Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác
Tắm Rửa
2024-11-22 21:17:47
“Không phải là mẹ đến thăm sao.” Dương Mai cầm lấy đôi đũa đưa cho bà cụ Dương: “Mẹ ăn đi cho nóng, nguội sẽ không ngon nữa.”
Bà cụ Dương còn muốn mắng cho con gái bất hiếu này mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn là cái bụng đói lên tiếng, bà cầm đũa lên ăn từng miếng lớn.
Tết nhất bà còn chưa được ăn một bát mì ngon như vậy.
Lúc ăn được một nửa, Dương Mai lại bưng ra một đĩa tóp mỡ.
Tóp mỡ đã nguội, trên bề mặt là lớp mỡ trắng đã đông lại.
Thế nhưng chỉ cần nhúng tóp mỡ vào bát mì, ngon không tả xiết!
Bà cụ Dương gần 60 tuổi, một hơi ăn hết sạch cả bát mì, đến nước canh cũng chẳng còn.
Ngay cả đĩa tóp mỡ nhỏ mà Dương Mai mang ra cũng chẳng còn một mẩu, đến chút mỡ đông ở đáy đĩa cũng bị bà cụ Dương dùng đũa cạo sạch.
“Mẹ ăn no chưa?” Dương Mai cười hỏi.
“No rồi.” Bà cụ Dương nói chuyện cũng không còn vẻ cứng rắn như ban nãy. Dù sao cũng có câu “ăn của người ta, ngại nói lời ra”, bản thân ăn nhiều như vậy, làm sao cứng rắn cho nổi.
“Con kể cho mẹ nghe chuyện này.” Dương Mai không định giấu giếm Dương Vĩ, người ngoài không thể biết nhưng bà cụ Dương nhất định phải biết, muốn cho Dương Vĩ làm người tốt thì trước tiên phải thay đổi người mẹ luôn bao che cho ông ta: “Nếu mẹ không tin, có thể đi hỏi Dương Vĩ. Con không nói dối nửa lời.”
Nghe xong lời của Dương Mai, bà cụ Dương không tin, bà ta vừa định nổi giận, nhưng vừa nghĩ đến bát mì lúc nãy, cơn giận liền vơi đi phân nửa: “Sao con lại có thể vu oan cho em con như vậy? Tuy nó ham ăn lười làm, nhưng lại là đứa trẻ ngoan, sao có thể làm chuyện như vậy chứ?”
“Mẹ về hỏi nó là biết.” Dương Mai nghiêm mặt nói: “Dù sao nó cũng là em trai con, con cũng giống như mẹ, cũng hy vọng nó có thể sống tốt, sao có thể hãm hại nó được chứ! Hơn nữa chuyện này con chưa nói với ai cả.”
“Vậy con nói với ta làm gì?” Bà cụ Dương vẫn nhìn Dương Mai bằng ánh mắt ngờ vực.
“Là mẹ đến tìm con trước.” Nhìn ánh mắt của bà Dương, trong lòng Dương Mai cũng không dễ chịu gì, gia đình kiếp trước của cô vô cùng hòa thuận, mẹ cô lại càng yêu thương cô, chưa từng dùng ánh mắt ngờ vực như vậy để nhìn cô: “Con đương nhiên phải nói rõ với mẹ. Còn nữa, con hy vọng em trai con có thể trở thành người tốt, không phải như bây giờ, ngày càng hư hỏng. Nó không có vợ, bên cạnh chỉ có chúng ta, thừa dịp bây giờ còn kịp, chỉ có chúng ta mới có thể giúp nó thay đổi. Mẹ, mẹ còn muốn dựa vào nó để dưỡng già sao?”
Lời nói chân thành của Dương Mai khiến bà cụ Dương dao động, trong mắt bà ta ít đi sự hoài nghi.
“Vậy con muốn ta làm gì?” Bà cụ Dương dường như đã nguôi ngoai.
Nhưng Dương Mai biết, đằng sau mỗi đứa con cưng chiều đều có một người mẹ vô điều kiện dung túng, cho nên bây giờ tuyệt đối không thể nói “mẹ về đánh cho nó một trận”.
“Mẹ về hỏi rõ xem có phải chuyện như vậy không, sau đó nói chuyện với Dương Vĩ, để nó biết mẹ là người hiểu chuyện nhất, sẽ không bao che cho nó làm chuyện xấu.” Dương Mai khéo léo đội cho bà cụ Dương một cái mũ cao.
“Được, ta nghe con, trở về sẽ nói chuyện với nó!” Bà cụ Dương nghe nói chỉ cần mắng Dương Vĩ một trận, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều.
“Thịt hôm qua con mua còn dư một ít, mẹ mang về một miếng để xào ăn.” Dương Mai xách một miếng thịt mỡ nhiều nạc ít khoảng hai cân đưa cho bà cụ Dương.
“Tao đến để dạy dỗ mày, xách thịt về là có ý gì?” Bà cụ Dương vừa định đưa tay nhận thịt, lại cứng đờ dừng lại.
“Chúng ta là người một nhà, nói chuyện rõ ràng là được rồi, người ngoài hỏi thì mẹ cứ nói như vậy, chẳng phải được rồi sao? Chẳng lẽ còn muốn người ta xem thường chúng ta sao?” Dương Mai ân cần nói.
Bà cụ Dương nghĩ nghĩ, quả nhiên là đạo lý này!
Cầm miếng thịt trên tay, bà cụ Dương hài lòng rời khỏi nhà họ Trương.
Nhìn bóng lưng xiêu vẹo của bà cụ Dương, Dương Mai có trực giác mách bảo rằng giữa nguyên chủ và nhà mẹ đẻ, nhất định là có chuyện gì đó, sau này cô phải điều tra cho rõ ràng.
Dù sao cô cũng đang sống cuộc đời của nguyên chủ, những chuyện cần làm rõ thì phải làm rõ ràng, phải luôn trong tư thế sẵn sàng.
“Mẹ ơi, mẹ thật lợi hại! Bà ngoại rất lợi hại, người thường không ai nói lại được bà ấy!” Hoàng Oanh Nhi vẻ mặt sùng bái nói: “Hôm nay mẹ đánh người ta, bà ấy cũng không nói gì, còn nghe lời mẹ nữa. Con còn tưởng mẹ sẽ cãi nhau với bà ấy một trận!”
“Tôi là đồ ngốc sao?” Dương Mai trợn trắng mắt nói: “Đó là mẹ ruột của tôi, sao tôi có thể tùy tiện trở mặt, để cho người khác đánh giá? Để cho đám con cháu học theo sao?”
“Mẹ làm gì cũng lợi hại!” Hoàng Oanh Nhi giơ ngón tay cái với Dương Mai, rõ ràng là một fan cuồng não tàn.
Dương Mai dở khóc dở cười, giục cô: “Mau đi đun nước nóng cho tôi, tôi muốn tắm rửa!”
Tìm hết chậu trong nhà ra, Dương Mai múc mấy chậu nước vào nhà tắm.
Nói là tắm, nhưng trong nhà ngay cả một cái bồn tắm lớn cũng không có, Dương Mai dự định lần sau vào thành sẽ mua một cái bồn tắm về.
Ngoài ra còn có vấn đề nhà ở, căn nhà cũ nát này, chỗ nào cũng khiến người ta thấy không thoải mái, giường đất cứng đến mức lở cả xương, nền nhà là đất nện, cửa sổ thì lọt gió, mái nhà thì có khả năng dột mưa.
Điều khiến người ta không thể nhịn nhất chính là cái nhà xí kia, mỗi lần đi vệ sinh, Dương Mai đều phải cố hết sức can đảm.
Buổi tối có thể dùng thùng tiểu, cô tuyệt đối không muốn đi nhà xí.
Dương Mai vừa tắm vừa suy nghĩ.
Kết quả là càng kỳ cọ càng bẩn, không biết đã kỳ cọ bao nhiêu lớp bụi bẩn trên người.
Xà bông chà lên người mà chẳng có bọt, chỉ toàn là nước bùn đen sì.
Đã bao lâu rồi cô không tắm rửa! Cả người đều bẩn thỉu!
May mà Hoàng Oanh Nhi là người kiên nhẫn, hết lượt này đến lượt khác đun nước nóng, thay nước cho Dương Mai.
Không biết đã dùng bao nhiêu chậu nước, cuối cùng thì Dương Mai cũng được tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.
Ngay cả răng cũng đánh đến năm sáu lần.
Dương Mai đi qua đi lại trong nhà, cảm thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lại quan sát cơ thể này của mình, bụng phẳng lì, ngực đầy đặn, eo thon, chân dài, ngoại trừ làn da hơi ngăm đen do phơi nắng thì quả là một thân hình đẹp, so với thân hình kiếp trước của cô còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Lại lấy gương ra soi mặt, quả nhiên là trắng trẻo hơn nhiều.
Không biết có phải do mấy ngày nay được ăn uống đầy đủ hay không, Dương Mai cảm thấy nhan sắc của mình rõ ràng đã thăng hạng, xinh đẹp hơn không ít.
Sau khi bản thân đã tươm tất, Dương Mai lại lôi Đại Nha đi tắm.
Tuy Đại Nha còn nhỏ, nhưng cũng dùng không ít nước, nước bẩn hết chậu này đến chậu khác được mang ra.
Ánh nắng cuối xuân ấm áp, Đại Nha trần truồng tắm rửa trong sân, trên người toàn là bọt xà bông thơm phức, trông đáng yêu hết sức!
Bà cụ Dương còn muốn mắng cho con gái bất hiếu này mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn là cái bụng đói lên tiếng, bà cầm đũa lên ăn từng miếng lớn.
Tết nhất bà còn chưa được ăn một bát mì ngon như vậy.
Lúc ăn được một nửa, Dương Mai lại bưng ra một đĩa tóp mỡ.
Tóp mỡ đã nguội, trên bề mặt là lớp mỡ trắng đã đông lại.
Thế nhưng chỉ cần nhúng tóp mỡ vào bát mì, ngon không tả xiết!
Bà cụ Dương gần 60 tuổi, một hơi ăn hết sạch cả bát mì, đến nước canh cũng chẳng còn.
Ngay cả đĩa tóp mỡ nhỏ mà Dương Mai mang ra cũng chẳng còn một mẩu, đến chút mỡ đông ở đáy đĩa cũng bị bà cụ Dương dùng đũa cạo sạch.
“Mẹ ăn no chưa?” Dương Mai cười hỏi.
“No rồi.” Bà cụ Dương nói chuyện cũng không còn vẻ cứng rắn như ban nãy. Dù sao cũng có câu “ăn của người ta, ngại nói lời ra”, bản thân ăn nhiều như vậy, làm sao cứng rắn cho nổi.
“Con kể cho mẹ nghe chuyện này.” Dương Mai không định giấu giếm Dương Vĩ, người ngoài không thể biết nhưng bà cụ Dương nhất định phải biết, muốn cho Dương Vĩ làm người tốt thì trước tiên phải thay đổi người mẹ luôn bao che cho ông ta: “Nếu mẹ không tin, có thể đi hỏi Dương Vĩ. Con không nói dối nửa lời.”
Nghe xong lời của Dương Mai, bà cụ Dương không tin, bà ta vừa định nổi giận, nhưng vừa nghĩ đến bát mì lúc nãy, cơn giận liền vơi đi phân nửa: “Sao con lại có thể vu oan cho em con như vậy? Tuy nó ham ăn lười làm, nhưng lại là đứa trẻ ngoan, sao có thể làm chuyện như vậy chứ?”
“Mẹ về hỏi nó là biết.” Dương Mai nghiêm mặt nói: “Dù sao nó cũng là em trai con, con cũng giống như mẹ, cũng hy vọng nó có thể sống tốt, sao có thể hãm hại nó được chứ! Hơn nữa chuyện này con chưa nói với ai cả.”
“Vậy con nói với ta làm gì?” Bà cụ Dương vẫn nhìn Dương Mai bằng ánh mắt ngờ vực.
“Là mẹ đến tìm con trước.” Nhìn ánh mắt của bà Dương, trong lòng Dương Mai cũng không dễ chịu gì, gia đình kiếp trước của cô vô cùng hòa thuận, mẹ cô lại càng yêu thương cô, chưa từng dùng ánh mắt ngờ vực như vậy để nhìn cô: “Con đương nhiên phải nói rõ với mẹ. Còn nữa, con hy vọng em trai con có thể trở thành người tốt, không phải như bây giờ, ngày càng hư hỏng. Nó không có vợ, bên cạnh chỉ có chúng ta, thừa dịp bây giờ còn kịp, chỉ có chúng ta mới có thể giúp nó thay đổi. Mẹ, mẹ còn muốn dựa vào nó để dưỡng già sao?”
Lời nói chân thành của Dương Mai khiến bà cụ Dương dao động, trong mắt bà ta ít đi sự hoài nghi.
“Vậy con muốn ta làm gì?” Bà cụ Dương dường như đã nguôi ngoai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Dương Mai biết, đằng sau mỗi đứa con cưng chiều đều có một người mẹ vô điều kiện dung túng, cho nên bây giờ tuyệt đối không thể nói “mẹ về đánh cho nó một trận”.
“Mẹ về hỏi rõ xem có phải chuyện như vậy không, sau đó nói chuyện với Dương Vĩ, để nó biết mẹ là người hiểu chuyện nhất, sẽ không bao che cho nó làm chuyện xấu.” Dương Mai khéo léo đội cho bà cụ Dương một cái mũ cao.
“Được, ta nghe con, trở về sẽ nói chuyện với nó!” Bà cụ Dương nghe nói chỉ cần mắng Dương Vĩ một trận, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều.
“Thịt hôm qua con mua còn dư một ít, mẹ mang về một miếng để xào ăn.” Dương Mai xách một miếng thịt mỡ nhiều nạc ít khoảng hai cân đưa cho bà cụ Dương.
“Tao đến để dạy dỗ mày, xách thịt về là có ý gì?” Bà cụ Dương vừa định đưa tay nhận thịt, lại cứng đờ dừng lại.
“Chúng ta là người một nhà, nói chuyện rõ ràng là được rồi, người ngoài hỏi thì mẹ cứ nói như vậy, chẳng phải được rồi sao? Chẳng lẽ còn muốn người ta xem thường chúng ta sao?” Dương Mai ân cần nói.
Bà cụ Dương nghĩ nghĩ, quả nhiên là đạo lý này!
Cầm miếng thịt trên tay, bà cụ Dương hài lòng rời khỏi nhà họ Trương.
Nhìn bóng lưng xiêu vẹo của bà cụ Dương, Dương Mai có trực giác mách bảo rằng giữa nguyên chủ và nhà mẹ đẻ, nhất định là có chuyện gì đó, sau này cô phải điều tra cho rõ ràng.
Dù sao cô cũng đang sống cuộc đời của nguyên chủ, những chuyện cần làm rõ thì phải làm rõ ràng, phải luôn trong tư thế sẵn sàng.
“Mẹ ơi, mẹ thật lợi hại! Bà ngoại rất lợi hại, người thường không ai nói lại được bà ấy!” Hoàng Oanh Nhi vẻ mặt sùng bái nói: “Hôm nay mẹ đánh người ta, bà ấy cũng không nói gì, còn nghe lời mẹ nữa. Con còn tưởng mẹ sẽ cãi nhau với bà ấy một trận!”
“Tôi là đồ ngốc sao?” Dương Mai trợn trắng mắt nói: “Đó là mẹ ruột của tôi, sao tôi có thể tùy tiện trở mặt, để cho người khác đánh giá? Để cho đám con cháu học theo sao?”
“Mẹ làm gì cũng lợi hại!” Hoàng Oanh Nhi giơ ngón tay cái với Dương Mai, rõ ràng là một fan cuồng não tàn.
Dương Mai dở khóc dở cười, giục cô: “Mau đi đun nước nóng cho tôi, tôi muốn tắm rửa!”
Tìm hết chậu trong nhà ra, Dương Mai múc mấy chậu nước vào nhà tắm.
Nói là tắm, nhưng trong nhà ngay cả một cái bồn tắm lớn cũng không có, Dương Mai dự định lần sau vào thành sẽ mua một cái bồn tắm về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài ra còn có vấn đề nhà ở, căn nhà cũ nát này, chỗ nào cũng khiến người ta thấy không thoải mái, giường đất cứng đến mức lở cả xương, nền nhà là đất nện, cửa sổ thì lọt gió, mái nhà thì có khả năng dột mưa.
Điều khiến người ta không thể nhịn nhất chính là cái nhà xí kia, mỗi lần đi vệ sinh, Dương Mai đều phải cố hết sức can đảm.
Buổi tối có thể dùng thùng tiểu, cô tuyệt đối không muốn đi nhà xí.
Dương Mai vừa tắm vừa suy nghĩ.
Kết quả là càng kỳ cọ càng bẩn, không biết đã kỳ cọ bao nhiêu lớp bụi bẩn trên người.
Xà bông chà lên người mà chẳng có bọt, chỉ toàn là nước bùn đen sì.
Đã bao lâu rồi cô không tắm rửa! Cả người đều bẩn thỉu!
May mà Hoàng Oanh Nhi là người kiên nhẫn, hết lượt này đến lượt khác đun nước nóng, thay nước cho Dương Mai.
Không biết đã dùng bao nhiêu chậu nước, cuối cùng thì Dương Mai cũng được tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.
Ngay cả răng cũng đánh đến năm sáu lần.
Dương Mai đi qua đi lại trong nhà, cảm thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lại quan sát cơ thể này của mình, bụng phẳng lì, ngực đầy đặn, eo thon, chân dài, ngoại trừ làn da hơi ngăm đen do phơi nắng thì quả là một thân hình đẹp, so với thân hình kiếp trước của cô còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Lại lấy gương ra soi mặt, quả nhiên là trắng trẻo hơn nhiều.
Không biết có phải do mấy ngày nay được ăn uống đầy đủ hay không, Dương Mai cảm thấy nhan sắc của mình rõ ràng đã thăng hạng, xinh đẹp hơn không ít.
Sau khi bản thân đã tươm tất, Dương Mai lại lôi Đại Nha đi tắm.
Tuy Đại Nha còn nhỏ, nhưng cũng dùng không ít nước, nước bẩn hết chậu này đến chậu khác được mang ra.
Ánh nắng cuối xuân ấm áp, Đại Nha trần truồng tắm rửa trong sân, trên người toàn là bọt xà bông thơm phức, trông đáng yêu hết sức!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro