Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác
Thả Tin Tức
2024-11-22 21:17:47
"Nếu như trong lòng con thật sự cảm thấy dì nói đúng, sẽ không làm chuyện gì làm tổn thương dì, vì sao phải uất ức như vậy?" Đột nhiên Dương Mai không muốn nhìn thấy gương mặt đáng thương của Lâm Vũ Nhu nữa, đứng dậy bỏ đi.
"Để bọn họ ăn cơm đi, mẹ muốn đi ngủ." Dương Mai đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Lâm Vũ Nhu và Trương Tử Vượng, nói với Hoàng Oanh Nhi: "Hoàng Oanh Nhi, con ngủ chung với Lâm Vũ Nhu, để Tử Hưng và Tử Vượng ngủ chung.”
"Lát nữa con sẽ đi dọn dẹp." Hoàng Oanh Nhi cười nói.
Mẹ chồng vẫn dịu dàng với mình như vậy, xem ra mình nghĩ không sai. Lâm Vũ Nhu vẫn còn trong kỳ thực tập làm con dâu, vẫn chưa chính thức được công nhận.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người bên ngoài, Dương Mai ôm Đại Nha đã ngủ say, hồi tưởng lại chuyện hôm nay.
Cô đang tự hỏi, có phải hôm nay mình quá hung dữ với Lâm Vũ Nhu hay không.
Nghĩ cả buổi, cô phát hiện từ giây phút nhìn thấy Lâm Vũ Nhu, cô đã rất chán ghét cô ta.
Mặc dù cô vẫn luôn cho rằng bản thân đứng ở góc độ của người đứng xem quan sát những chuyện xảy ra với nguyên chủ, nhưng sau khi sinh sống một khoảng thời gian với Trương Tử Vượng, Hoàng Oanh Nhi và Đại Nha, cán cân trong lòng cô vẫn nghiêng hẳn sang một bên.
Cô hy vọng hai đứa con trai, con dâu và cháu gái của mình đều có thể sống tốt, không còn phải trải qua những đau khổ như kiếp trước nữa. Cho nên cô mới vô thức đặt Lâm Vũ Nhu vào vị trí đối lập?
Nhưng nghĩ lại, dường như cũng không phải hoàn toàn là vì nguyên nhân này.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Dương Mai lại không nghĩ ra.
Cô quyết định không nghĩ nữa, vẫn nên ngủ một giấc cho đã, biết đâu ngủ dậy, trí nhớ của nguyên chủ sẽ rõ ràng hơn một chút.
Nếu không thể nào thoát khỏi Lâm Vũ Nhu, vậy thì để cho bọn họ kết hôn cho rồi, tổ chức một hôn lễ náo nhiệt, cho Lâm Vũ Nhu đủ mặt mũi, dù sao thì cũng đã dằn mặt cô ta rồi.
Cô cũng không muốn Lâm Vũ Nhu lại dùng vận khí nghịch thiên của mình để gây họa cho cô nữa.
Sáng sớm hôm sau, Dương Mai tràn đầy năng lượng đẩy cửa ra, liền thấy Lâm Vũ Nhu đứng trước cửa phòng mình, cô giật nảy mình.
"Con đứng ở đây làm gì?" Dương Mai buồn bực hỏi: "Các con hôm qua đi đường không mệt hay sao mà dậy sớm thế?”
"Tử Vượng nói, con phải biểu hiện thật tốt." Lâm Vũ Nhu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nở nụ cười lấy lòng với Dương Mai.
Trời còn chưa sáng hẳn, nhưng gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Lâm Vũ Nhu dường như có thể phát sáng, cộng thêm nụ cười ngọt ngào trên môi, bất kể là ai nhìn thấy, tâm trạng cũng tốt lên.
Dương Mai bước nhanh đi: "Muốn biểu hiện thì đi giúp con dâu của Tử Hưng nấu cơm, đứng trước cửa phòng dì biểu hiện cái gì?”
Gương mặt Lâm Vũ Nhu ỉu xìu, cô ta cúi đầu đi mất.
Nhìn bóng lưng của Lâm Vũ Nhu, Dương Mai càng cảm thấy mình là mẹ chồng ác độc.
Hiện tại Hoàng Oanh Nhi rất hiểu Dương Mai, bữa sáng làm cũng giống như mọi ngày, không phải vì Lâm Vũ Nhu đến mà làm món gì ngon hơn.
Càng nhìn con dâu cả, Dương Mai càng thấy thuận mắt.
Người thông minh nhất trong nhà chính là con dâu cả này.
Bản thân Dương Mai cũng không nhận ra, mãi đến khi Trương Tử Vượng đưa Lâm Vũ Nhu về, cô mới thật sự nhập tâm vào vai mẹ chồng, mới thật sự hòa nhập vào cuộc sống hiện tại.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng.
Dương Mai còn chưa ăn sáng xong đã nghe thấy có người gọi mình ở ngoài cổng.
Hóa ra là thím hai Chu và vợ chú Dương.
Dương Mai rất tự hào về việc mình có thể tìm được bạn tốt trong thời gian ngắn như vậy.
Nguyên chủ cả đời không có lấy một người bạn, đến khi cô xuyên đến đây, lập tức có hai người bạn, đây là chuyện người bình thường gặp được sao?
Dương Mai pha một bát nước đường lớn, bưng ra cổng, ngồi trên bậc đá trước cửa, vừa uống vừa trò chuyện.
Qua mùa gặt, mọi người đều được nhàn nhã hơn một chút, lúc này tâm tình hóng hớt cũng đặc biệt dâng cao.
Trương Tử Vượng đi lính đột nhiên trở về, mọi người cũng không biết tại sao, đoán chừng là những người thích hóng chuyện trong thôn đều mất ngủ cả đêm, cho nên sáng sớm đã phái hai người phụ nữ có quan hệ tốt với mình đến dò la tin tức.
"Mọi người muốn biết gì thì hỏi đi!" Dương Mai bế Cẩu Đản, cho nó uống nước đường.
Đại Nha cũng muốn uống, hai đứa trẻ đứng thành hàng, chờ Dương Mai đút.
Dương Mai vừa thổi vừa đút, thỉnh thoảng còn hôn mỗi đứa một cái, căn bản không giống như đang phiền não chuyện gì.
"Sao Tử Vượng nhà bà lại trở về rồi?" Vợ Dương Quân nhịn không được hỏi ra vấn đề mà mọi người đều quan tâm nhất.
"Nó lúc làm anh hùng cứu người bị thương, bị thương nên xuất ngũ." Dương Mai đau lòng nói: "Vì cứu hai cô gái bị rơi vào tay kẻ xấu, một mình nó đánh ba tên, trong tay ba tên đó còn cầm dao, nó bị thương.”
"A, Tử Vượng lợi hại vậy sao!" Thím hai Chu và vợ Dương Quân mặt mày sùng bái nói: "Vậy nó bị thương nặng không?”
"Ngón tay nó bị cụt một đốt." Dương Mai rưng rưng nước mắt: "Sau này không thể đi lính nữa rồi.”
"Ôi!" Hai người sợ hãi kêu lên: "Vậy sau này nó biết làm gì đây!”
Vừa rồi còn đang hâm mộ nhà Dương Mai có con trai là anh hùng, trong nháy mắt đã chuyển sang đồng tình, trong nhà có một đứa con trai bị phế, sau này Dương Mai biết trông cậy vào ai đây!
"Chuyện công việc thì không có vấn đề gì." Dương Mai thản nhiên nói: "Nó đã được phân vào xí nghiệp quốc doanh ở trên trấn, sau này chính thức là công nhân nhà nước rồi.”
"Công nhân chính thức của xí nghiệp quốc doanh!" Hai người đồng thanh kêu lên.
Tâm trạng của hai người như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, vừa rồi còn đang đồng tình với Dương Mai, chớp mắt đã chuyển sang ghen tị.
Công nhân của những xí nghiệp tư nhân kia đã khiến người dân trong thôn hâm mộ không thôi, hiện tại nhà Dương Mai lại có một công nhân chính thức của xí nghiệp quốc doanh, đúng là ghê gớm, đây chính là bát cơm sắt đó!
"Tử Vượng đổi lấy công việc này bằng một đốt ngón tay đấy." Dương Mai buồn bã nói: "Tôi chẳng cầu gì, chỉ mong nó khỏe mạnh là được.”
"Thiếu một đốt ngón tay cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, hơn nữa lại có được công việc tốt như vậy!" Thím hai Chu hâm mộ xong, lại nghĩ đến vấn đề thứ hai: "Còn cô gái kia là sao?”
"Là nữ thanh niên trí thức, nhà ở thành phố, nghe nói là người có học, nhất định đòi theo Tử Vượng về, muốn gả cho nó." Dương Mai mặt đầy vẻ phiền muộn: "Người ta đã đến rồi, tôi cũng không thể đuổi đi được!”
Thím hai Chu cả đời chưa có bạn trai, nghe xong càng thêm kích động, vỗ vai Dương Mai nói: "Sao Tử Vượng nhà bà lại có bản lĩnh như vậy chứ, ra ngoài làm lính mấy ngày đã có công việc và vợ rồi! Biết thế tôi đã khuyên nhủ thằng Thiên Thành nhà tôi đi lính rồi.”
Hai người dò la tin tức xong liền vội vã rời đi.
Dương Mai quyết định tạm thời không ra gốc cây du nữa, loại chuyện hóng hớt này, nghe người khác kể vẫn thích hơn.
Bất kể là cô biểu hiện như thế nào, người khác cũng sẽ thấy không thoải mái.
Nếu như cô quá đau khổ, mọi người sẽ phóng đại nỗi đau của cô lên, nếu cô vui vẻ quá, mọi người lại ghen tị, chi bằng để thím hai Chu và vợ Dương Quân đi rêu rao khắp nơi còn hơn.
"Để bọn họ ăn cơm đi, mẹ muốn đi ngủ." Dương Mai đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Lâm Vũ Nhu và Trương Tử Vượng, nói với Hoàng Oanh Nhi: "Hoàng Oanh Nhi, con ngủ chung với Lâm Vũ Nhu, để Tử Hưng và Tử Vượng ngủ chung.”
"Lát nữa con sẽ đi dọn dẹp." Hoàng Oanh Nhi cười nói.
Mẹ chồng vẫn dịu dàng với mình như vậy, xem ra mình nghĩ không sai. Lâm Vũ Nhu vẫn còn trong kỳ thực tập làm con dâu, vẫn chưa chính thức được công nhận.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người bên ngoài, Dương Mai ôm Đại Nha đã ngủ say, hồi tưởng lại chuyện hôm nay.
Cô đang tự hỏi, có phải hôm nay mình quá hung dữ với Lâm Vũ Nhu hay không.
Nghĩ cả buổi, cô phát hiện từ giây phút nhìn thấy Lâm Vũ Nhu, cô đã rất chán ghét cô ta.
Mặc dù cô vẫn luôn cho rằng bản thân đứng ở góc độ của người đứng xem quan sát những chuyện xảy ra với nguyên chủ, nhưng sau khi sinh sống một khoảng thời gian với Trương Tử Vượng, Hoàng Oanh Nhi và Đại Nha, cán cân trong lòng cô vẫn nghiêng hẳn sang một bên.
Cô hy vọng hai đứa con trai, con dâu và cháu gái của mình đều có thể sống tốt, không còn phải trải qua những đau khổ như kiếp trước nữa. Cho nên cô mới vô thức đặt Lâm Vũ Nhu vào vị trí đối lập?
Nhưng nghĩ lại, dường như cũng không phải hoàn toàn là vì nguyên nhân này.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Dương Mai lại không nghĩ ra.
Cô quyết định không nghĩ nữa, vẫn nên ngủ một giấc cho đã, biết đâu ngủ dậy, trí nhớ của nguyên chủ sẽ rõ ràng hơn một chút.
Nếu không thể nào thoát khỏi Lâm Vũ Nhu, vậy thì để cho bọn họ kết hôn cho rồi, tổ chức một hôn lễ náo nhiệt, cho Lâm Vũ Nhu đủ mặt mũi, dù sao thì cũng đã dằn mặt cô ta rồi.
Cô cũng không muốn Lâm Vũ Nhu lại dùng vận khí nghịch thiên của mình để gây họa cho cô nữa.
Sáng sớm hôm sau, Dương Mai tràn đầy năng lượng đẩy cửa ra, liền thấy Lâm Vũ Nhu đứng trước cửa phòng mình, cô giật nảy mình.
"Con đứng ở đây làm gì?" Dương Mai buồn bực hỏi: "Các con hôm qua đi đường không mệt hay sao mà dậy sớm thế?”
"Tử Vượng nói, con phải biểu hiện thật tốt." Lâm Vũ Nhu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nở nụ cười lấy lòng với Dương Mai.
Trời còn chưa sáng hẳn, nhưng gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Lâm Vũ Nhu dường như có thể phát sáng, cộng thêm nụ cười ngọt ngào trên môi, bất kể là ai nhìn thấy, tâm trạng cũng tốt lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Mai bước nhanh đi: "Muốn biểu hiện thì đi giúp con dâu của Tử Hưng nấu cơm, đứng trước cửa phòng dì biểu hiện cái gì?”
Gương mặt Lâm Vũ Nhu ỉu xìu, cô ta cúi đầu đi mất.
Nhìn bóng lưng của Lâm Vũ Nhu, Dương Mai càng cảm thấy mình là mẹ chồng ác độc.
Hiện tại Hoàng Oanh Nhi rất hiểu Dương Mai, bữa sáng làm cũng giống như mọi ngày, không phải vì Lâm Vũ Nhu đến mà làm món gì ngon hơn.
Càng nhìn con dâu cả, Dương Mai càng thấy thuận mắt.
Người thông minh nhất trong nhà chính là con dâu cả này.
Bản thân Dương Mai cũng không nhận ra, mãi đến khi Trương Tử Vượng đưa Lâm Vũ Nhu về, cô mới thật sự nhập tâm vào vai mẹ chồng, mới thật sự hòa nhập vào cuộc sống hiện tại.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng.
Dương Mai còn chưa ăn sáng xong đã nghe thấy có người gọi mình ở ngoài cổng.
Hóa ra là thím hai Chu và vợ chú Dương.
Dương Mai rất tự hào về việc mình có thể tìm được bạn tốt trong thời gian ngắn như vậy.
Nguyên chủ cả đời không có lấy một người bạn, đến khi cô xuyên đến đây, lập tức có hai người bạn, đây là chuyện người bình thường gặp được sao?
Dương Mai pha một bát nước đường lớn, bưng ra cổng, ngồi trên bậc đá trước cửa, vừa uống vừa trò chuyện.
Qua mùa gặt, mọi người đều được nhàn nhã hơn một chút, lúc này tâm tình hóng hớt cũng đặc biệt dâng cao.
Trương Tử Vượng đi lính đột nhiên trở về, mọi người cũng không biết tại sao, đoán chừng là những người thích hóng chuyện trong thôn đều mất ngủ cả đêm, cho nên sáng sớm đã phái hai người phụ nữ có quan hệ tốt với mình đến dò la tin tức.
"Mọi người muốn biết gì thì hỏi đi!" Dương Mai bế Cẩu Đản, cho nó uống nước đường.
Đại Nha cũng muốn uống, hai đứa trẻ đứng thành hàng, chờ Dương Mai đút.
Dương Mai vừa thổi vừa đút, thỉnh thoảng còn hôn mỗi đứa một cái, căn bản không giống như đang phiền não chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao Tử Vượng nhà bà lại trở về rồi?" Vợ Dương Quân nhịn không được hỏi ra vấn đề mà mọi người đều quan tâm nhất.
"Nó lúc làm anh hùng cứu người bị thương, bị thương nên xuất ngũ." Dương Mai đau lòng nói: "Vì cứu hai cô gái bị rơi vào tay kẻ xấu, một mình nó đánh ba tên, trong tay ba tên đó còn cầm dao, nó bị thương.”
"A, Tử Vượng lợi hại vậy sao!" Thím hai Chu và vợ Dương Quân mặt mày sùng bái nói: "Vậy nó bị thương nặng không?”
"Ngón tay nó bị cụt một đốt." Dương Mai rưng rưng nước mắt: "Sau này không thể đi lính nữa rồi.”
"Ôi!" Hai người sợ hãi kêu lên: "Vậy sau này nó biết làm gì đây!”
Vừa rồi còn đang hâm mộ nhà Dương Mai có con trai là anh hùng, trong nháy mắt đã chuyển sang đồng tình, trong nhà có một đứa con trai bị phế, sau này Dương Mai biết trông cậy vào ai đây!
"Chuyện công việc thì không có vấn đề gì." Dương Mai thản nhiên nói: "Nó đã được phân vào xí nghiệp quốc doanh ở trên trấn, sau này chính thức là công nhân nhà nước rồi.”
"Công nhân chính thức của xí nghiệp quốc doanh!" Hai người đồng thanh kêu lên.
Tâm trạng của hai người như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, vừa rồi còn đang đồng tình với Dương Mai, chớp mắt đã chuyển sang ghen tị.
Công nhân của những xí nghiệp tư nhân kia đã khiến người dân trong thôn hâm mộ không thôi, hiện tại nhà Dương Mai lại có một công nhân chính thức của xí nghiệp quốc doanh, đúng là ghê gớm, đây chính là bát cơm sắt đó!
"Tử Vượng đổi lấy công việc này bằng một đốt ngón tay đấy." Dương Mai buồn bã nói: "Tôi chẳng cầu gì, chỉ mong nó khỏe mạnh là được.”
"Thiếu một đốt ngón tay cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, hơn nữa lại có được công việc tốt như vậy!" Thím hai Chu hâm mộ xong, lại nghĩ đến vấn đề thứ hai: "Còn cô gái kia là sao?”
"Là nữ thanh niên trí thức, nhà ở thành phố, nghe nói là người có học, nhất định đòi theo Tử Vượng về, muốn gả cho nó." Dương Mai mặt đầy vẻ phiền muộn: "Người ta đã đến rồi, tôi cũng không thể đuổi đi được!”
Thím hai Chu cả đời chưa có bạn trai, nghe xong càng thêm kích động, vỗ vai Dương Mai nói: "Sao Tử Vượng nhà bà lại có bản lĩnh như vậy chứ, ra ngoài làm lính mấy ngày đã có công việc và vợ rồi! Biết thế tôi đã khuyên nhủ thằng Thiên Thành nhà tôi đi lính rồi.”
Hai người dò la tin tức xong liền vội vã rời đi.
Dương Mai quyết định tạm thời không ra gốc cây du nữa, loại chuyện hóng hớt này, nghe người khác kể vẫn thích hơn.
Bất kể là cô biểu hiện như thế nào, người khác cũng sẽ thấy không thoải mái.
Nếu như cô quá đau khổ, mọi người sẽ phóng đại nỗi đau của cô lên, nếu cô vui vẻ quá, mọi người lại ghen tị, chi bằng để thím hai Chu và vợ Dương Quân đi rêu rao khắp nơi còn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro