Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác

Chó Bắt Chuột,...

2024-11-22 21:17:47

Nói mấy câu, vợ Dương Quân liền lên tiếng. Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy góa phụ Phan nói đúng.

"Bình thường nhìn bà chuyên đi câu dẫn đàn ông, không nghĩ tới bà cũng là người có mắt nhìn." Vợ Dương Quân ra vẻ đồng tình nói với góa phụ Phan.

"..." Góa phụ Phan cười nịnh nọt, đột nhiên không biết mình nên nói như thế nào. Nói Dương Mai xong lại nói mình làm gì!

Vợ Dương Quân cất bước đi vào trong nhà Dương Mai, vừa đi vừa lớn tiếng hô: "Mẹ Tử Vượng, ngươi đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy!”

Bà ta vừa vào sân nhà Dương Mai, đám người góa phụ Phan cũng đi theo.

"Chị dâu, chị dâu nhìn xem! Chị gái tôi muốn giết tôi!" Dương Vĩ vừa nhìn thấy người tiến vào, che mặt kêu gào với vợ Dương Quân.

Dương Mai nhìn dáng vẻ của Dương Vĩ, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Nguyên chủ khi còn sống, ngoài hai đứa con trai được cưng chiều thì chính là đứa em trai bất tài này.

Nhưng xem biểu hiện hiện tại của Dương Vĩ, căn bản là không xem Dương Mai ra gì.

"Tôi đang xử lý chuyện nhà, mọi người vào đây làm gì?" Dương Mai chỉ vào cửa lớn, nói: "Bây giờ đi hết cho tôi, đừng để tôi nói ra những lời khó nghe!”

Người của thôn Đại Dương đều biết Dương Mai lợi hại, vừa nghe lời này, mấy người đều vội vàng chuồn đi, còn có mấy người do dự không quyết.

Vợ Dương Quân cứng cổ nói: "Dương Vĩ cũng là họ hàng của tôi, chuyện của mọi người sao tôi không thể quản!”

"Bà muốn quản như thế nào?" Dương Mai hỏi ngược lại: "Bà biết cậu ta đã làm gì hay là biết cậu ta nói gì rồi?”

"Mặc kệ cậu ta đã làm gì, cô đánh người là không được! Mắng chửi người cũng không được!" Vừa nghĩ tới lời góa phụ Phan vừa nãy, vợ Dương Quân nhiệt huyết sôi trào, bà ta không chút nghĩ ngợi lớn tiếng nói.

Dương Mai nhìn chằm chằm vào vợ Dương Quân ba giây, cười lạnh nói: "Được, tốt lắm!”

Cô xoay người rời đi, không biết đi đâu.

Vẻ mặt vợ Dương Quân hưng phấn nói với góa phụ Phan: "Bà xem tôi lợi hại không!”

Góa phụ Phan vừa nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Dương Mai liền cảm thấy ớn lạnh. Bà hỏi Hoàng Oanh Nhi đứng ở một bên: "Mẹ chồng con đi làm gì vậy?" Chẳng lẽ đi lấy dao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời của bà còn chưa dứt, đã nhìn thấy Dương Mai một tay xách một thùng nước tiểu, một tay cầm một con dao phay trở về.

"Bà muốn làm gì?" Vợ Dương Quân cảm thấy có chuyện chẳng lành, giọng nói run rẩy hỏi.

Góa phụ Phan thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy, ai ngờ Dương Mai ra tay cực nhanh, hất thẳng thùng nước tiểu về phía vợ Dương Quân và góa phụ Phan.

Hai người không kịp né tránh, bị hất một thân nước tiểu.

Mặt mũi đầy mùi khai, Hoàng Oanh Nhi ở bên cạnh ngửi cũng thấy buồn nôn.

Hai người vợ Dương Quân và góa phụ Phan đứng tại chỗ như gà mắc mưa, sau đó bộc phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa.

Giọng nói kia vang xa năm dặm, người bên ngoài đều có thể nghe thấy.

"Ta liều mạng với bà!" Vợ Dương Quân chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, vừa lau nước tiểu trên mặt vừa muốn xông lên.

Dương Mai cầm con dao phay sáng loáng trong tay, bình tĩnh nói: "Vừa nãy bà nói, mặc kệ người khác làm gì cũng không nên mắng chửi người đánh người. Sao hả, đến lượt bà thì nói một đằng làm một nẻo à?”

Vẻ mặt Dương Mai càng bình tĩnh, vợ Dương Quân càng cảm thấy Dương Mai sẽ làm thật.

Bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: "Vậy cũng không thể hất nước tiểu vào người khác! Đây là chuyện lớn đấy!”

"Sao hả, bà quản chuyện nhà người ta thì không phải chuyện lớn à?" Dương Mai cười lạnh liên tục: "Tôi đây đã là khách sáo lắm rồi, chỉ hất nước tiểu thôi đấy. Lần sau các ngươi còn lo chuyện bao đồng, tôi sẽ không hất nước tiểu đâu!”

"Vừa rồi Dương Vĩ nói cô muốn giết cậu ta, chúng tôi chỉ là thấy chuyện bất bình." Vợ Dương Quân còn muốn tranh cãi, nhưng nhìn thấy Dương Vĩ đang đứng bên cạnh, bà ta vội vàng muốn Dương Vĩ giúp đỡ.

"Vừa rồi cậu nói gì cơ?" Dương Mai liếc xéo Dương Vĩ, hỏi.

Nhìn con dao phay sáng loáng trong tay Dương Mai, rồi lại nhìn ánh mắt sắc lạnh hơn cả dao phay của Dương Mai, Dương Vĩ lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, vội vàng nói: "Em không nói gì hết!”

"Mặt cậu còn bị thương kìa!" Góa phụ Phan đau lòng nói, muốn dùng vẻ mặt quyến rũ của mình để khích bác Dương Mai và Dương Vĩ, khiến Dương Vĩ đánh Dương Mai để trả thù cho mình.

Nhưng bà ta đã đánh giá thấp thùng nước tiểu của Dương Mai. Bây giờ người góa phụ Phan đầy mùi nước tiểu, khó coi vô cùng. Sao Dương Vĩ có thể thấy bà ta đẹp được chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chị dạy dỗ em trai, thiên kinh địa nghĩa, liên quan gì đến các người!" Dương Vĩ không dám nhìn thẳng vào con dao trong tay Dương Mai, sợ người chị gái điên rồ này làm ra chuyện gì đó càng điên cuồng hơn.

"Nghe rõ rồi chứ?" Dương Mai rất hài lòng với thái độ của Dương Vĩ. Xem ra, Dương Vĩ vẫn còn cứu được. Cô cố gắng một chút, chắc chắn có thể khiến cậu ta tu tâm dưỡng tính. Về phần hai kẻ gây chuyện này, cô không muốn nhìn thêm một cái nào nữa. "Đi mau đi, đừng để tôi nổi giận!”

"Bà! Tôi sẽ không bỏ qua cho bà, bà cứ chờ đấy!" Hiện tại vợ Dương Quân vô cùng sợ hãi Dương Mai, bà ta buông lời độc ác rồi bỏ chạy.

Góa phụ Phan thấy vợ Dương Quân đã bỏ chạy, bản thân cũng vội vàng chạy theo. Bây giờ ở lại đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Dương Mai "ba" một tiếng đặt con dao lên bàn, xoay người nhìn Dương Vĩ.

Đuổi đám người nhiều chuyện kia đi rồi, Dương Mai phải dạy dỗ lại đứa em trai không biết phân biệt đúng sai này.

Dương Mai dặn dò Hoàng Oanh Nhi: "Đưa con bé vào trong phòng, con dọn dẹp sân đi.”

Cô muốn nói chuyện rõ ràng với Dương Vĩ, Hoàng Oanh Nhi nghe thấy sẽ không hay.

Tuy rằng Dương Vĩ không phải là trưởng bối gì, nhưng trước mặt con dâu mà dạy dỗ cậu ta thì không hợp lý cho lắm.

Hoàng Oanh Nhi vội vàng nghe lời đi làm việc.

Nếu như ngày hôm qua cô ấy bội phục mẹ chồng, vậy thì bây giờ cô ấy sùng bái bà.

Năng lực chiến đấu kinh người này, quả thực là thần tượng của cô ấy! Hôm qua một mình đấu với hai người, hôm nay lại đại chiến với mấy bà nhiều chuyện trong thôn!

Sau này cô ấy nhất định phải nghe lời mẹ chồng, mẹ chồng bảo đi về đông tuyệt đối không đi về tây, mẹ chồng muốn đánh góa phụ Phan, cô ấy tuyệt đối không đánh vợ Dương Quân.

"Chỉ còn hai chúng ta, nói chuyện cho rõ ràng." Dương Mai cúi đầu nhìn Dương Vĩ đang ngồi bệt dưới đất, lạnh lùng nói.

"Chị, em sai rồi!" Dương Vĩ nhìn con dao phay bên cạnh Dương Mai và thùng nước tiểu dưới chân, nhận sai một cách sảng khoái.

"Sai ở đâu?”

"Em... Em không nên tham ăn, nhà chị vất vả lắm mới có bữa cơm ngon, em chỉ muốn đến ăn ké thôi." Dương Vĩ đảo mắt nói.

"Bốp" một tiếng, Dương Mai tát mạnh vào mặt Dương Vĩ: "Cho cậu một cơ hội nói lại, sai ở đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác

Số ký tự: 0