Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 3
2024-11-25 20:03:44
“Ôn Noãn! Cô đang giở trò gì vậy? Đừng tưởng làm mấy chuyện này là tôi sẽ thích cô!”
Ôn Noãn vội lắc đầu. Thích kiểu đó cô không dám nhận đâu. Máu cô còn mỏng, tính mạng thì quan trọng, giữ khoảng cách với nam chính là nguyên tắc sống còn mà cô phải khắc ghi.
Cô nhẹ nhàng quay sang Khâu Hồng Anh:
“Dì Khâu, dì muốn từ hôn đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến Khâu Hồng Anh khựng lại. Bà nhìn Ôn Noãn, không hiểu cô gái này lại đang định giở trò gì.
“Thật ra, muốn từ hôn rất đơn giản.”
“Ý cô là gì?” Khâu Hồng Anh nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc.
“5000 đồng, coi như là bồi thường tinh thần cho tôi,” Ôn Noãn nói tỉnh bơ.
Câu này vừa dứt, Khâu Hồng Anh lập tức trừng mắt, kinh ngạc đến mức gần như bật cười.
“Cô điên à? Cô có biết 5000 đồng là bao nhiêu tiền không?”
Ôn Noãn vẫn điềm nhiên: “Cũng chỉ bằng ba năm lương của chú Phùng thôi.”
Bố của Phùng Cẩn Ngôn, ông Phùng Quang Tông, hiện tại đang làm phó cục trưởng. Mỗi tháng lương cộng thêm phụ cấp cũng chỉ hơn 120 đồng, tính ra một năm chỉ được khoảng 1500 đồng. Vậy ba năm lương là 5000 đồng, đúng là một số tiền không nhỏ.
Phùng Cẩn Ngôn ngạc nhiên nhìn cô. Cô ấy thực sự muốn từ hôn sao? Trước đây không phải cô chết cũng không buông tay anh à? Vì sao bây giờ lại đòi hủy hôn?
“Cô mơ đi! Tôi không đưa, một xu cũng không!” Khâu Hồng Anh quát lớn, mặt mày đầy tức giận.
Ôn Noãn vẫn cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn bà đầy ẩn ý:
“Dì Khâu, chuyện này chú Phùng có biết không? Chú ấy có biết dì đang gây chuyện thế này không?”
Lời nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng như mũi dao nhỏ cắm sâu vào tim người đối diện.
“Ôn Noãn, cô dám méc với chồng tôi à?” Khâu Hồng Anh tức giận hét lên.
“Không, tôi sẽ không làm vậy. Nhưng nếu tôi tìm chú Phùng để xin từ hôn, tôi nghĩ chú ấy chắc chắn sẽ không chỉ đưa cho tôi ngần ấy tiền. Dù sao thì, nếu không có mẹ tôi, chú ấy đã chết từ lâu rồi.”
Câu nói của Ôn Noãn khiến Khâu Hồng Anh cứng họng. Mọi lời định nói ra đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô nói đúng. Nếu Ôn Noãn thực sự quyết tâm đòi từ hôn, chồng bà chắc chắn sẽ sẵn sàng trả cái giá cao hơn rất nhiều để đền bù. Thậm chí, ông còn có thể trả thêm một khoản lớn để bù đắp thiệt hại.
“Được rồi, tôi đồng ý,” Khâu Hồng Anh gằn giọng, nhưng trong ánh mắt bà đầy tức tối.
Phùng Cẩn Ngôn đứng im lặng, nhìn Ôn Noãn thật lâu. Hủy hôn cũng tốt. Ít nhất mẹ anh sẽ không còn bận tâm đến cô, và anh cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Bạch Như – người con gái mà anh thực sự yêu.
Khâu Hồng Anh cúi đầu im lặng, dù không cam lòng nhưng không thể nghĩ ra cách nào khác. Rõ ràng, Ôn Noãn đã nắm thóp của bọn họ, không còn đường lùi.
“Không được! Tôi không đồng ý!”
Một giọng nói sắc lạnh vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Một người phụ nữ hùng hổ xông vào, dáng vẻ đầy tức tối. Ôn Noãn liếc mắt nhìn qua, người vừa xuất hiện không ai khác chính là mẹ kế của cô – Liễu Khê.
*Coi đủ náo nhiệt rồi giờ mới chịu ló mặt ra sao? Đáng tiếc, muộn rồi!*
Liễu Khê – hình mẫu điển hình của một bà mẹ kế độc ác. Năm đó, sau khi mẹ Ôn Noãn – Hà Vân – bất ngờ mất tích mà không rõ tung tích, rất nhiều người đồn rằng bà đã qua đời. Nhân cơ hội đó, Ôn Kiến Thiết đưa Liễu Khê về làm vợ.
Từ một nữ công nhân bình thường, Liễu Khê trở thành phu nhân xưởng trưởng, khiến không ít người ghen tị và bàn tán. Ban đầu, bà ta sống rất cẩn trọng, sợ người khác bắt lỗi hoặc tìm ra khuyết điểm. Nhưng từ khi sinh được một cặp song sinh long phượng, Liễu Khê bắt đầu cảm thấy mình đã đứng vững và trở nên tự mãn.
Chỉ là có một điều bà không hiểu: Ôn Kiến Thiết lại không quá thân thiết với con riêng của Liễu Khê mà luôn yêu cầu bà phải đối xử tốt với Ôn Noãn. Dù đã cưới Liễu Khê nhưng ông ta không mấy mặn mà, thậm chí còn khá lạnh nhạt. Chính điều này khiến Liễu Khê ôm hận trong lòng, dồn hết sự oán giận lên đầu Ôn Noãn.
Ôn Noãn vội lắc đầu. Thích kiểu đó cô không dám nhận đâu. Máu cô còn mỏng, tính mạng thì quan trọng, giữ khoảng cách với nam chính là nguyên tắc sống còn mà cô phải khắc ghi.
Cô nhẹ nhàng quay sang Khâu Hồng Anh:
“Dì Khâu, dì muốn từ hôn đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến Khâu Hồng Anh khựng lại. Bà nhìn Ôn Noãn, không hiểu cô gái này lại đang định giở trò gì.
“Thật ra, muốn từ hôn rất đơn giản.”
“Ý cô là gì?” Khâu Hồng Anh nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc.
“5000 đồng, coi như là bồi thường tinh thần cho tôi,” Ôn Noãn nói tỉnh bơ.
Câu này vừa dứt, Khâu Hồng Anh lập tức trừng mắt, kinh ngạc đến mức gần như bật cười.
“Cô điên à? Cô có biết 5000 đồng là bao nhiêu tiền không?”
Ôn Noãn vẫn điềm nhiên: “Cũng chỉ bằng ba năm lương của chú Phùng thôi.”
Bố của Phùng Cẩn Ngôn, ông Phùng Quang Tông, hiện tại đang làm phó cục trưởng. Mỗi tháng lương cộng thêm phụ cấp cũng chỉ hơn 120 đồng, tính ra một năm chỉ được khoảng 1500 đồng. Vậy ba năm lương là 5000 đồng, đúng là một số tiền không nhỏ.
Phùng Cẩn Ngôn ngạc nhiên nhìn cô. Cô ấy thực sự muốn từ hôn sao? Trước đây không phải cô chết cũng không buông tay anh à? Vì sao bây giờ lại đòi hủy hôn?
“Cô mơ đi! Tôi không đưa, một xu cũng không!” Khâu Hồng Anh quát lớn, mặt mày đầy tức giận.
Ôn Noãn vẫn cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn bà đầy ẩn ý:
“Dì Khâu, chuyện này chú Phùng có biết không? Chú ấy có biết dì đang gây chuyện thế này không?”
Lời nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng như mũi dao nhỏ cắm sâu vào tim người đối diện.
“Ôn Noãn, cô dám méc với chồng tôi à?” Khâu Hồng Anh tức giận hét lên.
“Không, tôi sẽ không làm vậy. Nhưng nếu tôi tìm chú Phùng để xin từ hôn, tôi nghĩ chú ấy chắc chắn sẽ không chỉ đưa cho tôi ngần ấy tiền. Dù sao thì, nếu không có mẹ tôi, chú ấy đã chết từ lâu rồi.”
Câu nói của Ôn Noãn khiến Khâu Hồng Anh cứng họng. Mọi lời định nói ra đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô nói đúng. Nếu Ôn Noãn thực sự quyết tâm đòi từ hôn, chồng bà chắc chắn sẽ sẵn sàng trả cái giá cao hơn rất nhiều để đền bù. Thậm chí, ông còn có thể trả thêm một khoản lớn để bù đắp thiệt hại.
“Được rồi, tôi đồng ý,” Khâu Hồng Anh gằn giọng, nhưng trong ánh mắt bà đầy tức tối.
Phùng Cẩn Ngôn đứng im lặng, nhìn Ôn Noãn thật lâu. Hủy hôn cũng tốt. Ít nhất mẹ anh sẽ không còn bận tâm đến cô, và anh cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Bạch Như – người con gái mà anh thực sự yêu.
Khâu Hồng Anh cúi đầu im lặng, dù không cam lòng nhưng không thể nghĩ ra cách nào khác. Rõ ràng, Ôn Noãn đã nắm thóp của bọn họ, không còn đường lùi.
“Không được! Tôi không đồng ý!”
Một giọng nói sắc lạnh vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Một người phụ nữ hùng hổ xông vào, dáng vẻ đầy tức tối. Ôn Noãn liếc mắt nhìn qua, người vừa xuất hiện không ai khác chính là mẹ kế của cô – Liễu Khê.
*Coi đủ náo nhiệt rồi giờ mới chịu ló mặt ra sao? Đáng tiếc, muộn rồi!*
Liễu Khê – hình mẫu điển hình của một bà mẹ kế độc ác. Năm đó, sau khi mẹ Ôn Noãn – Hà Vân – bất ngờ mất tích mà không rõ tung tích, rất nhiều người đồn rằng bà đã qua đời. Nhân cơ hội đó, Ôn Kiến Thiết đưa Liễu Khê về làm vợ.
Từ một nữ công nhân bình thường, Liễu Khê trở thành phu nhân xưởng trưởng, khiến không ít người ghen tị và bàn tán. Ban đầu, bà ta sống rất cẩn trọng, sợ người khác bắt lỗi hoặc tìm ra khuyết điểm. Nhưng từ khi sinh được một cặp song sinh long phượng, Liễu Khê bắt đầu cảm thấy mình đã đứng vững và trở nên tự mãn.
Chỉ là có một điều bà không hiểu: Ôn Kiến Thiết lại không quá thân thiết với con riêng của Liễu Khê mà luôn yêu cầu bà phải đối xử tốt với Ôn Noãn. Dù đã cưới Liễu Khê nhưng ông ta không mấy mặn mà, thậm chí còn khá lạnh nhạt. Chính điều này khiến Liễu Khê ôm hận trong lòng, dồn hết sự oán giận lên đầu Ôn Noãn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro