Xuyên Qua Tn70 Quân Hôn Hai Vợ Chồng Đều Hơi Điên
Chương 35
2024-11-12 08:56:07
"Lão Lục, sau này tôi không trồng hoa nữa."
Lâm Mạn Vân chủ động nhận sai, hôm nay bà ta nhịn, sau này bà ta sẽ có cách đối phó với bọn họ!
Quả nhiên, sắc mặt Lục Đắc Thắng đã dịu đi không ít, ông ta thích sự biết điều của Lâm Mạn Vân.
Nhưng tiếng cuốc đất bên ngoài lại khiến ông ta đen mặt, thật ra ông ta cũng cảm thấy trồng hoa cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng hai đứa nhỏ này cứ lôi lời Bác ra, lại còn nói đến đấu tranh giai cấp, ông ta mà lên tiếng phản đối thì sẽ bị người ta nắm thóp.
Lục Dã thuần thục cuốc hết hoa trong sân, nhưng anh không cuốc đất, để lại cho mẹ kế cuốc!
"Ngày mai cuốc đất xong, buổi tối tôi đến trồng rau!"
Lục Dã vào nhà nói một câu, cũng không quan tâm Lâm Mạn Vân có đồng ý hay không, anh ta kéo Nguyễn Thất Thất rời đi.
"Nếu mẹ kế anh không cuốc thì sao?"
"Vậy thì bà ta chính là chống lại nhân dân, là phản động!"
"Nếu bà ta bảo bố anh cuốc thì sao?"
"Bà ta biết rõ bố tôi sức khỏe không tốt, còn để ông ấy cuốc đất, bà ta đúng là có ý đồ xấu, không khác gì Phan Kim Liên!"
Giọng nói của hai người lọt vào trong nhà.
Lâm Mạn Vân vốn định gọi Lục Đắc Thắng cuốc đất, nghe vậy thì bà ta đành phải thay đổi chủ ý, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Lục Đắc Thắng cũng thôi không giúp vợ cuốc đất nữa, ông ta cũng cảm thấy Lâm Mạn Vân nên làm việc nhà nhiều hơn, nếu không cứ õng ẹo như vậy, chẳng khác gì tiểu thư nhà tư bản!
Lục Xuân Thảo vẫn còn đứng ở cửa, không phải bà ta không muốn đến bệnh viện, mà là không đợi được Lục Đắc Thắng cho phép, bà ta không dám đi.
"Bố, chuyện của Hà Kiến Quân..."
Lục Xuân Thảo lấy hết can đảm hỏi.
"Sao con còn ở đây? Tay gãy không đi bệnh viện bó bột? Muốn thành tàn phế à?"
Lục Đắc Thắng trừng mắt, xoay người vào phòng.
Về phần Lục Xuân Thảo phải làm sao để đến bệnh viện, ông ta không quan tâm, chỉ gãy hai ngón tay mà thôi, nhớ năm đó hai chân của ông ta bị gãy, ông ta vẫn không rời khỏi chiến trường, cho dù phải bò cũng phải chiến đấu đến cùng với quân địch!
Lục Xuân Thảo hậm hực rời đi, bà ta dự định ngày mai sẽ quay lại, một là để xem Lâm Mạn Vân bị chê cười, hai là để xin tha cho con gái, nếu không được thì để một mình Hà Kiến Quân chịu tội.
Lục Dã đưa Nguyễn Thất Thất về nhà khách, đến cửa, anh ta không vào mà cười nói: "Anh về nhà viết báo cáo kết hôn đây."
"Viết đi, dù sao anh cũng phải đến nhà em mà."
Nguyễn Thất Thất cũng cười, cô cũng không bài xích việc kết hôn với Lục Dã, anh chàng này khá thú vị.
"Vậy bây giờ chúng ta là đang tìm hiểu nhau hả?" Lục Dã nhỏ giọng hỏi.
"Coi như vậy đi."
"Vậy có thể hôn một cái không?"
Lục Dã lấy hết can đảm hỏi, anh đã 25 tuổi rồi, mà vẫn chưa biết nụ hôn đầu là gì, cũng hơi tò mò đấy chứ!
Nguyễn Thất Thất nhìn dái tai đỏ ửng của anh, cô phì cười, thật ra cô cũng chưa từng hôn ai, cũng hơi tò mò.
"Cúi đầu xuống!"
Cô kéo anh vào nhà, đóng cửa lại, sau đó ôm lấy đầu Lục Dã, chủ động hôn lên môi anh.
Hai đôi môi chạm vào nhau, răng va vào răng, hai người đau đến mức phải hít vào, trong miệng cũng có chút mùi máu tanh.
Lục Dã liếm máu trên môi, anh cười toe toét, đôi mắt sáng lấp lánh, anh bế cô lên, đặt ngồi trên đùi mình, lần này anh chủ động hôn, hơn nữa anh rút kinh nghiệm, hôn rất dịu dàng.
...
Hai người hôn nhau từ lóng ngóng đến thuần thục, sau đó là triền miên, chỉ trong vòng vài phút, bởi vì cả hai đều thiếu kinh nghiệm, lại rất háo hức, nên nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi cả hai sắp ngạt thở mới chịu buông ra.
Nguyễn Thất Thất liếm môi, có chút chưa đã, nụ hôn đầu thật sự rất tuyệt, khó trách trong phim, các cặp đôi nam nữ lại cuồng nhiệt đến vậy, một chút cũng không phóng đại.
"Còn muốn hôn nữa không?"
Giọng Lục Dã khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng, anh vẫn chưa hôn đủ, khó trách đám lính già ngày nào cũng huênh hoang chuyện chăn gối, hóa ra là sướng thật!
"Hôn!"
Nguyễn Thất Thất không chút do dự, cô còn dịch mông, đổi tư thế để hôn tiếp.
"Ư..."
Lục Dã hít vào một hơi lạnh, cả người anh như bốc cháy, còn "dữ tợn" hơn cả con sói đói bụng cả mùa đông.
Anh một tay ôm lấy mông cô, một tay kéo ghế, sau đó ôm cô ngồi xuống, còn vỗ nhẹ vào mông cô mấy cái, giọng khàn khàn: "Đừng lộn xộn."
Vừa rồi suýt chút nữa thì mất mạng!
"Tập trung đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung!"
Nguyễn Thất Thất bực bội, đã nói là hôn rồi, còn làm nhiều động tác nhỏ như vậy, chẳng chịu làm ăn gì cả.
Nhưng mà cô vốn là người thích chủ động, cho nên, không đợi Lục Dã hành động, cô đã chủ động hôn lên.
Quen tay hay việc.
Hai người càng thêm cuồng nhiệt, lửa tình suýt chút nữa thiêu rụi cả nhà khách, hai tay của Nguyễn Thất Thất cũng không an phận mà sờ soạng khắp người anh.
Tám múi cơ bụng, rãnh bụng, eo thon... Trời ơi, sau này ngày nào cô cũng được ăn ngon rồi!
"Đừng lộn xộn."
Lục Dã đè lại móng vuốt đang làm loạn, hơi thở cũng không ổn định nữa, nếu anh còn không ngăn cản, trong sạch sẽ không giữ được.
Lâm Mạn Vân chủ động nhận sai, hôm nay bà ta nhịn, sau này bà ta sẽ có cách đối phó với bọn họ!
Quả nhiên, sắc mặt Lục Đắc Thắng đã dịu đi không ít, ông ta thích sự biết điều của Lâm Mạn Vân.
Nhưng tiếng cuốc đất bên ngoài lại khiến ông ta đen mặt, thật ra ông ta cũng cảm thấy trồng hoa cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng hai đứa nhỏ này cứ lôi lời Bác ra, lại còn nói đến đấu tranh giai cấp, ông ta mà lên tiếng phản đối thì sẽ bị người ta nắm thóp.
Lục Dã thuần thục cuốc hết hoa trong sân, nhưng anh không cuốc đất, để lại cho mẹ kế cuốc!
"Ngày mai cuốc đất xong, buổi tối tôi đến trồng rau!"
Lục Dã vào nhà nói một câu, cũng không quan tâm Lâm Mạn Vân có đồng ý hay không, anh ta kéo Nguyễn Thất Thất rời đi.
"Nếu mẹ kế anh không cuốc thì sao?"
"Vậy thì bà ta chính là chống lại nhân dân, là phản động!"
"Nếu bà ta bảo bố anh cuốc thì sao?"
"Bà ta biết rõ bố tôi sức khỏe không tốt, còn để ông ấy cuốc đất, bà ta đúng là có ý đồ xấu, không khác gì Phan Kim Liên!"
Giọng nói của hai người lọt vào trong nhà.
Lâm Mạn Vân vốn định gọi Lục Đắc Thắng cuốc đất, nghe vậy thì bà ta đành phải thay đổi chủ ý, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Lục Đắc Thắng cũng thôi không giúp vợ cuốc đất nữa, ông ta cũng cảm thấy Lâm Mạn Vân nên làm việc nhà nhiều hơn, nếu không cứ õng ẹo như vậy, chẳng khác gì tiểu thư nhà tư bản!
Lục Xuân Thảo vẫn còn đứng ở cửa, không phải bà ta không muốn đến bệnh viện, mà là không đợi được Lục Đắc Thắng cho phép, bà ta không dám đi.
"Bố, chuyện của Hà Kiến Quân..."
Lục Xuân Thảo lấy hết can đảm hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao con còn ở đây? Tay gãy không đi bệnh viện bó bột? Muốn thành tàn phế à?"
Lục Đắc Thắng trừng mắt, xoay người vào phòng.
Về phần Lục Xuân Thảo phải làm sao để đến bệnh viện, ông ta không quan tâm, chỉ gãy hai ngón tay mà thôi, nhớ năm đó hai chân của ông ta bị gãy, ông ta vẫn không rời khỏi chiến trường, cho dù phải bò cũng phải chiến đấu đến cùng với quân địch!
Lục Xuân Thảo hậm hực rời đi, bà ta dự định ngày mai sẽ quay lại, một là để xem Lâm Mạn Vân bị chê cười, hai là để xin tha cho con gái, nếu không được thì để một mình Hà Kiến Quân chịu tội.
Lục Dã đưa Nguyễn Thất Thất về nhà khách, đến cửa, anh ta không vào mà cười nói: "Anh về nhà viết báo cáo kết hôn đây."
"Viết đi, dù sao anh cũng phải đến nhà em mà."
Nguyễn Thất Thất cũng cười, cô cũng không bài xích việc kết hôn với Lục Dã, anh chàng này khá thú vị.
"Vậy bây giờ chúng ta là đang tìm hiểu nhau hả?" Lục Dã nhỏ giọng hỏi.
"Coi như vậy đi."
"Vậy có thể hôn một cái không?"
Lục Dã lấy hết can đảm hỏi, anh đã 25 tuổi rồi, mà vẫn chưa biết nụ hôn đầu là gì, cũng hơi tò mò đấy chứ!
Nguyễn Thất Thất nhìn dái tai đỏ ửng của anh, cô phì cười, thật ra cô cũng chưa từng hôn ai, cũng hơi tò mò.
"Cúi đầu xuống!"
Cô kéo anh vào nhà, đóng cửa lại, sau đó ôm lấy đầu Lục Dã, chủ động hôn lên môi anh.
Hai đôi môi chạm vào nhau, răng va vào răng, hai người đau đến mức phải hít vào, trong miệng cũng có chút mùi máu tanh.
Lục Dã liếm máu trên môi, anh cười toe toét, đôi mắt sáng lấp lánh, anh bế cô lên, đặt ngồi trên đùi mình, lần này anh chủ động hôn, hơn nữa anh rút kinh nghiệm, hôn rất dịu dàng.
...
Hai người hôn nhau từ lóng ngóng đến thuần thục, sau đó là triền miên, chỉ trong vòng vài phút, bởi vì cả hai đều thiếu kinh nghiệm, lại rất háo hức, nên nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi cả hai sắp ngạt thở mới chịu buông ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Thất Thất liếm môi, có chút chưa đã, nụ hôn đầu thật sự rất tuyệt, khó trách trong phim, các cặp đôi nam nữ lại cuồng nhiệt đến vậy, một chút cũng không phóng đại.
"Còn muốn hôn nữa không?"
Giọng Lục Dã khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng, anh vẫn chưa hôn đủ, khó trách đám lính già ngày nào cũng huênh hoang chuyện chăn gối, hóa ra là sướng thật!
"Hôn!"
Nguyễn Thất Thất không chút do dự, cô còn dịch mông, đổi tư thế để hôn tiếp.
"Ư..."
Lục Dã hít vào một hơi lạnh, cả người anh như bốc cháy, còn "dữ tợn" hơn cả con sói đói bụng cả mùa đông.
Anh một tay ôm lấy mông cô, một tay kéo ghế, sau đó ôm cô ngồi xuống, còn vỗ nhẹ vào mông cô mấy cái, giọng khàn khàn: "Đừng lộn xộn."
Vừa rồi suýt chút nữa thì mất mạng!
"Tập trung đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung!"
Nguyễn Thất Thất bực bội, đã nói là hôn rồi, còn làm nhiều động tác nhỏ như vậy, chẳng chịu làm ăn gì cả.
Nhưng mà cô vốn là người thích chủ động, cho nên, không đợi Lục Dã hành động, cô đã chủ động hôn lên.
Quen tay hay việc.
Hai người càng thêm cuồng nhiệt, lửa tình suýt chút nữa thiêu rụi cả nhà khách, hai tay của Nguyễn Thất Thất cũng không an phận mà sờ soạng khắp người anh.
Tám múi cơ bụng, rãnh bụng, eo thon... Trời ơi, sau này ngày nào cô cũng được ăn ngon rồi!
"Đừng lộn xộn."
Lục Dã đè lại móng vuốt đang làm loạn, hơi thở cũng không ổn định nữa, nếu anh còn không ngăn cản, trong sạch sẽ không giữ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro