giận là vì tưởng ta tặng cho người không đáng tin cậy, sợ cây bồ đề không sống nổi. Sau này ta quay video cây bồ đề gửi cho ông ngoại xem, ông ngoại thấy tình trạng của nó rất tốt nên không giận ta nữa.”
“Ông ngoại anh thật tốt.”
Ân Huyền cười: “Ông còn khen em nữa đó. Ông nói người có thể chăm sóc cây bồ đề tốt như thế nhất định có đại tài.
Bà ngoại biết đến em còn định mời em gia nhập dược sư hiệp hội nhưng bị ông ngoại ngăn cản.
Ông ngoại nói người đại tài sẽ tự tạo cho mình một mảnh thiên địa rồi tự mình đi trên mảnh thiên địa ấy.”
Năm xưa trong khi đa số các dược sư đổ về Cơ gia thì Lâm Phong Miên đã tự gầy dựng một dược sư hiệp hội từ thường thường vô danh đến vang chấn thiên hạ. Hạ Hoài An cũng rất khâm phục người này.
“Lát nữa anh sẽ dẫn em đi gặp ông.”
“Được.”
Các đại gia tộc vừa có cạnh tranh cũng vừa có hợp tác. Các mối quan hệ phức tạp chồng chéo lên nhau. Cứ một thế hệ, con em trong nhà sẽ bị đem ra so sánh với nhau. Trừ Ân Huyền là một quái thai, lứa đồng niên này thực lực tốt nhất cũng chỉ tầm cấp 4 cấp 5.
Một bàn thiếu nam thiếu nữ được coi là thiên kiêu của các đại gia tộc đang ngồi với nhau nghị luận.
“Nghe nói Ân Huyền đang theo đuổi một người.”
“Ta biết. Ngay cả cây bồ đề cũng đem tặng cho người đó rồi.”
“Ân Huyền nghiêm túc vậy sao? Cây bồ đề cũng tặng.”
Một giọng nữ lên tiếng: “Các ngươi thấy mặt người đó sẽ biết. Đó là người đẹp nhất ta từng thấy.”
“Ta cũng thấy rồi, cực kỳ đẹp. Nhưng nhìn lâu một chút Ân Huyền đã phóng uy áp cảnh cáo làm ta không dám nhìn tiếp.”
“Nhát gan.”
“Có ngon thì ngươi đi nhìn thử đi.”
“Thôi bỏ đi.”
“Ngươi cũng nhát gan.”
Nghe mọi người nhốn nháo vui đùa nghị luận, một âm thanh không hài hòa vang lên: “Đẹp thì làm sao chứ. Cũng chỉ là một tiện dân lớn lên ở viện phúc lợi. Không ngờ Ân Huyền lại hạ giá làm ra những hành động mất mặt Ân gia như vậy.”
Cơ Linh Lung cười cười không có hảo ý: “Tiện dân mà Ân Vũ Ngọc cô nhắc đến hiện giờ người ta là thất cấp dị năng giả. Có thể nói ra lời miệt thị cao cấp dị năng giả chẳng lẽ Ân Vũ Ngọc cô sắp thành gia chủ Ân gia rồi sao?”
Ân Vũ Ngọc nghẹn lời, mặt đỏ rần tức giận nhưng không dám cãi lại. Cơ Linh Lung có gia gia là cửu cấp cường giả, không như cô ngoài thiên phú xem được một chút, cha mẹ cũng chỉ nương nhờ người trong gia tộc. Cô cũng hối hận khi thốt ra những lời ấy. Nếu lời cô bị truyền về nhà nhất định sẽ bị phạt nặng.
Cha của cô là người tích cực nhất trong việc loại trừ Ân Huyền khỏi danh sách đề cử thiếu chủ chi vị năm xưa.
Từ ngày Ân Huyền đột phá cửu cấp nhà cô đã không hảo quá, đến khi cả nhà Ân Huyền rời Ân gia chuyển đến Lâm Phong thành, thế cục càng giậu đổ bìm leo, lấy cớ nhà cô đẩy một cửu cấp cường giả rời gia tộc mà gia tộc cắt xén tài nguyên của nhà cô.
Cũng không nghĩ xem nếu không phải mấy lão già đó ngầm đồng ý thì chuyện loại bỏ có thể thành sao. Mấy lão già đó xem chi nhà cô không có ai chống lưng nên mọi tội lỗi đều đổ cho nhà cô.
Mà Ân Huyền lại càng quá đáng. Hợp tác với Quan thị cũng nghiêng phần lợi ích cho Dược sư hiệp hội, không hề nghĩ đến Ân gia, làm phần tài nguyên ít ỏi của nhà cô cũng bị khấu rớt.
Thấy khuôn mặt Ân Vũ Ngọc rất khó coi, mọi người dịch xa cô một chút.
“Ân Vũ Ngọc có bệnh đi. Đến sinh nhật của Ân Huyền lại dám nói ra những lời như vậy.”
Có người cười hì hì đáp: “Nghe nói dạo này cô ấy sống không tốt, cả nhà không nhận được trợ cấp của gia tộc, không thấy chiếc váy cô ấy đang mặc cũng đã xuất hiện vài lần rồi sao.”
“Thì ra là vậy.”
Mọi người nói cũng không cố ý nhỏ giọng, thấy ai cũng chế nhạo mình, Ân Vũ Ngọc không chịu nổi nữa nên chạy ra ngoài.
Xuất hiện trong bữa tiệc được một lúc, Ân Huyền dắt Hạ Hoài An rời khỏi nơi ồn ào này. Hắn đưa cậu vào khu gieo trồng dược liệu của hiệp hội. Mỗi loài dược thảo có tập tính sinh trưởng riêng biệt nên hệ thống nhiệt độ, hệ thống độ ẩm đều mở 24/24. Mỗi khu có một người phụ trách riêng. Khi thấy Ân Huyền họ xa xa cúi chào chứ không đến gần. Ân Huyền tự nhiên mà dẫn cậu vào sâu trong.
“Nơi đây chỉ là dược thảo bình thường. Linh thảo được trồng ở bên trong. Ta đưa em đi xem.”
Số lượng linh thảo ít hơn nhiều so với thảo dược ở bên ngoài. Nơi đây có nhiều nhân viên túc trực hơn. Mỗi nhành mỗi lá của một cây linh thảo được chiếu cố rất là tỉ mỉ.
Mỗi linh dược nơi đây đều có một vẻ đẹp cuốn hút riêng khiến mộc hệ dị năng giả là cậu không đủ mắt để ngắm.
Cô gái này rất là thú vị. Ngoài việc học tập ra cô còn chuyên lôi kéo các thành viên của hiệp hội với ý đồ mong họ sang Cơ gia làm việc, hành động này công khai quang minh chính đại. Cao tầng hiệp hội đến Cơ gia thảo cách nói. Gia chủ Cơ Lập Tân còn tùy ý bảo người hiệp hội cũng có thể lôi kéo người của Cơ gia. Thái độ này khiến hiệp hội dược sư cạn lời. Thôi mặc kệ, dù sao vẫn chưa có thành viên quan trọng bị lôi kéo đi.
“Cậu còn trẻ mà đã là thất cấp dị năng giả, lợi hại. Có ý muốn đến Cơ gia không? Cơ gia có đãi ngộ phi thường tốt.”
“Bớt lôi kéo vô tội vạ.” Ân Huyền kéo cậu ra xa Cơ Linh Lung.
Cơ Linh Lung bĩu môi: “Được rồi, bảo bối của Ân thiếu, không ai dám đào đi.”
Cô gái này bị Ân Huyền xa lánh cũng không hao hết sự nhiệt tình của cô với cậu: “Hạ Hoài An, cậu làm cách nào mà rau dưa trồng ra lại mỹ vị như vậy, Cơ gia không có ai có bản lĩnh này hết. Có bí quyết nào sao? A, cái này có tính là thương nghiệp cơ mật không, có phải ta không nên hỏi không?”
“Không có bí quyết gì hết. Chỉ là thiên phú dị năng thôi.”
“Thiên phú dị năng này cũng quá tiện lợi đi. Muốn ăn ngon lúc nào cũng được.” Cơ Linh Lung hâm mộ.
Thiên phú dị năng của cậu là có thể điều hướng phát triển của thực vật. Ví dụ, ở trái đất phải chiến đấu rất nhiều nên cậu thúc giục thực vật theo hướng dẻo dai rắn chắc để có thể bắt trói kẻ thù. Đồ nông trường là thức ăn nên phải làm chúng phát triển theo hướng mỹ vị.
Khi biết thiên phú dị năng của cậu, mẹ của Ân Huyền khuyến khích cậu gieo trồng dược liệu. Nếu dược liệu được định hướng phát triển ra loại có dược hiệu mạnh thì quá tuyệt. Không nhất thiết phải trồng linh thảo linh dược, trồng dược thảo bình thường là được. Những dược tề dị năng giả sử dụng cũng có nhiều thành phần phụ là thảo dược bình thường.
Cậu sẽ suy xét trồng thảo dược, dù sao Hy Viên rất rộng lớn, nếu chỉ trồng các loại cây thông thường không biết khi nào mới phủ đầy Hy Viên.
Cơ Linh Lung nói chuyện với cậu không bao lâu thì bị đám bạn gọi đi.
“Lúc nãy tôi nghe Cơ tiểu thư nói ông ngoại anh giận anh vì cây bồ đề.”
Ân Huyền xua tay: “Đã hết giận. Ông ngoại không phải người nhỏ mọn như vậy. Ban đầu ông giận là vì tưởng ta tặng cho người không đáng tin cậy, sợ cây bồ đề không sống nổi. Sau này ta quay video cây bồ đề gửi cho ông ngoại xem, ông ngoại thấy tình trạng của nó rất tốt nên không giận ta nữa.”
“Ông ngoại anh thật tốt.”
Ân Huyền cười: “Ông còn khen em nữa đó. Ông nói người có thể chăm sóc cây bồ đề tốt như thế nhất định có đại tài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ngoại biết đến em còn định mời em gia nhập dược sư hiệp hội nhưng bị ông ngoại ngăn cản.
Ông ngoại nói người đại tài sẽ tự tạo cho mình một mảnh thiên địa rồi tự mình đi trên mảnh thiên địa ấy.”
Năm xưa trong khi đa số các dược sư đổ về Cơ gia thì Lâm Phong Miên đã tự gầy dựng một dược sư hiệp hội từ thường thường vô danh đến vang chấn thiên hạ. Hạ Hoài An cũng rất khâm phục người này.
“Lát nữa anh sẽ dẫn em đi gặp ông.”
“Được.”
Các đại gia tộc vừa có cạnh tranh cũng vừa có hợp tác. Các mối quan hệ phức tạp chồng chéo lên nhau. Cứ một thế hệ, con em trong nhà sẽ bị đem ra so sánh với nhau. Trừ Ân Huyền là một quái thai, lứa đồng niên này thực lực tốt nhất cũng chỉ tầm cấp 4 cấp 5.
Một bàn thiếu nam thiếu nữ được coi là thiên kiêu của các đại gia tộc đang ngồi với nhau nghị luận.
“Nghe nói Ân Huyền đang theo đuổi một người.”
“Ta biết. Ngay cả cây bồ đề cũng đem tặng cho người đó rồi.”
“Ân Huyền nghiêm túc vậy sao? Cây bồ đề cũng tặng.”
Một giọng nữ lên tiếng: “Các ngươi thấy mặt người đó sẽ biết. Đó là người đẹp nhất ta từng thấy.”
“Ta cũng thấy rồi, cực kỳ đẹp. Nhưng nhìn lâu một chút Ân Huyền đã phóng uy áp cảnh cáo làm ta không dám nhìn tiếp.”
“Nhát gan.”
“Có ngon thì ngươi đi nhìn thử đi.”
“Thôi bỏ đi.”
“Ngươi cũng nhát gan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe mọi người nhốn nháo vui đùa nghị luận, một âm thanh không hài hòa vang lên: “Đẹp thì làm sao chứ. Cũng chỉ là một tiện dân lớn lên ở viện phúc lợi. Không ngờ Ân Huyền lại hạ giá làm ra những hành động mất mặt Ân gia như vậy.”
Cơ Linh Lung cười cười không có hảo ý: “Tiện dân mà Ân Vũ Ngọc cô nhắc đến hiện giờ người ta là thất cấp dị năng giả. Có thể nói ra lời miệt thị cao cấp dị năng giả chẳng lẽ Ân Vũ Ngọc cô sắp thành gia chủ Ân gia rồi sao?”
Ân Vũ Ngọc nghẹn lời, mặt đỏ rần tức giận nhưng không dám cãi lại. Cơ Linh Lung có gia gia là cửu cấp cường giả, không như cô ngoài thiên phú xem được một chút, cha mẹ cũng chỉ nương nhờ người trong gia tộc. Cô cũng hối hận khi thốt ra những lời ấy. Nếu lời cô bị truyền về nhà nhất định sẽ bị phạt nặng.
Cha của cô là người tích cực nhất trong việc loại trừ Ân Huyền khỏi danh sách đề cử thiếu chủ chi vị năm xưa.
Từ ngày Ân Huyền đột phá cửu cấp nhà cô đã không hảo quá, đến khi cả nhà Ân Huyền rời Ân gia chuyển đến Lâm Phong thành, thế cục càng giậu đổ bìm leo, lấy cớ nhà cô đẩy một cửu cấp cường giả rời gia tộc mà gia tộc cắt xén tài nguyên của nhà cô.
Cũng không nghĩ xem nếu không phải mấy lão già đó ngầm đồng ý thì chuyện loại bỏ có thể thành sao. Mấy lão già đó xem chi nhà cô không có ai chống lưng nên mọi tội lỗi đều đổ cho nhà cô.
Mà Ân Huyền lại càng quá đáng. Hợp tác với Quan thị cũng nghiêng phần lợi ích cho Dược sư hiệp hội, không hề nghĩ đến Ân gia, làm phần tài nguyên ít ỏi của nhà cô cũng bị khấu rớt.
Thấy khuôn mặt Ân Vũ Ngọc rất khó coi, mọi người dịch xa cô một chút.
“Ân Vũ Ngọc có bệnh đi. Đến sinh nhật của Ân Huyền lại dám nói ra những lời như vậy.”
Có người cười hì hì đáp: “Nghe nói dạo này cô ấy sống không tốt, cả nhà không nhận được trợ cấp của gia tộc, không thấy chiếc váy cô ấy đang mặc cũng đã xuất hiện vài lần rồi sao.”
“Thì ra là vậy.”
Mọi người nói cũng không cố ý nhỏ giọng, thấy ai cũng chế nhạo mình, Ân Vũ Ngọc không chịu nổi nữa nên chạy ra ngoài.
Xuất hiện trong bữa tiệc được một lúc, Ân Huyền dắt Hạ Hoài An rời khỏi nơi ồn ào này. Hắn đưa cậu vào khu gieo trồng dược liệu của hiệp hội. Mỗi loài dược thảo có tập tính sinh trưởng riêng biệt nên hệ thống nhiệt độ, hệ thống độ ẩm đều mở 24/24. Mỗi khu có một người phụ trách riêng. Khi thấy Ân Huyền họ xa xa cúi chào chứ không đến gần. Ân Huyền tự nhiên mà dẫn cậu vào sâu trong.
“Nơi đây chỉ là dược thảo bình thường. Linh thảo được trồng ở bên trong. Ta đưa em đi xem.”
Số lượng linh thảo ít hơn nhiều so với thảo dược ở bên ngoài. Nơi đây có nhiều nhân viên túc trực hơn. Mỗi nhành mỗi lá của một cây linh thảo được chiếu cố rất là tỉ mỉ.
Mỗi linh dược nơi đây đều có một vẻ đẹp cuốn hút riêng khiến mộc hệ dị năng giả là cậu không đủ mắt để ngắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro