Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 36
2024-11-25 20:03:44
Nhìn bát cơm của Cố Trường Phong, thịt khô, trứng gà đầy ú ụ, nhưng anh ta vẫn ăn một cách tự nhiên, không chút phản đối hay khách sáo.
Phùng Cẩn Ngôn khịt mũi lạnh lùng, cảm thấy Ôn Noãn đúng là quá kém cỏi trong việc chọn người mà để ý.
Khi Phùng Cẩn Ngôn và Bạch Như đi rồi, bầu không khí lập tức sôi động trở lại. Mọi người cười nói vui vẻ, ai cũng ăn no căng bụng.
Sau bữa ăn, cả nhóm cùng nhau dọn dẹp sân. Khổng Vân và Vương Mạt Lị phụ trách rửa bát, không cho Ôn Noãn và Từ Yến đụng tay vào việc gì.
“Ăn đồ ngon của người ta nhiều thế này, mai tụi mình phải về sớm giúp cô ấy dựng giường đàng hoàng!” Khổng Vân nói, Vương Mạt Lị cũng gật đầu đồng ý.
Sau một hồi trò chuyện, Khổng Vân đem những thứ dầu, muối, nước tương, dấm và cả phần gạo cùng thịt khô còn dư trả lại cho Ôn Noãn. Tuy nhiên, đám trứng gà hơn chục quả thì đã bị ăn hết sạch, khiến Khổng Vân thấy hơi áy náy.
“Chị Khổng, mấy cái này chị và chị Vương giữ lại mà dùng.”
Ôn Noãn nói, rồi lén lút nhét vào túi của Khổng Vân mấy quả trứng gà đã luộc chín.
“Không được, chị không thể nhận đâu!” Khổng Vân từ chối ngay.
Ôn Noãn lập tức làm bộ mếu máo, nước mắt như sắp trào ra:
“Chị Khổng, nếu chị không nhận, em khóc ngay đấy!”
Khổng Vân nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lòng bỗng mềm nhũn. Đã bao lâu rồi, chị mới cảm thấy ấm lòng như vậy? Cuối cùng, chị vẫn nhận mấy quả trứng luộc, nhưng nghĩ bụng sau này sẽ tìm cách trả lại cho cô. Thời gian còn dài, chuyện này có thể từ từ tính.
***
Ôn Noãn nhìn Cố Trường Phong đang sửa lại chiếc giường. Anh dùng chiếc bào gỗ bào nhẵn mặt gỗ, khiến bề mặt ván giường trở nên sạch sẽ hơn.
Những viên gạch xanh dùng để làm chân giường đều do Cố Kiến từ nhà họ Cố chuyển tới. Dù chỉ là việc dựng một chiếc giường tạm, nhưng mọi thứ đều được làm rất cẩn thận và chắc chắn.
Nhìn Cố Trường Phong cúi người làm việc, mồ hôi làm ướt cả quần áo, cánh tay cơ bắp rắn chắc của anh hiện rõ từng đường nét, Ôn Noãn không khỏi cảm thán. Đúng là một người đàn ông khỏe mạnh, đầy sức sống.
“Xong rồi! Nếu có vấn đề gì, cứ bảo tôi, tôi sẽ sửa thêm cho cô.”
Nghe anh nói, Ôn Noãn cười tươi, nhanh chóng đưa cho anh một ly nước.
“Anh uống chút nước đi.”
Cố Trường Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn, không hiểu sao tai anh lại hơi nóng lên. Anh vô thức bưng cốc lên uống một hơi lớn.
Ngay lập tức, anh nhíu mày thật chặt, rõ ràng là không quen với thứ nước ngọt lịm trong miệng.
Ôn Noãn cười tủm tỉm, ra vẻ tinh nghịch. Trong nước cô đã cho rất nhiều đường trắng!
Ở thời đại này, đường trắng hay đường đỏ đều là những thứ quý giá. Người bình thường chỉ dùng để đãi khách đặc biệt hoặc làm thuốc. Ôn Noãn thầm nghĩ, có lẽ anh chàng này chưa bao giờ uống loại nước ngọt như thế này. Sau này, cô nhất định sẽ “nuôi lớn” anh, đường trắng hay đường đỏ muốn uống bao nhiêu cũng có!
“Tôi đi trước đây.”
Cố Trường Phong khẽ ho hai tiếng, sau đó nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc và rời đi.
Nhưng chưa kịp đi, Cố Kiến đã bị Ôn Noãn kéo lại, đưa cho một gói giấy.
“Cầm lấy, về chia cho chú út của anh một nửa nhé.”
Cố Kiến chưa kịp mở ra xem bên trong là gì, đã vội chạy theo Cố Trường Phong. Trong lòng anh rất tò mò, không biết Ôn Noãn đã cho mình thứ gì mà thơm như vậy.
***
Tại nhà họ Cố, khi Cố Trường Phong trở về, mẹ anh – bà Lưu Thúy Hoa – nhìn anh hỏi:
“Sao giờ này mới về? Đã ăn gì chưa?”
Lưu Thúy Hoa rất ít khi quan tâm đến những người con trai lớn của mình, vì mấy đứa đều khỏe mạnh, da dày thịt béo, chẳng cần bà phải lo lắng. Nhưng với cậu út Trường Phong, bà luôn dành một chút quan tâm đặc biệt hơn.
“Con vừa giúp người ta dựng giường, ăn cơm ở đó luôn rồi.”
“Ai mà phải nhờ con dựng giường thế?”
“Thanh niên trí thức.”
Phùng Cẩn Ngôn khịt mũi lạnh lùng, cảm thấy Ôn Noãn đúng là quá kém cỏi trong việc chọn người mà để ý.
Khi Phùng Cẩn Ngôn và Bạch Như đi rồi, bầu không khí lập tức sôi động trở lại. Mọi người cười nói vui vẻ, ai cũng ăn no căng bụng.
Sau bữa ăn, cả nhóm cùng nhau dọn dẹp sân. Khổng Vân và Vương Mạt Lị phụ trách rửa bát, không cho Ôn Noãn và Từ Yến đụng tay vào việc gì.
“Ăn đồ ngon của người ta nhiều thế này, mai tụi mình phải về sớm giúp cô ấy dựng giường đàng hoàng!” Khổng Vân nói, Vương Mạt Lị cũng gật đầu đồng ý.
Sau một hồi trò chuyện, Khổng Vân đem những thứ dầu, muối, nước tương, dấm và cả phần gạo cùng thịt khô còn dư trả lại cho Ôn Noãn. Tuy nhiên, đám trứng gà hơn chục quả thì đã bị ăn hết sạch, khiến Khổng Vân thấy hơi áy náy.
“Chị Khổng, mấy cái này chị và chị Vương giữ lại mà dùng.”
Ôn Noãn nói, rồi lén lút nhét vào túi của Khổng Vân mấy quả trứng gà đã luộc chín.
“Không được, chị không thể nhận đâu!” Khổng Vân từ chối ngay.
Ôn Noãn lập tức làm bộ mếu máo, nước mắt như sắp trào ra:
“Chị Khổng, nếu chị không nhận, em khóc ngay đấy!”
Khổng Vân nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lòng bỗng mềm nhũn. Đã bao lâu rồi, chị mới cảm thấy ấm lòng như vậy? Cuối cùng, chị vẫn nhận mấy quả trứng luộc, nhưng nghĩ bụng sau này sẽ tìm cách trả lại cho cô. Thời gian còn dài, chuyện này có thể từ từ tính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Ôn Noãn nhìn Cố Trường Phong đang sửa lại chiếc giường. Anh dùng chiếc bào gỗ bào nhẵn mặt gỗ, khiến bề mặt ván giường trở nên sạch sẽ hơn.
Những viên gạch xanh dùng để làm chân giường đều do Cố Kiến từ nhà họ Cố chuyển tới. Dù chỉ là việc dựng một chiếc giường tạm, nhưng mọi thứ đều được làm rất cẩn thận và chắc chắn.
Nhìn Cố Trường Phong cúi người làm việc, mồ hôi làm ướt cả quần áo, cánh tay cơ bắp rắn chắc của anh hiện rõ từng đường nét, Ôn Noãn không khỏi cảm thán. Đúng là một người đàn ông khỏe mạnh, đầy sức sống.
“Xong rồi! Nếu có vấn đề gì, cứ bảo tôi, tôi sẽ sửa thêm cho cô.”
Nghe anh nói, Ôn Noãn cười tươi, nhanh chóng đưa cho anh một ly nước.
“Anh uống chút nước đi.”
Cố Trường Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn, không hiểu sao tai anh lại hơi nóng lên. Anh vô thức bưng cốc lên uống một hơi lớn.
Ngay lập tức, anh nhíu mày thật chặt, rõ ràng là không quen với thứ nước ngọt lịm trong miệng.
Ôn Noãn cười tủm tỉm, ra vẻ tinh nghịch. Trong nước cô đã cho rất nhiều đường trắng!
Ở thời đại này, đường trắng hay đường đỏ đều là những thứ quý giá. Người bình thường chỉ dùng để đãi khách đặc biệt hoặc làm thuốc. Ôn Noãn thầm nghĩ, có lẽ anh chàng này chưa bao giờ uống loại nước ngọt như thế này. Sau này, cô nhất định sẽ “nuôi lớn” anh, đường trắng hay đường đỏ muốn uống bao nhiêu cũng có!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi đi trước đây.”
Cố Trường Phong khẽ ho hai tiếng, sau đó nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc và rời đi.
Nhưng chưa kịp đi, Cố Kiến đã bị Ôn Noãn kéo lại, đưa cho một gói giấy.
“Cầm lấy, về chia cho chú út của anh một nửa nhé.”
Cố Kiến chưa kịp mở ra xem bên trong là gì, đã vội chạy theo Cố Trường Phong. Trong lòng anh rất tò mò, không biết Ôn Noãn đã cho mình thứ gì mà thơm như vậy.
***
Tại nhà họ Cố, khi Cố Trường Phong trở về, mẹ anh – bà Lưu Thúy Hoa – nhìn anh hỏi:
“Sao giờ này mới về? Đã ăn gì chưa?”
Lưu Thúy Hoa rất ít khi quan tâm đến những người con trai lớn của mình, vì mấy đứa đều khỏe mạnh, da dày thịt béo, chẳng cần bà phải lo lắng. Nhưng với cậu út Trường Phong, bà luôn dành một chút quan tâm đặc biệt hơn.
“Con vừa giúp người ta dựng giường, ăn cơm ở đó luôn rồi.”
“Ai mà phải nhờ con dựng giường thế?”
“Thanh niên trí thức.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro