Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 17
2024-11-25 20:03:44
“Tất nhiên rồi ba, con nhất định sẽ nhớ ba.” – Ôn Noãn đáp lại, trong lòng thầm cười thỏa mãn.
Nghe con gái nói vậy, Ôn Kiến Thiết có chút vui mừng: “Nghỉ thì nhớ về thăm nhà nhé!”
“Vâng, con nhất định sẽ về!” – Ôn Noãn khẳng định chắc nịch, nhưng trong lòng thì nghĩ khác: *Mình sẽ không về đâu!*
---
Tới nhà ga, Từ Yến nhìn thấy Ôn Noãn tay xách nách mang, hành lý chất đống cao như núi, không khỏi ngạc nhiên:
“Sao cô mang nhiều đồ thế?”
Nhưng nghĩ lại, bản thân mình cũng đâu mang ít hơn. Nghĩ đến việc sắp phải đi xa, Từ Yến có chút buồn bã: “Ai, lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về…”
Trái ngược với Từ Yến, Ôn Noãn lại chẳng buồn bã chút nào. Cô còn như đang tìm kiếm ai đó giữa dòng người đông đúc.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Phùng Cẩn Ngôn, đôi mắt cô sáng rực lên. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ nụ cười rạng rỡ.
Từ Yến ngạc nhiên, thầm nghĩ: *Không phải cô ấy nói đã nhường anh ta cho Bạch Như rồi sao?*
Ôn Noãn chẳng để tâm tới ánh mắt của Từ Yến. Cô vui vẻ bước tới chỗ mẹ của Phùng Cẩn Ngôn, lễ phép nhận lấy một chiếc túi lớn từ tay bà. Sau đó, cô cẩn thận kiểm tra chiếc túi, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng: “Nhiều tiền quá!”
Tất cả đều là những tờ 5.000 đồng, gói gọn trong một bọc nhỏ.
Tự mình làm giàu cho mình, Ôn Noãn nhất định phải trở thành một **"phú bà" nhỏ**! Cô muốn xuống nông thôn sống một cuộc đời thoải mái, tự tại!
“Ôn Noãn! Cô phải giữ lời hứa đấy!” – Khâu Hồng Anh giữ chặt tay cô, giọng nói đầy nghiêm khắc.
“Dì cứ yên tâm, cháu nhất định giữ đúng lời hứa. Đây là thư từ hôn mà cháu đã viết, một bản hai bản, chúng ta đều ký tên đầy đủ hết.” – Ôn Noãn nói, nét mặt bình thản đến lạ.
Khâu Hồng Anh: “…”
Phùng Cẩn Ngôn thì không thể tin nổi. Ôn Noãn lại chuẩn bị cả thư từ hôn? Tại sao cô ấy phải làm vậy?
“Được!” – Khâu Hồng Anh chẳng thèm quan tâm lý do. Bà lập tức giục Phùng Cẩn Ngôn ký ngay, tránh để cô gái này thay đổi ý định.
“Ký xong còn phải điểm chỉ nữa!” – Khâu Hồng Anh nhắc nhở, gương mặt đầy cương quyết.
Nhìn bộ dạng của Ôn Noãn, cứ như thể cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Phùng Cẩn Ngôn nhìn về phía xa, nơi Bạch Như đang đứng, rồi hạ quyết tâm. Anh cầm bút ký tên lên giấy, sau đó điểm chỉ.
Thấy mọi thứ mình cần đã vào tay, từ thư từ hôn cho đến tiền, Ôn Noãn lập tức quay người bước đi, gương mặt tràn ngập niềm vui.
**Nam chính, tạm biệt anh!**
Từ Yến đứng bên cạnh vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ cần vài ba câu nói qua loa của Ôn Noãn, cô ấy cũng bị lừa gạt dễ dàng.
Hiện tại, Ôn Noãn đang hướng tới một cuộc sống mới. Nam chính, nữ chính cứ để bọn họ yêu nhau, đấu đá với nhau… à không, sống hạnh phúc viên mãn thì hơn!
---
Ngồi trên thùng xe tải lớn, khung cảnh bên ngoài đều mới lạ đối với Ôn Noãn. Suốt dọc đường đi, cô không ngừng ngắm nhìn phong cảnh. Chỉ mất hai tiếng, họ đã đến nơi.
“Haizz, vẫn chưa hoàn hảo lắm. Khoảng cách đến Thanh Châu vẫn còn gần quá.” – Cô thở dài, trong lòng ước gì mình có thể mọc thêm đôi cánh để bay thật xa, rời khỏi tất cả những người liên quan đến mình.
“Đội Thanh Sơn! Mọi người đến đón người mới đi, nhanh lên nào!” – Một giọng nói vang lên.
Ôn Noãn lập tức nhìn quanh, tìm kiếm người của đội.
Vừa quay đầu lại, cô đã thấy một người đàn ông cao lớn. Anh ta có bờ vai rộng, thân hình rắn chắc, nhưng gương mặt thì lạnh như băng.
Nhìn kỹ người đàn ông này, cô lập tức nhớ tới một câu: *“Thấy việc nghĩa hăng hái làm.”* Người này chẳng phải là người đã giúp cô lần trước sao? Đây có phải gọi là “xa xứ gặp cố tri” không?
Cố Trường Phong cũng vừa liếc mắt đã thấy Ôn Noãn giữa đám đông. Dù có nhiều người như vậy, anh vẫn dễ dàng nhận ra cô.
Cô giống như một bông hoa nhài nhỏ trong sân vườn, hơi cúi đầu, mái tóc đen bị gió thổi tung che đi đôi mắt, nhưng nụ cười của cô lại rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Nghe con gái nói vậy, Ôn Kiến Thiết có chút vui mừng: “Nghỉ thì nhớ về thăm nhà nhé!”
“Vâng, con nhất định sẽ về!” – Ôn Noãn khẳng định chắc nịch, nhưng trong lòng thì nghĩ khác: *Mình sẽ không về đâu!*
---
Tới nhà ga, Từ Yến nhìn thấy Ôn Noãn tay xách nách mang, hành lý chất đống cao như núi, không khỏi ngạc nhiên:
“Sao cô mang nhiều đồ thế?”
Nhưng nghĩ lại, bản thân mình cũng đâu mang ít hơn. Nghĩ đến việc sắp phải đi xa, Từ Yến có chút buồn bã: “Ai, lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về…”
Trái ngược với Từ Yến, Ôn Noãn lại chẳng buồn bã chút nào. Cô còn như đang tìm kiếm ai đó giữa dòng người đông đúc.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Phùng Cẩn Ngôn, đôi mắt cô sáng rực lên. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ nụ cười rạng rỡ.
Từ Yến ngạc nhiên, thầm nghĩ: *Không phải cô ấy nói đã nhường anh ta cho Bạch Như rồi sao?*
Ôn Noãn chẳng để tâm tới ánh mắt của Từ Yến. Cô vui vẻ bước tới chỗ mẹ của Phùng Cẩn Ngôn, lễ phép nhận lấy một chiếc túi lớn từ tay bà. Sau đó, cô cẩn thận kiểm tra chiếc túi, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng: “Nhiều tiền quá!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả đều là những tờ 5.000 đồng, gói gọn trong một bọc nhỏ.
Tự mình làm giàu cho mình, Ôn Noãn nhất định phải trở thành một **"phú bà" nhỏ**! Cô muốn xuống nông thôn sống một cuộc đời thoải mái, tự tại!
“Ôn Noãn! Cô phải giữ lời hứa đấy!” – Khâu Hồng Anh giữ chặt tay cô, giọng nói đầy nghiêm khắc.
“Dì cứ yên tâm, cháu nhất định giữ đúng lời hứa. Đây là thư từ hôn mà cháu đã viết, một bản hai bản, chúng ta đều ký tên đầy đủ hết.” – Ôn Noãn nói, nét mặt bình thản đến lạ.
Khâu Hồng Anh: “…”
Phùng Cẩn Ngôn thì không thể tin nổi. Ôn Noãn lại chuẩn bị cả thư từ hôn? Tại sao cô ấy phải làm vậy?
“Được!” – Khâu Hồng Anh chẳng thèm quan tâm lý do. Bà lập tức giục Phùng Cẩn Ngôn ký ngay, tránh để cô gái này thay đổi ý định.
“Ký xong còn phải điểm chỉ nữa!” – Khâu Hồng Anh nhắc nhở, gương mặt đầy cương quyết.
Nhìn bộ dạng của Ôn Noãn, cứ như thể cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Phùng Cẩn Ngôn nhìn về phía xa, nơi Bạch Như đang đứng, rồi hạ quyết tâm. Anh cầm bút ký tên lên giấy, sau đó điểm chỉ.
Thấy mọi thứ mình cần đã vào tay, từ thư từ hôn cho đến tiền, Ôn Noãn lập tức quay người bước đi, gương mặt tràn ngập niềm vui.
**Nam chính, tạm biệt anh!**
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Yến đứng bên cạnh vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ cần vài ba câu nói qua loa của Ôn Noãn, cô ấy cũng bị lừa gạt dễ dàng.
Hiện tại, Ôn Noãn đang hướng tới một cuộc sống mới. Nam chính, nữ chính cứ để bọn họ yêu nhau, đấu đá với nhau… à không, sống hạnh phúc viên mãn thì hơn!
---
Ngồi trên thùng xe tải lớn, khung cảnh bên ngoài đều mới lạ đối với Ôn Noãn. Suốt dọc đường đi, cô không ngừng ngắm nhìn phong cảnh. Chỉ mất hai tiếng, họ đã đến nơi.
“Haizz, vẫn chưa hoàn hảo lắm. Khoảng cách đến Thanh Châu vẫn còn gần quá.” – Cô thở dài, trong lòng ước gì mình có thể mọc thêm đôi cánh để bay thật xa, rời khỏi tất cả những người liên quan đến mình.
“Đội Thanh Sơn! Mọi người đến đón người mới đi, nhanh lên nào!” – Một giọng nói vang lên.
Ôn Noãn lập tức nhìn quanh, tìm kiếm người của đội.
Vừa quay đầu lại, cô đã thấy một người đàn ông cao lớn. Anh ta có bờ vai rộng, thân hình rắn chắc, nhưng gương mặt thì lạnh như băng.
Nhìn kỹ người đàn ông này, cô lập tức nhớ tới một câu: *“Thấy việc nghĩa hăng hái làm.”* Người này chẳng phải là người đã giúp cô lần trước sao? Đây có phải gọi là “xa xứ gặp cố tri” không?
Cố Trường Phong cũng vừa liếc mắt đã thấy Ôn Noãn giữa đám đông. Dù có nhiều người như vậy, anh vẫn dễ dàng nhận ra cô.
Cô giống như một bông hoa nhài nhỏ trong sân vườn, hơi cúi đầu, mái tóc đen bị gió thổi tung che đi đôi mắt, nhưng nụ cười của cô lại rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro