Xuyên Qua Tn70 Thiên Kim Thật Hơi Điên, Quân Hôn Cực Sủng
Chương 27
2024-11-12 18:19:30
Vương Tiểu Thảo nói không lại chồng, bèn quay sang tìm đồng minh: “Mẹ đâu rồi?”
Bà cụ Lý lấy được nhiều đồ tốt của Liễu Chí Tân như vậy, đương nhiên là phải mang về nhà mẹ đẻ khoe khoang rồi, chiều nay, bà ta đã về nhà ngoại từ sớm.
“Dù có gọi cả tổ tiên nhà này về cũng vô ích thôi, nếu mẹ tôi đồng ý thì bà ấy tự đi, tôi thà chia nhà còn hơn là để con gái tôi đi làm người ở cho nhà người ta!” Lý Tam Ngưu kiên quyết nói.
“Ông nói vậy là sao? Tôi vất vả, cống hiến cho cái nhà này bao nhiêu năm, chẳng lẽ tôi sai sao?”
“Hừ, bà đừng có giả vờ giả vịt nữa, bà đến nhà họ Sở là vì bà muốn sung sướng chứ gì, bà nhìn xem, trong cái làng này, có người phụ nữ nào sung sướng như bà không?”
Hai vợ chồng cãi nhau om sòm, Sở Kim Hạ quay về phòng, tiện tay đóng cửa lại cho hai người.
Hôm nay cô kích thích Lý Tam Ngưu đủ rồi, phần còn lại để hai người họ tự biên, tự diễn.
Quả nhiên, vừa đóng cửa lại không bao lâu, bên trong đã vang lên tiếng hai vợ chồng đánh nhau chan chát.
Choang… Xoang… Rầm…
Vương Tiểu Thảo lúc này không còn giữ dáng vẻ người thành phố nữa, bà ta vừa khóc, vừa chạy ra ngoài, vỗ cửa phòng Sở Kim Hạ: “Cứu mẹ! Hạ Hạ, mau bảo bố con đừng đánh mẹ nữa.”
Sở Kim Hạ lạnh lùng nói: “Mẹ suốt ngày ở ngoài không chịu về nhà, cũng không hầu hạ bố, bây giờ bố xả giận một chút thì có sao? Phụ nữ mà, ngoan ngoãn, nghe lời một chút, chịu đòn ít một chút, chẳng phải mẹ vẫn dạy con như vậy sao?”
Ngay cả khi đang bị chồng đánh, Vương Tiểu Thảo vẫn ngây người, đứa con gái ngoan ngoãn, hiếu thuận của bà ta sao có thể nói ra những lời lạnh lùng, vô tình như vậy?
Trong lòng Vương Tiểu Thảo, bà ta có thể không yêu con gái này, nhưng con bé này nhất định phải yêu bà ta, hiếu thuận bà ta, coi bà ta là trời!
Không kịp cân nhắc, Lý Tam Ngưu đi ra, một phát bắt lấy tóc Vương Tiểu Thảo, lôi bà ta vào.
Trời còn chưa sáng Vương Tiểu Thảo mò mẫm trong đêm tối, mở cửa sổ sau của Sở Kim Hạ, bò vào phòng con gái, lặng lẽ nói: "Hạ Hạ, dậy mau, đi cùng mẹ."
Sở Kim Hạ ngáp một cái trong không gian, xuất hiện trên giường: "Bố có đồng ý chưa?"
Vương Tiểu Thảo nhíu mày, con gái này trước giờ vẫn luôn nghe lời bà ta, không ngờ tới trong chuyện lớn này, nó lại có ý kiến của riêng mình.
"Cần ông ta đồng ý làm gì! Con đã mười tám tuổi rồi, phải có chính kiến của mình chứ, cô Kiều Kiều tiểu thư mười bốn tuổi, ở nhà đã nói một là một hai là hai rồi, con đúng là đồ vô dụng."
Vương Tiểu Thảo vẫn luôn ca tụng Sở Kiều Kiều ưu tú đến mức nào, khiến cho Sở Kim Hạ khi đối mặt với Sở Kiều Kiều tự ti muốn chết.
Sở Kim Hạ nói: "Đấy chủ yếu là mẹ người ta có bản lĩnh. Bà ưu tú như vậy cũng chỉ là đổ bô cho mẹ người ta thôi. Bà cố gắng như vậy chẳng qua là tìm cho con gái đổ bô giống như bà, bây giờ bà còn có thể đắc ý sao?"
Vương Tiểu Thảo bị chặn họng không nói nên lời, đưa tay đánh lên cánh tay Sở Kim Hạ, trách mắng: "Con nhỏ chết tiệt, con đúng là biết cách làm mẹ con đau lòng mà."
"Bố không đồng ý, con về bố đánh con thì làm sao?"
Vương Tiểu Thảo nói: "Con sợ ông ta làm gì, ông ta đánh con thì con tìm bà nội. Chuyện này bà nội con nhất định đồng ý."
Cho nên ông ta đánh cô gánh, người khởi xướng chẳng có chuyện gì.
Sở Kim Hạ cười lạnh một tiếng, lên giọng: "Bố không đồng ý, con sẽ không đi theo mẹ."
"Con nhỏ chết tiệt này, con dám không nghe lời!" Vương Tiểu Thảo thấp giọng mắng: "Con không biết trong thành tốt đẹp bao nhiêu đâu, mỗi ngày đều được ăn thịt, còn có thể mặc váy áo, giày da xinh đẹp, rồi tìm một người thành phố kết hôn. Cả đời này con chỉ cần hưởng phúc."
"Người thành phố có muốn cưới con không?"
"Điều kiện tốt thì không được, điều kiện kém một chút, đã ly hôn, nhiều tuổi, thấp bé, xấu xí, con vẫn còn rất nhiều cơ hội."
"Cơ hội của con nhỏ nhà họ Sở kia cũng nhiều như vậy sao?"
"Con sao có thể so sánh với cô ta được!" Vương Tiểu Thảo kích động nói: "Người ta là thiên kim tiểu thư, con là con bé nhà quê nghèo hèn. Con cũng không soi gương, con xứng để so sánh với cô ta sao?"
Sở Kim Hạ nhập vai diễn xuất, "Người đàn bà kia, đừng nói lời tôi không thích nghe, phụ nữ không ngoan sẽ bị trừng phạt!"
"Con bị điên à!"
Sở Kim Hạ cười hì hì nói ra lời thoại bá đạo: "Nếu tôi khó chịu, bà sẽ thấy tối tăm!"
Vương Tiểu Thảo thật sự cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn bộ thế giới bao gồm cả đứa con gái mà bà ta không thích đều biến mất.
Sở Kim Hạ thu thập đủ số mẫu giọng nói của Vương Tiểu Thảo, ấn vào ứng dụng biến giọng trên điện thoại lưu lại.
Ngón tay vàng của cô không có ma pháp, nhưng cô có sức mạnh của khoa học kỹ thuật.
Cuộc đời bi thảm của Sở Kim Hạ bắt đầu từ việc bị tráo đổi, Vương Tiểu Thảo chính là kẻ chủ mưu, bà ta đáng chết.
"Con nghịch tử này, lại dám trùm bao bố lên người tao, mày dám làm thế sao!" Vương Tiểu Thảo lớn tiếng mắng, hai tay hướng về phía bao bố.
"Rầm."
Bà cụ Lý lấy được nhiều đồ tốt của Liễu Chí Tân như vậy, đương nhiên là phải mang về nhà mẹ đẻ khoe khoang rồi, chiều nay, bà ta đã về nhà ngoại từ sớm.
“Dù có gọi cả tổ tiên nhà này về cũng vô ích thôi, nếu mẹ tôi đồng ý thì bà ấy tự đi, tôi thà chia nhà còn hơn là để con gái tôi đi làm người ở cho nhà người ta!” Lý Tam Ngưu kiên quyết nói.
“Ông nói vậy là sao? Tôi vất vả, cống hiến cho cái nhà này bao nhiêu năm, chẳng lẽ tôi sai sao?”
“Hừ, bà đừng có giả vờ giả vịt nữa, bà đến nhà họ Sở là vì bà muốn sung sướng chứ gì, bà nhìn xem, trong cái làng này, có người phụ nữ nào sung sướng như bà không?”
Hai vợ chồng cãi nhau om sòm, Sở Kim Hạ quay về phòng, tiện tay đóng cửa lại cho hai người.
Hôm nay cô kích thích Lý Tam Ngưu đủ rồi, phần còn lại để hai người họ tự biên, tự diễn.
Quả nhiên, vừa đóng cửa lại không bao lâu, bên trong đã vang lên tiếng hai vợ chồng đánh nhau chan chát.
Choang… Xoang… Rầm…
Vương Tiểu Thảo lúc này không còn giữ dáng vẻ người thành phố nữa, bà ta vừa khóc, vừa chạy ra ngoài, vỗ cửa phòng Sở Kim Hạ: “Cứu mẹ! Hạ Hạ, mau bảo bố con đừng đánh mẹ nữa.”
Sở Kim Hạ lạnh lùng nói: “Mẹ suốt ngày ở ngoài không chịu về nhà, cũng không hầu hạ bố, bây giờ bố xả giận một chút thì có sao? Phụ nữ mà, ngoan ngoãn, nghe lời một chút, chịu đòn ít một chút, chẳng phải mẹ vẫn dạy con như vậy sao?”
Ngay cả khi đang bị chồng đánh, Vương Tiểu Thảo vẫn ngây người, đứa con gái ngoan ngoãn, hiếu thuận của bà ta sao có thể nói ra những lời lạnh lùng, vô tình như vậy?
Trong lòng Vương Tiểu Thảo, bà ta có thể không yêu con gái này, nhưng con bé này nhất định phải yêu bà ta, hiếu thuận bà ta, coi bà ta là trời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không kịp cân nhắc, Lý Tam Ngưu đi ra, một phát bắt lấy tóc Vương Tiểu Thảo, lôi bà ta vào.
Trời còn chưa sáng Vương Tiểu Thảo mò mẫm trong đêm tối, mở cửa sổ sau của Sở Kim Hạ, bò vào phòng con gái, lặng lẽ nói: "Hạ Hạ, dậy mau, đi cùng mẹ."
Sở Kim Hạ ngáp một cái trong không gian, xuất hiện trên giường: "Bố có đồng ý chưa?"
Vương Tiểu Thảo nhíu mày, con gái này trước giờ vẫn luôn nghe lời bà ta, không ngờ tới trong chuyện lớn này, nó lại có ý kiến của riêng mình.
"Cần ông ta đồng ý làm gì! Con đã mười tám tuổi rồi, phải có chính kiến của mình chứ, cô Kiều Kiều tiểu thư mười bốn tuổi, ở nhà đã nói một là một hai là hai rồi, con đúng là đồ vô dụng."
Vương Tiểu Thảo vẫn luôn ca tụng Sở Kiều Kiều ưu tú đến mức nào, khiến cho Sở Kim Hạ khi đối mặt với Sở Kiều Kiều tự ti muốn chết.
Sở Kim Hạ nói: "Đấy chủ yếu là mẹ người ta có bản lĩnh. Bà ưu tú như vậy cũng chỉ là đổ bô cho mẹ người ta thôi. Bà cố gắng như vậy chẳng qua là tìm cho con gái đổ bô giống như bà, bây giờ bà còn có thể đắc ý sao?"
Vương Tiểu Thảo bị chặn họng không nói nên lời, đưa tay đánh lên cánh tay Sở Kim Hạ, trách mắng: "Con nhỏ chết tiệt, con đúng là biết cách làm mẹ con đau lòng mà."
"Bố không đồng ý, con về bố đánh con thì làm sao?"
Vương Tiểu Thảo nói: "Con sợ ông ta làm gì, ông ta đánh con thì con tìm bà nội. Chuyện này bà nội con nhất định đồng ý."
Cho nên ông ta đánh cô gánh, người khởi xướng chẳng có chuyện gì.
Sở Kim Hạ cười lạnh một tiếng, lên giọng: "Bố không đồng ý, con sẽ không đi theo mẹ."
"Con nhỏ chết tiệt này, con dám không nghe lời!" Vương Tiểu Thảo thấp giọng mắng: "Con không biết trong thành tốt đẹp bao nhiêu đâu, mỗi ngày đều được ăn thịt, còn có thể mặc váy áo, giày da xinh đẹp, rồi tìm một người thành phố kết hôn. Cả đời này con chỉ cần hưởng phúc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người thành phố có muốn cưới con không?"
"Điều kiện tốt thì không được, điều kiện kém một chút, đã ly hôn, nhiều tuổi, thấp bé, xấu xí, con vẫn còn rất nhiều cơ hội."
"Cơ hội của con nhỏ nhà họ Sở kia cũng nhiều như vậy sao?"
"Con sao có thể so sánh với cô ta được!" Vương Tiểu Thảo kích động nói: "Người ta là thiên kim tiểu thư, con là con bé nhà quê nghèo hèn. Con cũng không soi gương, con xứng để so sánh với cô ta sao?"
Sở Kim Hạ nhập vai diễn xuất, "Người đàn bà kia, đừng nói lời tôi không thích nghe, phụ nữ không ngoan sẽ bị trừng phạt!"
"Con bị điên à!"
Sở Kim Hạ cười hì hì nói ra lời thoại bá đạo: "Nếu tôi khó chịu, bà sẽ thấy tối tăm!"
Vương Tiểu Thảo thật sự cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn bộ thế giới bao gồm cả đứa con gái mà bà ta không thích đều biến mất.
Sở Kim Hạ thu thập đủ số mẫu giọng nói của Vương Tiểu Thảo, ấn vào ứng dụng biến giọng trên điện thoại lưu lại.
Ngón tay vàng của cô không có ma pháp, nhưng cô có sức mạnh của khoa học kỹ thuật.
Cuộc đời bi thảm của Sở Kim Hạ bắt đầu từ việc bị tráo đổi, Vương Tiểu Thảo chính là kẻ chủ mưu, bà ta đáng chết.
"Con nghịch tử này, lại dám trùm bao bố lên người tao, mày dám làm thế sao!" Vương Tiểu Thảo lớn tiếng mắng, hai tay hướng về phía bao bố.
"Rầm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro