Xuyên Sách 70 : Kiều Kiều - Thanh Niên Trí Thức Ôm Chặt Vai Ác
Chương 48
2024-11-25 20:03:44
Yên tâm đi, họ chắc chắn sẽ kết hôn thôi. Chứ nếu chỉ yêu mà không cưới, chẳng phải là coi thường phụ nữ sao?”
Ôn Noãn vừa dứt lời, Phùng Cẩn Ngôn lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc. Cô đang làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ cô cố tình trả thù anh, muốn bôi nhọ danh dự của anh và cả gia đình anh sao?
Ôn Noãn cười nhạt. Thật ra cô chỉ đang giúp hai người họ tạo thành “cặp đôi hoàn hảo” thôi mà. Không cần cảm ơn, đây là chuyện nhỏ thôi.
Thấy Ôn Noãn không gặp chuyện gì, Cố Trường Phong mới cúi đầu.
Cô gái này thoạt nhìn trông hiền lành, yếu đuối, như thể lúc nào cũng nhường nhịn người khác. Nhưng thực tế, cô chỉ đang giấu móng vuốt của mình mà thôi. Khi bị chọc giận, cô sẽ lập tức phản đòn, khiến người khác phải biết thế nào là lợi hại.
Giống như con mèo anh nuôi ở nhà, nhìn thì lười biếng, nhưng trong cốt tủy lại đầy kiêu ngạo.
“Ôn Noãn, đủ rồi!”
Phùng Cẩn Ngôn bất ngờ quát lớn. Ôn Noãn nghe vậy cũng cảm thấy có lẽ đã đủ.
Vừa rồi Bạch Như làm ầm lên, anh ta không thèm can ngăn. Bây giờ đụng trúng điểm đau của anh ta thì lại thẹn quá hóa giận?
Không muốn bị mất mặt nhưng lại cứ chìa mặt ra. Ai thèm quan tâm đến cảm xúc của anh chứ?
“Anh Phùng, dựa vào đâu mà anh quát tôi?”
Câu hỏi của Ôn Noãn làm Phùng Cẩn Ngôn sững người, như thể không tin được cô dám phản bác mình, hết lần này đến lần khác!
“Ôn Noãn, sao cô phải nói những lời cay nghiệt như vậy?”
Phùng Cẩn Ngôn lập tức phản công, vì trong mắt anh ta, anh chẳng làm gì sai. Từ trước đến nay, anh chỉ quen đòi hỏi từ cô mà không bao giờ nghĩ đến việc đáp lại.
Ngày trước, bất kể anh nói gì, Ôn Noãn đều răm rắp nghe theo, dù anh có sai, cô cũng không phản bác.
Nhưng bây giờ, Ôn Noãn lại cảm thấy rằng trước đây mình đã quá dung túng cho anh.
“Anh Phùng, tôi nói câu nào không đúng sao?
Chẳng lẽ chúng ta không phải đã hủy hôn rồi?
Chẳng lẽ anh và Bạch Như không phải thật lòng thích nhau?
Chẳng lẽ anh không có ý định cưới cô ấy?”
Nghe những câu hỏi liên tiếp của Ôn Noãn, Phùng Cẩn Ngôn bỗng chốc bối rối.
Anh… anh đúng là muốn cưới Bạch Như, nhưng… anh không định để chuyện đó được quyết định ngay lúc này.
Bạch Như đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào anh. Dường như nếu anh dám phủ nhận, cô sẽ khóc ngay lập tức.
Ôn Noãn nhìn cảnh đó, cười khẽ, rồi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Sao anh Phùng lại không trả lời? Bạch Như dành cho anh tình cảm chân thành như vậy. Nếu anh chỉ định đùa giỡn cho vui thôi, chẳng phải là quá coi thường người khác sao?”
Phùng Cẩn Ngôn quay sang nhìn Ôn Noãn. Anh thực sự không hiểu cô đang cố làm gì.
“Tôi không có! Nhưng hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là lao động, chứ không phải nghĩ đến những vấn đề cá nhân!”
Ôn Noãn bật cười chế giễu, giọng nói đầy mỉa mai:
“Ồ, hóa ra không muốn chịu trách nhiệm cũng có thể viện ra đủ loại lý do.
Là đàn ông mà không sốt ruột sao? Tuổi trẻ của con gái đâu có kéo dài mãi. Sao anh không biết xấu hổ khi chậm trễ người ta như vậy?”
Phùng Cẩn Ngôn tức thì á khẩu, không biết phải đáp lại thế nào. Còn Bạch Như, nghe những lời đó xong thì bật khóc nức nở.
Cô ta không ngờ rằng, hóa ra Phùng Cẩn Ngôn thực sự không hề nghĩ đến chuyện cưới mình.
Không nói thêm một lời, Bạch Như quay đầu bỏ chạy.
Phùng Cẩn Ngôn trước khi đi, còn nhìn thật sâu vào Ôn Noãn, như muốn đọc ra ý đồ của cô. Hóa ra, cô thực sự muốn tác hợp anh và Bạch Như.
“Ôn Noãn, tôi mong rằng cô đừng hối hận!”
“Anh Phùng, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Nghe xong lời này, Phùng Cẩn Ngôn cảm thấy lòng trống rỗng, không nói gì thêm mà quay người bỏ đi.
Nhìn hai người cuối cùng cũng chịu rời khỏi, Ôn Noãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô mang đồ ăn vào trong phòng, ngoài sân mấy người nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng trong lòng họ đều rất ăn ý mà nghĩ giống nhau:
Ôn Noãn vừa dứt lời, Phùng Cẩn Ngôn lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc. Cô đang làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ cô cố tình trả thù anh, muốn bôi nhọ danh dự của anh và cả gia đình anh sao?
Ôn Noãn cười nhạt. Thật ra cô chỉ đang giúp hai người họ tạo thành “cặp đôi hoàn hảo” thôi mà. Không cần cảm ơn, đây là chuyện nhỏ thôi.
Thấy Ôn Noãn không gặp chuyện gì, Cố Trường Phong mới cúi đầu.
Cô gái này thoạt nhìn trông hiền lành, yếu đuối, như thể lúc nào cũng nhường nhịn người khác. Nhưng thực tế, cô chỉ đang giấu móng vuốt của mình mà thôi. Khi bị chọc giận, cô sẽ lập tức phản đòn, khiến người khác phải biết thế nào là lợi hại.
Giống như con mèo anh nuôi ở nhà, nhìn thì lười biếng, nhưng trong cốt tủy lại đầy kiêu ngạo.
“Ôn Noãn, đủ rồi!”
Phùng Cẩn Ngôn bất ngờ quát lớn. Ôn Noãn nghe vậy cũng cảm thấy có lẽ đã đủ.
Vừa rồi Bạch Như làm ầm lên, anh ta không thèm can ngăn. Bây giờ đụng trúng điểm đau của anh ta thì lại thẹn quá hóa giận?
Không muốn bị mất mặt nhưng lại cứ chìa mặt ra. Ai thèm quan tâm đến cảm xúc của anh chứ?
“Anh Phùng, dựa vào đâu mà anh quát tôi?”
Câu hỏi của Ôn Noãn làm Phùng Cẩn Ngôn sững người, như thể không tin được cô dám phản bác mình, hết lần này đến lần khác!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ôn Noãn, sao cô phải nói những lời cay nghiệt như vậy?”
Phùng Cẩn Ngôn lập tức phản công, vì trong mắt anh ta, anh chẳng làm gì sai. Từ trước đến nay, anh chỉ quen đòi hỏi từ cô mà không bao giờ nghĩ đến việc đáp lại.
Ngày trước, bất kể anh nói gì, Ôn Noãn đều răm rắp nghe theo, dù anh có sai, cô cũng không phản bác.
Nhưng bây giờ, Ôn Noãn lại cảm thấy rằng trước đây mình đã quá dung túng cho anh.
“Anh Phùng, tôi nói câu nào không đúng sao?
Chẳng lẽ chúng ta không phải đã hủy hôn rồi?
Chẳng lẽ anh và Bạch Như không phải thật lòng thích nhau?
Chẳng lẽ anh không có ý định cưới cô ấy?”
Nghe những câu hỏi liên tiếp của Ôn Noãn, Phùng Cẩn Ngôn bỗng chốc bối rối.
Anh… anh đúng là muốn cưới Bạch Như, nhưng… anh không định để chuyện đó được quyết định ngay lúc này.
Bạch Như đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào anh. Dường như nếu anh dám phủ nhận, cô sẽ khóc ngay lập tức.
Ôn Noãn nhìn cảnh đó, cười khẽ, rồi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Sao anh Phùng lại không trả lời? Bạch Như dành cho anh tình cảm chân thành như vậy. Nếu anh chỉ định đùa giỡn cho vui thôi, chẳng phải là quá coi thường người khác sao?”
Phùng Cẩn Ngôn quay sang nhìn Ôn Noãn. Anh thực sự không hiểu cô đang cố làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi không có! Nhưng hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là lao động, chứ không phải nghĩ đến những vấn đề cá nhân!”
Ôn Noãn bật cười chế giễu, giọng nói đầy mỉa mai:
“Ồ, hóa ra không muốn chịu trách nhiệm cũng có thể viện ra đủ loại lý do.
Là đàn ông mà không sốt ruột sao? Tuổi trẻ của con gái đâu có kéo dài mãi. Sao anh không biết xấu hổ khi chậm trễ người ta như vậy?”
Phùng Cẩn Ngôn tức thì á khẩu, không biết phải đáp lại thế nào. Còn Bạch Như, nghe những lời đó xong thì bật khóc nức nở.
Cô ta không ngờ rằng, hóa ra Phùng Cẩn Ngôn thực sự không hề nghĩ đến chuyện cưới mình.
Không nói thêm một lời, Bạch Như quay đầu bỏ chạy.
Phùng Cẩn Ngôn trước khi đi, còn nhìn thật sâu vào Ôn Noãn, như muốn đọc ra ý đồ của cô. Hóa ra, cô thực sự muốn tác hợp anh và Bạch Như.
“Ôn Noãn, tôi mong rằng cô đừng hối hận!”
“Anh Phùng, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Nghe xong lời này, Phùng Cẩn Ngôn cảm thấy lòng trống rỗng, không nói gì thêm mà quay người bỏ đi.
Nhìn hai người cuối cùng cũng chịu rời khỏi, Ôn Noãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô mang đồ ăn vào trong phòng, ngoài sân mấy người nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng trong lòng họ đều rất ăn ý mà nghĩ giống nhau:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro