Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 25
2024-11-25 20:03:44
Không phải nữ chính thích giả vờ đáng thương để thu phục hết nam phụ sao?
Không, không đời nào! Đời này tuyệt đối không cho chuyện đó xảy ra!
Cứ để nữ chính bám chặt lấy Phùng Cẩn Ngôn đi, còn mấy anh nam phụ khác, xin mời rút lui!
Mọi người đều chăm chú nhìn ba người họ, chuyện này thật sự quá hấp dẫn, chẳng khác nào đang xem kịch.
“Bảo sao cứ tìm cách đổ tiếng xấu cho người khác, hóa ra là vì muốn giành vị hôn phu của người ta!”
Vương Mạt Lị bất ngờ lên tiếng, giọng điệu đầy khinh bỉ.
“Không, tôi không có! Tôi thật sự không có!” Bạch Như không ngờ mọi chuyện rùm beng thế này lại dẫn đến kết quả như vậy, cô ta hoảng loạn lắc đầu phủ nhận.
“Hừ, không có? Vậy sao cô khóc lóc sướt mướt trước mặt anh ta làm gì? Cô khóc cho ai xem? Hay là khóc để mấy anh thanh niên trí thức khác xúm vào bênh vực cô?”
Vương Mạt Lị nói một tràng, ánh mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm vào Bạch Như.
Ôn Noãn đứng một bên, trong lòng âm thầm bái phục. Người này thật đúng là thẳng tính, dám công khai mắng thẳng mặt nữ chính thế này, đúng là mạnh mẽ!
“Thôi, bớt nói vài câu đi.” Khổng Vân lên tiếng hòa giải, giọng nói mang chút nghiêm khắc. “Ở đây không giống như trong thành phố, mọi lời nói hay hành động đều phải cẩn thận. Một câu chuyện trong làng có thể hủy hoại danh dự cả đời người ta đấy.”
Cô ta nói xong liền quay sang nhìn Bạch Như, rõ ràng cũng không đồng tình với cách cư xử của cô nàng.
Bạch Như lập tức tỏ ra ấm ức, ánh mắt ngập nước như sắp khóc. Phùng Cẩn Ngôn nhìn thấy thì có chút xót xa. Nhưng rồi anh ta quay sang nhìn Ôn Noãn, thấy cô cũng mang vẻ mặt ủy khuất chẳng kém, anh lại không biết nên làm gì.
Từ Yến đứng bên cạnh thì đã chịu hết nổi, cô ghét cay ghét đắng cái kiểu giả vờ ngây thơ của Bạch Như. Trong lòng chỉ thầm nghĩ: *Lại diễn à? Sói đội lốt cừu chứ gì nữa!*
“Bạch Như, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám nói Ôn Noãn thích Cố Trường Phong, tôi thề sẽ dạy cho cô một bài học!”
Cô nói xong còn giơ nắm đấm lên thị uy, tỏ rõ ý mình không phải chỉ nói cho vui.
Ôn Noãn đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đừng có chọc giận tôi. Một cú đấm của tôi thôi cũng đủ khiến cô bất tỉnh rồi đấy.”
Nếu không giải quyết được bằng lời nói, thì cứ dùng nắm đấm mà xử thôi!
Mấy anh thanh niên trí thức khác đứng gần đó cũng bắt đầu nhìn Bạch Như với ánh mắt ngờ vực. Họ không thể tin được cô lại dám bịa chuyện liên quan đến Cố Trường Phong. Người như anh ta, làm sao có thể bị đem ra đùa cợt được!
Trong ngôi làng này, nhà họ Cố là gia đình không ai dám động vào. Không phải vì họ bá đạo, mà bởi vì họ là gia đình toàn người có tiếng nói và được kính trọng.
Đặc biệt, cha của Cố Trường Phong là đội trưởng đội sản xuất, người được cả làng nể phục. Trong nhà, ông ta cưng chiều nhất chính là cậu con trai út này. Ai mà dám bôi nhọ Cố Trường Phong thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đừng nhìn Cố Trường Phong ngày thường ít nói mà tưởng nhầm. Khi ra tay, anh tuyệt đối không nương tay.
Lần trước, có một gã lưu manh dám quấy rối em họ của Cố Trường Phong. Kết quả là bị anh đánh đến mức nằm liệt giường nửa tháng không đứng dậy nổi. Chính từ lần đó, cái tên Cố Trường Phong vang danh khắp làng.
Còn những thanh niên trí thức như họ? Trước mặt anh, căn bản chẳng đáng là gì!
“Đồng chí Bạch Như, làm người thì phải cẩn thận trong lời nói và việc làm.”
Lý Dũng, người lớn tuổi nhất trong nhóm thanh niên trí thức, đột ngột lên tiếng. Anh ta vốn dĩ là người ôn hòa, ít khi gây mâu thuẫn với ai, nhưng lần này thì không thể không nhắc nhở.
“Tôi… tôi biết rồi.”
Bạch Như cúi đầu, không dám cãi lại, cũng không dám thể hiện thái độ, chỉ biết uất ức gật đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Như, Lý Dũng khẽ thở dài. Rõ ràng cô nàng vẫn không hiểu chuyện. Anh quay sang Khổng Vân, nghiêm túc dặn dò:
Không, không đời nào! Đời này tuyệt đối không cho chuyện đó xảy ra!
Cứ để nữ chính bám chặt lấy Phùng Cẩn Ngôn đi, còn mấy anh nam phụ khác, xin mời rút lui!
Mọi người đều chăm chú nhìn ba người họ, chuyện này thật sự quá hấp dẫn, chẳng khác nào đang xem kịch.
“Bảo sao cứ tìm cách đổ tiếng xấu cho người khác, hóa ra là vì muốn giành vị hôn phu của người ta!”
Vương Mạt Lị bất ngờ lên tiếng, giọng điệu đầy khinh bỉ.
“Không, tôi không có! Tôi thật sự không có!” Bạch Như không ngờ mọi chuyện rùm beng thế này lại dẫn đến kết quả như vậy, cô ta hoảng loạn lắc đầu phủ nhận.
“Hừ, không có? Vậy sao cô khóc lóc sướt mướt trước mặt anh ta làm gì? Cô khóc cho ai xem? Hay là khóc để mấy anh thanh niên trí thức khác xúm vào bênh vực cô?”
Vương Mạt Lị nói một tràng, ánh mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm vào Bạch Như.
Ôn Noãn đứng một bên, trong lòng âm thầm bái phục. Người này thật đúng là thẳng tính, dám công khai mắng thẳng mặt nữ chính thế này, đúng là mạnh mẽ!
“Thôi, bớt nói vài câu đi.” Khổng Vân lên tiếng hòa giải, giọng nói mang chút nghiêm khắc. “Ở đây không giống như trong thành phố, mọi lời nói hay hành động đều phải cẩn thận. Một câu chuyện trong làng có thể hủy hoại danh dự cả đời người ta đấy.”
Cô ta nói xong liền quay sang nhìn Bạch Như, rõ ràng cũng không đồng tình với cách cư xử của cô nàng.
Bạch Như lập tức tỏ ra ấm ức, ánh mắt ngập nước như sắp khóc. Phùng Cẩn Ngôn nhìn thấy thì có chút xót xa. Nhưng rồi anh ta quay sang nhìn Ôn Noãn, thấy cô cũng mang vẻ mặt ủy khuất chẳng kém, anh lại không biết nên làm gì.
Từ Yến đứng bên cạnh thì đã chịu hết nổi, cô ghét cay ghét đắng cái kiểu giả vờ ngây thơ của Bạch Như. Trong lòng chỉ thầm nghĩ: *Lại diễn à? Sói đội lốt cừu chứ gì nữa!*
“Bạch Như, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám nói Ôn Noãn thích Cố Trường Phong, tôi thề sẽ dạy cho cô một bài học!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói xong còn giơ nắm đấm lên thị uy, tỏ rõ ý mình không phải chỉ nói cho vui.
Ôn Noãn đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đừng có chọc giận tôi. Một cú đấm của tôi thôi cũng đủ khiến cô bất tỉnh rồi đấy.”
Nếu không giải quyết được bằng lời nói, thì cứ dùng nắm đấm mà xử thôi!
Mấy anh thanh niên trí thức khác đứng gần đó cũng bắt đầu nhìn Bạch Như với ánh mắt ngờ vực. Họ không thể tin được cô lại dám bịa chuyện liên quan đến Cố Trường Phong. Người như anh ta, làm sao có thể bị đem ra đùa cợt được!
Trong ngôi làng này, nhà họ Cố là gia đình không ai dám động vào. Không phải vì họ bá đạo, mà bởi vì họ là gia đình toàn người có tiếng nói và được kính trọng.
Đặc biệt, cha của Cố Trường Phong là đội trưởng đội sản xuất, người được cả làng nể phục. Trong nhà, ông ta cưng chiều nhất chính là cậu con trai út này. Ai mà dám bôi nhọ Cố Trường Phong thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đừng nhìn Cố Trường Phong ngày thường ít nói mà tưởng nhầm. Khi ra tay, anh tuyệt đối không nương tay.
Lần trước, có một gã lưu manh dám quấy rối em họ của Cố Trường Phong. Kết quả là bị anh đánh đến mức nằm liệt giường nửa tháng không đứng dậy nổi. Chính từ lần đó, cái tên Cố Trường Phong vang danh khắp làng.
Còn những thanh niên trí thức như họ? Trước mặt anh, căn bản chẳng đáng là gì!
“Đồng chí Bạch Như, làm người thì phải cẩn thận trong lời nói và việc làm.”
Lý Dũng, người lớn tuổi nhất trong nhóm thanh niên trí thức, đột ngột lên tiếng. Anh ta vốn dĩ là người ôn hòa, ít khi gây mâu thuẫn với ai, nhưng lần này thì không thể không nhắc nhở.
“Tôi… tôi biết rồi.”
Bạch Như cúi đầu, không dám cãi lại, cũng không dám thể hiện thái độ, chỉ biết uất ức gật đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Như, Lý Dũng khẽ thở dài. Rõ ràng cô nàng vẫn không hiểu chuyện. Anh quay sang Khổng Vân, nghiêm túc dặn dò:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro